Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Sáng sớm ánh sáng vàng nhạt của mặt trời chiếu vào cửa sổ, nếu như bên ngoài có người nhìn chăm chú vào cảnh tượng bên trong thì nhất định có thể nhìn thấy một thân hình trắng trẻo nằm vắt ngang trên giường. Và chủ nhân của nó chính là Chi Đội trưởng Ninh, trên người lấm tấm mồ hôi.
Chắc là đã một số ngày không điên cuồng với Đường Sinh như thế rồi, đêm hôm qua sau khi bọn họ tiễn Hoa Anh Tú về thì bọn họ cũng về nhà và bắt đầu ân ái với nhau.
Sức khoẻ của hai người rất tốt, hưởng thụ hoan lạc cả đêm cũng chả vấn đề gì. Trên thực tế thì sau khi trời sáng bọn họ cũng không có ý muốn ngủ.
Đường Sinh mặc áo ngủ từ phòng vệ sinh quay lại phòng ngủ và trèo lên giường, vạch hai vạt áo ra và ôm trọn Ninh Hân vào lòng.
Hương vị ngọt ngào nồng nàn của người phụ nữ dâng trào lên, hơn nưã trên người Ninh Hân có mùi thơm vô cùng đặc biệt. Mỗi lần Đường Sinh ngửi thấy đều bị kích động mạnh mẽ, hai người âu yếm ngọt ngào suốt đêm, mà đến lúc này nhiệt huyết vẫn còn nguyên không hề tiêu tan.
- Tôi chẳng hề muốn trở thành chi đội trưởng gì đó, ngày nào việc cũng nhiều đến nỗi đầu óc choáng váng. Các loại hội họp, mỗi ngày không biết bao nhiêu cuộc họp. Đường Sinh, tôi sắp điên rồi? Tôi thật ngưỡng mộ Sắc Sắc bọn họ. Có cơ hội ở cùng cậu như thế này tôi thật không muốn thời gian trôi đi nữa.
- Phụ nữ được cưng chiều thì sẽ hình thành nên căn bệnh nhõng nhẽo, lười nhác, chi đội trưởng Ninh cũng không ngoại lệ nhỉ. Cô có thể giao cho mọi người mà sao phải để cho bản thân mệt mỏi như vậy chứ? Họp thì có thể để uỷ viên chính trị đi họp, các vụ án có thể giao cho chi đội phó phụ trách, cần phải tin vào bọn họ chứ.
- Nói thì nói như thế nhưng cũng không thể không có trách nhiệm được? Cấp trên sẽ nhìn mình như thế nào chư? Cậu cũng biết người ta rất côi trọng hình tượng mà.
- Hình tượng á? Hình tượng của chi đội trưởng Ninh lúc này có đáng tin cậy không? Nằm trần truồng bên cạnh một người đàn ông anh tú…,
- Sao lại không chứ? Chi đội trưởng Ninh cũng là người bình thường mà, có cuộc sống riêng tư bình thường cũng phạm pháp sao? Lúc làm cái việc này ai mà có hình tượng chứ? Cậu bới lông tìm vết đấy hả? Để xem tôi cắn chết cậu này.
Ninh Hân cúi đầu xuống cắn vào cổ Đường Sinh.
Trong Cẩn Sinh Cung, Sắc Sắc mặc bộ đồ tập yoya và vặn cong người đây là bài tập đáng sợ mà sáng tối đều phải tập. Bây giờ lôi cả Ngọc Mỹ vào cùng tập với cô ấy, Vương Tinh cũng mặc áo đuôi ngắn tập thể dục đang trên máy chạy bộ mồ hôi vãi ra như tắm. Chỉ có chị Trần rất điềm đạm nho nhã ngôi trên chiếc sô pha. Mấy chiếc điện thoại bày trên chiếc bàn trà trước mặt cô là của Sắc Sắc, Vương Tinh và Ngọc Mỹ.
Lâm Phi ở bên phòng ăn đang chỉ bảo mấy người phục vụ làm bữa sáng. Bây giờ cô cũng sắp trở thành đại nội tổng quản rồi, đảm nhận không ít việc.
- Mọi người có tin không, tôi dám nói rằng tên xấu xa kia đang ôm ấp làm tình với Ninh Hân, loài cầm thú thường như thế mà.
Sắc Sắc vừa nói vừa chống trụ vặn cẳng chân ra sau cổ của mình, cái tư thế này thật khiến người ta khâm phục.
Ngọc Mỹ không giỏi như cô ấy, dáng vóc của cô cũng đãy đà hơn Sắc Sắc một chút chỉ có thể tập mấy động tác đơn giản, cô nói:
- Tôi nghĩ không hẳn như vậy đâu, Ninh Hân đang làm vụ án đào mộ trộm cắp tài sản giết người đó, có khi làm cả đêm không ngủ, lẽ nào lại là ‘xóc xe’? (Xóc xe là hành động làm cho xe ô tô lắc, xóc lên, xóc xuống để đáp ứng nhu cầu tình dục, hoặc có thể quan hệ tình dục trên xe ô tô.)
Lúc này Vương Tinh đã xuống khỏi máy chạy bộ, thở hồng hộc nói:
- Lần này khả năng xóc xe là không lớn mà có người khác nữa.
Lúc này Sắc Sắc đổi tư thế, bĩu môi nói:
- Hummer có từng giờ chưa? Cảm giác thế nào?
- Trời ạ! Với vóc dáng này của lão nương mà xóc xe, thì sẽ làm cho bộ giảm xóc của xe sẽ hỏng mất? Nhưng thật sự xóc xe rất kích thích, tôi khuyên các cô nên thử.
Bọn họ đều cười vang lên, lúc đó điện thoại cũng vừa reo lên. Là điện thoại của Sắc Sắc, chị Trần cầm đưa cho cô ấy, Sắc Sắc nhìn qua thì thấy là Đường Sinh gọi.
- A lô, ôi, đại thiếu gia, cậu cả đêm không về lại còn làm phiền giấc mộng trong sáng của người ta, có lương tâm đạo đức không vậy? Đã làm gì rồi?
- Nghe khẩu khí của cô giống như sự oán trách nhỏ mọn của phụ nữ vậy? Mấy ngày không gặp nhớ tôi rồi hả?
Đường Sinh từ Khánh Châu trở về còn chưa về Cẩn Sinh Cung. Tâm tư của Sắc Sắc và Ngọc Mỹ đều giống nhau, ít nhiều đều ghen với Ninh Hân. Mà chi đội trưởng Ninh cũng chẳng nghĩ tới bọn họ trước nay đều độc hành.
Ngày trước Vương Tnh và Ninh Hân cùng chỗ, nhưng Ninh Hân ban đêm thường xuyên. Không phải là về nhà với mẹ thì là đang phải thụ lí án, một mình Vương Tinh quá cô đơn liền chuyển đến ở Cẩn Sinh Cung. Bây giờ cô ấy ở cùng Sắc Sắc và Ngọc Mỹ nên cũng không còn cô đơn chán nản nữa.
- Ừ, Tôi oán hận trong lòng lắm, cậu vừa về đã chạy đi gặp Ninh Hân ngay cũng không thèm về thăm mọi người, đáng ghét!
Bên này Đường Sinh cười gượng, Ninh Hân cũng nằm sát vào bên loa nghe trộm xem bọn họ nói gì. Sắc Sắc nói như vậy mặt cô đỏ ửng lên, tay bóp bóp cái đó của Đường Sinh, con mắt đẹp cũng có ý quở trách. Đường Sinh cũng không dám giằng co chuyện này với Sắc Sắc nữa liền nói vào việc chính. Bảo cô thuê vài người luật sư đi tìm Đoan Mộc, cụ thể thì nghe theo sự sắp xếp của Đoan Mộc. Để biện hộ cho tên Đỗ Tiểu Ngũ thay trời hành đạo đó, đừng để người ta kết trọng tội.
Sắc Sắc càng nói như vậy thì Ninh Hân bên này càng mạnh tay hơn. Cô lại nghịch cho cái đó của Đường Sinh dựng đứng lên, ý như muốn nói, “ai bảo cô nói đến tôi thì tôi càng không để cho hắn đi.”
Buổi trưa Đường Sinh trở về đến Cẩn sinh Cung, chị Trần đã hầm cháo bát bảo cho hắn. May mà hôm nay có thời gian nên nấu luôn, Đường Sinh liền gọi điện thoại cho Phó chủ tịch Thành phố Quan Cẩn Du,
- Dì út à, buổi trưa mời dì tới Cẩn Sinh cung ăn cơm, cháu tự tay hầm cháo bát bảo….
Buổi trưa không những Cẩn Du đến mà Ninh Hân cũng đến. Bổi sáng cô và Đoan Mộc đã chạm trán nhau và nắm được không ít tình hình mới. Đoan Mộc Chân tối qua cũng nói chuyện với Đỗ Tiểu Ngũ, anh ta đã đem đầu đuôi câu chuyện nói cho Đoan Mộc nghe rồi. Manh mối mới nói đến ông chủ cửa hiệu ở phố đồ cổ.
- Buổi chiều Đoan Mộc sẽ đi điều tra, nhưng những tình nghi khác thì cơ bản là không có. Tuy nhiên cư sỹ Giang Lăng là mầm hoạ lớn nhất trong việc lần này. Anh ta rất hay qua lại trên phố đồ cổ và quen biết nhiều ông chủ của tiệm ở đó. Bản đồ ngôi mộ bí mật trong nghĩa địa khu nhà giam Thái Bình chính là do anh ta vô ý để lộ ra ngoài. Miệng của Lão Văn Tao cũng thật độc ác, kết lão ta nói một câu mà hai người bị mất mạng, nhưng lão ta lại không có trách nhiệm gì nhiều.
Đường Sinh cũng trợn trằng mắt, nhỏ nhẹ nói với Ninh Hân:
- Tối nay tôi chuẩn bị gặp anh ta, người kì lạ sẽ có hành động kì lạ, chỉ sợ chưa chắc anh ta đã để tâm tới chuyện này? Cái này gọi là người nói vô tâm nghe người có hữu ý. Đỗ Tiểu Ngũ có lẽ cũng là người nghe, sau đó bám đuôi theo sau,
- Ừ, anh ta cũng khai báo như vậy, lúc đầu không có ý định giết người chỉ là chơi trò bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn. Chính là hai tên đào trộm mộ vất vả một đêm mà không thu được gì, nổi trận lôi định quất vào thi thể của người ta. Anh ta nhìn không thuận mắt liền nhảy ra tranh luận trái phải với bọn chúng. Kết quả là hai tên khốn đó định giết anh ta. Sự việc đại khái là như thế, ngày hôm sau anh ta bán tang vật cho cửa hiệu đồ cổ nào đó, rồi mang tiền đi ủng hộ.
- Ủng hộ à?
Đường Sinh cười gượng một cái, Đỗ Tiểu Ngũ quả nhiên khoe khoang nghĩa hiệp, món lợi bất chính thì không lấy, trái lại còn đem đi ủng hộ nữa.
- Đúng thế, ủng hộ cho hội chữa thập đỏ rồi, khoảng hơn một trăm ngàn, và cũng không để lại tên tuổi. Sáng nay cũng điều tra rồi đúng là sự thật.
- Không nhìn nhầm người, tên Đỗ Tiểu Ngũ này ngoài hoang dã một chút thì bản tính cũng rất lương thiện giết người cũng chỉ vì đối phương muốn giết anh ta.
- Vậy thì giúp anh ta thoát tội đi, bảo luật sư biện hộ tốt một chút, các chị bên này cũng nói có lợi cho anh ta một chút.
Ninh Hân đã đi sớm rồi, Đường Sinh còn ngồi ở phòng khách nói chút chuyện với Cẩn Du. Nói đến La Kiên, Đường Sinh luôn có chút buồn bã, muốn bắt chỗ yếu của hắn rất khó.
- Dì út, ở phương diện thi hành biện pháp chính trị, La Kiên thật không có chút sơ hở gì sao? Khó tìm cớ thế sao?
- Cũng không phải là không có sơ hỏ nhưng tóm những vấn đề nhỏ đấy cũng không có tác dụng gì ngược lại còn bị người ta khinh bỉ chê cười, tạm thời không có cách nào cả.
Đến hơn 2h, Cẩn Du cũng đi về đi làm, Vương Tĩnh cũng sớm rời đó với Ninh Hân, chỉ còn lại Sắc Sắc và Ngọc Mỹ.
- Tiểu oán phụ, tôi vào trong đợi cô nhé?
Đường Sinh sờ soạng bên sườn người Sắc Sắc, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng xì ra một tiếng.
Ngọc Mỹ ôm vai thơm của Sắc Sắc, đầu chạm đầu cười duyên dáng nói,
- Tôi và Sắc Sắc cùng hầu anh có điều anh còn ‘được’ nữa không đấy?
- Hic, độc ác thế? Buổi chiều không ổn lắm, chưa nghe qua có hai loại người xấu sao? Đàn ông cởi quần ban ngày và Phụ nữ ban đêm trang điểm. Chúng ta đều là người dân hiền lành lương thiện, tôi chọn ban đêm cởi quần, các cô cũng chọn buổi tối không trang điểm đi, buổi chiều tôi phải đi đến trường một chuyến.
Chị Trần đưa Đường Sinh đến Trường cấp 3 Giang Lăng, hắn đến trường rồi vào thẳng lớp. Các bạn trong lớp khó khăn lắm mới gặp lại gặp Đường Sinh, mọi người đều rất hoan nghênh hắn. Khi đến tiết tự học Thầy giáo Trương cũng đến, gặp Đường Sinh cũng cảm thấy bất ngờ liền gọi hắn ra nói chuyện 10 phút mới cho hắn vào.
Bây giờ Ninh Manh coi Đường Sinh là kẻ thù lớn, kẻ mà hôn chị mình ở trên xe đêm hôm đó chính là hắn. Việc đó kích động quá lớn đến cô, thời gian này cô có chút gầy đi, trong đôi mắt đẹp ẩn hiện lờ mờ nỗi đau buồn. Người con trai là tình đầu của cô lại là người yêu của chị mình, haizz!
Đêm hôm đó chị cô đuổi theo cô và nói rất nhiều, buổi tối hai người ngủ cùng nhau cũng nói chuyện rất nhiều nhưng Ninh Manh vẫn còn nhiều khúc mắc trong lòng.
Hôm nay thấy sự xuất hiện của Đường Sinh càng làm cho cô thêm rối rắm, “tôi muốn chuyển trường, tôi không muốn gặp lại hắn nữa, tôi cần quên hẳn hắn đi.”
- Tôi nói nè, Anh Sinh anh làm việc đại nghịch bất đạo gì rồi? Mà sao đại lớp trưởng Ninh lại dùng ánh mắt đó nhìn anh chứ? Lạnh cả người.
- Cút đi cái đồ nhà ngươi, đừng nhắc đến cô ta với tôi, chỉ có chút hiểu lầm nhỏ. Sắp đến ngày mồng 1 tháng 5 rồi, trường có hoạt động gì không?
- Đương nhiên có chứ, cắm trại ở núi Ô Long, haha, tôi mua 3 hộp bao cao su, dã chiến mà, chờ đợi đã lâu rồi, anh không đi à?
Đường Sinh chau mày
- Tôi đi á? Tôi đi thì làm chuyện đó với ai chứ? Tú Tú sao? Hahaha!
Mỗi lần đều có thể trêu trọc bạn tiểu Châu.
Châu Tiểu Thường trợn mắt nói,
- Được, nhưng tôi sẽ ở đằng sau giày xéo cái đó của anh cũng coi như là để báo thù thay cho Tú Tú, thế nào?
Hai người cười vô cùng dâm ô bỉ ổi, Châu Tiểu Thường đề nghị nói:
- Xa Đăng Yên thầm yêu trộm nhớ anh lâu rồi, anh có thể làm với cô ta đấy.
- Củ chuối thế, trong mắt tôi cô ta là củ cải, sao tôi lỡ nhẫn tâm chứ? Nhưng cũng không thể hời cho bọn gia súc các ngươi như thế được.
Châu Tiểu Thường nói:
- Còn nhớ cái tên tên là Soái Ca đó không, chết cũng không đổi được tính cách, ngày ngày đều dính lấy Xa Đăng Yên. Nghe đâu mỗi ngày đều kiên trì điên cuồng gửi cho cô ta 10 lá thư tình viết bằng giấy nữa. Có nhầm không vậy? chùi mông cũng có thể làm tổn thương cái đấy, thật là……đê tiện.
Đường Sinh bĩu môi, nhìm chăm chăm vào sau lưng Ninh Manh thầm nghĩ, “ừ, mình cần phải tiếp xúc với Xa Đăng Yên, để làm cho Ninh Manh kích động hơn nữa.
Dù sao cũng thế rồi, để cho Ninh Manh hết hy vọng đối với mình đi”. Đường Sinh nghĩ như thế nhưng muốn người con gái quên mối tình đầu của họ là vô cùng khó.
Sau khi tan học, anh Đường đẹp trai gửi tin nhắn cho Xa Đăng Yên, có rất ít người biết được số điện thoại của Xa Đăng Yên và Đường sinh là một trong số đó.
Trên nền cỏ xanh của con đường Lâm Manh ở vườn trường, gió thổi xào xạc trên cây, không biết có bao nhiêu ánh mắt ghen tỵ đang nhằm sát Đường sinh, tên cầm thú này sao vẫn còn sống chứ? Đường Cẩn đã bị hắn làm cho bỏ chạy rồi, Quan Đậu Đậu cũng bị hắn hại rồi bây giờ lại chơi Xa Đăng Yên.
Đoạn Mộc Yên vố dĩ rất yểu điệu, nhút nhát rất dễ xấu hổ, lúc đi cùng Đường Sinh thì càng hoảng hốt, sợ sệt. Cô ấy vẫn ăn mặc, trang điểm rất thanh lịch xuất trần, quần bò làm cho vóc dáng thon thả hiện ra đầy đủ, bên trên mặc áo T-shirt và thêm cái áo khoác nhỏ, 2 cái bóng đèn đầy đặn lắc lư theo từng bước đi.
- Sau tiết tự học ra ngoài cổng trường, anh đợi em ở đó.
- Đi đâu thế? Đoan Mộc Yên tim đạp thình thịch trong lòng, căng thẳng muốn chết.
- Anh muốn đi thuê phòng khách sạn, em gật đầu chứ?
Cả cổ Đoan Mộc Yên đều đỏ lên, nhưng cũng nói đùa với hắn,
- Đồng ý, để em chi tiền bao cao su.
Đường Sinh phì ra,
- Bái phục!
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ