Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Tình cảm với Đinh Hải Dung phát triển đến mức này khác so xo với dự tính của Đường Sinh, phải nói là nằm ngòai dự đoán của hắn..
Ban đầu anh ta tính toán sẽ trở thành bằng hữu hoặc là chị em khác họ với người con gái họ Đinh, nhưng tình thế lại không như dự định, Hải Dung quá cương nghị, quá thẳng thắn, mối hận của cô đối với Vương Ngạn Đôn quá cay nghiệt, kết quả dẫn đến tình thế có nhiều biến chuyển khác xa so với ban đầu.
Đường Sinh dĩ nhiên không vì cô là người phụ nữ của Vương Ngạn Đôn mà khinh thường cô, nếu như Vương Ngạn Đôn có thể nắm chắc nguyên tắc làm đàn ông, hắn tuyệt đối sẽ không làm mất đi Đinh Hải Dung, mà bản thân còn có thể trở nên mạnh mẽ hơn Hải Dung, tất yếu trở thành mối nguy hại lớn nhất trong cuộc đời cô ta.
Nhưng mà, Vào thời khắc quan trong nhất một người thường tự bộc lộ bản chất của anh ta, Vương Ngạn Đôn chính là đã bị bại lộ rồi, không thể kháng trụ.
Cho nên hắn thất bại hoàn toàn, mất đi tất cả, không thể nói hắn không có đủ giỏi giang, chỉ là đả kích lần này cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng không chịu đựng nổi.
Đối với Đinh Hải Dung đây chính là sự giải thoát, là sự hồi sinh, khi nhìn thấy mọi căn nguyên tồi tệ, cô vứt bỏ không chút lưu luyến những yêu thương cùng cái giá cô đã phải trả những giọt lệ cô đang rơi là vì những gì cô đã từng trả giá cho những thứ không đáng, cô biết Vương Ngạn Đôn có đến mấy người tình, ở Phượng Thành này, hắn có Cốc Dục Phận, để mặc cô ở thành phố, cô đã nhẫn nhịn rồi, sau đó hắn ở Phượng Thành còn qua lại vớiem của Cốc Dục Phân là Cốc Dục Phương, cô cũng lại nhịn rồi, sau đó đến giờ hắn và một người phụ nữ tên là La Kha qua lại thân thiết, nửa đêm còn nói chuyện điện thoại, tất cả những chuyện này, cô đều nhẫn nhục chịu đựng.
Kết quả nhẫn nhịn đến tận bây giờ, khi ở giang Lăng, nhịn đến lúc hồi sinh, đây là cô chuẩn bị không kịp, cũng là cô đã đi ra, bằng không Vương Ngạn Đôn đã không dám đem cô ra để đánh cuộc, quá là quen với bản tính đó, cho nên anh cảm thấy không quá quan trọng, bây giờ suy nghĩ thẳng thắn chút, không như vậy thì liệu có thể tiếp xúc không?
Lúc hai giờ sáng, Hải Dung và Đường Sinh quay về khách sạn, ở phòng của cô, họ nằm ôm nhau, nói không ít chuyện.
- Cái gì?
- Người phụ nữ họ La đó ắc độc như vậy sao?
Nghe Đường Sinh nhắc đến chuyện huynh đệ nhà họ La, Hải Dung có chút khiếp sợ.
- Đêm hôm đó vì La Kiên xuất hiện ở Câu Lạc Bộ, tôi mới đến, tôi thật không biết sự có mặt của anh và anh Vương, nào biết tình cờ thế chứ.
- Ồ… vậy là anh bắt đầu lập mưu với anh ta? Hóa ra ngay từ đầu anh ta đã bị rơi vào bẫy của anh?
- Cũng không thể nói thế được, anh cũng chỉ lên kế hoạch lúc đó, Dục Mỹ nói với anh,Vương Ngạn Đôn ham đánh cuộc, trong thành phố này cũng có tiếng, hơn nữa hắn không cược tiền mầ chỉ cược phụ nữ, tuy nhiên trường đấu lại là phụ nữ, cuối cùng là không có gì, nhưng anh nhận ra được anh ta có thể có tư tưởng dục vọng, thân phận cao gia nữ là cực kỳ đặc biệt, giống như phụ nữ nhà họ Đinh em có sức quyến rũ rất mạnh mẽ đối với anh.
Đôi tay Hải Dung nhẹ nhàng miết anh:
- Đàn ông, vì một số lợi ích, thật cái gì cũng từ bỏ hết, người phụ nữ thật đáng thương.
- kì thật cũng không như anh tưởng tượng, anh và anh chàng họ Vương giống nhau, chỉ coi e và Ngọc Mỹ như một thứ mồi, chỉ chờ đối phương cắn câu thôi, cuối cùng phải so đấu đơn giản là năng lực nắm trong tay toàn cục,thua không sợ, chỉ sợ không khống chế được cục diện.
- Đúng thế, điểm này thì em nhất chí, nếu không phải vì bản lĩnh của anh quá mạnh, anh ta sẽ không thể thua hoàn toàn như thế, em đem những bi kịch tiếp tục của đời mình bức lên mình, anh ta chơi gái ở ngoài em đều biết, chỉ là em coi như không nhìn thấy, nhà họ Đinh và nhà họ Vương đã tán thành chuyện hôn nhân này, cho nên em không đủ sức để thay đổi mọi thứ, em chỉ có thể cố gắng để mình thích ứng với tất cả, trong lòng kỳ thực rất áp lực.
- Đó là lí do mà anh là người bạo xuất cuối cùng, cực kỳ hung ác trả thù anh ta, lúc đó, em cũng cảm thấy anh có chút cực đoan.
Hải Dung vuốt ve vai Đường Sinh, ừ một tiếng nói:
- Vâng, lúc đó trong lòng em chỉ đọng lại là những sự bất mãn, em nhẫn nhịn anh ta quá lâu rồi, em thấy những gì em làm thật không đáng, em cho em cơ hội để trả thù anh ta em cảm thấy thật hưng phấn, lúc đó thật sự đã nghĩ như vậy, em muốn một lần lấy lại hết., em phải dùng cách đó để nói cho anh ta biết, lừa gạt sẽ đổi lại được những gì.
- Anh liệu có phải quá may mắn không? Được em chọn là đối tượng để trả thù anh ta?
Đường Sinh cười trêu ghẹo Hải Dung, tay cũng không để yên.
- Con người anh rất giữ chữ tín, mặc dù nhìn thấu bản chất, anh cũng không làm mất đi chữ tín, anh ta định nhờ anh đánh bại em, anh chính là của em. Đây cũng chính là sự trả giá cuối cùng dành cho hắn, trong lòng em không oán không hận, nên anh có thể thản nhiên chấp nhận em.
Hải Dung xoay người trèo lên trên, vì Đường thị bị cô rút hết phẫn nộ rồi, sau một tiếng thở dốc, Hải Dung ngồi yên vị ở khu của cô, nằm sấp xuống dán vào Đường Sinh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh:
- Bây giờ suy nghĩ một chút, không có sự tự ti nào tốt, ai coi trọng em, em tự nhiên sẽ báo ơn anh ta, ai xem thường em,em cũng sẽ khinh bỉ hắn,anh với hắn đều phong lưu giống nhau,nhưng anh thành khẩn hơn hắn.
- Cảm ơn lời khen của em, anh cũng không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh đã làm là anh sẽ tự trả giá, ngày trước Ngọc Mỹ cũng oán trách anh, nhưng anh có đủ tự tin để bảo vệ cô ấy, trên địa bàn của anh, nếu ngay đến người đàn bà của mình mà mình còn không thể bảo vệ được, thì anh chỉ còn cách nhảy lầu, tuyệt đối không sống tạm bợ.
- Vâng, Đường Sinh, chung ta tuy gần gũi nhau quá ít, nhưng cá tính của anh có sức hấp dẫn sâu sắc với em, kinh nghiệm lâu năm, không ngờ so với em và Vương Ngạn Đôn tình cảm tương giao hai ba năm còn sâu sắc hơn, đêm qua phải lên núi, em có chút lo lắng, ở trong động, em vẫn không vững tâm, giữa thời khắc sinh tử, anh vẫn bảo vệ cho em, lúc đó trong đầu em bỗng hiện lên một ý niệm rất kỳ quái, mình cùng chết cũng đáng.
- Haiz, anh nếu biết anh sẽ bị mấy tên tiểu tốt vây như thế, anh có thể kéo em lên núi sao? Em cũng không ngẫm lại?
- Cho nên sau em mới biết anh tính toán kĩ càng, bằng không khi anh rơi vào tình cảnh đó vẫn còn ức hiếp em? Vương Ngạn Đôn quá tự tin rồi.
- Hei, nói thật, anh không chuẩn bị thu phục hắn nhanh như vậy đâu, tiến thẳng đến Giang Lăng, anh cũng không nghĩ tới phải thu phục hắn, hắn không có cách nào phát triển như La Kiên, anh loại bỏ tên họ La kia là đủ rồi, nào biết hắn lại bị ma xui quỷ hờn để đi đến việc cược phụ nữ, được rồi, hắn không muốn tặng em cho anh, anh lại chi cũng không mừng, kỳ thật đánh cuộc là rất lạm, trước đây chưa từng cược, nhưng anh biết anh sẽ thắng hắn.
- Những thứ anh thắng rất nhiều, 11 tỷ USD đó cũng khiến cho Vương Ngạn Đôn sạt nghiệp, mấy ngày nay Vương gia sứt đầu mẻ trán, ông cụ vương tức giận ngã bệnh phải đưa đi cấp cứu, các tình thế kiến trúc thượng tầng đều thay đổi.
Tay Đường Sinh vỗ về đôi tuyết gò của cô, cảm nhận được từng hơi thở phập phùng bên trong, trong lòng có chút kinh ngạc.
- Em không động đậy, anh rất thích.
Hải Dung hơi xấu hổ, phòng ngủ không bật đèn, mượn ánh trăng cũng nhìn không rõ màu của cô, chỉ khi cô dán mặt lên mới có thể cảm giác được sự nóng bỏng của cô, từ miệng thốt ra những lời nói hết sức dịu dàng nhỏ nhẹ như rót vào tai:
- Thời xưa những công cụ khách nói, thật ra là hiện tượng co rút sinh lý.
- Còn nhớ rõ đêm đó người em run rẩy, trong lòng anh cảm phục biết bao, lúc đó đã nghĩ đến một câu danh ngôn thiên cổ của Lý Dương An “Vật thị nhân phi sự sự hưu, vị ngữ lệ thất lưu”, dùng trên người em, rất chuẩn xác
Khi nói những lời này, Đường Sinh lại thấy cảm hứng dâng trào, vì cô co rút càng sâu.
- Đường Sinh, lúc lúc đó, anh thật không nghĩ cần, phải leo lên cách nghĩ của em sao?
Hỏi ra câu này, dường như rất gian nan.
- Một giọt mồ hôi, cảnh tượng đó ai có thể kháng cự được, nếu đơn thuần đứng trên góc độ sinh lý mà nói, anh nghĩ ngay gian thứ nhất đã trèo lên rồi, nhưng anh biết anh không thể làm thế, binh pháp Tôn Tử có câu, phải lạt mềm buộc chặt, bắt kẻ trộm trước bắt vương, thu phục lòng người phải cần nhẫn nại, thể xác có tác dụng ư?
- Anh thật quá xảo quyệt, nhưng em thừa nhận, em đã bị anh thu phục rồi, Đường Sinh, em nói em yêu anh, anh tin không?
- Yêu chính là sự kỳ diệu khó hiểu như vậy, vô tri vô giác mà đến, đơi em phản ứng lại, đã vùi lấp quá sâu rồi, anh tin.
- Nhưng chúng ta mới tiếp xúc có hai ba lần, anh yêu bây giờ là quá nhanh, bản thân em cũng thấy hoài nghi, không ngờ anh có thể tin?
Đường Sinh chợt cười rộ lên:
- Ha, lòng dạ phụ nữ là kim dưới đáy biển, có khi mơ hồ không rõ, yêu chính là đi theo cảm giác, mỗi ngày trút đi một chút tình yêu của mình vẫn không hối hận, ờ…thoải mái quá, có thể mạnh hơn chút nữa không?
Hải Dung thẳng người, chân cũng chuyển tư thế thành ngồi xổm, lấy tiêm vì trung trục hoảng bày đánh quyền, công phu của cô khiến Đường Sinh liên hồi tán thưởng.
Từ khi trời chập tối tới sáng sớm, chúng tôi tựa như đôi uyên ương hồ điệp, để tử triền miên, sinh mệnh mãnh liệt trong thứ tình cảm kích thích này thiêu đốt cho đến khi chết
Khi mở mắt lần nữa, Đường Sinh cảm nhận được đầu tiên là ánh mặt trời chói chang xuyên thẳng vào mắt, kéo bức màn sớm ra, ánh dương chiếu rọi thẳng vào, trên giường vẫn là hai người, không đắp chăn, vì họ nằm đè lên chăn, đôi mắt lóng lánh tinh khôi của Hải Dung choàng mở, nhưng cô vẫn quấn lấy người đàn ông của mình như môt con bạch tuộc, nhẹ nhàng, không chút động đậy xem trọng anh ta, giống như nhìn xuyên tận vào tim gan anh, đột nhiên yêu đến lạ lùng, đột nhiên rọi vào tận nơi sâu nhất trong tâm thảm, cảm giác khó tả quanh quẩn trong đầu, cô ấy, biết hôm nay sẽ phải chia ly, buồn đau.
Bàng quang vẫn còn tràn đầy bia đêm qua, đến nỗi Đường Thị nhanh nhẹn chỉ tay về phía những chiếc đèn lớn treo ở căn phòng trung tâm.
Gần như một đêm chưa ngủ, Hải Dung không dám trêu trọc nó nữa, đến bây giờ cô vẫn còn chút xương cốt, lười biếng không muốn cử động đầu ngón tay.
- Buổi chiều, em phải quay về Phượng Thành…
Tiếng nói của cô rất thấp, tình yêu, mới bắt đầu, lại khắc sâu vào trong tâm khảm.
Nghe ngữ điệu của Hải Dung, có một chút thương cảm, Đường Sinh ôm chặt cô
- Uhm, không sao, nhớ anh nhé, bất cứ lúc nào cũng đến được.
- Sợ trong lòng anh muốn nói cái gì đó, kì thật em biết anh không thể, nhưng có chút ảnh hưởng đến dung mạo.
- Ha, có người nói trước khi yêu là đàn ông theo đuổi phụ nữ, sau khi yêu lại là phụ nữ theo đuổi đàn ông, mặc kệ là nguyên nhân gì, đó vẫn là sự thật.
- Xí, tự phụ..
Hải Dung giơ đôi bàn tay trắng như phấn đập vào anh,
- Rời khỏi giường đi, em là người phụ nữ đoan trang nhất, em làm được.
- Ừ, anh tin, trên thực tế chuyện giường chiếu là một chuyện nghiêm túc, có một số người nghĩ sai về nó, em nói ai là người không cần ngủ nào?
Hải Dung khanh khách cười
- Vâng, em hoàn toàn đồng ý, là một chuyện nghiêm túc, chúng ta cần xem trọng nó.
Tạm thời đừng vì chuyện nhỏ mà không cho qua, để lần đoàn tụ tiếp theo có thể tích góp nhiều hơn nữa thứ tình cảm vô hạn đó, sau giờ ngọ, Hải Dung đã ra đi.
Chuyện tình ven hồ Ô Long đã là nền tảng cho mối giao tế giữa ba thời đại của hai họ Đường Đinh, sau ngày đó uy lực hiện rõ, dân chúng đều kính sợ.
Đợt dã ngoại kết thúc, khi lên xe, Đường Sinh và Ninh Manh mang theo ánh mắt u oán, trong lòng anh thở dài một tiếng.
Anh rể và em vợ cùng xuất hiện khiến thế nhân lên án, huống hồ Ninh Hân không qua được, tạm thời đành quên đi.
Mấy người hội Đường Sinh chen chúc nhau trên xe, ngay cả lái xe cũng là do công ty Cẩn Sinh cử tới, Tiểu Ngụy ngồi phía trên cạnh tài xế, hàng ghế sau dành cho 5 người thì đến sáu người chen nhau ngồi, ở giữa Tiểu Chu và Dật Phong là hai người ngồi, ba người phía sau ngồi giữa là Đường Sinh, Tú Tú bên trái, Tiểu Bàn bên phải, Yên ngồi trực tiếp trên đùi Đường Sinh.
- Ta là người hạnh phúc nhất, ta thừa nhận, nhưng ta cũng phải chịu dày vò nhất.
Tiểu Yên cũng phải chịu sự dày vò, rõ ràng có thể cảm nhận được một số phản ứng của Đường Sinh, cho nên nét mặt cô cũng là lạ.
Tú Tú không quên trêu cô:
- Một số người lòng dạ xấu xa, làm hại Yên người con gái thuần khiết của chúng ta hơi thở thở ra không giống như bình thường.
Tiều Bàn cũng thêm vào:
- Bó tay, chỉ có thể nói cầm thú ca của chúng ta tất cả đều rất đỗi bình thường, Tiểu Yên, có phải hoảng không thế?
Ngoài mềm trong cứng đó là phong cách của Xa Đăng Yên luôn là đối tượng để các cô trêu trọc, cô ấy không nói gì cũng đúng, mặt đỏ ửng như quả cà chua.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ