Chương 377: Tình thế lại thay đổi

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Shared by: MTQ - HSVforum.vn

Sau khi Đường Sinh ra ngoài, việc đầu tiên là gọi điện thoại cho chị Trần. Trước khi chị Trần đến, Tôn Dung cũng ra, lên xe lái đi. Khi lướt qua Đường Sinh và Sở Tinh, cô không dừng lại, chỉ ra hiệu với hai người là cô sẽ gọi điện thoại cho họ, sau đó nhấn ga cho xe chạy đi.

Sau khi chiếc X5 đến, Đường Sinh và Sở Tinh lên xe, trước khi đi còn mở kính nhìn lại khu cai nghiện ma túy, cửa sổ không đèn, có một người phụ nữ đang đứng hút thuốc. Chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của cô nhờ vào ánh trăng, miệng cô ngậm điếu thuốc, đốm lửa lập loè ở đầu điếu thuốc.

Đường Sinh chợt thấy bùi ngùi. Quay đầu lại nhìn về phía Cung Vĩnh Xuân hắn vẫy tay chào:

- Tạm biệt

Không biết tại sao trong lòng tràn ngập dư âm ly biệt.

Đây là lần đầu tiên hắn bị động và cảm thấy không có trách nhiệm sau khi quan hệ với một người phụ nữ. Như lời của Cung Vĩnh Xuân sao? Một đêm vui!

- Tôi và Tôn Dung liên hệ bằng cách nào?

Sở Tinh ngồi ở đằng sau hỏi. Trong lòng cô ta vừa lo lắng lại vừa kích động, cũng không phải là không sợ hãi.

Đường Sinh hơi ngoẹo đầu, thái độ uể oải mệt mỏi, so với bộ dáng giương cung bạt kiếm hung hăng trước đó như là một con người khác.

Sở Tinh biết mình sẽ vĩnh viễn không thể quên cảnh tượng nhìn thấy đêm nay, “con rồng nhỏ” hung hăng nằm trên chiếc giường hẹp, hai cô hộ lý như hai thiên sứ áo trắng nằm hai bên…cảnh tượng thần thánh được bao trùm bởi bầu không khí đầy hoan lạc của nhục dục, thậm chí có thể tưởng tượng ra những tình tiết sau đó, thật là hoang đường!

Lúc này đối với Đường Sinh, ít nhiều cô có một chút không tự nhiên, dường như vô tình phát hiện bí mật gì đó của hắn, hơi thấy xấu hổ.

Chị Trần không hỏi gì cả. Cô không vội, cô hiểu tất cả những điều về Đường Sinh rồi cô đều sẽ biết hết, mình là cái bóng của cậu ấy.

Rất nhanh, Sở Tinh đã liên lạc với Tôn Dung, theo địa chỉ của cô ấy cung cấp mà đến, là ở quảng trường trung tâm. Sau khi đến nơi thì ngồi đợi Tôn Dung xuất hiện, dường như đang làm điều gì đó dưới tầng ngầm, có vẻ rất thần bí. Đường Sinh cũng ngại xuống xe, chị Trần và Sở Tinh cùng xuống. 20 phút sau họ mới quay lại, chị Trần đưa một túi đồ cho Đường Sinh, sau đó lái xe về khách sạn.

Đêm nay, Đường Sinh gần như không ngủ, cùng với chị Trần xem hai tập tài liệu đó, một tập do Tôn Dung đưa cho là Cung Vĩnh Xuân thu thập được, còn một tập lấy được từ Lưu Nhất Tỷ. Chị Trần cũng nói về tình hình cuộc gặp ở khách sạn:

- Tôi đã ghi lại vài lời, cố ý bày ra trận thế nghi binh..

Tuy nói là đặt hai phòng, nhưng Sở Tinh ngủ ở bên này, không về phòng của cô. Đường Sinh bảo cô ngủ ở bên này, đây là thời kỳ đặc biệt, lỡ có điều gì không tốt thì cũng dễ ứng cứu. Hắn ngủ ở sô pha, lúc đó trời đã sắp sáng rồi, cũng muốn chợp mắt một chút.

Chị Trần cũng không nghỉ ngơi, Đường Sinh ngủ ở giữa ghế sô pha, cô một mình ngủ ở một bên, kỳ thực đối với sức khỏe của họ mà nói thì một hai đêm không ngủ cũng không hề gì, chỉ là bình thường quen đi ngủ, bây giờ không ngủ thì cứ ngáp mãi.

Sở Tinh sáng sớm đã dậy, nhìn đồng hồ là hơn 7 giờ, đi ra ngoài nhìn thấy hai người trên ghế sô pha. Cô mỉm cười khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng lên. Vì sao lại như vậy? Bởi vì Đường Sinh chỉ mặc quần xịp nằm ở trên sô pha, tư thế ngủ khó coi, phía dưới còn nhô cao lên.

Sở Tinh khẽ xì một tiếng, quay đầu định đi, chợt thấy chị Trần đang nhìn, ánh mắt sáng ngời hiện lên ý cười, cô càng ngại ngùng:

- Chị Trần…

Chị Trần lắc nhẹ đầu, giơ ngón trỏ chỉ về phòng vệ sinh, hai người bước nhẹ nhàng lần lượt đi vào.

- Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

Chị trần cười hỏi.

Sở Tinh cũng không giấu cô, vừa xả nước chuẩn bị rửa mặt, vừa kể lại chuyện tối qua.

- Sau đó thì , là như vậy đó, dù sao thì cũng không phải chuyện hay ho gì, cái cô Cung Vĩnh Xuân kia cũng rất đáng thương, thật là có số khổ.

- Khánh Châu có nội tình đen tối, tôi từ không ít tài liệu của khách sạn đã thấy, Cô nàng Lưu Thị đã vơ vét hơn bảy trăm triệu rồi.

Sở Tinh khẽ nhếch môi, cô cũng là một phụ nữ có kiến thức và tiền tài, cũng tương đối có bản lĩnh, nhưng ngầm chiếm bảy trăm triệu tài sản của nhà nước và của nhân dân thì có chút đáng sợ.

- Sao lại tham như vậy chứ? Thật không sợ pháp luật vô tình sao? Trước mắt không thể điều tra ra, nhưng một khi điều tra ra sẽ liên quan rất lớn, chỉ là Lưu Hệ và nhà họ La đã làm cho Khánh Châu rối ren hỗn loạn, mà còn chưa bị xem là tham quan, thật là đáng sợ.

Chị Trần nói:

- Thực sự không đơn giản như vậy, bọn họ đã bước lên chiếc thuyền đó thì chỉ có thể đi tiếp, quay đầu lại là con đường chết, đây là quy tắc. Bọn họ cũng không còn cáchnào khác. Kết quả là càng ngày càng lún sâu, không phải là không tỉnh ngộ, mà là không còn đường quay lại.

- Vậy chúng ta có bị họ theo dõi không?

Nói trong lòng Sở Tinh không lo lắng là giả, nói cho cùng là cô thiếu tự tin. Đây không phải là Giang Lăng, Đường Sinh sẽ không thể hô mưa gọi gió. Ngày hôm qua đối diện với cảnh sát chống ma túy không phải là bất lực đấy sao? Cô cũng không biết tường tận về Đường Sinh.

- Cô có sợ không?

Chị Trần cười hỏi, nhúng nước rửa mặt, rồi nhường chỗ cho Sở Tinh, sau đó thì đi tiểu.

Đều là con gái với nhau, cũng không có gì phải tránh, nhưng nhìn chị Trần cởi quần ra rất tự nhiên rồi ngồi xuống, trong lòng Sở Tinh cũng hơi ngại.

- Không sợ mới là lạ, có những thế lực đen tối rat ay với thủ đoạn rất độc ác, tôi cũng đã nghe qua. Chúng ta rốt cuộc có ba người, có thể làm được gì không?

- Không có bản lĩnh, sao dám lên Lương Sơn? Yên tâm đi, có cậu ấy ở bên cạnh, không ai dám làm hại cô đâu, tôi đảm bảo.

Sở Tinh Cười. :

- Đúng rồi, chị Trần, nghe đâu chị có mang theo súng phải không? Thân phận rất bí mật, đừng trách tôi hỏi như vậy nhé.

Chị Trần lắc lắc đầu:

- Không có gì, cô là chị của cậu ấy, cũng coi như là người một nhà, tôi à, là bảo mẫu toàn năng của cậu ấy.

- Không phải kiêm cả Vú em đấy chứ?

Sở Tinh cũng có khi thích trêu ghẹo, chị Trần kéo quần lên, cô bèn vỗ mông chị một cái.

- Dám trêu tôi sao hả? Tôi giới thiệu cô với cậu ấy nhé, phu nhân Sở Tinh hoàn toàn có thể làm được chức đó, chỗ đó của cô rất no đầy, mượt mà.

- Hứ…

Sở Tinh thẹn thùng, giơ tay muốn đấm cô ấy, chị Trần cười khanh khách trốn ra cửa. Sở Tình quay đầu nhìn vào gương thấy khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng của mình, trong đầu lại hiện ra hình ảnh xấu xa của “con rồng nhỏ” của Đường Sinh trên chiếc giường hẹp, sao lại nghĩ đến mấy chuyện này chứ?

Khi trời đã sáng hẳn, sau một đêm bận rộn cứu hộ ở mỏ thì cuối cùng mỏ than bị sập đã được khai thông. Nhưng từ sau khi phát hiện toàn bộ tuyến đường qua địa phương bị sập, thì công tác cứu viện lại lâm vào bế tắc. Các lãnh đạo các ngành có liên quan ra lệnh phải tiếp tục đào bới, có một tia hy vọng cũng không thể bỏ qua. Mắt các vị lãnh đạo đỏ ngầu, bất luận việc này có kết quả như thế nào, khả năng họ có thể giữ được chức vị là rất nhỏ.

Cũng vào sáng sớm, trong một khách sạn, Lưu Nhất Tỷ lồng lộn như hổ cái ra uy với La Hành, giáng một cái bạt tai vào mặt anh ta, khiến anh ta chảy máu mũi, một người lực lưỡng cao một mét tám dường như không thể chịu được và khụy xuống đất, ở Khánh Châu này, anh ta phải phục tùng cô.

- Mẹ nó, cậu không phải nói là tuyệt đối không có sai sót gì hay sao? Lúc này thì sao? Cậu sao không đi chết đi hả?

Khi nổi giận Lưu Nhất Tỷ hung hãn như cọp cái, giơ chân đạp mạnh vào La Hằng, anh ta ôm đầu chui vào gậm giường.

- Cô à, cô à, đây cũng không phải chuyện tôi gây ra, ai ngờ những tên trộm ngu ngốc kia lại lẻn vào, tôi sẽ điều tra rõ…

- Điều tra cái gì hả? Lưu Nhất Tỷ tức giận chửi. Trên người cô chỉ mặc một cái váy ngủ vừa ngắn vừa mỏng, bên trong không có đồ lót, đầu tóc rối bù như tổ quạ. Ngoài cửa phòng ngủ là ba “nhiếp ảnh gia” mặt mũi bầm dập vì bị đánh. Ngay từ đầu đã phát hiện là có chuyện, nhưng bốn, năm vệ sĩ đang ở tầng một căn bản là không có kiểm tra hay phản ứng gì. Lúc này họ cũng đều đứng cúi đầu ở ngoài cửa.

- Các cậu còn ở đó làm gì, đem tên khốn này trói lại cho tôi.

Lưu Nhất Tỷ hét lớn chỉ vào La Hằng đang chui trong gậm giường.

Bốn, năm vệ sĩ tiến vào, tóm anh ta ra ngoài trong tiếng kêu thét của La Hằng, bình thường hận anh ta ra oai hống hách, hôm nay được dịp để trút giận rồi.

- Ngươi có thành thật không? Đá chết ngươi.

Bốn năm người vây quanh đánh La Hằng, anh ta co quắp.

Tâm địa xấu xa của Lưu Nhất Tỷ không ai hiểu rõ bằng La Hằng, nếu cô ta cho rằng ai phạm sai lầm, đánh đập họ rồi cũng vẫn chưa hả giận.

- Cô à, xin cho tôi một cơ hội. Tôi…tôi nhất định sẽ giải quyết tất cả sự việc, cô à, cầu xin cô mà…

Lưu Nhất Tỷ đi đến ngồi xổm lên đầu cậu ta, ánh mắt La Hằng không thể không chạm vào chỗ kín đáo của cô ta, nơi đó dường như là một cái bồn miệng rộng đầy máu, nó đã nuốt chửng không biết là bao nhiêu mạng sống sinh linh. Nó thối nát dâm đãng đến mức không thể tưởng tượng được. Nó là sào huyệt nuốt người.

- Lão nương hôm nay nói cho mày biết, tên họ La kia, sự thiếu thận trọng của mày làm cho mày, vợ con già trẻ nhà mày cũng sẽ gặp phải tai bay vạ gió. Tốt nhất là mày cầu nguyện cho cha con nhà họ Lưu được bình yên qua kiếp nạn này, bằng không lão nương đây sẽ chôn sống cả nhà mày.

Lưu Nhất Tỷ đứng dậy:

- Đưa hắn nhốt vào trong kho.

Lúc này La Phong tin tưởng câu nói kia của anh trai, gần vua như là gần hổ. Qủa nhiên phải làm người khác chịu tội thay, chú họ mình tuy làm Phó chủ tịch Tỉnh, nhưng tại Khánh Châu này trên từng phân đất, nói cho cùng vẫn là cha con nhà họ Lưu quyết định, huyện quan tuyệt đối cũng không bằng hiện quản (1)

La Hằng bị lôi đi rối, trạng thái của Lưu Nhất Tỷ vẫn không có cách nào ổn định lại, lấy di động nhấn số: - Tiểu Tam phải không? Đặt trước vé máy bay đi thủ đô cho tôi.

- Tối nay ạ?

- Ừ, ngoài ra, đánh lừa vợ của La Hằng đưa đến biệt thự của tôi, trước buổi trưa đấy.

Sau khi La Hành và vợ trước ly hôn thì vẫn chưa kết hôn. Nhưng vẫn có tình cảm rất tốt với cô vợ nhỏ. Cô này còn sinh con trai cho hắn ta nữa.

Lúc gần 10 giờ sáng, La Kiên rút điện thoại gọi cho em thì phát hiện đang tắt máy, ông ta hơi có cảm giác bất an, nhiều năm nay, có việc lớn gì cũng chưa thấy cậu em tắt điện thoại. Xảy ra chuyện gì chứ? Ông ta lại gọi điện thoại cho La Kha, thấy cũng tắt máy.

La Kha sớm đã đổi số, lấy tên người khác để khai số, báo cho ông ta biết qua một con đường bí mật, nhưng giờ cũng tắt máy.

Tất cả hiện tượng bất thường đó khiến cho La Kiên cảm thấy bất an. Tối qua có sao băng bay ở hướng đông bắc, dường như là ám chỉ điều gì!

Cả đêm qua ông ta ngủ trong xe Audi, xe là do ông ta lái từ Giang Lăng đến, lần này không mang theo tài xế, ra đám cỏ sau xe cởi quần ngồi xổm xuống. Ông ta không phải là muốn đại tiện, chỉ là tiểu tiện, tại sao phải ngồi xuống?

Phải rồi, thái giám thời xưa đều phải ngồi xổm, nếu không sẽ bừa bãi cả ra, La Kiên chẳng lẽ là… “thái giám”? Chậc, điều này thì không rõ lắm…

Đây là nhà của La Mai, bà cũng đã một đêm không ngủ. Cha mẹ và mấy cậu em trai bà đều không chợp mắt. Những con mắt đều đỏ ngầu.

Khi ra cửa, đầu tiên La Mai quan sát chiếc xe Audi một chút, người đâu rồi?

La Mai nhìn xung quanh, sau đó đi vòng ra sau xe, thì thấy La Kiên ngồi xổm quay lung về phía mình. Đám cỏ không che nổi “của quý”của ông ta, tuy đã là vợ chồng, nhưng cũng không khỏi thấy xấu hổ muốn quay mặt đi, thì phát hiện ra là có gì không đúng, phía dưới đất trước mặt của ông ta rất sạch, không có gì cả. Anh ấy đang làm cái gì vậy?

Nhưng thực ra phía trước có vết ẩm ướt, sau đó ông ta đứng dậy.

Tim của La Mại đập thình thịch, xoay người rời khỏi, trong lòng mang một chút nghi hoặc, tại sao đàn ông lại ngồi xổm tiểu tiện như vậy chứ?Trong đầu bỗng xuất hiện khuôn mặt khôi ngô tuấn tú không râu của La Kiên, trước đây anh ấy sợ để râu, sau đó hình như cạo hết, không có nữa chăng?

Còn có một khả năng khác hiện lên trong đầu, nhưng trong lòng La Mai không dám nghĩ nữa, nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó.

- Không, không thể như vậy đâu!

Bà đi vào trong sân với sắc mặt tái nhợt, há miệng thở hổn hển. Là mình hiểu sai, chuyện này tuyệt đối không thể.

La Kiên không hề biết cảnh tượng anh ngồi xổm…đã bị vợ nhìn thấy, trong đầu anh ta loạn hết cả lên, cũng đang có chuyện phải suy nghĩ.

Tại khách sạn Khánh Châu, Đường Sinh cũng đang suy nghĩ, phải giải quyết chuyện ở Khánh Châu, dựa vào sức của một mình Vinh Quốc Hoa, liệu có đủ không?

(1) Huyện quan không bằng hiện quản: Có vấn đề, gặp người quản lý trực tiếp thì thực tế hơn gặp người lãnh đạo cấp cao.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ