Chương 483: Đường Sinh, em kiệt sức rồi!

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Sau khi bước vào năm 2005, những đại gia giống Bao Chính Hưng ở Bắc Kinh và Thiên Tân không ít, chỉ là có một số người giấu giàu.

Trong mắt kiểu công tử như Đinh Hải Quân, bọn họ vốn chẳng là gì. Bao Chính Quang cũng biết bản thân có thể kết giao với nhân vật hoành tráng như Đinh công tử là vô cùng may mắn rồi. Điều này phải nhờ vào trợ thủ đắc lực ở hội quán của y, Bùi Tiểu Thu. Người đẹp này được Đinh Hải Quân bao trọn gói.

Bao Chính Hưng lúc đầu trả lương cao cho cô, cũng chính là muốn đề bạt cô. Bùi Tiểu Thu nói ra thì cũng tốt nghiệp chính quy chuyên ngành quản lý của trường học có tiếng, ngoại hình được, là sự lựa chọn của nhiều người. Cô dự tính chưa yêu vội, ai ngờ trên đường gặp phải Đinh Hải Quân, chàng trai này bám theo chọc ghẹo người ta trên đường, đuổi đến tận Hội quán Thiên Tân – Bắc Kinh, Tiểu Thu còn định xử lý y.

Ai ngờ Bao Chính Hưng không xử lý được y, còn gặp phải rắc rối. Vì giải quyết việc này mà lúc đó Hội quán Thiên Tân – Bắc Kinh suýt bị đập nát, ai đeo chuông thì người đó phải cởi, Bùi Tiểu Thu trở thành người của Đinh Hải Quân, cũng tức là số cô tốt, vì vậy mà thân phận cũng được phất lên.

Hiện giờ làm trong Hội quán Thiên Tân – Bắc Kinh, ai cũng phải nể cô. Bao Chính Hưng vì giữ chân người đẹp của công tử bậc nhất ở bên cạnh mà luôn cung phụng cô, khích lệ cô 5% cổ phần của công ty, 5% tổng tài sản 5 tỷ khá là khả quan. Tiểu Thu liền trở thành quý cô giàu có, có tiền hay không cũng không quan trọng, dựa vào mối quan hệ với Đinh Hải Quân thì ở Bắc Kinh không có mấy người đáng để cô sợ.

Nói cách khác không phải Đinh Hải Quân nuôi Bùi Tiểu Thu mà là Bùi Tiểu Thu nuôi y. Hai năm nay, tiểu Thu mỗi năm thu được 5 triệu tiền lợi nhuận của công ty, không bao gồm số tiền lương cao chót vót của cô, có thể nói cô là cổ đông của công ty Bao Thị, thường ngày trông nom Hội quán.

Đương nhiên, dựa vào tiểu Thu thì nuôi không nổi thiếu gia nhà họ Đinh, Đinh Hải Quân thường ngày tiêu rất nhiều tiền, tiền tung như rơm rác. Bây giờ dựa vào thân phận đặc biệt kiếm lấy mấy chục triệu không thành vấn đề, nhưng chàng trai này có lúc một tháng ném qua cửa sổ hơn một triệu tệ, kiếm tiền thì dễ dàng, giúp người khác chút việc là kiếm được vài trăm nghìn tệ, tiêu vô cùng hoang phí, không biết kiếm tiền khó cỡ nào.

Bao Chính Hưng mặc kệ những điều này, rất nhiều việc của y đều phải thông qua Bùi Tiểu Thu tìm Đinh Hải Quân làm giúp. Hai năm nay làm ăn phát đạt, các mối quan hệ đều vô cùng tốt đẹp, Hội quán Thiên Tân – Bắc Kinh bây giờ càng nhờ phúc của công tử Đinh, hai vùng Thiên Tân – Bắc Kinh phát triển hùng mạnh.

Quan hệ chính là tài nguyên, có quan hệ rồi thì sẽ làm ăn phát đạt, Bao Chính Hưng tin tưởng vững chắc vào điều này, nên luôn nịnh nọt y.

Vụ đánh người vừa mới xảy ra, Bao Chính Hưng vừa nghe thấy là do Đinh Hải Quân đánh, nên không sợ hãi nữa. Ở Bắc Kinh, không có việc gì mà vị thiếu gia này không làm được, ông vội chạy đến mừng rượu, cũng là nhân cơ hội làm quen với tiểu thư nhà họ Đinh, còn về Sinh thiếu gia, thì còn chưa biết lai lịch.

Ngồi xuống nói chuyện, Đường Sinh cũng có thể nhìn ra Bao Chính Hưng là nhân vật khôn khéo, dựa vào thân phận nhỏ bé của ông ta mà có thể tạo dựng mối quan hệ với Nhị Thế Tổ Đinh Hải Quân này cũng không phải là vừa? Chỉ e rằng mỗi tháng biếu tặng Đinh Hải Quân cũng không ít.

Quả nhiên, Bao Chính Hưng đến đây là có mục đích, sau khi hàn huyên xong thì khẽ nói chuyện chính với Đinh Hải Quân:

- Quân thiếu gia, việc cảng lớn ở khu Tân Đường vẫn còn phải phiền công tử nói một câu, tranh thủ thời gian chúng ta qua đó một chuyến, chậm chễ nữa e rằng miếng mồi ngon sẽ vào bát người khác!

- Vụ cảng Tân Đại hả? Tôi nghe ngóng rồi, ông Bao, vụ đầu tư này lớn lắm, ông bỏ toàn bộ gia sản vào thì cũng không được một nửa. Cảng này lúc đầu vốn đầu tư hơn 10 tỷ, bây giờ đang bỏ giữa chừng là có nguyên do của nó, chính quyền địa phương và bên đầu tư cũng không biết là gây loạn gì, nghe nói mấy người bên đầu tư găm vốn chạy ra nước ngoài rồi, tổn thất này khá lớn, ở trên cũng đang tra cứu vấn đề này. Bây giờ ông đút tiền vào chưa chắc có được cảng Tân Đại, mà có khả năng còn mất một đống tiền, ông cứ phải vào hay sao?

Đường Sinh nghe, cũng không nói gì, xem ra Đinh Hải Quân cũng không phải không làm được việc gì, làm việc cho người khác cũng là việc lớn cả.

Bao Chính Hưng liền thở dài:

- Tôi cũng biết hiện giờ mấy người đầu tư chạy rồi, dường như tình hình nội bộ khá rắc rối, liên lụy đến cả quan chức?

- Chuyện này ông đừng thăm dò nữa, biết nhiều không có lợi cho ông đâu. Cảng Tân Đại có động tĩnh gì cũng không qua nổi mắt tôi, nhưng thiệt hại cần bù đắp trước mắt, ai dại mà đầu tư thì bằng với giẫm lên vết xe đổ, 10 tỷ cũng không đủ, lão Bao ông có thể có khả năng sao?

10 tỷ, chán thật, tôi sao có thể có, lão Bao gượng cười:

- Khoản tiền này có thể vay, chỉ cần công trình này khởi công lại!

Đinh Hải Quân biết Bao Chính Hưng nhận thầu cảng Bắc ở Tân Đường kiếm được rất nhiều tiền, vì vậy bây giờ đang đặt mục tiêu vào cảng Tân Đại lớn hơn.

Nhưng loại cảng có quy mô lớn này đầu tiên phải xét đến những xí nghiệp Trung ương và xí nghiệp tư nhân kiêu ngạo đã, đầu tư một ít cổ phiếu thì có thể được hay sao, Lão Bao này khẩu vị không tầm thường, dã tâm cũng vậy, nhưng có một khe rãnh mà ông vĩnh viễn không vượt qua nổi, cái này không phải vấn đề có tiền hay không.

Ngoài ra Lão Bao cũng rõ, nếu vụ việc cảng Tân Đại làm hỗn độn tình hình nội bộ quan chức thì e rằng không sống yên ổn được.

- Vẫn còn một việc Quân thiếu gia, trước ngày Quốc Khánh, thời hạn hợp đồng thầu cảng Bắc đến rồi, tôi nghe nói bên đó lại lên giá cao, cậu xem…

- Tôi xem sao được chứ? Người ta tăng giá cao tôi quản được sao? Ông trời có mắt, con gái thì phải gả chồng, đây đều là những chuyện không ai quản được. Ông thấy hợp lý thì tiếp tục thầu, cảm thấy không kiếm được thì thôi, khu cảng cũng đủ cho ông kiếm tiền rồi, làm không tốt là muốn thu về hả?

Bao Chính Hưng cũng đau đầu, một khi mất đi quyền bao thầu Bắc Cảng, lợi nhuận sau này cũng giảm đi nhiều, y liếc xéo Bùi Tiểu Thu.

Bùi Tiểu Thu hiểu ý, cũng không nói gì, khẽ gật đầu. Lợi nhuận công ty giảm thì lợi nhuận cô thu được cũng giảm, việc này cô nhất định giúp.

Nói thêm vài câu thì lão Bao rời khỏi, Đường Sinh hỏi Đinh Hải Quân việc cảng Tân Đại, Đinh Hải Quân liền nói:

- Là một hạng mục xây dựng khá lớn của thành phố Thiên Tân, cuối năm 2003 khởi công, kết quả cuối năm 2004 thì xảy ra chuyện, không chỉ bên trong mà còn có có ngoại tham, hai vụ việc nghiêm trọng dẫn đến hạng mục cảng Tân Đại bị dừng lại.

Mục đích lần vào Bắc Kinh lần này của Đường Sinh là ra tay với những cảng lớn, nếu không có những cảng lớn hình thành nên mắt xích sản nghiệp của tập đoàn thì không thể lớn mạnh về quy mô được, do đó, hắn liền nói với Đinh Hải Quân về việc các bến cảng, Đinh Hải Quân cũng nhận thấy hắn có ý này.

- Sao vậy? Đường Sinh, anh có hứng thú với bến cảng sao? Vụ làm ăn này lớn đó? Tiết lộ cho tôi chút đi, chuẩn bị đầu tư nhiều không?

- À, không nhiều, chỉ là muốn nắm quyền ở cảng lớn ThiênTân, lượng ra vào ở cảng Bắc thế nào? Cũng được chứ?

Đinh Hải Quân lông mày dựng lên, liền ngồi thẳng dậy, được đấy, lão Đường anh quả nhiên hoành tráng, không sợ làm việc lớn đó! Y nói:

- Cảng Bắc nói thế nào nhỉ? Lượng ra vào khoảng 70 nghìn tấn, cảng Tân Đại một khi đi vào làm việc thì mạnh gấp khoảng ba lần cảng Bắc.

Hai trăm triệu tấn? Kinh thật, Đường Sinh gật gật đầu. Trên thực tế việc hình thành chuỗi sản xuất khá tốn kém, ví dụ sản xuất, vận chuyển, tiêu thụ, nhưng mắt xích này đều tốn kém, hình thành mô hình vận chuyển tiêu thụ hình con rồng, nào là đường sắt, đường không, đường biển, những lĩnh vực này không thể không đề cập đến, muốn trở thành đầu rồng trong lĩnh vực kinh doanh không có thế lực tuyệt đối thì không thể đạt được.

Đây là một tập đoàn xí nghiệp vô cùng lớn mạnh, đầu tư hàng trăm tỷ vào, có thể vận hành bình thường thì cũng không tồi.

Nhìn đồng hồ đã 0 giờ rồi, mấy người họ liền đi vào phòng ăn đêm của Hội quán ăn cơm, uống rượu, mãi đến 1 giờ 30 phút mới xong.

Đêm khuya rồi, tự thân vận động, Hải Dung kêu Đường Sinh đưa cô về, cũng không quản em trai và Quân Lão Ngũ đi đâu.

Chị Trần lái xe đưa bọn họ về khu nhà riêng ở Bắc Kinh của Hải Dung, Đường Sinh dặn dò cô về, mai chờ điện thoại của hắn thì đến!

Nhà riêng của Hải Dung ở Bắc Kinh mới mua kể từ sau khi Vương Ngạn Đôn gặp chuyện không may rồi có quan hệ với Đường Sinh, ngôi nhà trước cho em trai bán rồi.

Tính trong ngoài trên dưới thì cũng khoảng hơn hai trăm mét vuông, trang trí khá tây hóa, đơn giản nhưng không mất đi vẻ quyền quý, với Hải Dung mà nói thì cũng là sang trọng rồi. Tháng tư giá nhà xuống thấp mới mua, vậy mà cũng mất khoảng hơn bảy triệu, chủ yếu là vị trí địa lý có ưu thế.

Hai người họ từ phòng tắm liền vồ lấy nhau, Hải Dung thể chất rất khỏe cũng không hạ nổi cơn cuồng phong của Đường Sinh, từ nhà tắm chuyển đến giường trong phòng ngủ, rồi ban công có bày ghế mát xa, trong màn đêm đầy sao trời tiếp tục khúc cuồng loạn.

- Đường Sinh, em, em hết sức rồi…!

Hải Dung thực sự chịu không nổi mới cầu xin, toàn thân như bị rút hết xương cốt vậy.

- Thật không? Vậy được, em cũng cho anh hết sức đi!

Hai đùi hắn quây hai chân Hải Dung lại, không cho cô chạy, nửa thân người đè lên ghế, Hải Dung quỳ trên ghế, nửa thân trên ép lấy đùi hắn, không còn cách nào khác, đành phải lấy môi dụ dỗ hắn.

Dù không phải là lần đầu nhưng vẫn khiến Hải Dung rơi lệ, tức tối đấm vào lưng hắn:

- Anh muốn làm em chết hả?

Đêm trăng đầy sao, hai con người mình trần lăn lộn trên chiếc giường mềm mại, siết chặt giằng co nhau, Hải Dung thể chất khỏe mạnh, nghỉ hơn 10 phút sau mới chủ động leo lên người Đường Sinh. Cô thể hiện tài làm tình vô cùng nhuần nhuyễn, cô cũng biết cái gì của mình là hắn thích nhất, nên khiến cả hai không cần làm gì. Cả hai đều hết sức rồi, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.

- Chuyện của anh em cũng không biết nhiều, nhưng nghe anh hỏi Hải Quân tỉ mỉ như vậy, xem ra thật sự muốn có cảng Tân Đại hả?

- Em thấy anh giống đùa sao?

Đường Sinh nói một chút về mục đích của việc đi Tây Kỳ, cũng nói rõ tình hình trong tỉnh cho cô nghe, Hải Dung mới hiểu được mục đích thật sự của hắn, lúc này cũng cảm nhận được mình và hắn mới thực sự hòa làm một, tín nhiệm thì mới nói cho cô sự thật.

- Em cũng không biết giúp anh thế nào, trong nhà có chút thế lực, nhưng em không tiện nói. Em sẽ nói rõ với Hải Quân, sau này anh cứ coi nó là người của mình là được rồi, nó có vẻ tính toán nhưng cũng có mức độ, phân ra nặng nhẹ đó.

Hải Dung nói thật lòng.

- Hả, nói như vậy, chuyện của hai đứa mình, em trai em cũng biết rồi hả?

Đường Sinh ít nhiều có chút ngại ngùng, gượng cười.

- Ồ, khẳng định là biết rồi, nó và anh giống hệt nhau, đều trăng hoa, nhưng anh đừng lo, nó sẽ không nói linh tinh đâu.

- Buồn cười thật, biết rồi mà còn dẫn mối cho anh? Có kiểu em vợ này sao? Làm anh rể phải xấu hổ rồi!

- Trời, anh còn biết xấu hổ sao? Đàn bà qua tay anh còn ít sao?

Hải Dung không khách sáo nói:

- Đàn ông không ai ra gì, Hải Quân bên ngoài cũng có mấy người phụ nữ, anh xem bộ mặt vàng vọt của nó, đều tại tửu sắc đấy, khuyên nó chỉ vô dụng, không nghe.

Đường Sinh cười gượng:

- Anh tốt hơn nó nhiều rồi, anh chỉ ôm người phụ nữ anh yêu, anh không có hai lòng, anh cũng không cần…

- Biết anh như vậy thì em mới theo anh chứ, anh mà như Hải Quân ai cũng thích thì em đã không làm thân với anh.

- Anh còn có sự thưởng thức nhất định, việc đó, chúng mình tiếp tục đi, còn lâu trời mới sáng…

Hải Dung khẽ đập hắn một cái, sẵng giọng:

- Em nhẹ nhàng hầu hạ anh thế này không tốt sao? Người ta không muốn kiệt sức nữa.

Đường Sinh cũng chỉ là hù dọa cô thôi, trên thực tế nằm ôm cô thế này thực sự là một sự hưởng thụ siêu cấp tột bậc rồi.

Cuối cùng, hai ngươi nói chuyện rồi chìm vào giấc ngủ, có một kiểu tình yêu rất nhẹ nhàng, chính là như vậy…

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ