Chương 48: Ừ, anh mặc kệ!

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Từ sắc mặt của Lý Quế Trân có thể nhìn ra một sự cam chịu và uất hận, trong đôi mắt bà tràn đầy sự tủi nhục chứa chan những giọt nước mắt

Đường Cẩn mở miệng, không biết phải an ủi mẹ mình như thế nào, bởi chính cô cũng đang ứa lệ. Trước mặt Đường Sinh, cô không muốn tỏ ra là người yếu đuối, phải cố kìm nén, phải cố làm ra vẻ cứng rắn, nhưng không tài nào nén nhịn được, đành phải quay người đi.

Lý Quế Trân đã nhìn thấy Đường Sinh, tiến lại gần cố ra vẻ tươi cười nói:

- Là cậu Sinh đến đấy à!

Đường Sinh biết mẹ Đường Cẩn đang bực bội trong lòng, hắn có con mắt tinh đời mà, chỉ cần trông thấy vẻ mặt của mẹ Đường Cẩn là rõ ngay mọi chuyện.

- Chào bác…

Rốt cuộc là chuyện gì thế? Có thể nói cho cháu cho biết không?

Lý Quế Trân gượng cười một tiếng,

- Cũng chẳng phải chuyện gì to tát đâu, chỉ là Đường Vĩ nó đánh nhau với bạn học thôi, đối phương..

- Mẹ…

Đường Cẩn lúc này quát lớn một tiếng, sau đó lại nhìn Đường Sinh một cái, Lý Quế Trân là người thông minh nên cũng đoán được ý của con gái, cứ thử nghĩ mà xem, tính tình cậu Sinh là như thế nào chứ? Ngộ nhỡ cậu ấy lại ra mặt đánh cho con trai của ông Mã Phó cục trưởng gì gì đó một trận, như vậy thì càng….

- Ai…

Đồn công an cũng đã giải quyết xong rồi, dù sao đôi bên đều là học sinh, mọi chuyện êm đẹp rồi…

Lý Quế Trân cũng chẳng nói được gì hơn, Đường Sinh bất đắc dĩ ngước nhìn Đường Cẩn một cái,

- Chị Cẩn à chị đừng thế, ngay cả đến mẹ chị mà chị cũng không cho nói sao?

Đường Cẩn cũng không đoái hoài đến Đường Sinh, kéo mẹ cô vào phòng bệnh, trước khi bước vào, Lý Quế Trân không quên thở dài một tiếng.

Cửa lại được đóng lại, Đường Cẩn nhìn Đường Sinh với con mắt đầy thâm ý, dịu dàng nói:

- Anh Sinh, anh đừng xía vào chuyện này…

- Được được được…anh mặc kệ, anh đi, thế đã được chưa?

Trong lòng Đường Sinh thấy khó chịu vô cùng, giọng điệu khó tránh khỏi có chút kích động, nói xong, hắn quay người bước đi…

Đường Cẩn cố kìm nén không để bản thân phải òa khóc, nước mắt lặng lẽ tuôn trào, nhìn bóng Đường Sinh đang khuất xa muốn mở miệng nhưng lại không thể nói thành tiếng.

Đường Sinh bước đi ở hành lang hít sâu một hơi, hắn không quay đầu lại cũng biết là Đường Cẩn đang khóc, nhưng hắn phải vững tâm cố không quay đầu lại, vì sợ nếu ngước lại nhìn thì lại không nỡ bỏ đi, cũng sợ Đường Cẩn lại càng khóc nhiều hơn thôi, nhà họ chỉ là dân đen làm sao có thể đấu lại với những gia đình quyền thế chứ?

Ông này đã từng thề, cả đời này sẽ không để ai ức hiếp Đường Cẩn, Ông này không để Đường Cẩn phải khóc, phải rơi lệ.

Cái gì mà Mã Phó cục trưởng chứ, ông ta chỉ là một con chim thôi à, con trai nhà ông ta không bằng một cái lông chim, định chơi trò gì thế?

Xuống lầu, Đường Sinh liền ngồi ngay trên bệ đài phun nước, rút điện thoại ra.

Để đối phó với lũ chuyên lợi dụng quyền thế để ức hiếp người khác thì cẩn phải dựa vào những thế lực hùng mạnh hơn để đáp trả.

Đường Sinh gọi điện cho Lý Trọng Phong- thư kí của cha hắn.

…sau ba tiếng kêu, ở bên kia đã nhận điện thoại, Đường Sinh cười thầm trong bụng, đang lựa lời để nói với Lý Trọng Phong.

- …là tôi đây, hôm nay ông hãy nói với cha tôi một tiếng, trước khi mặt trời xuống núi, có thể đi tới trại tạm giam gặp tôi một cái không…

- Ai,ai…lại làm sao vậy? Là xảy ra chuyện gì thế? Cậu có thể đừng gây loạn, có thể làm cha cậu bớt lo đi có được không?

- Bớt chim tôi ấy! Người ta cưỡi lên đầu tôi mà làm chuyện xằng bậy, thử hỏi tôi có thể tươi cười mà nghênh tiếp không?

- Cậu đừng làm loạn, cậu đang ở đâu? Tôi, tôi đến đó…

Lý Trọng Phong rất bất đắc dĩ, đối với nghịch tử phá gia này đã nhiều lần được ông chỉ giáo, khi còn ở thị trấn, hắn không ít lần bị ông dạy dỗ rồi.

- Bệnh viện số 2 thành phố, ở ngay đài phùn nước trước bệnh viện.

Đường Sinh nói xong liền tắt máy, lại gọi cho Đường Dục…

- Ô…anh Sinh đó à, làm sao mà lại nhớ gọi điện thoại cho tôi thế?

Giọng nói của Đường Dục xem chừng vừa thoải mái vừa lấy làm ngạc nhiên.

- Không có gì, muốn hỏi thăm bác Dục thôi mà…Sở giáo dục thành phố có Mã Phó cục trưởng, ông ta có thế lực gì vậy?

Ở thành phố Giang Lăng này, Đường Dục quen biết rất nhiều người trong giới quan chức và thương nhân, hai mươi năm nay ông ta từng bước từng bước trèo lên được vị trí như ngày hôm nay, tiếp xúc với đủ mọi hạng người, ở Giang Lăng ông ta dám tự xưng là “con rắn chúa” cũng không đơn giản, những nhân vật có máu mặt không ai là không biết ông ta.

- Sao vậy? Họ Mã đắc tội với anh Sinh à? Người này cũng chẳng có thế lực gì to tát đâu, trước đây là Hiệu trưởng của trường Đường Binh đang học bây giờ, sau đó làm cho Sở giáo dục, lăn lộn vài năm thì đã lên chức Phó cục trưởng, anh vợ hắn là Phó bí thư Quận ủy, không phải là rất có thế lực chứ.

- Chẳng là cái gì mà lại dám đi uy hiếp người của ngõ Lão Đường chúng ta. Ai, bác Dục, bác là ngọn cờ đi đầu của”Giang Lăng Đường”, cũng có chút tiếng tăm, bác phải tạo dựng một hình tượng mới trong lòng mọi người chứ, làm cho ai cũng đều biết rằng, những người dân ở ngõ Lão Đường Giang Lăng có tinh thần đoàn kết rất tốt, chứ không phải là năm bè bảy mảng…

- Anh Sinh, cậu nói đi, phải làm thế nào? Cái người họ Mã kia cũng chẳng phải nhân vật máu mặt gì, muốn chỉnh đốn y thì cũng chẳng phải việc gì lớn…

- Bác Dục, muốn chỉnh đốn ông ta thì cháu đây không cần đến bác, cháu chẳng phải là đứa lắm chiêu trò sao, như cháu vừa nói đấy, cháu muốn bác đoàn kết với “Giang Lăng Đường” …mặt khác muốn hỏi xem bác có quen ai ở bệnh viện số 2 thành phố không, cháu có chút việc ở đó, nếu bác quen biết ai thì giới thiệu cho cháu nhé.

- Có…

Viện trưởng Đường Lăng của bệnh viện số 2 thành phố là người nhà của chúng ta, cậu tìm đúng người rồi, có muốn bác đi tới đó một chuyến không?

- …Người ta lại không quen biết cháu, bác đến đây có được không?

Sau khi tắt máy, Đường Sinh ngồi ở thành của đài phun nước bắt đầu suy tư, ở Giang Lăng, bản thân mình phải thiết lập các mối quan hệ mới được, chỉ có điều mình vẫn là một thằng nhóc, mà các mối quan hệ xã hội cũng không dễ để tạo dựng, bây giờ, có thể lợi dụng Đường Dục, và cả Lý Trọng Phong nữa.

Ông Lý Trọng Phong này đối với mình có chút bất mãn, rất nhiều chuyện không thể để ông ta biết được, cho nên người này không thể nhờ vả lâu dài được.

La Sắc Sắc mà trở lại đây thì đừng hòng đi, vì cô ấy thay mình chính thức thành lập “Hội anh Sinh” ở Giang Lăng mà.

Phải nói tốc độ của Lý Trọng Phong quả thật rất nhanh, chỉ khoảng mười mấy phút sau đã đến rồi, trưa nay vốn không có việc gì, Bí thư Đường cũng đang nghỉ ngơi, Thư kí Lý đang chơi mạt chược với ba mươi hai trưởng phòng ban ở phòng đón khách, nào ngờ nghịch tử phá gia lại gọi điện đến, ông ta không muốn bận tâm đến chuyện này, nhưng lại sợ Đường Sinh lại đem chuyện bé xé ra to.

Những cái khác thì không rõ, chứ còn như thủ đoạn của Đường Sinh thì ông ta đi guốc trong bụng, chỉ đơn giản một chữ “Độc”, nếu chẳng may chuyện của Đường Sinh gây ra được lan truyền đi thì liệu Đường Bí thư có thể thoải mái sao? Hơn nữa, mình đã biết trước chuyện này nhưng lại không đi hỏi rõ tình hình thì Đường Bí thư sẽ nghĩ thế nào? Mặc dù ông ta nhắc nhở bản thân “Không phải lo chuyện của Đường Sinh”, nhưng cũng không muốn Bí thư Đường oán giận mình, cho nên không lo cũng không được.

Lý Trọng Phong hiểu rất rõ những đạo lý này, cho nên mới vội vội vàng vàng đến bệnh việc Thị Nhi.

Kì thực Lý Trọng Phong giờ đây vẫn trung thành và tận tâm làm việc cho Đường Bí thư, quyết không hai lòng, trong lòng coi thường Đường Sinh là một chuyện, nhưng sự kính nể của ông dành cho Đường Bí thư thì đã ăn vào tận xương tủy rồi, còn về việc ông ấy đã phản bội Đường gia cũng là có nỗi khổ riêng.

Đây cũng là lý do tại sao hiện nay Đường Sinh không có ý muốn ông ta rời khỏi cha mình, không thì, với thủ đoạn hiện nay của Đường Sinh, mười Lý Trọng Phong cũng không phải là đối thủ của hắn, chỉ là Đường Sinh đã nhận định con người ông ta dễ trở mặt, cho nên không muốn thân cận với ông ta.

Lý Trọng Phong ở Cục chiêu đãi thành ủy, Bí thư Đường cũng vậy, cho nên phương tiện đi lại tương đối thuận tiện, ông ta lên một chiếc xe Passat không quá bắt mắt, loại xe này vào năm 2004 đã xuất hiện không ít ở Giang Lăng, khi ấy đó là kiểu xe màu đen sang trọng rất thịnh hành.

Đường Sinh vừa ngước mắt liền nhìn thấy ngay chiếc Passat đang tiến vào bệnh viện số 2 thành phố, trước mặt kính của chiếc xe có một giấy thông hành Thành ủy màu đỏ, vừa nhìn là biết ngay nó không giống với những chiếc xe khác, sau đó thì nhìn thấy Lý Trọng Phong đang ngồi trên xe.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi