Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Ban cán sự lớp cả thảy có mười sáu người, hai lớp trưởng, “đại lớp trưởng” Ninh Hân, lớp phó Đường Sinh, sáu cán sự học tập, bao gồm: cán sự môn văn Viên Phi Dương, cán sự môn toán Đường Cẩn, cán sự môn tiếng Anh Quan Thế Âm, cán sự môn lịch sử Chu Vĩnh Húc, cán sự môn chính trị Uông Triệu Quân, cán sự môn địa lý Lục Tú Tú và các tổ trưởng tổ một Vạn Khải, tổ trưởng tổ hai Bàn Tử Hà, tổ trưởng tổ ba…Họ là mười sáu người đứng đầu lớp 11-1.
Đội hình này rất hùng hậu, mười học sinh đứng đầu ban chuyên Văn của khối 11 đều là của lớp 11-1 này. Đây chính là dựa vào thành tích của kỳ thi sát hạch vừa rồi.
Lớp 11-1 sở dĩ là lớp chuyên Văn trọng điểm là hoàn toàn dựa vào thành tích thực tế chứ không hề dựa trên hư danh.
Sau khi lên cầu thang, Mai Chước liền gặp Phó chủ nhiệm Lý Minh Cương của phòng công tác trường. Đây là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, đeo cặp kính mắt, trang phục chỉnh tề, dáng vẻ hết sức nho nhã lịch sự.
- Cô Mai à, may quá, mau đến đây, mau đến đây một chút!
- Ồ…Là Chủ nhiệm Lý đấy à, có việc gì vậy?
- Ừ…ôi, học trò bây giờ ấy à, thật là khiến người ta đau đầu!
Vào trong phòng công tác trường, Lý Minh Cương mời Mai Chước ngồi, sau đó lấy ra mười mấy bức thư nặc danh đem ra trước mặt Mai Chước:
- Tự xem đi!
Mai Chước ngẩn người, xem qua một lượt nội dung của mười mấy bức thư nặc danh mà Chủ nhiệm Lý đưa cho, rõ ràng toàn là thư tố cáo “chuyện yêu đương của Nhị Đường”.
- …Tôi đã tìm hiểu qua tình hình rồi, nhân vật chính trong thư là “Sinh và Cẩn”, hình như chính là Đường Sinh và Đường Cẩn trong lớp mà cô chủ nhiệm. Các em đều mang họ Đường cả. Là học sinh lớp 11 thì phải tập trung vào việc học chứ, sao có thể yêu đương sớm như vậy? Phải hết sức chú ý đến chuyện này mới được.
Mai Chước cắn môi dưới, cô cũng được nghe bóng nghe gió về chuyện này rồi, nhưng cô biết quan hệ giữa Đường Sinh và Đường Cẩn chỉ là đặc biệt thân thiết chứ chưa đi quá giới hạn, Đường Sinh thì khó nói, nhưng cô tuyệt đối hiểu Đường Cẩn, sẽ không có chuyện Đường Cẩn yêu đương sớm vậy đâu, cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở tình bạn thôi.
- Chủ nhiệm Lý, tôi nghĩ đây là do đố kỵ ghen ghét mà một số học sinh của tôi đã bày trò ra.
- Không thể nói như vậy được, cô Mai Chước à. Như thế này đi, phòng công tác trường sẽ không can thiệp vào chuyện này, cô hãy đi điều tra trong phạm vi lớp mình nhé.
Mai Chước cũng chẳng biết nói gì hơn, sau khi đi ra thì sắc mặt như trầm hẳn xuống, có trách thì chỉ trách Đường Sinh, ai bảo cậu ta đã đắc tội với một số người chứ. Con người cậu ta hình như rất coi nhẹ việc học hành, nhưng nếu làm lớn chuyện này thì lại hại đến Đường Cẩn, thật là phiền não…!
Sau khi tan học đã lâu, Đường Cẩn đã tới gặp Mai Chước, khi trở lại thì mắt cô đã đỏ lên, rõ ràng là đã khóc.
Đường Sinh vô tình không chú ý tới điều này, hắn ngồi trong lớp nhưng không mảy may chú ý tới thái độ của Đường Cẩn, lại còn đang đấu khẩu với lớp trưởng Ninh Manh nữa chứ. Hết tiết đầu, bạn ngồi cùng bàn Chu Tiểu Thường đập sườn hắn, nói:
- A! Phát hiện được tình hình mới, Đường Cẩn khóc!
Sắc mặt của Đường Sinh lúc đó thay đổi hẳn, hắn nhướng đôi mày sắc lên rồi hỏi gấp:
- Sao lại thế?
- Mình cũng không biết, vừa nãy vào lớp mình có chạy tới chỗ cô ấy, tôi thấy Quan Thế Âm đang khuyên nhủ cô ấy cái gì đó, chú ý thì mới phát hiện ra mắt Đường Cẩn đỏ hoe, không khóc mới là lạ, không biết ai đã ức hiếp cô ấy? Ai có mắt như mù nhỉ? Đây chẳng phải là muốn gây khó dễ cho anh Sinh sao?
Đường Sinh vỗ vỗ bắp chân chắc nịch của Chu Tiểu Thường, tiểu tử này quả rất hiểu chuyện, trong cái trường này mình cần phải có những “tiểu đệ” như thế này để giúp đỡ mới được, về sau không biết phải trốn học thế nào đây, không có ai thay thế mình bảo vệ Đường Cẩn thì sao được? Dám ức hiếp người à?
Trong giờ học Đường Sinh vô cùng buồn bực, hết tiết học cũng không thể chủ động tới bên Đường Cẩn được, thôi thì để Chu Tiểu Thường đi thăm dò vậy.
Đường Cẩn cũng chẳng còn tâm tư nói chuyện với các bạn học, cô chỉ im lặng ngồi đó mà lòng thấy không yên.
Chu Tiểu Thường đi tới chỗ ngồi của một bạn ở trước Đường Cẩn một bàn. Khi bạn học đó đi khỏi thì cậu ta liền ngồi ngay vào chỗ đó, khiến Đường Cẩn giật mình, ngẩng đầu nhìn cậu ta, trong ánh mắt lộ ra thần sắc mê hoặc, giống như đang muốn hỏi: “Cậu muốn làm gì?”.
Chu Tiểu Thường cười một tiếng:
- Cẩn à, mình không phải là kẻ háo sắc, là Sinh bảo mình lại đây, cậu ấy muốn biết làm sao bạn lại khóc?
Đường Cẩn khó chịu nhìn cậu ta một cái, ánh mắt rủ xuống, cũng không thèm đáp lại.
- Cẩn à…tốt xấu gì bạn cũng phải nói với mình một câu chứ. Mình cũng dễ quay về ăn nói với Sinh, cậu ấy đang đợi đó.
- Mình nói cho cậu biết, mình không cần cậu ta xía vào chuyện của mình.
Chu Tiểu Thường “ồ” một tiếng, rồi quay về nói với Đường Sinh câu này:
- Sinh ca, Đường Cẩn đã nói không cần cậu phải lo.
- Oạch…như vậy sao, mình phải đi hỏi cô Mai mới được…
Đường Sinh chồm dậy bỏ đi , Đường Cẩn là “Rồng có vảy ngược” của hắn, tuyệt đối không cho phép ai động vào. Chu Tiểu Thường vội chạy tới trước mặt Đường Cẩn, nói:
- Cậu ấy đi hỏi cô Mai rồi…
Đường Cẩn trợn mắt, vội nói nhỏ:
- Kéo cậu ấy lại, mình sẽ viết ra giấy cho cậu ta xem, mau đi đi…
Lúc này trong lớp cũng không có quá nhiều nhười, hầu hết mọi người đều đi vệ sinh hoặc là ra ngoài hít thở không khí. Đường Cẩn lôi ra một tờ giấy, viết ra mấy chữ không được nắn nót cho lắm. Chu Tiểu Thường cuối cùng đã kéo được Đường Sinh quay trở lại, cậu ta còn đắc ý nháy mắt với Đường Cẩn.
Đường Cẩn nghĩ thầm: “Tên đầu heo này cũng được việc đấy chứ, đầu heo óc heo…, nhưng cũng lanh lợi lắm chứ…”
Tờ giấy đưa qua cho Chu Tiểu Thường rồi đến tay Đường Sinh. Sau khi xem xong, hắn xé nát tờ giấy. Đứa nào viết thư nặc danh tố cáo bố mày chứ? Người đầu tiên mà hắn nghi ngờ chính là Sử Nghĩa Quốc, tiếp đó là Thường Aí Toàn, Ngọa Đán Đằng, cuối cùng mới là Uông Triệu Quân.
Vào tiết hai, Đường Sinh vùi đầu viết một tờ giấy, ra mặt chữ nghĩa viết một thôi một hồi, sau đó đưa cho Chu Tiểu Thường :
- Tan học thì đưa nhé!
- Vâng, Sinh ca…cái kia…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Không tiện nói ra à?
- Cũng không có gì, chỉ là người ta đồn mình và Đường Cẩn yêu sớm, nhất định là có người cố ý hại mình, viết mười mấy bức thư nặc danh gửi đến phòng công tác trường. Đừng có để mình điều tra ra, không thì ông đây sẽ trừng trị mày khóc kêu ông gọi mẹ đấy. Cậu đừng có tiết lộ chuyện này, tính toán trong đầu là được rồi.
- Vâng, Sinh ca, ngoài lớp vẫn còn có mấy người bạn của mình nữa. Tan học đi gặp họ nhé, chúng ta muốn trừng trị ai thì cũng không nói xuông được.
- Oạch, cậu còn muốn chơi kiểu xã hội đen trong trường cơ à? Mấy tên thiếu gia công tử gia đình có thế lực đó thì anh đây không dám trừng trị sao?
- Haha…Sinh ca, súng thì còn tránh được chứ đâm sau lưng có thoát bằng trời, cậu nói xem có đúng thế không?
Giáo viên trên bục giảng sớm đã biết có hai học trò đang ghé tai nhau nói chuyện riêng, đã năm lần bảy lượt cố ý trừng mắt nhìn Đường Sinh. Không ít bạn học đã phát hiện ra ánh mắt của giáo viên, họ cũng trộm nhìn về phía đó, thấy Đường Sinh và Chu Tiểu Thường đúng là đang thì thầm cái gì thật. Ninh Manh cũng quay đầu lại, dựng đôi mày thanh tú lên. Đây là lớp phó gì vậy? Ngang nhiên gây mất trật tự giờ học, làm mất mặt cô Mai.
Giáo viên môn lịch sử trên bục giảng cũng chịu không nổi, đập sách xuống bàn, không nói một lời liền nhìn Đường Sinh và Chu Tiểu Thường, sau đó ánh mắt của mọi học sinh trong lớp đều đổ dồn về phía “Lớp phó”. Đường Cẩn lại thấy nôn nóng thay cho hắn, tự nói thầm: “Lần này coi như xong đời rồi”.
Rất nhanh, sự khác thường của Đường Sinh và Chu Tiểu Thường bị phát hiện. Hai người bọn họ xấu hổ vô cùng, Chu Tiểu Thường chỉ còn cách gục hẳn đầu xuống.
- Em Đường Sinh, mời em đứng lên trả lời một chút về bài học mà tôi đang giảng.
Giọng điệu của giáo viên dạy lịch sử rất lạnh nhạt, tay chỉ vào mấy chữ to đùng được viết trên bảng “Nguyên nhân suy tàn của phủ nhà họ Cố trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng”.
Đây không phải là nội dung trong tài liệu giảng dạy chính thức, giáo viên lịch sử muốn mượn sự suy tàn của Cố phủ trong Hồng Lâu Mộng để giảng giải một cách sinh động về sự hưng thịnh và suy vong của một vương triều. Sự suy vong của Cố phủ chính là hình ảnh thu nhỏ về sự suy vong của những vương triều trong lịch sử. Phương pháp giảng dạy như thế này rất lôi cuốn học sinh, không hề nhàm chán.
Đường Sinh đứng lên trước con mắt chú ý của mọi người, chỉ là trả lời câu hỏi này thì cũng không làm khó được hắn. Nhìn bộ dạng của giáo viên chắc là rất muốn mình không trả lời được, để sau đó giáo huấn mình một trận đây. Điều này càng thể hiện ra hắn không phải là một lớp phó gương mẫu.
Những ánh mắt vui sướng khi người ta gặp họa cùng với những ánh mắt lo thay cho hắn cứ thế đổ dồn về phía hắn.
Đường Cẩn và Ninh Hân đương nhiên là lo thay cho hắn, còn Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc, mấy người đó lại đang chờ kịch hay để xem.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi