Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Shared by: MTQ - HSVforum.vn
Bên ngoài phòng xử lí độc dược của đội chống ma túy, Cung Vĩnh Xuân ngồi trên bàn, vắt chéo hai chân. Vốn dĩ cô ấy trang điểm cũng đã rất đậm rồi, nhưng lúc này xem ra càng giống gái đứng đường, quần bó sát người hiện lên các đường cong tuyệt mĩ mà đầy khiêu khích hấp dẫn.
Thân cong, một tay đặt trên bàn còn tay kia đang ngậm thuốc, từ trên cao quan sát người ngồi trên ghế Uông Sở Tình.
Trong ánh mắt của cô ẩn chứa cô đơn và hưu tịch, lúc này không sáng mà tỏ rõ u ám, vô thần, lười nhác…
Mái tóc có chút rối tung hỗn độn che dấu nửa khuôn mặt, quan sát lời nói tỉ mỉ, bạn sẽ phát hiện tay cô và môi hơi run rẩy, ẩn sâu trong con ngươi ương bướng vô thần lại lười nhác là khát vọng mãnh liệt, là lòng đam mê nồng cháy, Uông Sở Tình nhìn thấy cũng run sợ.
Cách một cánh cửa trong phòng thỉnh thoảng truyền ra hơi thở hổn hển của Đường Sinh khiến cho Uông Sở Tình và Cung Vĩnh Xuân ngồi không yên.
- Uông Sở Tình
Nữ doanh nhân, không ngờ hôm nay lại bắt được cô, có phải hiểu nhầm hay không còn phải đợi kiểm tra chứng cứ đã, nhưng xem ra cô và hắn đều không nghiện.
Về cơ bản có thể loại trừ hiềm nghi về các người, có lẽ hôm nay chỉ là trùng hợp thôi.
Cung Vĩnh Xuân đang nói, hít sâu một cái
- Dáng vẻ của tôi có khiến cô sợ không? Để tôi kể cho cô nghe về chuyện của tôi thì cô sẽ rõ vì sao dáng vẻ của tôi lại làm cho người khác sợ hãi như vậy. Hai năm trước tôi trở về Khánh Châu, không ai biết, tôi là cảnh sát, nhiệm vụ của tôi là nằm vùng. Nhưng ngay từ đầu tôi không muốn nhận nhiệm vụ này, nằm vùng là khổ nhất, cần phải nhẫn nhục chịu đựng rất nhiều đả kích cúa rất nhiều loại người. Năm đó tôi 25 tuổi, tôi vẫn còn là một cô gái ngây thơ, bắt tôi phải dạng chân ra làm đĩ của bọn chúng, Tôi chịu không nổi!
Uông Sở Tĩnh khẽ khẽ gật đầu, trong đôi mắt đẹp ra chiều thông cảm, Cung Vĩnh Xuân như rơi vào các hồi ức.
- …lúc học phổ thông trong trường có một chàng trai có cá tính theo đuổi tôi, chúng tôi yêu nhau nhanh chóng, nhưng chúng tôi chưa đi quá giới hạn, lúc đó chúng tôi vẫn rất thuần khiết. Sau đó tôi thi đậu và đi khỏi Khánh Châu. Hai năm trước về đến Khánh Châu tôi mới biết gã, không ngờ đã biến thành anh cả của xã hội đen.
- Sau đó…Tôi còn tặng cho gã cái quý giá nhất của mình.
Vì gã là tình đầu của tôi, về sau tôi lấy đồng nghiệp.
Lúc Cung Vĩnh Xuân nói đến việc này, trong đôi mắt tỏ vẻ đau khổ
- Năm ngoái chồng tôi đã hy sinh trong quá trình thực thi nhiệm vụ, giết chết anh ấy chính là tình đầu của tôi.
Cô ấy khóc, Uông Sở Tình cũng kinh ngạc, thật là trùng hợp thật, đúng là oan gia không đầu mà!
- Tôi đem tình yêu cho kẻ buôn ma túy, tôi dồn hết trách nhiệm cho người chồng cảnh sát, đơn giản tiến theo tình cảm, tôi xin lỗi hai người bọn họ.Tôi đã thề trước linh vị người chồng quá cố, Tôi nhất định tóm được hung thủ đã giết chết anh ấy, lúc đó tôi không biết gã đã giết chồng tôi.
Cung Vĩnh Xuân lau nước mắt nói:
- Thân phận trước đây của tôi là kế toán của một công ty trong thành phố, không ai biết được tôi là cảnh sát, ngay cả trong cục cũng ít người biết, sau khi chồng tôi chết , tôi xin cấp trên giao cho tôi nhiệm vụ nằm vùng. Thế là tôi lại trở về bên gã, gã tên là La Hỷ, người tình đầu của tôi và kẻ thù giết chồng tôi. Chúng tôi đã sống cùng nhau 7 tháng, cũng là 7 tháng đấu tranh giữa tình yêu và trách nhiệm. Cuối cùng tôi đem người tình giam vào trong ngục. Bởi vì tôi phát hiện gã đã biến chất rồi. Gã không còn là gã ngày trước, gã đầu độc xã hội, làm khổ mọi người. Bi ai của đời người, thời gian này gã đầu độc tôi, khiến tôi bị nghiện
- Nghiêm khắc nói, Băng Lạc Hoàn chỉ là một loại thuốc kích dục loại mạnh, dùng quá liều sẽ gây cảm giác mê muội, bay bổng trong thung lũng tình yêu, khiến cho người chết không vượt qua được. Người nghiện dùng hoàn dược trong 8 tháng đều có thể điều trị, tuy quá trình này chậm một chút, đau khổ chút. Mỗi lần lên cơn chỉ nghĩ tận tình phát dục vọng cùng cực, dùng rượu mạnh mới có thể khống chế được khó chịu trong xương cốt.
Cung Vĩnh Xuân giơ tay chỉ chỉ vào trong.
- Giống như tình hình hiện nay của bạn trai cô ấy, hắn không phóng thải ra không có cách nào giải được độc tính. Dồn ứ lâu sẽ khiến cho cơ quan sinh dục suy kiệt, các bệnh về thận, các bệnh về đường tiểu. Các người có thể là người bị hại, mà cũng có thể là đầu mối bên Giang Lăng của bọn chúng. Trên thực tế, Băng Lạc Hoàn đã có mặt ở Khánh Châu từ lâu rồi, các thành phố khác xung quanh cực ít. Mặc dù vài nguồn hàng cũng rất bí mật. Theo chúng tôi được biết, sản lượng Băng Lạc Hoàn hiện nay không nhiều, ở thị trường Khánh Châu chưa bão hòa, không đủ để cung cấp cho bên ngoài, nguyên nhân khiến Băng Lạc Hoàn không phát tán ra bên ngoài là do cảnh sát Khánh Châu điều tra rất chặt, khiến cho lợi nhuận cho kẻ sản xuất thu nhỏ.
Lúc này Uông Sở Tình nói:
- Trước đây chúng tôi không biết có tồn tại loại thuốc này, Tập đoàn Uông thị và Tập đoàn Cẩn Sinh không cần phải buôn bán loại này, đến khảo sát môi trường đầu tư của Khánh Châu, là mục đích của chuyến đi của chúng tôi, vốn dĩ tối qua đến giải sầu, ai ngờ…
Cung Vĩnh Xuân cười cười,
- Tầm nhìn của tôi không tính nhưng ít nhất trực giác cũng mách bảo tôi có thể tin được nhân phẩm của Uông Sở Tinh. Tên tiểu tử trong kia rất giảo hoạt, nhưng hắn đã nuốt hoàn dược cũng nói rõ hắn không hiểu về loại thuốc này, mối nghi ngờ này cơ bản đã được loại trừ.
Lúc các cô nói đến đây, thì hơi thở Đường Sinh ở trong cuối cùng cũng dần dần tiêu tan
- Hẳn là kết thúc rồi!
Uông Sở Tinh nghe Cung Vĩnh Xuân nói như vậy lại đỏ mặt, hiện lên cảnh tượng vừa nhìn thấy, tim lại đập thình thịch.
Cũng không phải là chưa nhìn thấy đàn ông lõa thể bao giờ, lúc bình thường lên mạng cũng bị các web đen quấy nhiễu. Ít nhiều cũng xem được nội dung, nhưng cảnh tượng Đường Sinh hôm nay giương cung múa kiếm khiến cô kinh ngạc, rõ ràng là người thật có máu có thịt.
Điểm chết người là mình và Đường Sinh có quan hệ và tiếp xúc không bình thường, cái đùi băng thanh ngọc khiết cũng đã cho hắn gối đầu lên rồi.
Này có thể coi là tiếp xúc nổi thôi, nhưng quanh quẩn cảm giác trong lòng mỗi người khác nhau, lòng ai người đó hiểu thôi.
- Việc đau khổ cả đời tôi là mất đi hai người đàn ông, người tôi yêu và yêu tôi đều đã dời xa, thật đau khổ.
- Cô muốn nói là cái tên La Hỷ kia cũng mất rồi?
Uông Sở Tình rất lương thiện, bất giác có cảm giác cảm thông với Cung Vĩnh Xuân.
Cung Vĩnh Xuân gật gật đầu;
- Vì tôi âm thầm lấy chồng, La Hỷ sau đó phát hiện tính tình trở nên điên dại, tình yêu thuần khiết giữa chúng tôi ở trong lòng gã bị hận thù chiếm hết, gã bắt tôi uống Băng Lạc Hoàn, thậm chí mỗi lần gã đều giày vò tôi trước mặt các em gã, đều vì trả thù tôi, gã nói với tôi nếu như tôi đường hoàng chính chính lấy gã, gã sẽ vì tôi đi tự thú.
Lúc này Cung Vĩnh Xuân hạ thấp giọng.
- Tôi đã sống 7 tháng nằm vùng không phải là người, Nhưng tôi điều tra được các tài liệu liên quan đến một người dưới đáy biển, có một tấm màn đen vô hình bao trùm cả Khánh Châu, tôi cảm nhận được nhưng tôi không thể tháo gỡ được. Có lẽ có một ngày nào đó tôi sẽ biến mất một cách thần bí. Bên cạnh có một người đang giám sát tôi. Uông Sở Tình, tôi tin tưởng cô, sau khi cô ra khỏi chỗ này cô hãy liên lạc với Tôn pháp y. Tôi có cất giấu một ít tài liệu ở chỗ của cô ấy. Nếu có thể lật bỏ tấm màn đen tối này là hy vọng vào cô đấy.
Uông Sở Tinh kinh hãi, Cung Vĩnh Xuân lại châm một điếu thuốc. Cười nói rằng:
- Sinh sinh tử tử tôi đều nhìn rõ hết cả rồi. Tôi hiện nay đang đeo một tội danh chính cái chết của La Hỷ, bọn họ đều đổ lên đầu tôi. Cái chết của gã không tuyên bố ra bên ngoài, nội bộ có người bày trò.
Uông Sở Tinh gật đầu cười,
- Tôn pháp y, là một trong hai người ở bên trong sao?
Cô chỉ chỉ những pháp y còn chưa đi ra.
- Vâng, là người trẻ kia, tôi sẽ mang việc này nói với cô ấy.
Cung Vĩnh Xuân lại rít một hơi
- Tôi hiện nay đang theo dõi mấy kẻ tình nghi, đều không thể ra tay. Bọn họ có liên quan tới những nhân vật lớn. Nếu tôi mà ra tay với bọn họ thì ngày tận thế của tôi ước chừng cũng tới rồi.
Uông Sở Tinh biết quyền lực được kết thành cái tấm màng vô cùng có uy lực, không phải một tiểu tốt của đội chống ma túy có thể phá vỡ phong tỏa được.
Cô cắn răng, cũng hạ giọng:
- Tôi không thể giúp cô, nhưng có một người nhất định sẽ giúp được cô.
Đang nói, Uông Sở Tinh chỉ chỉ vào trong, ý chính là chỉ Đường Sinh, Cung Vĩnh Xuân mắt sáng lên.
Lúc này cửa phòng trong mở ra
- La pháp y bước ra trước, khẩu trang và găng tay đều đánh rơi
Nhưng khuôn mặt hồng vẫn lấm tấm mồ hôi.
- Trưởng phòng Cung tạm thời không vấn đề gì, phải quan sát phản ứng sau phẫu thuật mới được, thật là biến thái, mất gần hai tiếng đồng hồ.
- Vậy à? La Pháp y cô nên về nghỉ trước đi, muộn rồi lại khiến cô tăng ca, trong lòng tôi cũng băn khoăn.
La pháp y lắc lắc đầu cười nói:
- Công việc mà cũng không phải lần đầu tăng ca, có Tiểu Tôn là được rồi, vậy tôi về trước đây.
Cô cởi áo Blue trắng, chỉnh lại trang phục rồi đi. Lúc cảnh cửa đóng lại, Cung Vĩnh Xuân mới thở phào.
Tình hình này khiến cho Uông Sở Tình cảm giác La pháp y là người phòng bị của Cung Vĩnh Xuân? Cung Vĩnh Xuân khẽ lắc đầu
- Tôi không muốn liên lụy đến cô ấy.
Chỉ có điều những lời này khiến Uông Sở Tình thêm cảm phục tình cảm đó. Hai người đàn ông trong đời đều biến thành hai xác chết lạnh tanh, trong lòng cô ấy sẽ cảm thây sao? Có lẽ cô ấy muốn bắt đầu cuộc sống mới.
- Cô ngồi đi, tôi vào đây.
Cung Vĩnh Xuân bóp rơi điếu thuốc liền tiến vào trong phòng, tiến vào liền thấy, Đường Sinh vẫn nằm ở tư thế kia, hơn nửa tiếng quan sát vẫn chưa qua vậy? Tôn pháp y gọi là Tôn Dung, cô ấy đang gỡ cái chụp và găng tay ở nơi đó rửa tay lau mặt.
Sau khi cửa đóng lại, Cung Vĩnh Xuân hướng về cô ra hiệu, Tôn pháp y đang vừa lau tay vừa tiến về phía cô,
- Ừ?
- Cho tôi một mũi nhé, tôi lại tái nghiện rồi, xương cốt đều ngứa ngáy.
Cung Vĩnh Xuân đang liếc mắt về quả hồng hồng của Đường Sinh nuốt nước miếng, nói thực một khi đã nghiện, cô khát vọng nhất chính là đàn ông, dù là thân thể đàn ông hay là mùi vị đều có thể giảm ngứa.
Nói ra quan hệ của các cô rất tốt, mỗi lần Trường phòng Cung lên cơn đều tới tìm Tôn Dung tiêm một mũi, tạm thời giảm bớt bệnh trạng, đó cũng có thể là một loại trị liệu, nhưng tác dụng phụ của loại trị liệu này rất lớn, về lâu dài có thể phá hủy cơ năng sinh dục của nữ giới, khó giữ mạng sống.
Tôn Dung rất hiểu tâm lí của người nghiện.
- Thời khắc đó chỉ cầu mong tột đỉnh giới khác.
Trong phòng đã đầy đủ hương vị đó, rất kích thích Cung Vĩnh Xuân, mắt cô sáng lên cũng rất tự nhiên, đó kích thích trực tiếp vào cơn nghiện của cô.
- Vừa nãy nên gọi cô vào giúp sức, đỡ lãng phí tinh hoa, cái đó còn mạnh hơn cô tiêm mười mũi đấy, lại không có tác dụng phụ.
- Giúp cái đầu cô ấy, có La Tỷ ở đây tôi làm sao có thể làm vậy chứ? Nếu như chỉ có hai chúng ta, thì tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội với tên đó đâu.
Trải qua bảy tháng nằm vùng vất vả, sớm đã làm thay đổi con người Cung Vĩnh Xuân này rồi. Nhưng cô không phải là người con gái tùy tiện, sau khi kết hôn vẫn còn chưa làm gì quá, cô sợ mình là phụ nữ quá thô tục sẽ làm chồng bị kích động. Kết quả không bao lâu thì anh qua đời, vật trở ngại chính là La Hỷ tình đầu của cô, đó là kẻ ác độc, sau khi thất vọng cùng cực, những yêu thương nồng cháy đều bay theo gió rồi.
Tôn Dung khẽ thì thầm, ôm lấy cổ Cung Vĩnh Xuân, môi thì thầm bên tai cô rằng:
- Cô xem thường La Tỷ của chúng ta đấy, cô ấy và ông xã li thân nhiều năm rồi. Hôm nay tâm tư cũng dao động chút, chính nghĩa đã bị tôi lay động rồi. Tôi nói nếu không chữa trị gấp sẽ xảy ra chuyện mất. Vừa nãy chính là bốn bàn tay và hai cái miệng mà làm lâu như vậy. La tỷ chính là cỏ già dâng cho bê con, tôi cũng theo đó mà dâm loạn, Ái!
Cung Vĩnh Xuân nghiến răng một cái, thì thầm vài câu cùng cô ta, Tôn Dung khẽ gật đầu
- Tôi ra ngoài nói chuyện cùng cô ta
Cô hãy tận dụng thời gian.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ