Chương 453: Chuyến bay vui vẻ

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

- Xin chào các vị khách bay từ tỉnh Nam Phong đến thành phố Tây Kỳ, mời đến cổng đăng kí số 5 để kiểm tra vé …

Ở sân bay thành phố Nam Phong, từng đoàn hành khách tạo thành cả biển người, ghế nghỉ ngơi của khu vực gần như chật cứng người. Nhị Tế Tổ của chúng ta đi giữa hai cô gái xinh đẹp, người hơi ngả, đầu thì dựa lên vai của Sở Tình. Không cần nói, đây chính là một kiểu hưởng thụ.

Từ đêm đánh bài ở Caesar đã qua hai ngày rồi, vua bài đến từ châu Úc đã có kết thúc thê thảm. Theo tin tức ông ta và ba tên bảo vệ đều mang theo súng thật nhập cảnh, đã vi phạm hình pháp. Dưới sự giám định nghiêm khắc của cơ quan chấp hành pháp luật, súng có lực sát thương khá lớn, tốc độ ban đầu của viên đạn đạt 160 mét, đủ để tạo thành vết thương chí mạng đối với con người bằng xương bằng thịt, cho nên...

Không cần phải nói, chắc chắn là bi kịch rồi, nghe nói phải do cảnh sát châu Úc đưa về nước để xử lí, chủ yếu ông ta rầu rĩ là do nợ nần, tiếp đó mới là do bị cảnh sát xử lí. Trong lòng ông ta dường như cho là bị cảnh sát Giang Trung phán quyết thì mới tốt, nhưng sẽ không dễ dàng cho ông ta như vậy.

Đường Sinh không phải chỉ vì Lê Hỉ Mĩ mà giải quyết đến cùng chuyện giữa cô và nhà họ Trần, còn khiến nhà họ Trần Thế kỷ Caesar. Tòa nhà hưởng lạc hiện đại huy hoàng đáng giá hơn 2 tỉ nhân dân tệ này xem ra đổi thành họ Đường. Đương nhiên nếu bọn họ kiếm đủ tiền thì không tới mức phải đổi họ, ha ha… Đường Sinh nghĩ bụng, hơn hai tỉ đối với nhà quyền thế như Trần Thị mà nói thì vẫn còn trụ được, không đến mức làm bọn họ sụp đổ.

Nhưng thực tế khoản nợ hai tỉ đã gây ra tình cảnh rất xấu cho nhà họ Trần, cuộc sống của bọn họ trong một khoảng thời gian ở tương lai sẽ rất khó khăn, phải ứng phó về sự thiếu hụt vốn, mấy việc đầu tư phát triển lúc trước đó chỉ sợ cũng đã bị hủy bỏ hết cả.

Đối với Lương gia mà nói, mất đi sự ủng hộ của nhà họ Trần trong ba nhà quyền thế cũng là một tổn thất lớn.Người nhà họ Lương cũng im lặng nghe ngóng tình hình.

Thu lợi nhiều nhất đương nhiên là Đường Sinh rồi. Một đêm đã cuỗm mất tổng cộng gần 17 tỉ đô la Mĩ của nhà họ Trần và Mạch Hùng Phong. Ông Mạch cũng không biết được đã hại bao nhiêu nhà bị khuynh gia bại sản. Dù sao ông ta đã mượn hết số tài khoản có thể mượn của những người bạn rồi, sau đó tất cả những người này cũng đã sụp đổ theo.

Sau chuyện này, Sở Tình còn trách mắng Đường Sinh, bảo hắn về sau không được đánh bài nữa, làm mọi người hết hồn hết vía, thật không chịu được sự kinh hãi đó.

- Đúng vậy, trong lòng tôi cũng thấp thỏm không yên. Hì, sau này tôi cũng không muốn đánh bài nữa, vua bài cũng chỉ thế mà thôi, không có ý nghĩa gì cả!

Nói chung, Đường Sinh lần này cũng quá phát đạt rồi, nửa đêm hôm đó mà hắn đã kiếm về một khoản rất lớn. Bất kể là Liễu Vân Cương hay là Đường Thiên Tứ, thì đưa ra khoản tiền lớn cũng ngủ không yên, đến khi Đường Sinh mang tiền về rồi bọn họ mới vui mừng và ngạc nhiên, sau đó mới ngủ ngon được.

Không ai trong bọn họ hỏi Đường Sinh sao lại kiếm được khoản tiền nhanh chóng đến thế, cũng không hỏi hắn muốn làm gì với số tiền đó. Đây chính là sự tín nhiệm. Tiền của Bích Tú Hinh do Sở Tình trả lại, không thể khiến mĩ nhân Bích không nhắm mắt ngủ ngon được.

Nói về tiền vốn của một người, 17 tỉ đô la Mĩ đúng là một số tiền không nhỏ, nhưng với một doanh nghiệp nhà nước tương đối lớn này thì đã tính là gì chứ?

Số tiền đó với Đường Sinh cũng không là gì, với hắn sản nghiệp quan trọng hơn, đem chút tiền này đổi lấy sản nghiệp, đúng là không nhiều gì, với danh dự công ty toàn cầu Mercedes-Benz mà nói, ít cũng là khoản tiền bốn, năm mươi tỉ đô la Mĩ. chút tiền này của Đường Sinh so với người ta còn thua xa.

Cho nên đối với hắn mà nói cũng không hề tồn tại vấn đề đủ hay không đủ, điều hắn xem trọng là số tiền này có thể làm được gì ở trong xã hội chủ nghĩa, có thể tạo ra bao nhiêu của cải, có thể làm bao nhiêu việc thực sự vì nhân dân, những cái khác đều không quan trọng.

Tập đoàn Sở Đại sẽ thành một chiếc tàu kinh doanh lớn kế sau công ty Cẩn Sinh. Đuờng Sinh đem 3, 2 tỉ đô la Mĩ rót vào tài khoản của Sở Tình, thêm 1, 8 tỉ của cô ấy lần trước góp lại thành năm tỉ đô la Mĩ, 13, 8 tỉ còn lại tất cả nhập vào tài khoản quốc tế Cẩn Sinh của Mai Chước. Đây là một công ty nước ngoài, vận chuyển cũng có lãi, do ở nước ngoài đánh thuế các công ty rất ít, thuế hàng năm so với trong nước không giống nhau.

Cũng không phải Đường Sinh sợ bị trong nước đánh thuế mà là giới chức quản lý trong nước đầy những mánh khóe khiến người ta ghê tởm, cho nên hắn lảng tránh.

Đời trước hắn là Tổng giám đốc công ty vốn nhà nước, cũng từng tiêu tiền như nước, cuộc sống thối nát khỏi cần nói, tiền tham ô đếm không hết. Cho tới bây giờ, Đường Sinh đã nhìn thấu đáo về nhiều việc, ý nghĩ duy nhất là làm nhiều việc thực tế, trở nên mạnh mẽ so với các công ty lớn.

- Haiz, suy nghĩ cái gì? Kiểm tra vé rồi.

Sở Tình nhún nhẹ vai, đánh thức Đường Sinh đang nhắm mắt.

Bên kia là đèn xe Đoan Mộc, không nhìn thấy bóng dáng chị Trần, nên cô ấy lái xe trước một hôm đưa Maserati và Vệ Đại Vân đi

- Ồ …Không có gì, đang trong giấc mơ đẹp, bỗng thắng nhiều tiền, cứ nhắm mắt lại thì lại thấy các cô gái đẹp hiện lên!

- Muốn đánh đúng không? Tiểu Yên, cấu hắn đi!

Sở Tình cười mắng. Tiểu Yên hờn dỗi, bàn tay trắng như phấn của các cô đấm nhẹ người hắn.

Ba người cũng không có hành lí gì cả, Đường Sinh tay không, Sở Tình có một chiếc túi xách nhỏ, Tiểu Yên cũng không có gì.

- Hai người đi phía trước, lát nữa lên cũng ngồi cùng nhau, tôi ngồi một mình là được rồi, không chừng có thể ngồi cùng với cô gái xinh đẹp nào đó.

Hai cô gái lườm hắn một cái, Sở Tình và Tiểu Yên đang đi ở trước, Đường Sinh đi phía sau, hai cặp mông lớn nhỏ đều vểnh như nhau nha!

Vì là máy bay trong tỉnh nên không có nhiều người, nhiều nhất cũng chỉ khoảng bốn năm mươi người thôi. Ra khỏi cửa đăng kí đi về hướng máy bay, ở xa nhìn thấy một chiếc máy bay nhỏ, ôi, không có cách nào khác, máy bay nội tỉnh đều nhỏ, nhất là máy bay của Công ty hàng không Giang Trung.

Trước khi đăng kí, khi cô nữ tiếp viên ân cần thăm hỏi, Đường Sinh gượng cười hỏi một câu;

- Xin hỏi cô, có phát dù nhảy không?

Phì, Sở Tình và mấy cô gái khác vừa đến trước mặt cùng cười, người đi ở phía sau cũng cười, câu hỏi này có trình độ.

- Anh lần đầu tiên lên máy bay à? Tôi sẽ giải thích cho anh một chút, hàng không dân dụng không cho phép nhảy dù, cho nên không phát dù để nhảy.

Hai nữ tiếp viên cũng muốn cười, nhưng đều cố nhịn, người cơ trưởng cao lớn nhíu đôi mày kiếm nhìn sang Đường Sinh, anh ta cũng cười.

- Vậy à, tôi nói nhỏ nhé, đúng là lần đầu tôi đi máy bay, máy bay nhỏ trên đỉnh dòng khí rất ghê gớm, có dù để nhảy, tâm lí sẽ kiên định hơn một chút, cho dù không nhảy được tôi cũng vui vẻ cầm chiếc dù.

Đường Sinh cố ý trêu trọc nhân viên hàng không thu vé xinh đẹp. Lúc này tiếp viên hàng không cũng đã nhận ra, nhưng vẫn mỉm cười lễ độ nói:

- Thật xin lỗi, chuyến bay này không có dù.

Tố chất của tiếp viên hàng không cũng rất cao, cơ trưởng cũng không nói gì, bọn họ sợ một số khách cố ý bới lông tìm vết, cho nên nhẫn nhịn. Đường Sinh đã lướt nhìn qua tấm thẻ tinh xảo trên bộ ngực cô nở nang của cô tiếp viên, phía trên có tên của cô ấy và ghi số thứ tự, hả, Lam Thu?

Sao nhìn cô ấy có vẻ quen quen, nhất thời lại không nhớ ra cô ấy là ai:

- Thật sự không có thì thôi vậy, lát nữa phát một cái túi plastic cũng được.

Hắn lúc này mới đi vào phía trong, bước trước bước sau chợt nhớ tới một người: Lam Khấu! Lẽ nào cô tiếp viên đó và cô ấy là chị em? Quay đầu lại nhìn Lam Thu, hắn đâu biết cô tiếp viên đó cũng đang nhìn mình, Đường Sinh liền mỉm cười, mặt cô ấy có chút ửng hồng lên.

Ừm, không sai, càng nhìn càng giống, ha ha … Có vẻ thú vị hơn chị cô ấy, cũng lanh trí hơn, làm bạn có lẽ cũng được. Đường Sinh lại rất đẹp trai, đừng nói Lam Thu nhìn hắn, những tiếp viên hàng không khác cũng nhìn hắn, anh chàng đẹp trai!

Nhìn thấy hắn vào tìm chỗ ngồi, cô tiếp viên bên cạnh Lam Thu hích cô một cái:

- Ấy, ngẩn người ra à? Không đến mức đó chứ?

- Cái gì? Tôi ngẩn người sao? Chỉ là tôi rất ghét hắn thôi, đẹp trai thì sao chứ? Chuyên đi trêu ghẹo người, vừa nhìn đã thấy là một tên đa tình rồi. Loại con trai như vậy không có tên nào tốt, tôi không thèm để ý hắn.

Trong lòng Lam Thu thực sự nghĩ gì thì không ai biết.

Cơ trưởng cao lớn nhíu mày:

- Tên nhóc đó rất đẹp trai, tôi cũng thấy hơi đố kị với hắn, thôi được, mỗi người đều có đặc điểm riêng mà.

Đường Sinh và Sở Tình, Tiểu Yên cùng một hàng, ở giữa có lối đi, đúng là hắn ngồi cùng với một cô gái, nhưng lại rất xấu xí. Trong lòng hắn hối hận, mẹ kiếp, tôi tại sao đen đủi vậy chứ? Trông ngóng cô gái xinh đẹp thì gặp một chị xấu xí!

- Mọi người thắt dây an toàn lại, máy bay đang trượt trên đường băng, sắp cất cánh…

Giọng Lam Thu vang lên.

Đường Sinh liền mở miệng tiếp lời:

- Cô Lam, còn phải trượt mấy phút? Tôi có thể đi vào toa lét được không?

Lam Thu hơi nghiến răng, càng ngày càng ghét tên phá đám này, là ý gì chứ? Muốn quấy rối sao?

- Xin lỗi anh, máy bay cất cánh ngay lập tức, mời anh chịu đựng một chút, đợi, máy bay bay lên ổn định rồi anh đi.

- Hả? Không phải chứ? Nam Phong cách Tây Kỳ rất gần, vừa bay một lát đã đến rồi, có thời gian để tôi vào toa lét sao?

Lời này là thật, hành trình tổng cộng 45 phút, không lâu lắm. Lam Thu không trả lời, cho anh nhịn chết, anh dám trêu tôi à? Cô cười nói :

- Thật xin lỗi, xin anh nhịn chút, sắp cất cánh rồi.

Nói xong cô quay lại ghế thắt dây an toàn.

Đường Sinh cũng không phải quá muốn vào nhà vệ sinh, quay đầu sang Sở Tình nói nhỏ:

- Cô ấy nhận ra tôi trêu cô ấy, muốn tôi nhịn đến chết!

Sở Tình che miệng lườm hắn một cái, không trả lời, lại dựng ngón cái lên, sau đó lại liếc sang bên Đường Sinh, cười thầm. Nhị Thế Tổ không biết làm sao nữa, đâu ngờ cô gái xấu xí bên cạnh lại nói:

- Ê, xin chào anh đẹp trai, tôi là Trương Mĩ Lệ!

Phù, mọi người xung quanh đều phì cười. Trương Mĩ Lệ? Mẹ cô cũng thật biết đặt tên cho cô, cô đúng là quá đẹp, là vẻ đẹp hại chết người. Lam Thu và những cô tiếp viên hàng không cũng cách bọn họ không xa, cách bọn họ hai hàng ghế, nghe thấy đều che miệng cười, đáng đời anh đẹp trai, báo ứng mà!

Đường Sinh nhe răng, còn bắt tay với cô ta nữa, cô ta cũng khoảng mười tám, mười chín tuổi:

- Xin chào cô, tôi là Đường Tiểu Sửu! (Sửu là xấu xí)

Mọi người xung quanh lại phì cười, tên nhóc này mưu mô gi đây? Sở Tình và Tiểu Yên cũng phì cười, bọn họ đã trở thành tiêu điểm để mọi người nhìn vào.

Lúc này tiếng động cơ máy bay vang lên, ngay sau đó vọt khỏi đường băng rất nhanh, tỉ lệ rủi ro là một phần vạn, máy bay vẫn coi như an toàn.

Cảm giác máy bay đã rời khỏi mặt đất, cô gái xấu xí Trương Mĩ Lệ đó lại nói lnhững lời kinh người:

- Đường xấu xí à? Là tên tốt nha! Tôi là Trương Mĩ Lệ, chúng ta giống như một đôi? Hay là anh theo đuổi tôi đi? Hoặc tôi theo đuổi anh cũng được. Bố tôi là ông chủ một mỏ than của Tây Kỳi, rất giàu có.

Mọi người xung quanh như ngây ngốc, đừng phong cách đặc biệt mới mẻ thế chứ, lần đầu gặp mặt mà đã tán tỉnh? Nhập cuộc cũng nhanh quá! Tất cả mọi người đang chờ đợi xem Đường Sinh trả lời thế nào, ai cũng cố nhịn cười, anh chàng đẹp trai bị đùa giỡn, Lam Thu cười sắp chết mất.

- Vậy à, chị Mĩ Lệ, trẻ con không thể làm người yêu, là một học sinh giỏi toàn diện, tôi không thể làm bừa thế được.

Ha ha..nhiều người cùng cười lên, quên mất sự căng thẳng khi máy bay bay lên.

- Anh nói bậy gì thế ? Anh vừa lên máy bay đã bắt đầu trêu đùa chị tiếp viên hàng không, có phải chê tôi xấu không? Nhưng tôi rất nhiều thịt, cân nặng của tôi là 85 ký, ôm tôi rất thích.

Rõ ràng cô không thích Đường Sinh đùa giỡn với nữ tiếp viên hàng không, nên mới đùa giỡn lại hắn. Đường Sinh bật khóc:

- Chị, từ sau tôi không dám nữa!

Mọi người xung quanh cười, Trương Mỹ Lệ mới nhe răng nói:

- Lát nữa nhận lỗi với người ta, nếu không chắc chắn tôi sẽ cua cậu!

Phù, tất cả mọi người đều cười phá lên. Cô gái xinh đẹp Sở Tình cười đến chảy nước mắt. Đường Sinh nhận lời:

- Nhận lỗi, nhất định nhận lỗi, ối mẹ ơi!!!

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ