Chương 407: Cắm trại dã ngoại

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Mấy ngày sau, từ Phượng Thành truyền đến tin rằng, Vương Ngạn Đôn đã được đưa về Thủ đô rồi,Lôi Cương cũng vậy. Nhưng họ không thể dựa dẫm vào quyền thế của lão Vương gia để nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, vì có một người nhà khác đang nhìn chằm chằm vào họ. Kết quả Ngạn Đôn bị bỏ tù.

Đối việc sự việc đột ngột này, rất nhiều người không rõ nội tình, bao gồm cả chủ tịch tỉnh Lương ở Giang Trung, Ông ta u mê không biết tình thế thế nào.

Ở Giang Lăng, Đường Sinh vẫn chưa lật cái chân đau của Lạc Kiên ra, vì thế mà hắn lại mỉm cười. Con người này rất cứng cỏi, Vương Ngan Đôn đã bị giải quyết rồi, lão ta vẫn ngồi ở đó, ngươi không phục không được, haha, người ta đã ngoan cường như vậy, người làm gì được La Kiên ta?

- Đường Sinh, tin tốt lành đây, cửa hàng đồ cổ của lão Chu đã bị tóm rồi này, ngày mai có thể về đến Giang Lăng, có trò hay để xem rồi đây.

Thật ra hiện giờ La Kiên ở Giang Lăng cũng không hề có hành động gì.Sau sự kiện của Ninh Hân, lão ta đã chấm dứt chiến tranh, khiến Chủ tịch thành phố Lý Đại phát biểu cũng rất bị động ở Hội nghị thường vụ. Bọn họ liên kết với nhau tưởng là mạnh nhưng thực ra lại yếu. Bộ máy quan chức thành phố không vốn không hài hòa, nhưng gần đây Hoa Tuấn Minh và Quan Cẩn Du đi rất gần, một người là nhân vật số hai trong Thường vụ chính quyền , một người là nhân vật số ba trong Ủy viên Thường vụ chính quyền. Hai người này trước bất cứ quan điểm, ý kiến nào cũng đồng tình với nhau, tạo thành một đôi ăn ý. Đối với sự hạn chế của chủ tịch Lý, La Kiên cũng không thể nàolên tiếng ủng hộ y.

Mặc dù La Kiên không làm gì nhưng cũng không đẩy lão ta ra, Đường Sinh luôn cảm giác như có gai ở cổ họng, vẫn chưa có ai khiến cho hắn phải lo lắng đến. Trên thực tế La Kiên không thể uy hiếp gì đến hắn, nhưng lão ta có năng lực đả kích Đường Thị phân tán ở Giang Lăng, cho nên khiến người ta lo lắng.

Tận dụng một số mối quan hệ là có thể điều La Kiên rời khỏi Giang Lăng. Nhưng nếu vậy sẽ cắt đứt những việc lão ta lưu lại Giang Lăng. Cho nên không thể cho lão ta đi được, thà rằng cứ theo dõi lão ta như vậy cũng ko cholão ta đi nơi khác mưu mô phát triển lên.

Bàn về năng lực của La Kiên, lão đi đến nơi khác có thể phát triển như gió lốc.Đây là một người có trách nhiệm về năng lực, để lão dưới trướng là một sách lược thật đúng đắn. Nắm bắt được nhược điểm của lão ta rồi mới xử lý lão. Trải qua thời kỳ hoàng kim trên con đường làm quan, về cơ bản lão ta cũng không có vấn đề gì.

Mặt khác chính là muốn tìm La Kha, người này đã mất tích vài ngày rồi. Cô ta hẳn đã đi theo Vương Ngạn Đôn, nhưng Vương Ngạn Đôn cũng đã giải quyết rồi, càng không thể tìm thấy cô ta. Đêm đó lúc ở Câu lạc bộ kì thực rất đáng nghi. La Kiên có thể đã đến đó gặp La Kha, mà La Kha lại rất có thể đã theo Vương Ngạn Đôn tới Giang Lăng. Vậy khả năng lớn nhất là cô ta đã ẩn mình trong Câu lạc bộ, phải theo dõi con người khả nghi này.

Thường xuyên ra vào Câu lạc bộ người đáng nghi nhất tiếp xúc với La Kha là Lý Thịnh và chị gái của y- Lý Viện, ngoài ra còn có Hứa Tranh.

Toàn bộ mấy người này đều đã bị cảnh sát đặc vụ do Đoan Mộc Chân phái đến theo dõi cả ngày lẫn đêm, bao gồm cả Câu lạc bộ Hào Môn cũng nằm trong phạm vi bị theo dõi.

Trong mấy ngày này, quan hệ giữa Đường Sinh và Yên đột nhiên rất thân mật. Hầu như ngày nào cũng đến trường đón cô, có thể nói là tình yêu cuồng nhiệt.

Những chuyện trong trường đều không thể qua được mắt của Ninh Manh

Trong diễn đàn mạng của trường chuyện trên trời dưới đất đều là khinh thường, hạ thấp chuyện tình yêu của hai người Đường,Yên Đường Sinh vốn không vào diễn đàn mạng của trường nên hắn không có áp lực gì cả, nhưng Đoan Mộc Yên lại phải đối mặt với những công kích của dư luận.

Bọn con trai mắng chửi vì không ăn được mận mà chê mận chua, còn bọn con gái thì mắng chửi vì nhiều nguyên nhân, nói chung toàn những câu cực kỳ khó nghe, Yên còn không dám lên mạng của trường.

Ninh Manh từ yêu chuyển sang hận Đường Sinh, khi chuyên tình của Đường, Yên truyền ra, cô cũng chỉ trích tên con trai đó bại hoại về đạo đức, là tên lưu manh.

Nhà họ Ninh cũng đang vội vàng chuyển trường cho Ninh Manh, đây là do cô tự yêu cầu. Ở lại Giang Cao khiến cô đau khổ, cô nói sẽ đi tỉnh.

Ninh Hân đồng ý cho em gái chuyển trường, tạm thời đi xa cũng tốt, có lẽ một thời gian nữa sẽ tốt đẹp hơn. Thay đổi môi trường, mắt không thấy, tâm không phiền, dần dần sẽ quên đi những chuyện không vui. Còn phải thấy tình cảm của em mình dành cho Đường Sinh rất sâu đậm, thật khó nói.

Ngày quốc tế lao động cuối cùng cũng đến, Buổi cắm trại của trường ở Ô Long Sơn vẫn diễn ra theo lịch, cái gọi là Ô Long Sơn cũng chỉ là một nơi để đi ở Giang Lăng. Đó là một hẻm núi diện tích không lớn với một cánh rừng nguyên sinh. Có dòng sông Ô Long chảy qua khe núi, gọi nó là sông Ô Long vì ở thượng lưu có vài nhà máy than, đã nhuộm dòng nước tinh khiết thành màu đen, vị vậy liền được gọi là Sông Ô Long.

Trên thực tế khe núi Ô Long trụi lụi không có gì hấp dẫn, chỉ là trong núi có cây cối um tùm, trong khe sâu có suối nước nóng, khu này mới là nơi thu hút khách du lịch nhất.Người tìm ra và phát triển cái khu giải trí hồ Ô Long này là Người Giang Lăng.Nghe nói mấy năm nay kiếm không ít tiền, nơi này vốn là nơi giao nhau của ba vùng Giang Lăng, Khánh Châu và Phượng Thành nên không có ai quản lý mảnh đất này.

Ngày mồng 1 tháng 5, rất nhiều học sinh vào Ô Long vui chơi. Mấy cậu con trai đứng ở trên tầng cao nhất của khách sạn bên hồ, cười sảng khoái,

- Đây quả là một cơ hội tốt để thả hàng, rất nhiều học sinh bây giờ phóng khoáng.Học sinh trung học có bầu chỗ nào cũng có.Thanh niên ngông cuồng mà, phạm chút sai lầm có thể tha thứ, chỉ cần nhanh chóng bắt tay vào thanh lý hết hàng đi, bên trên kiểm tra chặt chẽ quá!

- Anh cả cứ yên tâm, Trước buổi dã ngoại của Giang Cao, chúng tôiđã liên lạc với vài người trong trường, nó ăn tiền boa, nó sẽ làm việc cho ta. Có nó giúp, tiêu hủy lô hàng này sẽ rất đơn giản, mượn cơ hội này, còn có thể kiếm cho chúng ta mấy em học sinh,

- Haha…có hàng tốt đưa đến cho tôi, lâu lâu chưa chơi các em học sinh, có mộtem trinh nữ cho cậu một nghìn Tệ.

- Cảm ơn Anh cả.

Tên đó lấm la lấm lét,vừa nghe có tiền thưởng, con mắt đã sáng lên,

- Để tôi đi thu xếp với các học sinh.

Hoạt động dã ngoại không phải là bắt buộc, cho nên có những học sinh đến, có những người lại không, học sinh lớp 12 không có một ai đến, họ có lí do tháng 6 năm nay phải đối mặt với kỳ thi nên không để cho họ đi chơi. Cho nên đều là những học sinh lớp 10, lớp 11, ước chừng hơn ba trăm người.

Chủ nhiệm lớp chắc chắn phải đến, thầy Trương phụ trách lớp 11 đích thân tổ chức, lớp trưởng Ninh Manh trợ giúp. Đây là lần cuối cùng cô tham gia hoạt động của trường, trong lòng có chút cảm xúc không nỡ rời, cho nên rất có trách nhiệm tổ chức hoạt động lần này.

Đường Sinh thường không đến trường nhưng lại có mặt trong hoạt động lần này, Yên cũng đến. Hắn không đến không được.Nói thật, hắn phải đối mặt với Ninh Manh cũng rất khó xử, đặc biệt Ninh Manh nhìn hắn với con mắt thù hận, chỉ hận một nỗi không cắn được hắn, vì vậy mà Đường Sinh cũng không có cách nào.

Hồ nước Ô Long trong suốt, nước phun từ dưới lòng đất lên, có độ nóng nhất định. Những người chơi trong hồ nghe đồn nhiều rằng ngâm trong hồ nước có thể chữa được bách bệnh, xua đi tà bệnh, cũng có một chút khoa trương trong đó, nhưng nước trong hồ ấm áp không có chút cảm giác lạnh lẽo nào.

Tất nhiên bây giờ đang là thời tiết tháng 5, còn chưa đến mùa đi bơi, không phải suối nước nóng tự nhiên , thì người xuống cũng lạnh không chịu nổi.

Các học sinh tham gia hầu như đã chuẩn bị đầy đủ đồ bơi, lần này lại được bổ mắt rồi.

Chu Thường cùng với bạn học là Dật Phong và Ngụy cùng nhau đặt kế hoạch. Bọn họ cũng không phải ngồi xe bus của trường đến, mà nhờ Yên bảo Đường Sinh tìm một chiếc xe công. Mấy người bọn họ vốn không thích nhập bọn, muốn một mình hành động. Có sáu người là Chu, Dật Phong, Ngụy, Tú Tú, Bàn và Yên, xem họ giống như ba đôi, nhưng thực tế lại không phải vậy.

Đến đây du ngoạn còn có mấy khách lẻ ở trong khách sạn lớn duy nhất gần Ô Long. Họ mang theo đồ cắm trại, họ dựng một cái trại nhỏ trên một bãi cỏ thừa gần hồ nước, từ xa nhìn lại ít nhất cũng phải có hàng trăm cái trại dựng trên mảnh rừng thưa, cũng có chút không khí.

- Mẹ nó chứ, đến đây để dã ngoại, ai….ở khách sạn? Các anh nghĩ một chút xem, nửa đêm mà ra ngoài đánh một trận kịch liệt thì..?Haha, người đẹp Tú Tú tối nay cùng tôi vào rừng đánh trận đi.. Tôi vừa nghĩ là thấy nhiệt huyết sôi trào

- Sao anh không đi chết đi? Anh biết còn biết bao lang sói háo sắc đang ẩn mình trong bụi cây cỏ để xem mọi người đánh trận không? Đồ đầu heo.

Dật Phong liền tiếp lời cười nói:

- Hai người chẳng phải rất thích dã chiến đó sao?

Còn sợ người khác biết Chu chỉ là muốn khoe vũ khí của anh ta à?

Cậu ta bĩu môi với người bên cạnh, khoa chân múa tay nói:

- Chỉ có một chút đó, có cái gì mà khoe chứ?

- Củ chuối

Chu trợn tròn mắt nhìn

Chị Bàn, đó là em chưa sưng lên thôi, thực sự có nhú một chút , Tú Tú đã sớm đạp em rồi, Tú Tú em nói với bạn em đi,

Anh, có phải em có thể làm anh mãn nguyện không, nhìn thẳng mà nghe nhé..

Tú Tú quay sang nhìn bất đắc dĩ nói:

- Mười chữ có thể diễn đạt được ý của em,

- Ngang thì quá có thừa, sâu thì lại không đủ.

Ngụy bò lăn ra cười, chỉ ngón tay cái vào Tú Tú nói:

- Chị Tú Tú, chị thật lợi hại, lời bình của chị quá kinh khủng, haha.

- Mả mẹ, cậu cũng dám cười tớo à? Dật Phong, ấn nó xuống, tụt quần nó ra cho lũ con gái chê cười cái mầm giá của Ngụy..

Ngụy kinh ngạc muốn nhảy dựng lên chạy, lại bị Dật kéo tay lại,

- Chạy à?

Cậu đúng là quá tự ti mới không cưa được cô bé đó. Để tớ nói nghe,cậu mạnh hơn cả thằng Chu, gậy trúc tuy nhỏ nhưng đủ dài.

Hai người ấn Ngụy xuống, Tú Tú và Bàn lại giúp một tay. Họ đã giải quyết xong quần của Ngụy, Nhóm người này đùa đã quá trớn, Yên đứng một bên chỉ biết che miệng cười, cô cũng đang trưởng thành.

- Ôi, con chim trắng mềm mại này.

Tú Tú và Bàn đều rũ rượi cười. Không nhìn bạn học của mình là Ngụy trên mặt xanh lét, con chim trắng cong lên.

- Vã cả mồ hôi, vẫn còn cái thân cây, phải cắt thôi…

Bọn người lăn ra cười, Ngụy đang cố gắng che lại, sắp khóc rồi,

- Các anh, các chị tha cho em với, xin các người đấy!

Cậu ta giãy giụa bò ra khỏi trại mới có cơ hội để kéo quần lên. Mẹ kiếp, cái lũ tiện nhân này.

- Ồ, Bạn Ngụy, cậu muốn ra đâu?

Cứ như vậy đi ra o như thế rất chướng mắt.

Đường Sinh đột nhiên xuất hiện nói.

Bốn người khác trong trại chui ra bên ngoài đứng. Đường Sinh vừa đi chào hỏi thầy giáo, nói là không cần lớp thu xếp cho hắn, một mặt là muốn tránh mặt Ninh Manh, một mặt là muốn ở bên Yên. Thầy Trương vốn đã không quản được hắn đành phải đồng ý.

- Đúng rồi, Đường Sinh, buổi tối cậu có muốn ở chung trại với chúng tôi không?

Trong xe còn có lều đôi đấy.

- Ặc, mấy ông làm sao đấy?

- Bốn người chui trong một cái lều à?

Nửa đêm cùng hành động với nhau à? Đường Sinh càng bức xúc nói.

Tú Tú và Bàn cũng không phải ngồi không, một trái một phải dựa vào Yên, Tú Tú nói:

- Bốn người chơi thì có gì thú vị chứ? Ít nhất cũng phải có sáu người, Song Phi hiểu không?

Chị với Bàn quý em từ lâu, Chu và Dật Phong cũng thèm nhỏ dãi từ lâu. Mặt Đoan Mộc Yên đỏ ửng lên vì xấu hổ.

-Mấy người chết đi cũng không liên quan gì đến tôi.

Chu quả nhiên mỉm cười,

- Đúng vậy……, thèm bao nhiêu năm rồi. Mình hoàn toàn không có ý kiến, Dật Phong cũng không thể có ý kiến gì.

- Từ từ, mình có ý kiến, các bạn ăn thịt, cho mình hưởng chút canh, được chứ?

Đưa ra ý hay lắm, Ngụy nói.

- Cậu dựa vào cái gì để dụ dỗ ? Cái đồ chơi của cậu trước hết mang đi tìm bác sĩ xẻo đi một miếng.

Dật Phong bực tức đả kích lại Ngụy.

Mọi người lại được phen cười một trận, cách đó không xa, ở bên hồ, nhiều người mặc đồ bơi trông giống như là sủi cảo trắng muốt, nhảy tõm xuống hồ.

Đường Sinh cười ha hả:

- Các anh chị em thay áo bơi đi, người nào cưa của người đó.Những đôi uyên ương chúng ta xuống nước thôi, Ngụy, cậu một mìnhnhé!

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ