Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Shared by: MTQ - HSVforum.vn
Một đêm xấu xa, ánh trăng như dát bạc, bầu trời đầy sao, một quang cảnh tuyệt vời để thực hiện lời hứa của mình, cho kẻ bại hoại cái gì đó.
Từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng Đường Sinh la lên,
- Cứu tôi với
Bạn học Yên cũng giật mình, nắm lấy tay Vương Tĩnh, nói thầm vào tai cô, Xa Đăng Yên hạ thấp giọng, không hề nhúc nhích. Lâm Phỉ ngồi đối diện trên ghế so pha cũng mỉm cười.
- Chị Tĩnh, chị nói xem, anh ta làm sao lại có thể giành được chiến thắng để thoát khỏi bàn tay của người phụ nữ đó? Em nghĩ anh ta….
Khi Lâm Phỉ nói những lời đó nét mặt có chút khâm phục. Với lòng lang dạ sói của Nhị Thế Tổ thì đối phó lại với Đinh Hải Dung là chuyện nhỏ.
Thật ra, Đoạn Mộc Yên cũng có một vài cách nhìn đối với người đàn bà trong vụ đánh cuộc của Đường Sinh và Vương Ngạn Đôn,.Trong lòng thậm chí còn nghĩ, có một ngày, hắn cũng đem mình ra đánh cuộc cũng nên? Nghĩ rồi lại thấy số phận của Đinh Hải Dung kia cũng thật bi thảm, cuối cùng biểu hiện của Đường sinh ngoài dự đoán của mọi người.
Cô còn cao giọng hỏi Vương Tĩnh:
- Vương Tĩnh, chị nói đi, anh Đường Sinh có phải là ấm đầu không, dám đem chị ra đánh cược.
Vương Tĩnh biết cô lo lắng điều gì, bật cười, nói:
- Việc đánh cuộc như thế có thể biết được một số thứ đúng đắn, em không hiểu được gia thế của Đinh Hải Dung và Ngọc Mỹ đâu.Đường Sinh và Vương Ngạn Đôn đánh cuộc với nhau không phải vì đàn bà, có vài việc sau này em mới hiểu được. Giống như bọn chị đây, toàn bộ cũng không so bì được với thân thế đặc biệt của Ngọc Mỹ. Em thực sự cho rằng họ nông cạn đến mức mà dùng phụ nữ đánh cuộc để kích thích đối phương ư? Không phải như vậy đâu, Họ Vương kia hết đời rồi, y thua trận không phải vì một người đàn bà, mà là toàn bộ, giờ y ngoại trừ việc ngoan ngoãn làm người ra thì không có quyền lựa chọn gì khác.
Vương Ngạn Đôn đang phải đối mặt với tình thế bị bao vây.
Y cũng sẽ đi đến chỗ cực đoan, trừ phi có được cái dũng khí của lão Vương gia để áp đảo. Hôm nay toàn bộ nhược điểm của y đều bị lộ rõ, một khi thoát ra ngoài, bản thân y thậm chí là một người của gia tộc có thể chịu được đả kích là khó mà tưởng tượng.
Điểm này, trong lòng Vương Ngạn Đôn hiểu rõ nhất. Bọn Đường Sinh cũng hiểu rõ, hơn nữa, về cơ bản là không hề sợ y đi đến cực đoan, chỉ sợ y không dám.
- Còn về Đinh Hải Dung được thả đi….
Vương Tĩnh châm điếu thuốc, ngồi đĩnh đạc trên ghế, khi đó cô chỉ mặc một cái quần chíp.
- Tại sao bọn em không nhìn thấy người đàn ông kia rất thực dụng? Đây chính là kế trong binh pháp Tôn Tử: Dục cầm cố túng(Muốn bắt thì phải thả).Nếu xử lý được Đinh Hải Dung thì rất đơn giản, lúc đó nới lòng thắt lưng là có thể dễ dàng làm được, nhưng chỉ có thể đạt được thể xác của cô ấy mà thôi.
Lâm Phỉ giật mình:
- Ồ...Tôi không ngờ nhất thời không hiểu ra. Thực sự là như vậy, phụ nữ hận nhất là những người dùng sức mạnh với họ…
- Chinh phục thể xác và chinh phục trái tim về bản chất là hai việc hoàn toàn khác biệt. Tên Đường Sinh kia rất rõ điều này, hơn nữa Đường Sinh hắn ta hiểu được những người phụ nữ phức tạp, Đinh Hải Dung đã phụ người rồi.
Trước đây, cô ta là người phụ nữ của Vương Ngạn Đôn, là người thông thạo mọi thứ, mả mẹ, còn chưa làm gì được ả, nước đã chảy ào ào. Không thể phủ nhận ả có sức thu hút đối với đàn ông, nhưng trong lòng Đường Sinh còn có vướng bận.
Vương Tĩnh khá hiểu Đường Sinh, Đường Sinh hiểu phụ nữ, hắn không bao giờ để người khác biết được nhược điểm của hắn.
Đường Sinh cực kỳ nguyên tắc, anh không thể nắm bắt được tôi, mà tôicũng đừng nghĩ đến việc nắm bắt anh làm gì, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Con đường phía trước ở Khánh Châu, cũng bị đẩy lùi, lần đó coi như sai lầm cũng vì tình cảnh lúc đó rất bị động và bất đắc dĩ.
- Đường Sinh thả Đinh Hải Dung, nguyên nhân chủ yếu không phải vì chướng ngại tâm lý về tình cảm nữ nhi, mà bởi gia thế của Đinh Hải Dung. Về điểm này Lâm Phỉ, trong lòng em cũng biết, người phụ nữ có gia thế giống như Đinh Hải Dung, ngôi sao có bao nhiêu cánh thì không cần phải nói, trải qua sự việc lần này, ả sẽ thất vọng tràn trề với Vương Ngạn Đôn Trong phòng, Đường Sinh cố tình làm cho Vương Ngạn Đôn bộc lộ bản tính đê tiện của y, mọi thứ tôn nghiêm đều không tồn tại, cái duy nhất còn lạilà sự hèn mọn xấu xa đáng ghê tởm mà thôi.
Lần này ngay cả Đoan Mộc Yên cũng hiểu, Vương Ngạn Đôn lúc đó thực sự cho cô cảm giác như vậy, hắn thật đáng thương nhưng cũng thật bỉ ổi.
Vương Tĩnh hạ giọng nói:
- Tên nhóc Đường Sinh kia suy nghĩ thật sâu sa, có được xác thịt của Đinh Hải Dung cũng vô ích, không thể bằng là bạn của ả. Ngoài ra,trong lòng Đinh Hải Dung cũng rất bối rối, cảnh tượng nước chảy khi dạng hai chân ra đã bị Đường Sinh nhìn thấy. Trong lòng cô ta phản ứng thế nào nhỉ? Có thể nói ngoài một tên Vương Ngạn Đôn đã hoàn toàn chết trong cô ra, trên thế gian này cũng chỉ có mỗi Đường Sinh khiến cô ta có bối rối., Không phải vì yêu mà bối rối, mà đó là một thứ gọi là sự Sùng bái, trong tận cùng của sự tuyệt vọng bỗng chốc có được luồng sinh khí mới.Đường Sinh đã tự biến mình trở thành một hình tượng hoàn mỹ, lạc vào đáy tâm tưởng của cô.Chị đang nghĩ một ngày nào đó Đinh Hải Dung liệu có thể chủ động trèo lên hắn không? Đường Sinh xin cậu hãy hôn tôi đi.
Lâm Phỉ khanh khách cười lên, Vương Tĩnh cũng cười, Đoan Mộc Yên xấu hổ cúi đầu, mấy người phụ nữ này thật lợi hại, dọa chết người ta rồi.
- Được rồi, chị Tĩnh, Đừng có làm hỏng Yên Yên. Người ta là một cô gái trong trắng, thuần khiết.
Lâm Phỉ trêu chọc cô bạn học Yên.
Yên ngồi bên cạnh Vương Tĩnh, so sánh cô với người phụ nữ cao to, càng tôn lên vẻ mềm mại của Yên.Vương Tĩnh ngậm khói thuốc trong miệng, vòng tay qua người Yên,
- Này, Yên, cho chị cai đui đèn của em, sao mà to vậy?
Trong lầu im lìm không tiếng động, câu lạc bộ Hào Môn cũng được bao phủ bởi màn đêm thâm trầm trong giá lạnh của sương khuya. Từ xa nhìn lại, câu lạc bộ lấp lánh ánh đèn. , Đêm mãi mãi thuộc về những anh chàng cô nàng đang rực lửa tình kia, cũng thuộc về những còn người đang mỏi mệt sau một ngày làm việc vất vả kia.
Đêm nay là một đêm thật tàn nhẫn đối với Vương Ngạn Đôn, y sợ cái đêm đời y đi tong, tim y đau đớn cho tiền đồ của mình, đau vì mất đi người đàn bà. Trong đầu y không ngừng hiện ra hình ảnh Đinh Hải Dung đang bị Đường Sinh đánh phạt. Y biết người đàn bà của mình có bao nhiêu tình cảm, cô hoàn toàn là do nước tạo , khi cậu còn chưa lên người cô, cô cũng đã chảy nước ra rồi.
Lúc đầu khi mới trở về phòng, Vương Ngạn Đôn suy nghĩ rất nhiều, quá hận, muốn báo thù, nhưng bao điều đáng sợ sau này khiếny khiếp vía, tim run rẩy, trở nên băng giá. Y có thể ruồng bỏ bản thân, thế nhưng y không có quyền lôi cả nhà y vào chịu khổ, y có thể làm tội nhân của gia tộc sao?
Đáp án phải chăng đã định rồi, y không làm được, mà y cũng không có khả năng ấy. Ông cụ sát phạt quyết đoán, vào thời khắc quan trọng nhất có thể từ bỏ con trai của người, vì toàn gia tộc. Cho nên, Vương Ngạn Đôn đánh cược không nổi, cũng không vật lộn nổi, y đành đau khổ buông xuôi tất cả.
Đúng lúc đó, Lý Thịnh đến, mang theo bà chị trong ván bài kiađến:
- Cậu Vương Ngạn, quá khứ thôi không nhắc đến nữa, đưa cô ấy đi xả giận đi nào, ngày mai sau khi trời sáng mọi thứ lại trở về như cũ.
Lý Thịnh nói xong liền đi luôn, ngoài cửa chỉ còn lại bà chị kia. .
Là cô ta, chính là cô ta đã đem cái tờ kia đưa cho Đường Sinh trước tiên, mọi hận thù trong nháy mắt bỗng bùng phát, Vương Ngạn Đôn nhảy dựng lên một cách điên cuồng.
- Mẹ mày, đồ đê tiện, sao mày lại xuống tay đê tiện thế chứ?
Đánh bốp một cái vào mặt, đầu chị kia đâm thẳng vào bàn trà thủy tinh, xé rách cái váy chữ T của cô, sau đó, nới lỏng cái thắt lưng của mình ra.
- Giết chết ngươi… đồ đê tiện, mày biết mày đã hại tao thất bại như thế nào không? Con đê tiện, mày chết trăm lần cũng không bù lại được.
Quá phẫn nộ, phẫn nộ đến mức cái đó của y không cứng lên được.Y ghì đầu chị kia xuống sát dưới.
- Mút cho ông, mẹ mày, mút không dựng lên được , ông xé mày tan tành ra.
Vương Ngạn Đôn giống như một con sói điên, tất cả mọi nín nhịn đều muốn thoát hết ra ngoài.
Phía Đông Bắc trên của phòng khách có cửa thông hơi có vật trang trí hoa mỹ che lỗ thông khí và phần trên thành một thể thống nhất. Ở giữa tường hoa trang trí có hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào trong đại sảnh, đó là Ninh Hân và chị Trần. Bọn họ đã mò đến đây từ sớm, họ đang đợi Vương Ngạn Đôn và La Kiên gặp mặt, nhưng mất nửa đêm, lại chứng kiến cái cảnh tượng này thật khiến họ rất rối rắm.
Ninh Hân ghé sát vào tai chị Trần khẽ nói:
- Chị Trần, chị đi theo dõi trong phòng nhé, cho toàn bộ cảnh này vào đĩa đi.
Trong tay họ còn có một sơ đồ của cửa thông gió, là nhờ Hoa Anh Hùng lấy giúp họ, cho nên họ biết rõ trèo từ đâu thì sẽ đi đến đâu.
Chị Trần bò đi nhẹ nhàng không một tiếng động, Ninh Hân vẫn nhìn chằm chằm vào những gì đang diễn ra bên dưới, trong lòng cũng là buồn bực vì tên họ Vương kia đột nhiên mắc chứng thần kinh sao?Tại sao tự dưng lại trở nên điên cuồng như vậy? Đánh cuộc? Đánh cuộc với ai? Thua cái gì? Cô ta còn không rõ tất cả những gì xảy ra đêm nay, để tìm La Kiên đang ở đâu, cô và chị Trần trèo trong đường ống thông gió tối om hai, ba tiếng cũng không thấy, trong lòng có chút bực bội.
Cuối cùng liền đợi ở đây, dùng hạ sách đứng ôm cây đợi thỏ, không tin không thể có được hướng đi của La Kiên từ chỗ Vương Ngạn Đôn.
Nào ngờ lại thấy cảnh tượng hành hạ phụ nữ thế này. Ninh Hân nghiến răng kèn kẹt, có thể nói, dục vọng sinh lý của cô mạnh hơn nhiều so với những người phụ nữ bình thường, không đỡ nổi sự kích thích này, cũng may có thể dùng Thái Cực quyền để áp chế, di chuyển nội lực, bằng không lúc đó cô đã sớm quay đầu bỏ đi rồi.
Muốn biết một số bí mật, không thể không chờ đợi, không nhìn xuống dưới nữa, lại có chút không kiềm chế được bản thân, cảm giác kỳ lạ. Biết là có việc gì, nhưng có cơ hội tận mắt chứng kiến , cũng không kiềm chế được tính tò mò muốn biết những việc họ làm, và mình với Đường Sinh làm có gì khác nhau. Tâm lý này bất cứ ai cũng đều có, chỉ là sự hiếu kỳ và tính tò mò, nhưng lại không có ý tưởng khác, chỉ là quan sát thôi.
Nhưng đã nhìn rồi, Ninh Hân lại muốn chửi một trận, cái đồ chơi gì cơchứ, nửa ngày mà vẫn không cương lên nổi, anh có phải là đàn ông không vậy?
Cô nào biết tâm hồn Vương Ngạn Đôn phải chịu một đả kích khá lớn, rõ ràng không thể cứng lên được. Thật đúng là bi kịch, kỳ thật chỉ là nhất thời u uất, tâm tư không để ở đây , phản ứng về mặt sinh lý dần dần sẽ có, Chị Bàibán sống bán chết đi mút, cuối cùng cũng cứng lên rồi.
Tốt rồi, cứng rồi mới vào được, cái đĩa này mới càng có giá trị, ngày mai khi xử lý ngươi mới có bằng chứng vững như núi. Ninh Hân cười thầm.
Cũng không biết rằng Vương Ngạn Đôn hận biết bao, không ngờ không đi cửa chính lại đi cửa sau, ấn chị Bài xuống, trực tiếp thọc vào chị ta.
Có vài tiếng kêu kìm nén và thê lương phát ra từ cổ họng Chị Bài, mặt chị ta đột nhiên ngước lên, nước mắt lã chã như mưa.
Hai tay Vương Ngạn Đôn bóp chặt hai hông chị ta, không để cô thoát khỏi, điên cuồng lắc eo chị ta,
- Giết chết mày….
Góc Ninh Hân đứng vừa vặn có thể thấy chỗ tiếp xúc của họ, ở đó có một vết máu đỏ tươi, Ôi, chị, ngày mai sẽ báo thù thay chị.
Ninh Hân cũng không phải là đồng cảm lắm với người đàn bàdưới kia, cô biết phụ nữ trong câu lạc bộ đều làm những việc kiểu thế này, quản được hết sao?
Cũng không biết bao lâu, lúc chị ta gần ngất lịm đi, một cú đá mở toang căn phòng, Vương Ngạn Đôn giật nảy mình, kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đinh Hải Dung, tay còn dắt theo một người chết khiếp, là vệ sĩ Lôi Cương.
- Anh tiếp tục đi, tôi vừa vui vẻ xong, cũng không thể không cho anh vui vẻ, phải không? Đường Sinh làm tôi thích, thật đấy, mạnh mẽ hơn anh.
Trong mắt Đinh Hải Dung trào dâng ánh mắt phẫn nộ lạnh lùng như băng, và đầy sát khí, cô hận một nỗi không thể dùng một chưởng đá chết người tình của mình năm xưa. Nhưng cô biết cô không làm được vậy, một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái, lại hận không thể hoàn toàn che giấu được những tình cảm ngày xưa, mặc dù trái tim cô đã chết đi rồi.
Cái đó của Vương Ngạn Đôn còn dính máu, trong nháy mắt đã teo lại., thật thần kỳ, cũng quá là không giữ thể diện cho mỹ nữ!
- Hải Dung, Hải Dung…., anh, anh không bỏ rơi em, thật đấy, anh mãi yêu em như vậy....
Lời nói này vô liêm sỉ làm sao?
- Thật sao? Ha, tôi mang đến cho anh một vệ sĩ đây, sáng sớm mai sẽ có một clip dành cho anh, xem xong rồi hãy nói những lời đó nhé.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ