Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Shared by: MTQ - HSVforum.vn
Chỉ trong một đêm thì một vài tình thế đã thay đổi, những tài liệu kia đã bị Đường Sinh fax cho Hồng Triệu Cương trên tỉnh rồi.
Cuối cùng, hắn gọi điện cho Hồng Triệu Cương:
- Cậu Hồng à, việc này cháu không muốn tham gia nữa, cháu đến Khánh Châu để kháo sát thị trường chuẩn bị đầu tư, bây giờ lại thành ra thế này, các cậu tự xử lý đi, có một nhân vật rất quan trọng đã bay đi Bắc Kinh hôm qua rồi, nhưng số của cô ấy không may mắn lắm, vừa mới xuống máy bay đã bị người ta khống chế, phòng công an tỉnh sẽ đưa cô ấy trở về.
Đêm hôm đó, Cung Vĩnh Xuân có chút động thái, nhưng cô ấy không hy vọng là có thể có được một kết quả thế nào đó, chỉ có điều tận tụy với mọi người, nghe theo số trời vậy.
Lúc trời đã sáng Đường Sinh vẫn còn đang ngủ, thì điện thoại của hắn reo lên, chỉ là điện thoại của hắn đang được chị Trần giữ, nên cô ấy nhấc máy thì ra là Ninh Hân gọi đến nói là La Kiên đã trở về Giang Lăng trong đêm, bên đó có xảy ra tình hình gì không? Chị Trần liền nói cho co ấy biết.
Tám giờ hơn thì gặp mặt Sở Tình, dường như có chút khác thường, chị Trần cho dù có nhận ra thì cô ấy bình thường cũng sẽ không hỏi gì.
- Đường Sinh vẫn chưa dậy sao?
Sở Tình chỉ vào phòng ngủ, thấy chị Trần ăn mặc chỉnh tề, thì biết là cô ấy đã dậy từ rất sớm.
Không đợi chị Trần trả lời thì cửa phòng ngủ đã mở ra rồi, Đường Sinh trên người vẫn còn mặc áo ngủ đi dép lê bước ra, phía dưới bộ đồ ngủ còn để lộ ra đôi chân to tướng:
- Chị Tình đến rồi đấy à, tôi vừa mới dậy, vẫn còn chưa rửa mặt, chị ngồi xuống trước đi, tôi đi rửa mặt đã.
Sở Tình lúc này có chút cảm giác sợ gặp hắn ta, nhất là lúc hắn đang mặc đồ ngủ, nói thì thật ấm áp, rồi cô đi nhẹ tới chiếc ghế sofa ngồi.
Rất nhanh Đường Sinh đã đi ra rồi, hắn vào phòng ngủ thay đồ đi ra trở thành một người mới hoàn toàn, dáng vẻ oai hùng cho người ta một cảm giác vui vẻ dễ gần.
- Sao vậy? Nhìn sắc mặt chị có vẻ không tốt cho lắm? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Ánh mắt của Đường Sinh có vẻ rất sắc sảo.
- Em họ của tôi, Uông Triệu Quân đã bị người ta đưa đến Cục Cảnh sát rồi, nghe nói còn có cả mấy đứa bạn học của nó nữa…
- Ặc? Bạn học Uông đó hả?
Đường Sinh mở miệng ngạc nhiên, Uông Triệu Quân là người tương đối là cẩn trọng, sống nội tâm.
- Làm thế nào vậy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Tình đỏ ửng lên, cô tránh ánh mắt của Đường Sinh, nói:
- Mấy đứa chúng nó, trong một bữa tiệc sinh nhật của một đứa bạn học đã trêu chọc một người bạn gái, đại khái là có phần hơi quá đáng một chút, sau đó một bạn nam bênh vực bạn nữ đó, kết quả là bị bọn chúng nó đánh cho một trận, tiếp đó thì có người báo cảnh sát đến đưa chúng nó đi rồi.
- Cái này cũng không phải là vấn đề gì to tát lắm hay sao? Vả lại mấy tên đi cùng với tiểu Uông tôi cũng biết rõ, bọn chúng đều là những Tiểu công tử, đều là con cái nhà Huyện quan hoặc Cục trưởng, gia đình họ đều có quyền hạn nhất định, cho dù có bắt đi thì cũng được bảo lãnh ra thôi, chị vẫn lo lắng sao?
- Bây giờ thì mấy người kia không sao cả rồi, chỉ bắt mình nó làm gương, vẫn còn chưa thả ra, nói là còn phải lưu cái hồ sơ vụ án gì gì đó?
- Bắt làm gương à? Vậy thì cũng tốt thôi, có vết dơ này rồi thì sau này bạn Uông đó đừng có mong mà làm quan, ha, Đường Sinh liền bật cười.
- Cậu vẫn còn cười được? Tôi biết cậu và Triệu Quân bất hòa với nhau, nhưng chú hai tôi bảo tôi ở bên này trông coi nó, nó gây ra họa cũng chính là minh chứng rằng tôi không trông coi nó tốt, kỳ thực thì tôi quản lý nổi nó sao? Nhưng người lớn họ lại không nghĩ như vậy, đây cũng là một chuyện đánh nhau nhỏ thôi, không lưu hồ sơ không được sao?
- Cái này thì, đánh nhau không phải là một chuyện nhỏ, nói rộng hơn là nguy hại tới đoàn kết hòa hợp xã hội, phá hỏng trật tự trị an của xã hội…
- Cậu lên lớp chính trị cho tôi đấy hả? Tôi vẫn chưa nói với cậu, tôi chuẩn bị trở về Giang Lăng, cục diện Khánh Châu phải đầu cơ thì không làm không được, nếu cậu tiếp tục khảo sát thị trường thì một mình ở lại đi.
Sở Tình trách hắn lòng dạ đen tối, cái này không tức giận nữa!
Đường Sinh cười khắc khổ, rồi chẹp miệng một tiếng, nhưng Sở Tình thì đứng dậy đi rồi, hắn ngồi ở đó nhìn chằm chằm vào vòng eo mảnh mai của Sở Tình, cảm nhận nhịp bước của đôi chân, mãi cho tới khi cô ấy đi tới tận phía đằng kia quay đầu lại thì hắn vẫn chưa kịp thu tầm mắt lại.
Vốn dĩ Sở Tình cảm thấy việc mình tức giận cũng có chút đường đột, trong lòng cũng sợ Đường Sinh trách là mình quá kiêu ngạo hoặc gì gì đó, cũng nghĩ quay đầu lại rồi nói một câu gì đó để làm dịu đi không khí lúc này, nhưng nào có biết ánh mắt lóng lánh của Đường Sinh lại nhìn theo phía đằng sau mình.
Chết tiệt, trong lòng cô thấy ngượng ngùng, gương mặt xinh đẹp lại càng nóng bừng lên, cô lườm hắn một cái rồi chạy đi, Đường Sinh thì thấy xấu hổ chút.
Lúc cánh cửa đóng lại thì chị Trần đứng một bên mỉm cười, Đường Sinh vẫn nhìn theo cô ấy rồi nhún vai nói:
- Tôi làm gì sai hay sao?
- Không, không có gì đâu? Tôi thấy dáng đi của Sở Tình rất ưa nhìn, chân cô ấy thì dài miên man, thật bắt mắt!
Đường Sinh để cho chị Trần vạch trần nỗi xấu hổ của mình ra,liền giơ tay xoa mặt:
- Tối hôm qua tôi càng thảm hại hơn, những điểm yếu của tôi đã bị cô ấy biết hết rồi, bây giờ chỉ là nghĩ lại một chút, cũng chẳng đáng là gì, haiz, nhưng mà Sở Tình nói cũng đúng, thế cục ở Khánh Châu giờ này không phải là thời điểm tốt để đầu tư, phải hoãn lại hai ba tháng đợi cậu ba Vinh ổn định tình hình đã rồi chúng ta mới tới đó cũng không muộn, chúng ta đi tới La Gia Dục một chuyến đi.
Chị Trần tiến lại chỗ hắn và ngồi xuống, Đường Sinh dẫn dắt cô, cô ấy nói:
- Tiểu thủ trưởng muốn đi gặp La Mai sao?
- Ừ, dù sao cũng đến rồi, không lộ diện… trong lòng tôi cũng không nỡ, trong thời điểm quan trọng nhất thì La Kiên lại trốn biệt, lại có liên quan đến án mạng giết người ngày hôm qua, cái chết của lão nhị La Hành nhà họ La và người vợ bé của anh ta cùng với việc nồi áp suất bị nổ ở khu biệt thự đều rất kỳ quặc.
- Được, vậy tôi sẽ đi chuẩn bị chút đồ ăn gì đó để sẵn trong xe, một tiếng sau thì cậu xuống, đi dỗ Sở Tình trước đi?
- Tôi dỗ chị ấy để làm cái gì chứ? Chị ấy cũng đã lớn như vậy rồi.
Đường Sinh phát hiện được ánh mắt của chị Trần cũng dọa người một cách sắc nhọn, cái này cũng có thể nhìn ra được, chị Trần nhoẻn miệng cười cũng chẳng nói nhiều thêm gì nữa, mọi việc chị ấy đều có dự tính cả rồi, sở trường của tiểu thủ trưởng chính là nịnh phụ nữ mà.
Chị Trần bước đi trước thì Đường Sinh theo sau đi tới trước cửa phòng của Sở Tình, cốc cốc cốc gõ cửa mấy tiếng…:
- Chị Tình, là tôi đây, mở cửa ra...
Sở Tình đứng chặn ra cửa, ánh mắt giả bộ lạnh lùng nói:
- Có chuyện gì vậy? Tôi chuẩn bị đi rồi đây…
- Ừ, tôi biết rồi, tôi bảo chị Trần mua vé giường nằm cho chị rồi đấy, khoảng một tiếng nữa chị ấy sẽ về, chúng ta ngồi nói chuyện trước đã.
Cái gì cơ? Cậu..., không ngờ cậu đã bảo chị Trần mua vé tàu cho tôi rồi sao? Tôi thật sự muốn đi lắm sao? Tôi giả vờ đấy được chưa? Đến cái này mà cậu cũng không nhìn ra à? Sở Tình tức giận nhưng trong lòng cũng đang nghĩ ngợi, cũng trách bản thân mình, hắn ta tưởng mình tức giận thật hay sao?
Nghĩ ngợi thì lại mềm lòng liền để cho Đường Sinh vào phòng, nhưng không hề phát hiện ra nụ cười giả tạo của hắn, cô thì ở phía sau đóng cửa lại.
Hai người yên lặng ngồi trên ghế sofa, Đường Sinh đảo mắt một vòng:
- Sao chị không thu dọn đồ đạc đi?
Sở Tình nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không để lộ ra, giả vờ thật bình tĩnh cô đáp:
- Chẳng có đồ gì cả, có mỗi cái người không thôi!
- Ồ, vậy thì lên đường phải cẩn thận một chút, vào tới ga tàu cũng không an toàn lắm, có những lúc sẽ gặp phải một hai kẻ lừa đảo, một người đẹp như hoa như chị Sở Tình đây thì chắc chắn là mục tiêu của bọn lừa đảo, chị không được bắt chuyện với người lạ nhé, tôi thật sự không yên tâm về chị!
Sở Tình đảo mắt khinh thường:
- Đến mức đó sao? Tôi cũng chẳng phải là trẻ con nữa, lừa bán cũng tốt, đỡ bị một số người làm cho tức chết.
- Ai dám chọc chị tức chết chứ? Tôi đánh cho hắn một trận.
Đường Sinh lại còn giả vờ ngu ngốc nói theo ánh mắt phẫn nộ của Sở Tình.
- Tôi đâu dám làm phiền cậu.
Nói tới đây thì chuông điện thoại reo lên, cô ấy nhìn một lúc rồi nghe máy:
- À, là thầy Trương ạ, rốt cuộc chuyện của em tôi Uông Triệu Quân… sao cơ? Còn nghiêm trọng hơn chuyện đó sao? Không phải nói là lưu hồ sơ vụ án lại rồi thả người sao?
Mặt Sở Tình biến sắc nhìn Đường Sinh dò xét, có vẻ là sốt ruột lắm rồi, mặc dù không phải là em trai ruột của mình nhưng em họ thì cũng là người thân.
Đường Sinh giơ tay ra tỏ ý muốn nghe điện thoại của cô, Sở Tình do dự một lát rồi cũng đưa cho hắn, thật ra cô ấy biết Đường Sinh có thế lực như thế nào trên đất Giang Lăng này, huống hồ thầy Trương cũng là thầy chủ nhiệm của hắn, vậy thì nghe xem hắn ta nói gì, hắn có thể ra mặt giúp em họ mình thì sẽ không khó để giải quyết.
Nói thật lòng thì Sở Tình cũng không muốn quan tâm đến cái tên em họ vô tích sự kia, tên tiểu tử này thật là quá quắt, dám lén lút đưa gái bao về nhà ngủ.
- Thầy Trương, em là Đường Sinh, vâng, thầy nói đại khái tình hình một chút. Ồ, nghiêm trọng như vậy sao? Phòng trị an xử lý à…
Đại để hỏi được chút tình hình hắn ta liền tắt điện thoại, lúc đưa trả cho Sở Tình điện thoại thì chạm phải ngón tay thon dài của Đường Sinh, giả vờ như không để ý nhưng Đường Sinh làm ra bộ dạng rất cẩn thận, hắn nâng nhẹ tay lên một chút rồi lại còn đưa lên mũi để ngửi.
- Cậu muốn chết à!
Sở Tình chịu không nổi nữa liền đứng dậy đi sang bên này đấm bồm bộp vào hắn, lúc Đường Sinh giơ cánh tay lên đỡ, thì tay kia của cô ấy véo luôn vào đùi hắn một cái, có tiếng kêu la thảm thiết của một người:
- Không dám nữa, chị Tình, hiếm khi có người mất lịch sự với tôi thế này.
- Tôi đánh chết cậu, vẫn còn mặt mũi mà nói à?
Sở Tình vừa thẹn thùng vừa tức giận, ấn vào chỗ vai của hắn vừa bị đấm, lại véo vào sau lưng hắn, còn dám nói tôi bất lịch sự với cậu? Tôi quá đáng hơn so với ba nữ cảnh sát ở bên phòng chống ma tuý kia sao? Không nhìn tận mắt xem cậu có cái bộ dạng nhếch nhác thế nào trước mặt họ.
Đường Sinh nắm lấy cổ tay của Sở Tình mới coi như dẹp ổn cái trò trêu đùa này, khoảng cách có thể kéo lại gần hay không, nhìn tất cả mức độ đậm nhạt của kiểu trêu đùa này, trước mắt thì mối quan hệ với Sở Tình ở trong một mặt nào đó đã được đẩy lên một bậc nữa, trong lòng hắn như vậy đã được trù tính, Sở Tình cũng cảm thấy nghi hoặc một chút.
Cô gạt tay Đường Sinh đang cầm tay mình, rồi cúi đầu xuống hỏi nhỏ,
- Thầy Trương nói gì vậy? Nghiêm trọng lắm đúng không?
Không khí cần phải giảm xuống, cần tiến hành tuần tự, nếu mà nóng vội thì không thể ăn được “miếng đậu phụ” nóng được, Đường Sinh cũng nghiêm nghị nói:
- Ừ, bạn tiểu Uông ở Giang Lăng rõ ràng là không có chỗ dựa dẫm, mấy bạn học sinh khác đều đổ tất cả mọi chuyện lên đầu cậu ấy, có một số chuyện có những lúc cũng là như vậy.
Sở Tình tức phát điên nói:
- Nó nên gánh chịu trách nhiệm gì tôi cũng không có gì để nói cả, nếu gánh tội thay người khác thì thật không công bằng rồi.
- Có một số người sử dụng thế lực và quyền lực trong các mối quan hệ của họ, Tiểu Uông có không? Hay là chị đi cửa sau của tôi đi.
- Chết tiệt, cậu còn mặt mũi đòi hối lộ của chị kết nghĩa của cậu sao? Tôi thưởng cho cậu hai cái cốc vào đầu nhé?
Sở Tình trừng mắt.
Đường Sinh làm bộ thở dài:
- Chị Tình à, quan hệ của chúng ta với quan hệ của chị và bạn Uông là hai chuyện khác nhau, tôi chỉ ngưỡng mộ chị, còn đối với bạn Uông thì chỉ toàn là khinh bỉ, sự khác biệt giữa chị em họ các chị là rất lớn, tiểu Uông đã từng muốn theo đuổi Đường Cẩn, tôi chỉ coi như là một nửa tình địch đi, hà cớ gì mà phải có ý xấu, nước chảy vô tình, tình cảm mà mỹ nữ Cẩn dành cho Đường Sinh tôi rất sâu đậm, vì thế nên tôi bị bạn Uông căm hận.
- Cậu cũng thật là khoác lác đấy? Đợi hôm nào đó tôi nói cho Đường Cận về sự việc xảy ra bên đội phòng chống ma tuý ở Khánh Châu đó, để xem cậu giải thích như thế nào?
- Cái này thì rất dễ để giải thích, tôi chỉ cần nói là tôi và một chị kết nghĩa nào đó đi quán bar, không cẩn thận nên bị uống nhầm thuốc lắc, Đường Cẩn biết tôi không có “chất miễn dịch” đối với phụ nữ đẹp nên tám mươi phần trăm là nghi ngờ là chị kết nghĩa nào đó dụ dỗ bạn Đường Sinh ngây thơ này, sau đó cô ấy sẽ tha thứ cho tôi.
- Cậu cũng thật đê tiện quá đi? Còn muốn tôi ngược đãi cậu đúng không?
Mặt Sở Tình lại đỏ ửng lên, chị kết nghĩa chính là bản thân cô, tôi dụ dỗ cậu sao?
Đường Sinh cười ha hả, vươn người đứng dậy:
- Chị Tình à, xin mời đi thôi, cũng sắp đến giờ rồi, lên tàu hỏa thì đừng có nghĩ lung tung nhé!
Dường như tạm dừng chỉ trong giây lát, ý nghĩ lo lắng vừa còn chảy trong lòng cô giờ đã biến mất, đột nhiên cô ấy phát hiện, lúc ở bên Đường Sinh thì tình cảm cảm xúc của mình đều rơi vào cảnh giới cực kỳ thoải mái, căn bản không thể dùng lời nói để hình dung cái cảm giác đó được.
Thật sự là muốn đi tới ga tàu hỏa sao? Đi thì đi đi, đã ngốc lại tự cho là thông minh, muốn đuổi tôi đi đó hả, sau này cậu sẽ phải hối hận.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ