Chương 402: Hoàn toàn gục ngã

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Bầu không khí trong căn phòng sang trọng vẫn thật nặng nề, so với không khí ván bài vừa rồi còn thâm trầm hơn. Lúc này, chỉ còn lại sáu người.

Ngoại trừ Đinh Hải Dung ở trong phòng ngủ, chỉ có Đường Sinh, Vương Tĩnh, Tiểu Yên ở đại sảnh, bên này là vệ sĩ của Vương Ngạn Thận.

Giới thiệu qua về vệ sĩ của Ngạn Thận, y khoảng 30 tuổi, dáng điệu có vẻ lù đù, tên là Lôi Cương, là vệ sĩ thân cận xuất sắc.

Trên người y có súng, nhưng trong mắt Đường Sinh và Yên, súng của hắn chỉ là một vật cồng kềnh khó xoay trở, ngay khi hắn định móc súng ra, thế công mạnh mẽ và linh hoạt của Đoan Mộc Yên sẽ khiến y khó đối phó, huống chi bản thân Đường Sinh cũng là một cao thủ, cho nên thực tình chẳng xem y ra gì.

Có thể tên họ Vương cũng có kĩ năng, nhưng Đường Sinh hoàn toàn có thể giết y, y chỉ mạnh hơn người bình thường một chút thôi.

Sắc mặt Vương Ngạn Đôn đã bình thường lại một tí, nhưng trong lòng lại thấy kì lạ:

- Đinh Hải Dung tại sao không ra ngoài?

Hắn biết loại cùm bình thường thật sự không thể giữ được Đinh Hải Dung, cô ta rất mạnh, không thua vệ sĩ Lôi Cương, thậm chí còn mạnh hơn, nhưng…Tình hình có chút bất thường, chẳng lẽ lại giận mình? Đây là lúc nào chứ, việc này êm xuôi mình sẽ dỗ dành cô ta một chút vậy.

Đừng như vậy chứ, mau xuất hiện đi. Họ Vương đang suy đoán những khả năng khác nhau, muốn đi xem sao cũng không được, Yên đã chặn ngay cửa.

Thương lượng trước đã, sau đó hãy nói. Họ Vương hít một hơi sâu:

- Cậu Đường, điều kiện tuỳ cậu quyết, đừng đụng vào cô ấy!

Y vẫn lạnh nhạt như thường, ỷ vào phương án chơi quỵt, lại không biết họ Đường người ta còn cao cơ hơn mình về vụ ăn quỵt này!

Đường Sinh liếc mắt xem bộ dáng thong dong của y mà thấy khó chịu, mày còn ở đó mà làm bộ ra vẻ à? Người phụ nữ của mày sắp đổi chủ rồi, mày còn ở đó kiêu ngạo à? Tao nhổ vào mặt, luôn đi hiếp bức người khác, chưa ăn qua thua thiệt phải không? Hôm nay phải cho mày mở mang tầm mắt.

Vương Tĩnh nghiêng máy chụp hình, ghi lại toàn bộ quá trình bọn họ đàm phán. Chi phiếu trên bàn đã được thu dọn sạch sẽ, Lâm Phỉ đã mang đi hết rồi, như vậy là được tới 1,1 tỉ đô la Mỹ, tiền không bỏ ra mà kiếm được như vậy có phải quá dễ không? Thật không biết làm bao nhiêu người đỏ mắt.

Đường Sinh ngồi không nhúc nhích, ngón tay nhẹ gõ lên bàn, khẽ cười nói:

- Vương Ngạn Đôn, ở đây là Giang Lăng, không phải là thủ đô, mà nếu có ở thủ đô thì anh cũng không đè đầu được tôi, huống chi là ở Giang Lăng này, đánh cuộc thua thì phải chấp nhận, anh hẳn phải hiểu điều đó chứ? Ván bài hôm nay trong lòng chúng ta đều hiểu, có tiền hay không chẳng quan trọng, đánh cược cái gì, cả hai ta đều rõ, bản thân Đinh tỉ hay Cao tỉ nói đơn giản thì không là gì hết, chỉ là một người phụ nữ, nhưng họ đại diện cho một điều có ý nghĩa sâu xa hơn nhiều, chúng ta đánh cược chính vì điều này, đúng không?

Ánh mắt họ Vương càng thâm trầm, y không nói gì. Đường Sinh tiếp tục nói:

-- Cho nên, anh nghĩ tôi sẽ trả Đinh tỉ lại sao? Việc Tần Quang Viễn trước đó không nhắc nữa, nhưng chuyện của ngân hàng Nam Hối hẳn có Vương đại công tử giật dây rồi! Ra tay không thể nói là không độc, đừng xem người khác đều là thằng ngốc, Đường Sinh ta mà ngốc sao? Ha ha ha, nực cười! Còn muốn đến Giang Lăng hô phong hoán vũ à? Anh dám bước qua giới hạn?

Họ Vương vừa nghe những lời đó, không còn đường rút lui nữa, lập tức mỉm cười:

- Đường Sinh, cậu nghĩ rằng cậu có thể có được Đinh Hải Dung?

- Đương nhiên, cô ta đang nằm trần truồng ở trong đó chờ tôi đến, anh yên tâm, tôi sẽ chụp lại toàn cảnh cho anh xem.

Họ Vương lại biến sắc, đứng bật dậy, nói đay nghiến:

- Hỏi ngươi một câu cuối cùng, không cho ta một con đường sống?

- Chính xác, muốn nói thì gọi điện cho tôi, giờ tôi chỉ muốn làm một chuyện, chính là “đè” lên người Đinh tỉ!

Câu này đả kích rất lớn tới họ Vương, y cười giận dữ:

- Ha ha ha, thật ngu dốt, mày nghĩ mày có thể làm được?

Đường Sinh cũng đứng lên:

- Tao khẳng định với mày, tao hoàn toàn có thể làm được, và cũng kính báo cho mày, tao sẽ khiến Đinh tỉ hạnh phúc, chuyện khác chẳng nói, nếu nói chuyện “chơi” gái, tao thực sự rất nhiều chiêu, cô ta không kêu được thì tao sẽ không xuống.

Lời nói điên cuồng và vô sỉ kia đã đả kích họ Vương, lúc này đây y đang muốn giết người.

- Người chết thì không làm được gì nữa đâu!

Y vừa dứt lờii, Lôi Cương liền ra tay, tay chụp vào bên hông, nhưng mắt hắn chợt hoa lên, một cú đánh mạnh mẽ từ đâu đột nhiên chạm vào thân thể, là Phá Huyệt Thủ của Yên, Lôi Cương kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình to lớn ngã văng ra.

Y hoàn toàn không phòng bị cô gái có gương mặt cực ngây thơ, nằm chiêm bao cũng không ngờ cô gái có bộ ngực to lớn kia lại mạnh đến mức này.

Vương Ngạn Thận thủ thế chuẩn bị chạy vào phòng ngủ xem tình hình của Hải Dung, nào biết Đường Sinh đã đi trước hắn một bước dài.

- Chớ vội, việc chưa nắm chắc mà đã làm sao? Mày muốn giết tao à? Mày biết lão Vương sẽ phải trả giá thế nào chứ? Còn mày cũng sẽ phải trả giá thế nào chứ? Trước khi đánh cược mày không suy nghĩ à? Chơi với tao hả? Mắt mày có vấn đề rồi chắc?

Lúc này họ Vương thực sự kinh hãi, ặc, họ Đường quả nhiên thực lực hùng hậu, tất cả phụ nữ bên cạnh hắn đều “trâu bò” vậy sao?

Vương Tĩnh sợ quá, nhưng cũng đã trải qua nhiều cảnh như thế, máy chụp hình vẫn cầm trong tay, còn người thì nấp bên phía Đường Sinh.

Rầm rầm, rắc rắc, chiếc bàn lớn ngay chính giữa vỡ vụn dưới những cú đá mạnh của Lôi Cương và Yên. Lôi Cương mấy lần muốn rút súng ra đều không được, một chút cơ hội cũng không có, cô gái ngực lớn này khiến hắn quá hoảng hốt, quá bị động.

Quả nhiên dân gian ẩn náu cao thủ, cô gái này từ đâu ra, dùng chiêu thức gì, mỗi một chiêu đều trúng huyệt đạo, đập ta tan tác, sức lực tiêu hao gần hết, giờ tay đều run lên, Lôi Cương liếc mắt sợ hãi.

Phá huyệt thủ của nhà Đoan Mộc rất tàn độc, triệt giải thẳng tay sức chiến đấu của kẻ khác, thực lực yếu hơn đối thủ, anh chỉ còn biết thua. Nếu thắng được Đoan Mộc hai chiêu, anh mới có thể đứng ở thế bất bại, hiển nhiên thực lực Lôi Cương không qua Đoan Mộc Yên, ngược lại Đoan Mộc Yên trước khi chưa có máu biến dị của anh trai, làm sao có thể là đối thủ của Lôi Cương, nhưng hiện tại cô ta mạnh mẽ gấp ba mươi lần trước đây rồi, thật kinh ngạc!

Người so với Lôi Cương còn mạnh hơn nữa là Đinh Hải Dung cũng bị Yên tập kích, chỉ một lúc đã chế ngự kinh mạch toàn thân, chính do cô ta không có phòng bị, nhưng từ đó có thể thấy được sự lợi hại của Yên, càng đấu càng hăng, bãn lĩnh Yên cực thâm hậu. Trận trước ở Ảo Thủ Quán đã đánh bại Bát Cực Ảo Thủ của họ Lý và Thái Cực Miên Chưởng của họ Ninh, chiêu pháp biến ảo kì dị, Lôi Cương chỉ trải qua vài đợt huấn luyện đặc thù, căn bản không thể địch lại. Thậm chí còn không thể chạm được vào người của Yên, tất cả chiêu thức đều bị cô hoá giải.

Lại một tiếng kêu đau đớn, Lôi Cương cuối cùng cũng gục ngã, chiêu cuối cùng của Yên không phải Phá Huyệt Thủ, mà là Điểm Huyệt Thủ, phong bế toàn bộ kinh mạch của y, Lôi Cương cố lấy súng, cuối cùng liều mạng nhận một chiêu để rút súng ra.

Nhưng người ta không dùng Phá Huyệt Thủ, đổi thành Điểm huyệt Thủ, Lôi Cương ngã trên mặt đất, cứng đờ như một tử thi, súng từ tay văng ra, chân Yên đá nhẹ, thân thủ nhẹ tựa lông hồng, cây súng màu bạc bay xa. Cuộc chiến kết thúc.

Họ Vương hoàn toàn đờ người ra, hắn giống như người vừa tỉnh cơn mê.

Dường như ngay từ đầu đã chui vào tròng của Đường Sinh? Hắn ngoài không có tiền ra, mọi cái khác dường như đã chuẩn bị hết rồi? Đối phương chỉ có thực lực như vậy, hắn sợ thua sao? Hắn trăm phần trăm chuẩn bị chơi quỵt giống mình à?

Song sức mạnh quyết định tất cả, bây giờ nói cái gì cũng đều vô ích, lúc này sắc mặt họ Vương xám ngoét như xác chết trôi. Vệ sĩ Lôi Cương mà hắn trông cậy thì đang bò dưới đất như vậy, mắt lồi lên, miệng sùi bọt mép.

Nhìn thấy trên tay Yên đang đung đưa cây súng màu bạc, họ Vương như nhìn thấy quỷ, khiến hắn hoảng sợ. Một người đẹp như thế, nhu mì, nói năng dịu dàng như thế, làm sao có thể biến thành thế này?

Bất thình lình, Đường Sinh đẩy cửa phòng ngủ, một cảnh tượng hiện ra, chiếc giường đặt ở giữa phòng, bên mép giường lõa lồ một toà thiên nhiên trắng ngọc trắng ngà với hai chân đang mở rộng, giờ phút này có vẻ đang bất lực và bi thương. Nhưng như vậy lại càng hài hoà và mê hoặc. Bộ ngực trắng nõn vun cao, đường cong bí ẩn lồ lộ…Họ Vương đã nhìn thấy “đóa hoa” đang động đậy của Hải Dung.

Vương Tĩnh không ngốc, cô giơ máy chụp lại hết tất cả, tư thế này của Đinh Hải Dung là do cô bày ra, cho nên cô không có cảm giác gì khác thường, nhưng Tiểu Yên nhìn thấy thì đỏ mặt kêu lên: Đàn ông xấu xa như vậy sao? Cô gái họ Đinh này thật đáng thương.

Nói thật, trước mắt Đường Sinh, họ Vương căn bản không có khả năng ăn quỵt, ngược lại là Đường Sinh muốn xỏ lá, y không làm gì được hắn. Chỉ dựa vào điểm này, hay dở lập tức biết, không thăm dò thực lực của người ta, dựa vào đâu mà đấu với người ta? Thật không tự lượng sức!

Tiếng cửa mở, mang tất cả đau thương tuyệt vọng đến cho Đinh Hải Dung, cô ta không kìm nổi sự run rẩy, hơn nữa càng ngày càng run rẩy hơn, bằng cảm giác có thể thấy có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn vào thân thể loã lồ của mình, thời khắc đó, đầu óc cô ta trở nên trống rỗng.

Nước mắt tuôn trào, vô cùng nghẹn ngào, bi thương như vậy cũng không thể ngăn chặn những phản ứng sinh lý xảy ra, bởi vì cô ta biết ánh mắt người đàn ông không quen biết đang lướt qua thân thể, bản năng sinh lý tự nhiên lại biểu hiện ra mãnh liệt khác thường như vậy.

Con bướm quyến rũ đang vươn đôi cánh tươi mới của mình ra, như chuẩn bị bay lượn. Con bướm với một hạt trân châu trên đầu, rực rỡ óng ánh, chỉ đáng tiếc là đầu con bướm này lại hướng xuống dưới, nó chỉ có thể bay xuống Địa ngục thôi…

- Đẹp, rất đẹp, thật đấy, hay là Ngạn Thận công tử thưởng thức trước?

Tiếng của Đường Sinh chứa đầy sự tàn nhẫn, hắn sẽ không nhân từ với kẻ địch, nhất là đối với đối thủ có đẳng cấp như họ Vương, chỉ muốn “nhất kích tất sát”, giải quyết y một lần cho xong.

Từ tinh thần, thể xác đến tâm linh phải hoàn toàn tan rã ý chí chiến đấu, tuyệt đối không cho y cơ hội nào, đạp nát cái y gọi là tự tin, tự phụ, khoe khoang, kiêu ngạo, để y từ nay về sau đối mặt với hắn bằng sự sợ hãi, vừa nghe đến tên của hắn là run rẩy hoảng hốt.

Họ Vương đã đi đến bờ vực, không chỉ môi run cầm cập, mà là tâm, can, ngũ tạng tất cả đều run rẩy.

- Đường…Đường Sinh, cho tôi một con đường, anh kêu tôi làm gì cũng được, bất cứ việc gì, tôi…tôi đều bằng lòng.

Y gục ngã, Đinh Hải Dung đang nằm úp trên giường cũng gục ngã, Lôi Cương quì rạp trên mặt đất cũng đã gục ngã từ sớm, bọn họ hoàn toàn gục ngã.

- Mày rất xuẩn ngốc, tự cho mình hay, mày biết không?

Đường Sinh nhướng mắt khinh thường nói:

- Hỏi nhỏ một câu, nếu tao thua, mày có bỏ qua cho tao không? Có bỏ qua cho Cao Ngọc Mỹ không? Trả lời to lên cho tao, trả lời tao, đồ ẻo lả!

- Có, có!

Khuôn mặt đẹp đẽ của họ Vương méo xệch, nói ra một câu mà ngay cả bản thân cũng không dám tin.

Đường Sinh giơ tay lên, giáng một bạt tai thật mạnh vào mặt y, họ Vương kêu thảm, ngã thẳng vào phòng.

- Có à? Mày cho tao là con búp bê chưa bỏ tã à? Đường Sinh gầm gừ, hắn nới lỏng dây lưng, điệu bộ chuẩn bị khoe “hàng” ra.

- Có tin là tao “làm” cô ấy trước mặt mày không? Hả, mày nói đi?

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ