Chương 396: Ngọc nữ hay Dục nữ?

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Shared by: MTQ - HSVforum.vn

Ở bên này đang rất náo nhiệt, ánh mắt của Lý Thịnh đều dồn cả về đây, anh ta đang rất đố kỵ với Đường Sinh. Cái tên công tử bột này sao có thể vui đùa với bọn Tiểu Đan như thế chứ. Bên đó, Đường Sinh để cho Chu Tiểu Đan, Thôi Vĩnh Lệ mặc sức đánh mình.

Yên thì chen vào tìm cho mình một chỗ ngồi, cô không muốn tham gia cuộc chiến này. Nhưng cũng thấy hứng thú với cảnh tượng trước mắt, Đường Sinh xấu tính thật đấy.

Con trai có thể chọc ghẹo con gái, là rất dễ để kéo dần khoảng cách lại. Nhưng bạn cần phải có số vốn kha khá, hình tượng bên ngoài, học thức đều có thể làm con gái thích thú, nếu người ta vốn chán ghét bạn mà bạn vẫn chọc ghẹo người ta thì đổi lại chắc chắn sẽ là ăn cái bạt tai.

Các cô gái đều muốn đạt được tình yêu say đắm, giống như tình yêu mà Dương Quá dành cho Tiểu Long Nữ vậy. Từ cách xưng hô ban đầu là sư phụ, tới cô cô, rồi cuối cùng là Long nhi, đoạt tuyệt ái tình chịu khổ 16 năm trong hang đá, chỉ cần chi tiết rất nhỏ cũng làm cho tình yêu sâu đậm của họ cảm động đến tâm can.

Cười đùa thấm mệt rồi, Chu Tiểu Đan và Thôi Vĩnh Lệ không hề châm chọc nữa, Chu Tiểu Đan còn nói hài hước:

- Tôi nghĩ về con người Tiểu Long Nữ thế này, kỳ thực đáng thương nhất phải là Quách Tương. Tôi hi vọng Quách Tương và Dương quá có thể ở bên nhau, nhưng kết cục thì lại làm cho người ta thất vọng.

Thôi Vĩnh Lệ cũng buông tiếng thở dài:

- Đúng vậy, quan điểm của hai chúng ta giống nhau, dưới ngòi bút của lão Kim có biết bao chuyện anh hùng bi thảm và nữ nhi bạc mệnh, xem xong thật chỉ muốn khóc.

Hoa Anh Hùng lúc này chỉ có thể cười vẻ khổ sở, anh ta nói:

- Con gái đúng thật là, ăn cơm xong thì chẳng có việc gì làm liền đi yêu đương đa sầu đa cảm như thế, nhưng dù sao đây cũng là câu chuyện cổ rồi mà.

- Anh thì biết cái gì, mau biến đi, thật là kẻ không biết thế nào là phong tình, sớm muộn một ngày bị bạn gái của anh đá đi cho biết.

Tiểu Đan đuổi Hoa Anh Hùng đi.

Đường Sinh liền đưa mắt ra hiệu cho anh ta, để anh ta sang bên kia làm một cặp với Ngọc Mỹ, Hoa Anh Hùng hiểu ý bèn nói:

- Được rồi được rồi, các người cứ nói tiếp đi, tôi biến.

Không biết từ khi nào, Chu Tiểu Đan đã khoác lấy cánh tay Đường Sinh, bản thân cô cũng không còn đề phòng nữa:

- Đường Sinh, anh nói xem, Quách Tương có đáng thương không?

- Phải nói thế nào đây? Lão Kim không hề viết như vậy. Quách Tương mà đáng thương sao? Nếu viết Dương Quá như Đoàn Dự Thức vậy thì đã không có sự ra đời của phái Nga Mi. Nếu Dương Quá chấp nhận Quách Tương vậy thì câu chuyện này đã không khiến người ta phải suy nghĩ nhiều như thế. Điều đáng yêu của Quách Tương là ở chỗ cô ấy có tình yêu sâu đắm và tha thiết chờ mong thầm lặng với đại ca của mình. Cuối cùng khi quyết đấu với Kim Luân Pháp Vương thì mọi người đều mong chờ sự xuất hiện của Thần Điêu đại hiệp, đợi anh ta ra tay cứu Tiểu Tương Tương. Giây phút đó, chúng ta đều sôi máu lên, Quách Tương không phải là người con gái đáng thương nhất nhưng là cô gái yêu si mê nhất, vì đại ca ca mà cô ấy yêu chân thành, lòng cô như tro tàn, sau khi trốn đời đi ở ẩn cô đã sáng lập ra phái Nga Mi phồn thịnh. Đây là cống hiến quan trọng với nền văn hóa võ lâm phồn vinh.

- Đáng ghét thật, nói thật là hay, người ta chảy cả nước mắt rồi đây, câu gì mà văn hóa võ lâm ấy, kế đánh?

Chu Tiểu Đan và Thôi Vĩnh Lệ dở khóc dở cười, Yên lặng yên ngồi bên cạnh thì trong lòng lại đang nghĩ, Tôi có thể làm Tiểu Tương Tương của Đường Sinh không? Không, mình không muốn làm một Tiểu Quách Tương, mình không muốn sáng lập cái phái Nga Mi gì gì đấy, mình chỉ muốn bình thản ở bên anh ấy thôi…

- Ôi…thật xin lỗi, bạn Tiểu Yên, xin lỗi đã chiếm mất chỗ của bạn, nào tới đây, bạn ngồi vào đây, không ghen với tôi đấy chứ?

Chu Tiểu Đan thấy Yên đờ mặt ra, cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì, liền lôi cô ấy lại gần, còn mình thì đứng lên chuẩn bị nhường chỗ. Đường Sinh bỗng nhiên giơ tay ra vỗ vào mông của cô ấy một cái, có vẻ rất mạnh tay, lại giả bộ nghiêm trang nói với Tiểu Yên:

- Đây là do em không đúng, chị Tiểu Đan đã nhường chỗ cho em rồi vậy mà sao em có thể ra tay đánh người ta như thế?

Thôi Vĩnh Lệ ở một bên cười khúc khích, đôi bàn tay trắng như phấn vỗ vỗ vào vai Đường Sinh, Chu Tiểu Đan xoa mông mình rồi quay đầu lại nói:

- Đan Đan à, tôi nhìn thấy rồi, là tên trộm này muốn lợi dụng đây, mau đánh cho hắn một trận!

Vậy là trận chiến thứ hai lại bắt đầu.

Tục ngữ có câu “trước lạ sau quen” khoảng cách giữa họ chính là tiêu tan đi như thế, nhưng Đường Sinh thật sự không xem Chu Tiểu Yên và Thôi Vĩnh Lệ là mục tiêu của hắn. Hai người này có thể đùa giỡn được, từ thái độ của các cô khi nghe tới việc Tiểu Long Nữ bị Vương Bát Doãn cưỡng hiếp là biết ngay. Vấn đề trinh tiết không được các cô xem trọng như các cô gái truyền thống, họ lẫn trong câu lạc bộ của con nhà quyền quý này đã bị lã lưu manh William giáo dục theo tính cách phương tây rồi. Bề ngoài thì hai cô nhã nhặn thanh tú nhưng bên trong thì có tính bồng bột lẳng lơ, các cô không giống với người bình thường.

Tiểu Đan cũng được, Vĩnh Lệ cũng tốt, họ đều là những cô con gái ở một mình không có bố mẹ bên cạnh. Họ đều có anh hoặc em nên họ không phải là niềm hi vọng duy nhất của các bậc cha mẹ, ngày nào mà có bạn trai thì họ sẽ theo anh ta mà đi. Từ trước tới nay tấm lòng của con gái luôn hướng ra bên ngoài, mấy nghìn năm nay không hề thay đổi.

Vì vậy tính cách của hai cô gái này tương đối dễ dãi, quan niệm sống rất mới, rất dễ chịu ảnh hưởng của văn hóa phương tây. Thậm chí chuyện trinh tiết của con gái cũng dám cùng lão lưu manh kia xem như đạo lý cứng nhắc, sức hấp dẫn của thịt bò cũng không làm họ thay đổi cảm nhận ban đầu ấy.

Chu Tiểu Đan để cho Đường Sinh vỗ vào mông ban nãy thì lúc này lại vờ như tức giận. Trong mắt thì không hề có sự tức giận nào, mượn cớ dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình lau mồ hôi cho thiếu niên kia. Họ đều không biết ai chiếm được lợi ích của ai, cười ầm lên một hồi, Chu Tiểu Đan liền nói,

- Bạn Tiểu Đường à, tháng 9 tôi và Vĩnh Lệ phải ra nước ngoài, đến Pari lãng mạn để học bằng thạc sĩ, nếu chúng tôi đi rồi, bạn có khi nào tình cờ nhớ tới chúng tôi không?

- Cái này còn phải nói hay sao? Ở đây tôi muốn nói với các cô hai câu, còn ít tuổi thì không nên làm cái gì mà tôn thờ nước ngoài thế. Nước ngoài có cái gì tiên tiến thì chúng ta học tập, ứng dụng nhưng đây là nền văn hóa mới còn quá khác xa. Vẫn nên có tinh hoa của người Hoa tinh thông văn minh năm nghìn năm qua, con trai thì vẫn tốt nhất là tìm ở Trung Quốc này.

- Tốt cái đầu nhà ngươi, ngươi đừng có tìm đường rút lui đấy nhá!

Chu Tiểu Đan và Thôi Vĩnh Lệ trong tiếng cười khanh khách có ý muốn chiếm lợi thế của Đường Sinh. Chu Tiểu Đan ngồi bên cạnh Tiểu Yên dường như để tìm chỗ che chở, cô ta cả gan đưa tay chạm vào dưới phía thắt lưng của Đường Sinh. Ở chỗ đó có vật tượng trưng cho khí thế bừng bừng của người con trai, cách quần vài phân sẽ chạm tới “nó”. Tiểu Đan như thấy ấm áp diệu kỳ, quay sang nói với Đường Sinh:

- Bạn Đường Sinh, trước khi tôi đi chúng ta hẹn hò một buổi nhé, bạn biết không, lúc ngồi gần bạn gái của bạn mà chân tôi cứ chạm vào bạn, tôi thật sự thấy hưng phấn rồi…

Ai có thể nghĩ Chu Tiểu Đan – một biểu tượng của sự đoan trang mĩ lệ lại lẳng lơ đến vậy? Đường Sinh không cưỡng lại lời dụ dỗ ấy được, bản thân cũng muốn lắm.

Chu Tiểu Đan cũng cảm thấy rõ ràng sự thèm khát của Đường Sinh, dùng sức véo hắn một cái:

- Tiểu tử, tôi để lại số điện thoại cho anh nhé.

Thôi Vĩnh Lệ không manh động như Tiểu Đan, cô ấy chỉ là làm nền thôi. Vì cô ấy cũng còn bảo thủ một chút, gan cũng nhỏ một chút, người con gái không có chủ kiến kiên định dễ dàng dựa dẫm vào đàn ông, việc lớn việc nhỏ cũng không dám quyết đoán, còn Tiểu Đan thì hoàn toàn ngược lại, gan của cô ta còn to lắm.

Quả nhiên Chu Tiểu Đan để lại số điện thoại cho Đường Sinh, rồi nắm lấy tay Thôi Vĩnh Lệ kéo đi.

Đường Sinh trong chốc lát không thể đứng dậy được, ban nãy bị cô ta làm cho hưng phấn như thế thì làm sao mà đứng dậy ngay được. Tiểu Yên nhìn thấy như vậy, há hốc miệng ngạc nhiên, xoay người lại, nhìn chằm chằm vào cái mông đang lắc qua lắc lại của Chu Tiểu Đan, thật là đồ lẳng lơ.

Tai mắt của cô đều rất thính không thua kém gì Đường Sinh, thậm chí còn hơn. Chu Tiểu Đan nói với Đường Sinh những gì cô không hề nghe lén nửa câu. Vì vậy cô mới đánh giá về vẻ bề ngoài vờ đoan trang diễm lệ của Chu Tiểu Đan như thế. Đường Sinh cười khắc khổ cầm lấy bàn tay của cô, hắn biết sự mạnh mẽ của Yên, từ ánh mắt cô nhìn Tiểu Đan cũng có thể nhận ra điều đó;

- Yên à, tôi chỉ diễn trò chêu đùa chút thôi, đừng giận tôi nhé…

- Đường Sinh, tôi không thích cô ấy, lẳng lơ như vậy mà còn giả bộ đoan chính, dùng lời của chị Đậu Đậu nói, cô ta chính là gái lẳng lơ vờ làm thánh nữ…

- Ôi, Yên à, Đậu Đậu dạy hư em rồi à? Tôi cũng chỉ vì muốn lấy lại thể diện cho quốc gia mình thôi. Tên quỷ ngoại quốc nếu gặp được hai cô ta thì để xem còn khoác lác được nữa không, hay chúng cũng chỉ là kẻ đi rửa nồi cho người khác. Con người có cá tính và có tư tưởng mới như Chu Tiểu Đan sẽ không vì ai mà thủ tiết đâu, cô ta không an phận thủ thường được, ngọc nữ chậm một ngày thì biến thành dục nữ, có những việc không thể đổi lại được.

Lúc Đường Sinh nói chuyện lại nhìn sang phía bên kia, phát hiện ánh mắt của Vương Ngạn Đôn đang dõi theo Chu Tiểu Đan. Không nghi ngờ nữa Tiểu Đan chính là mỹ nữ đẹp nhất trong câu lạc bộ Hào Môn này, so sánh được với cô ấy chỉ có Hoa Anh Tú, họ đều là ngọc nữ cả, không giống kiểu thục nữ như Cao Ngọc Mỹ.

Ấy, anh chàng họ Vương đang có ý với Tiểu Đan sao? Lúc hắn quay người sang nhìn Chu Tiểu Đan, thì nhận thấy cô ấy đang nhìn chăm chú Vương Ngạn Đôn. Ánh mắt của đôi nam nữ có thể nhìn vào nhau thế này, trong lòng không thể không có suy nghĩ gì, Chu Tiểu Đan, cô là Phan Thị Liên?

Tiểu Yên tuy rằng giận Tiểu Đan nhưng không hề giận Đường Sinh, bởi vì trước đó cũng đã biết Đường Sinh là con người gì gì đấy. Nhưng bản thân cũng không đếm xỉa đến điều đó, vẫn cứ thích một người như hắn ta. Có người nói thích một người là có thể chấp nhận tất cả khuyết điểm của người đó. Bản tính Đoan Mộc Yên chân chất, lại hiểu lý lẽ, yêu thầm Đường Sinh rồi thì coi tất cả những việc xấu hắn ta làm đều tìm ra lý do hợp lý để biến nó thành chuyện tốt, còn dương dương tự đắc.

Cũng giống như Đoan Mộc Thực đánh giá về cô em gái của mình, con nha đầu này thật ngốc. Nhìn thì có vẻ không gì ngốc nghếch, kỳ thực là giả vờ thông minh, nhưng mà người ngốc thì có phúc của người ngốc. Trai gái bên nhau không cần quan tâm đến giấy khế ước, có biết bao người đến với nhau với tờ khế ước mà vẫn đồng sàng dị mộng? Bạn có đếm xuể không?

Tình cảm giao nhau ở chỗ có thực sự yêu nhau hay không, nếu có yêu là đủ rồi, nề hà gì trời đất lâu dài, chỉ cần chúng ta từng có được.

Đoan Mộc Yên không có đòi hỏi cao đối với Đường Sinh. Thật vậy, cô ấy biết Đường Sinh yêu Đường Cẩn, cũng yêu Đậu Đậu, có thể là cũng yêu cô ấy. Cái con người này là như vậy, tôi không yêu cầu quá nhiều, dành cho tôi một phần tình cảm là đủ rồi, chỉ cần không bắt tôi phải sáng tạo ra cái môn phái gì ấy là được.

Người biết thế nào là đủ thì sẽ vui nhiều, trông Tiểu Yên tưởng khôn khéo kỳ thực lại ngốc nghếch nhưng lại rất dễ làm thỏa lòng cô gái này, cô âý không có đòi hỏi quá cao.

Tiền không cần nhiều lắm, đủ tiêu là được, nhan sắc cũng không cần quá đẹp, nhìn thuận mắt là được, cũng không cần phải nói nhiều lời, tấm lòng ấm áp là được.

- Yên Yên, cách điểm huyệt của em có thể giúp ta được không? Không thì tôi không thể đứng lên được mất.

Đường Sinh đã trở lại với thực tế.

Yên lườm hắn một cái, xem xét hai bên trái phải không thấy có người chú ý bèn đỏ mặt nói nhỏ với Đường Sinh:

- Anh nhấp mông xuống một chút.

Đường Sinh ôi lên một tiếng, muốn làm gì đây? Hắn chẳng ngại ngần tiến sát lại, bàn tay mềm mại của Yên thò vào bên trong. Ngón tay giữa không ngờ lại chạm vào chính xác phần đáy xương chậu của Đường Sinh, đây là chỗ huyệt lớn, hắn nhe răng trợn mắt hừ lên một tiếng.

Nhưng mà vẫn còn dùng được, món nghề này của Yên thật độc, trực tiếp làm mất tình trạng cương cứng mãi của Đường Sinh,

- Ôi, sao lợi hại thế?

Yên rút tay ra, bĩu môi nói:

- Tất nhiên rồi, Điểm huyệt của Đoan Mộc Yên là thiên hạ đệ nhất mà, người ta còn chưa dùng lực đấy.

- Còn nói không dùng lực? Phía dưới của tôi đau lắm, dùng lực thì còn như thế nào nữa.

Miệng Đường Sinh vẫn còn liệt, bộ phận bên dưới của hắn quả thật là đau.

- Cũng sẽ không có hậu quả gì nghiêm trọng, chỉ là về sau không lên được nhiều nữa thôi.

Yên miêu tả sơ lược cho hắn biết...

Phù, Đường Sinh đảo mắt một cái, nắm chặt lấy tay Yên thủ thỉ nói:

- Xem ra có người về sau không thể đắc tội được rồi.

Yên bật cười, nở nụ cười đẹp như hoa:

- Vì vậy không được ăn hiếp người ta quá, không thì i…

- Tôi chắc chắn sẽ không ăn hiếp em quá rồi, có thỉnh thoảng ngẫu nhiên ăn hiếp thì cũng là tất yếu, không thì em cũng sẽ không tin tưởng đúng không?

- Đáng ghét, tôi thích bị anh ăn hiếp sao?

Miệng nói có vẻ cứng lắm nhưng giọng nói về sau cũng thấp xuống.

- Hứ, trong lòng em đều biết cả.

Đường Sinh nắm lấy tay Yên

- Đi, đi sang gặp Vương Ngạn Đôn, tôi muốn chà đạp lên anh ta.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ