Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Shared by: MTQ - HSVforum.vn
Liên tiếp trong hai ngày bọn Đường Sinh ở lại nhà mẹ đẻ của La Mai để giúp đỡ, Đường Sinh rất chất phác, làm việc gì cũng tương đối nhanh nhẹn, hơn nữa những hiểu biết của hắn thật không phải ít, như vậy hắn nghiễm nhiên trở thành một người đàn ông trụ cột trong nhà họ La này, làm cho chị Trần và Sở Tình đều cảm thấy kinh ngạc.
Quan tài cũng nhanh chóng được mua về từ trong thị trấn, đưa thi thể La tiểu đệ vào khâm liệm, nắp quan tài được đậy lên nhưng không đóng chặt mà vẫn còn để một kẽ hở bằng bàn tay, những người khóc vong linh thì có thể nhìn anh ta qua chỗ này để gửi niềm thương nhớ, vợ của La tiểu đệ là một người phụ nữ thôn quê bình thường, khoảng ba mươi mấy tuổi, họ có hai đứa con cũng đều mười mấy tuổi rồi, giờ đây cha chúng mất rồi, người vợ anh ta khóc lóc rất thảm thương.
Đường Sinh là thật tâm ở lại đây giúp đỡ, muốn mua cái gì hắn cũng bảo chị Trần lái xe vào trong thị trấn hoặc vào trong Thành phố để mua, tiền cũng là hắn lo liệu cả, La Mai vô cùng băn khoăn cũng là trong thời gian hai ngày này cô ấy thực sự coi Đường Sinh như người thân trong nhà vậy, hắn quả không tồi!
Sở Tình cũng xem trọng hắn, Đường Sinh và những người đàn ông trong thôn có thể hợp lại thành một nhóm, nói chuyện gì cũng vô cùng tùy ý, lúc ăn cơm cũng bưng một bát cơm đến ngồi xổm cùng bọn họ, lại còn cùng bọn họ hút chung một điếu thuốc nữa, sau đó cùng ho khan.
Tính cách của vị thiếu niên vô cùng chất phác, không có thân phận danh giá, cũng chẳng ai tin hắn ta lại là con trai của một Bí thư Thành ủy cả, chính Sở Tình cũng nghĩ như vậy, nếu đổi lại đó là em họ của cô Uông Triệu Quân thì chắc chắn là làm không nổi điều này. Trong mắt cậu ta thì mấy tên nông dân giống như đống phân lừa vậy, anh ta cũng chẳng hơi đâu nói nửa lời với bọn họ chứ đừng nói tới việc ngồi xổm cùng ăn cơm rồi nói chuyện phiếm với họ.
Cũng bởi vì Đường Sinh một mặt rất có nhân tính làm cho thiện cảm của Sở Tình đối với hắn tăng lên, con mắt của chính mình cũng thật không sai, quen biết được với một đứa em tốt như vậy.
Tuy rằng nảy sinh một chút tình cảm mơ hồ với hắn nhưng thật sự cũng chẳng đáng là gì, từ khi bắt đầu đã chấp nhận việc hắn ta có tính cách của một công tử ăn chơi rồi, càng chưa từng ghét bỏ hắn, hắn đối nhân xử thế và giao lưu với mọi người đều thật chân thành, tính cách lại khoan dung, lúc tức giận thì bộc phát như tính cách vẫn thường thấy ở một người đàn ông. Một người con trai vừa khoan dung lại vừa nhân từ thật không nhiều, nhìn thế nào cũng thấy hắn ưa nhìn.
Ban đêm lại nói là phải mua cái gì đó, chị Trần lại lái xe đi mua, trước khi đi Sở Tình có hỏi chị ấy rằng một mình chị ấy mà dám đi sao? Chị Trần cười cười, vỗ nhẹ vào vai cô ấy:
- Thứ mà tôi không sợ nhất chính là ma quỷ đấy.
Chị ấy lên xe đi thật, trong lòng Sở Tình thì rất lo lắng.
Bởi vì nhà mẹ đẻ của La Mai có hai gian phòng, cha mẹ cô ấy ở một phòng phía đông, còn gian phòng phía tây thì đến chăn đệm cũng không có, trên chiếc giường ấy còn chất đầy mấy bao toàn là nào ngô nào kê đủ thứ, đây không phải là phòng ngủ cho chủ nhà, bốn người nhà em trai La Mai cùng ở trong một căn phòng, cũng ở luôn bên phòng phía đông, còn phòng phía tây lại để đầy lương thực, cho dù không chất đầy lương thực thì cũng chẳng có chăn đệm, đến chỗ ngủ cũng khan hiếm.
Cũng có một số bà con họ hàng đến giúp đỡ việc tang lễ, phần lớn đều là những hộ nông dân, họ không cởi bớt quần áo mà cử vậy nằm trên chiếu ngủ, nhưng Đường Sinh và Sở Tình trong hai ngày này dường như là đang phải chịu tội vậy, nên hầu như đêm nào họ cũng ngủ ngay trên chiếc X5, chủ yếu là do Sở Tình quá mệt mỏi, còn Đường Sinh và chị Trần thì sức khỏe tốt hơn, trên mặt hai người này vẫn không hề thấy vẻ gì là mệt mỏi cho lắm, đêm nay chị Trần vào trong thành phố mua đồ, không biết đến mấy giờ mới về, Sở Tình chẳng còn chỗ nào để nghỉ ngơi nữa, La Mai muốn đưa cô ấy sang ngủ cùng với em dâu và hai đứa cháu nhưng Sở Tình từ chối.
Vì sao vậy? Cô ấy không dám, vì hai hôm nay đều cùng chị Trần ngủ ở ghế sau xe, Đường Sinh thì nằm ở ghế phụ cạnh tay lái, tóm lại cũng là có hai người họ ở bên cạnh mình, thì trong lòng Sở Tình mới không sợ hãi, cô ấy không gan dạ như chị Trần được, vốn dĩ trong sân có đặt một chiếc quan tài, bên trong lại để thi thể người chết, người trong thôn thỉnh thoảng có nói cái kiểu chết oan uổng như thế này thì oan khí rất nặng, còn có thể quấy nhiễu nữa.
Sở Tình là người không mê tín nhưng trong lòng cũng thật sự mơ hồ không rõ, hai ngày này cô không giúp gì gọi là nhiều lắm nên được nghe tận tai mọi người trong thôn nói về những chuyện này.
Để cô ấy ngủ ngủ ở phòng mà La tiểu đệ hay ngủ thì sao? Trời ơi, nửa đêm ma quỷ trèo lên người thì làm thế nào? Không dọa người ta chết khiếp thì mới là lạ đấy.
Cho nên cô ấy nhẹ nhàng từ chối ý tốt của La Mai, kỳ thực thà cô ấy ngủ trên đường cũng chẳng dám ngủ ở gian phòng của La tiểu đệ.
Cuối tháng tư nên trời về đêm cũng có chút sương, bởi vì còn phải đợi chị Trần về, lại không thể quấy rầy mọi người trong nhà mẹ đẻ La Mai nghỉ ngơi được nên Sở Tình và Đường Sinh nói là đi dạo một lát, mỗi đêm đều phải khóc trước linh cữu vai lần, La Mai khóc một, hai lần, em dâu thì khóc ba tới năm lần, cha mẹ cô lại khóc thêm vài lần nữa, nói chung ban đêm thì đừng ai mong yên ổn, mười mấy hộ trong thôn đều đang lo việc tang ma, nên cái cảnh tượng này thật lớn, đội kèn đám ma được mời đến thổi những khúc nhạc bi thương khiến người ta nghe đều buồn bã, Sở Tình có vẻ bị suy nhược thần kinh rồi.
Nhưng Đường Sinh lại chưa nói là phải rời khỏi, nên cô cũng phải cố mà chịu đựng, biết vậy hôm trước bảo chị Trần đưa cô về trước cho rồi, Sở Tình lại sợ hắn nghĩ mình nhỏ nhen nên đã không ngại mà từ chối, liên tiếp hai hôm thì lại bị chịu khổ thế này, bây giờ hối hận thì cũng đã muộn rồi, trời đêm nay rất đẹp, có trăng có sao lại có gió mát nhẹ thổi, Đường Sinh và Sở Tình đi bộ tới phía sau nhà đi dạo, mắt cũng không nhìn nổi tới phía bờ ruộng, tháng tư trong đồng ruộng cũng không nhìn thấy hoa màu, trong màn đêm bóng cây lắc lư lay động, khi có gió thổi đến cũng xào xạc, có những con đom đóm đang bay nhảy, Đường Sinh ho nhẹ một tiếng:
- Đã nhìn thấy lũ đom đóm này bao giờ chưa? Kỳ thực đó là ma chơi đấy…
- Hả, khốn kiếp, cậu cố ý hù dọa tôi đấy phải không?
Sở Tình trong lòng lo sợ liền đứng sát vào Đường Sinh ôm lấy cánh tay của hắn, cũng quên luôn cả việc mình đứng quá sát, Đường Sinh cảm nhận được hương vị tuyệt vời khi bầu ngực của mỹ nữ áp sát vào mình, hai ngày nay thật lãng phí rồi, cũng chưa có cơ hội vui vẻ hoan lạc một lần, nghe lời truyền dạy của ông Ninh để lại, lấy mạnh áp đảo lửa hăng.
Để Sở Tình cọ sát vào người như vậy, Đường Sinh trong lòng cũng thấy dễ chịu, cũng giống như cái phản ứng lúc này, cái mùi vị đau khổ mà hưng phấn.
- Cũng không phải là hù dọa chị đâu, không phải là ma chơi thì là cái gì? Chị thử nói xem.
Đường Sinh cười ha hả trêu ghẹo mỹ nữ.
- Tất nhiên là đom đóm rồi, lấy đâu ra ma chơi gì gì đó? Cậu mà hù dọa tôi nữa, có tin là tôi nhéo chết cậu không đấy hả?
Sở Tình lên giọng.
Cô chị gái kết nghĩa này nhan sắc phong tình, so với bọn Ninh Hân, Sắc Sắc, Mai Chước thì có ý vị hơn gấp đôi, cô ấy chính là người có tính cách nhu mì, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa sắc đẹp phải ghen tị, cũng hàm chứa chút kinh hoàng, gió về đêm phảng phất qua mái tóc mềm mại của cô ấy làm cho khuôn mặt thanh tú lại càng mê hoặc lòng người.
- Có thật là đom đóm không? Tại sao tôi lại cảm thấy có âm khí dày đặc? Hình như là bay về hướng chúng ta…
Sở Tình không chịu nổi nữa nấp ngay sau lưng hắn, không dám nhìn sang phía bên kia, do phản ứng của cảm xúc mà tuyến thượng thận có chút kích thích, bàng quang cũng phát trướng lên rồi. Chết rồi, không phải lúc này lại muốn đi tiểu đó chứ? Cô lặng lẽ khép chân lại, tức không chịu nổi liền bóp mạnh vào sau lưng Đường Sinh, da thịt của hắn dù chắn đến mấy cũng có độ của nó, có véo một lúc thì bạn cũng chịu không nổi:
- Mau nói là đom đóm đi!
- Ối ối ối, là đom đóm, vốn dĩ đó là đom đóm mà, Cái này chỉ có ở những đêm cuối xuân, đầu mùa hè và mùa thu thì chắc chắn là đom đóm rồi!
- Vậy sao cậu còn hù dọa tôi? Thật không có lòng tốt gì cả?
Có làm gì thì cũng hiểu rằng Đường Sinh dọa mình là có dụng ý cả, muốn để mình nép sát vào hắn ta sao? Ôi, thôi rồi, đúng như lời Bích Tú Hinh nói, ai mà dính líu đến tên thiếu gia này thì người đó sẽ xui xẻo? Càng ngày càng thấy mờ ám.
Cái ý nghĩ này mới thoáng qua trong đầu thì chỗ bụng dưới cứ trướng lên, ây da, có nhầm không đấy, tôi đâu có uống bao nhiêu nước đâu mà buồn tiểu gì chứ?
- Ngày mai sự việc ở nơi này ổn chút thì chúng ta sẽ đi, tóm lại không thể bỏ dở giữa chừng được, La Mai thực sự rất đáng thương, chồng của cô ấy thì cứ trốn không chịu đến, cái con người tuyệt tình tuyệt nghĩa này thật là, tình ngĩa phu thê làm sao có thể tuyệt tình đến thế được chứ?
Sở Tình càng sợ cái gì thì cái đó càng xảy đến, sắp nhịn không nổi rồi, cô ấy bắt đầu dậm chân, trả lời một cách cuống quýt, vẻ mặt cũng vô cùng xấu hổ.
- Làm sao vậy? Lạnh lắm sao? Để tôi cởi áo ngoài cho chị mặc, không lạnh tới mức chị phải nhảy lên như thế chứ?
Đường Sinh cởi áo ngoài ra.
- Không phải, tôi…
Sở Tình có cảm giác như muốn khóc lên vậy.
- Tôi, tôi chịu không nổi rồi, nói xong cúi gầm trán xuống.
- Hả, như vậy đi, ở phía trước có đống cỏ đấy, chị đi giải quyết đi, không thì trở về chỗ sân của nhà họ đi nhà xí cũng được…
- Không, không đi nhà xí.
Sở Tình trong lòng hoang mang, chủ yếu là do bị lời nói của những người trong thôn hù dọa, phàm là những chốn mà La tiểu đệ từng đi qua thì cô đều cố gắng tránh đi, ở trong nhà xí có một mình đi vào thì càng âm u dễ sợ, một màu đen kịt thì càng làm cho người ta sợ hãi.
- Vậy thì đi ở chỗ đống cỏ kia đi, tôi sẽ quay lại chỗ tường đợi chị.
Đường Sinh ra vẻ muốn đi nhưng Sở Tình lại không buông tha cho hắn.
- Đừng, đừng, cậu, cậu cứ quay lưng lại thôi không được quay đầu lại, còn, còn phải lấy hai tay bịt tai lại, đứng ở tại chỗ này.
Đường Sinh cũng chỉ được làm theo, Sở Tình không dám để hắn ta đi. Ở trong thôn này bây giờ lắm quỷ nhiều ma, lúc nãy hắn ta còn nói cái gì mà ma chơi, tên đáng ghét này, tôi hận cậu, chỉ còn đợi Đường Sinh quay người đi bịt lỗ tai lại, Sở Tình mới bước thấp bước cao đi tới chỗ đống cỏ kia.
Không biết là có phải đã nhịn lâu quá hay không, mà nước tiểu quá nhiều, tiếng thoát ra khi chạm mặt đất thì thật lớn, Sở Tình hận là không thể tìm thấy một cái thùng mà nhảy vào để không phải chui ra nữa, trời ơi, thể diện của tôi không còn nữa sao? Hắn ta không nghe thấy mới là lạ, cô xấu hổ đến mức nhắm tịt mắt lại.
Đường Sinh tất nhiên là nghe thấy rồi, cái âm thanh này lại có kích ứng khác đối với hắn, mẹ trẻ của tôi ơi, rốt cuộc là ai dọa ai đây?
Một số bộ phận cũng rục rịch, trong lòng hắn rối bời, đột nhiên nghe tiếng Sở Tình ở phía sau kêu thất thanh:
- Á, có cái gì đó!
Đúng lúc Đường Sinh quay người lại, Sở Tình đang ngồi xổm trong đống cỏ cũng nhảy dựng lên, quần cũng còn chưa kéo lên hết, cô nhảy lên nghiêng người xem là vật gì va vào mông mình, nào ngờ trong lúc sợ hãi lại quên mất để lộ cả nửa phần mông để Đường Sinh nhìn thấy, Đường Sinh không tự chủ được liền kêu lên một tiếng, dưới ánh trăng thanh, tay Sở Tình giữ lấy phần quần phía đùi, cái thứ kiệt xuất màu trắng tròn xoe ở trong không khí.
Lát giây sau, Sở Tình liền phản ứng lại cô gấp gáp kéo vội quần lên:
- Đồ xấu xa, ai cho cậu quay đầu lại hả?
Cô ấy sắp khóc lên rồi.
Đường Sinh không chỉ quay đầu lại mà còn nhìn chằm chằm… đầu óc của Sở Tình như muốn nổ tung, cô xấu hổ tới cực điểm, vừa kéo quần vừa nhảy bổ tới muốn đánh tên tiểu tử này, nào ngờ trượt chân một cái,
- Úi da
Người cô ấy lảo đảo, Đường Sinh bước lên một bước, khó khăn lắm mới ôm được cô ấy vào trong lòng, một cảnh tượng thật cảm động:
- Sao vậy? Không làm sao chứ? Rốt cuộc là thế nào rồi?
Hôm nay sẽ thiệt thòi nhiều đây, bị nhìn thấy hết rồi nên không nói gì, lại còn bị trẹo chân, bây giờ lại bị hắn ôm vào trong lòng, Sở Tình rõ ràng là không còn sức nữa, đôi môi run run, nói:
- Đường Sinh, cậu làm tôi tức chết mất, tôi hối hận vì đã đi cùng cậu tới Khánh Châu, sau này tôi phải làm thế nào đây?
Đường Sinh đỡ cô ấy lên một chỗ cao hơn, chỉ quan tâm cô ấy không bị làm sao là tốt rồi, miệng còn giải thích:
- Ban nãy tôi không nhìn thấy gì cả, không thấy cái gì hết, chị nói là có cái gì đó tôi liền nhìn xuống mặt đất xem sao, thật đấy…
Không giải thích còn tốt hơn, hai tay Sở Tình đấm vào hai vai hắn, cũng quên mất là chính mặt mình đối diện với mặt hắn để hắn ôm vào trong lòng, bờ ngực của hai người khép chặt vào nhau.
- Đừng đánh nữa, tôi giữ chặt vết thương rồi đấy. Chị Tình, nội lực của chị mạnh quá đấy, lát nữa ma có đến tôi cũng không chống cự được đâu.
- Còn dọa tôi nữa hả, khốn kiếp? Véo tai ngươi cho xem!
Sở Tình làm này làm nọ, một bên thì tát nhẹ ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Đường Sinh.
Ở phía xa xa có hai vệt sáng xuyên qua màn đêm, là chị Trần đã về, Đường Sinh thì hưởng thụ chút tình cảm ấm áo của người chị này…
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ