Chương 369: Gối đầu lên đùi chị được không?

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Shared by: MTQ - HSVforum.vn

Buổi chiều hôm đó Đường Sinh đã gặp Vinh Quốc Hoa, thực ra thì Ninh Hân đã gọi điện trước cho cậu ba nói là Đường Sinh đến Khánh Châu rồi, hắn muốn tới Khánh Châu khảo sát tình hình để đầu tư, đi cùng với anh ta là Uông Sở Tình của Doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng Uông Thị.

Trong sự kiện Phượng Thành Uông Sở Tình đóng một vai rất nổi tiếng, gây nên sóng gió ở Phượng Thành. Lúc đó không chỉ thu hút sự chú ý của những người trong tỉnh mà còn thu hút sự chú ý của cán bộ của các thành phố, địa phương về người phụ nữ mang tên Uông Sở Tình. Uông Thị là một trong ba gia tộc lớn giàu có trong giới kinh doanh ở Nam Phong, về bất động sản ở mấy Thành phố lớn trong tỉnh họ đều thành lập các chi nhánh. Vương thị cũng là một trong những cổ đông thu mua Tập đoàn Phượng Khí tại Phượng Thành.

Cho nên một số việc có liên quan đến Uông Sở Tình thì không ít người trong giới kinh doanh và giới chính trị của tỉnh Giang Trung nghe cái tên này rất là quen thuộc.

Vinh Quốc Hoa mới đến Khánh Châu nên cũng cần một số sự trợ giúp để tháo gỡ cục diện, nhưng bên trên thì có áp lực của bí thư, ông cũng gặp nhiều khó khăn.

Tập đoàn Cẩn Sinh của Đường Sinh có quy mô lớn, Uông Thị cũng lớn một doanh nghiệp lớn, bọn họ liên kết đến Khánh Châu để tìm hiểu môi trường đầu tư khiến cho Vinh Quốc Hoa vô cùng phấn trấn. Một khi Khánh Châu thu hút được Cẩn Sinh và Uông Thị thì sẽ vựng dậy nền kinh tế Khánh Châu đang lắng xuống trong thời gian gần đây.

Trong lòng Vinh Quốc Hoa càng hiểu rõ vì tập đoàn Vinh Gia ở Trường Sơn cũng hợp tác với Cẩn Sinh, công ty của Vinh Lão Tứ bị Cẩn Sinh thu mua rồi. Sản nghiệp của chú ấy ở Trường Sơn trên cơ bản chuyển thành tài sản của Cẩn Sinh ở Trường Sơn. Bước tiếp theo sẽ là cả sản nghiệp nhà họ Vinh.

Khi cơ nghiệp của cải của Vinh Thị khoác lên mình bộ áo ngoài của Cẩn Sinh, thì một số ảnh hưởng xấu tới mình cũng dần dần mất đi và biến mất hoàn toàn.

Vinh Quốc Hoa đoán rằng chắc cũng tới giờ Đường Sinh tới rồi nên ông ấy liền chủ động gọi điện cho Đường Sinh, hỏi xem hắn đã đến Khánh Châu chưa? Đường Sinh nói lại đã đến Khánh Châu rồi, còn bị một phen hoảng hồn trên phố thiếu chút nữa bị hai tên côn đồ cầm dao đâm rồi. Chủ tịch Vinh nổi trận lôi đình, trật tự trị an lại như vậy sao chứ?

Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố Khâu Côn Sơn đã đích thân gọi điện thoại cho Cục Công an thành phố, bản thân ông ta cũng đi tới Cục Công an thành phố hỏi thăm tình hình cụ thể. Mấy tên côn đồ cầm dao cướp giật đã sa lưới rồi, lần này bọn chúng đã đụng phải nọng súng rồi, vốn dĩ có người trong nội bộ cục công an còn bảo lãnh cho bọn họ, nói là người nhà gì đó? Thật vớ vẩn mà, Trưởng ban thư ký uỷ ban nhân dân Thành phố đích thân tới tận đây mà còn nói là người nhà nữa, nói kiểu gì vậy không biết? Người nhà của ai cơ chứ? Người nhà của ai thì người đó tự mình đứng ra mà giải thích với Trưởng ban thư ký Khâu đi. Cục trưởng Cục Công an là một trong những Phó chủ tịch Thành Phố kiêm nhiệm, nhưng ông ta cũng không muốn đắc tội với Trưởng ban thư ký Khâu.

Hơn nữa Trưởng ban thư ký Khâu là đại quan gia bên uỷ ban nhân dân thành phố, ông nắm quyền lực tương đối lớn trong tay, còn nhiều hơn với mấy ông chủ tịch Thành phố không nằm trong uỷ ban thường vụ, phạm vi quản lý công việc khá rộng, nhưng quan trọng hơn cả là ông ta gần gũi nhất với Chủ tịch Thành phố. Làm Trưởng ban thư ký cần phải đứng chung một cái hố với Chủ tịch Thành phố, nếu như có tư tưởng gì khác thì căn bản không làm nổi chức Trưởng ban thư ký này.

Vinh Quốc Hoa đến được vài ngày thì Khâu Côn Sơn liền không biết tìm mối quan hệ từ đâu và kết gia với ngài thị trưởng mới này. Thoạt đầu mới đến cần một người có thể giúp đỡ sắp xếp công việc cho mình và sự hợp tác đắc lực để sắp xếp lại trăm nghìn mối quan hệ ở địa phương.

Ở trong tỉnh Khâu Côn Sơn cũng có một đường dây nho nhỏ nên ông ta cũng nghe ngóng được lần này Vinh Quốc Hoa đến Khánh Châu là được sự ủng hộ to lớn của Phó bí thư Đậu của tỉnh uỷ và Phó chủ tịch tỉnh Hách Đông Minh và các vị khác trong Uỷ viên thường vụ, như vậy có thể thấy Vinh Quốc Hoa có một đường dây quan hệ tương đối trong Tỉnh uỷ.

Sự kiện Trường Sơn cũng đã náo động một thời, Vinh Quốc Hoa tưởng chừng như sắp bị bắt đến nơi rồi, ai biết được lại có thể thoát nạn một cách thần kỳ như vậy. Có thể nói là hết sức nguy hiểm thế mà người ta có thể biến nguy thành an, giờ khắc này lại có thể một bước lên mây, như vậy có thể thấy rằng đằng sau của đại Chủ tịch Vinh có một lực lượng lớn đang bảo vệ.

Cho nên Vinh Quốc Hoa vừa tới Khánh Châu thì Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố thông qua các kiểu quan hệ để làm cho mối qua hệ giữa mình và Vinh Quốc Hoa gần gũi hơn, đồng thời biểu thị thái độ và lòng quyết tâm, muốn giữ vững vị trí Trưởng ban thư ký này thì không làm như vậy không được, chính vì thế mà hôm nay vừa nhận được điện thoại mà ông ta đã vội vã hành động.

Đợi khi Khâu Côn Sơn tìm hiểu hết tình hình ở Cục Công an Thành phố thì ông ta mới báo cáo lại cho Vinh Quốc Hoa, lúc đó Vinh Quốc Hoa đã cùng ngồi nói chuyện với Đường Sinh và Uông Sở Tình ở gian phòng hào hoa nào đó tại khách sạn 4 sao rồi. Hồ Tiểu Kiều chuyên viên thư ký của Quyền Chủ tịch Thành phố Vinh Quốc Hoa chờ ở hành lang của khách sạn.

Quyền Chủ tịch Thành Phố phải trải qua hai, ba tháng mới lên Chủ tịch Thành phố, thực ra cũng chỉ là một hình thức thực hiện chương trình hiến pháp một chút mà thôi.

- Trật tự trị an của Khánh Châu cũng không đến nỗi nào, việc tương tự thế cũng không có nhiều, đúng lúc lần này cậu lại gặp phải!

Đường Sinh nhún vai

- Cháu thì cũng chẳng sao, nhưng Uông tổng thì bị doạ một trận khiếp hồn rồi, hai tên côn đồ cầm dao lao tới quả thật là đáng sợ, Cậu ba à, đây cũng là một cái cớ không tồi để phát huy đâu, cái gì cần chỉnh đốn thì chỉnh đốn, dư luận đã bùng phát trước rồi!

Vinh Quốc Hoa hiểu ý của Đường Sinh, mỉm cười gật đầu,

- Ừ, các cháu nghỉ ngơi chút đi, việc này để cậu giải quyết cho!

Sau khi Vinh Quốc Hoa đi khỏi thì hắn liền gặp mặt Khâu Côn Sơn sai bảo một số việc, Khâu Côn Sơn liền bắt tay vào chuẩn bị, rất nhanh…

Đường Sinh và Uông Sở Tình ở lại khách sạn xem một chồng sách báo, và phải ở hai phòng chứ không thể ở cùng với nhau nhưng ban ngày thì ở cùng nhau bàn chuyện đầu tư. Đầu tư ở Khánh Châu một mặt là muốn mở rộng sự ảnh hưởng và bao trùm của Cẩn Sinh, còn một mặt là sự giúp đỡ Vinh Quốc Hoa tích luỹ thành tích chính trị. Có thể nói Vinh Quốc Hoa là một phân nhánh của Đường Gia, muốn chia rẽ bè cánh tại địa phương thì cần phải dựa vào họ.

Nhà đã dột lại gặp mưa suốt đêm, chiều hôm nay, mỏ than của nhà họ La ở Khánh Châu sụp đổ tạo nên một sự cố thương vong to lớn…Có không ít bác họ, chú họ và anh em họ nhà La Mai đều làm việc ở mỏ than nhà họ La, bọn họ đều là làm việc tạm thời, lúc công việc nhà nông nhàn rỗi đều đến hầm lò kiếm tiền hỗ trợ thêm vào chi phí gia đình, chính sự cố ngày hôm nay khiến cho em trai ruột của La Mai là La Mậu đã bị mắc kẹt bên trong hầm.

Ở Khánh Châu công nghiệp khai thác than khá phát triển, nhưng cuộc sống của không ít người dân trong phạm vi nội thành Thành phố Khánh Châu lại rất thấp, họ đều nói ông chủ các mỏ than đá của Khánh Châu có tiền của, những ông chủ than đá có chút tiền liền dám bao mười mấy người vợ bé liền.

Năm 2004 một đám chủ lò kinh doanh cá thể than đá trọng Cục khai thác khoáng sản ở Khánh Châu có thể mua hàng trăm cái xe con sang trọng ở kinh thành, bình quân giá xe là 2.600.000 tệ. Lúc đó đã từng gây chấn động khá lớn nhưng Cục khai thác khoáng sản vẫn là Cục khai thác khoáng sản, so vớ thành phố vẫn là hai việc khác nhau.

Bắt đầu từ nửa năm 2004, đứng trước sự cố mỏ than trong tỉnh không ngừng công khai những quy định quan lí mỏ than mới. Một bộ phận lớn lò than tư nhân bị đóng cửa, lợi ích của không ít chủ lò than tư nhân bị giày xéo, trị an xã hội của các lò than ở Khánh Châu bắt đầu rối ren, ác án xuất hiện.

Đường Sinh nằm ngửa ra sô pha xem 1 bài báo “truyền kỳ Hắc lão đại La Hỷ khai thác than đá ở Khánh Châu”, đây là tên Hắc lão đại có tên có tuổi ở đất Khánh Châu này, trên báo có nói tới một câu La Hỷ xuất thân từ gia đình họ La giàu có ở Khánh Châu và đây chính là câu thu hút sự chú ý của Đường Sinh, gia đình họ La giàu có ở đây không nghi ngờ gì chính là chỉ nhà của La Kiên bọn họ rồi, nhà họ La có nhân tài rồi đây, có Hắc lão đại đây?

Liên tưởng của anh Sinh nhà chúng tôi rất phong phú, trước đây La Hỷ liệu có theo anh em La Kiên, La Hà làm ăn gì đó không?

La Kiên chính là người nối dõi của gia đình giàu có và cũng là nhân vật dẫn đầu trong con cháu nhà họ La, bản thân có địa vị xã hội lại là quan to của chính phủ. Dựa vào cái nền như thế của anh ta nhà họ La ở Khánh Châu cũng không khó khăn gì để tháo gỡ cục diện, giữa quan và quan có một mối quan hệ ngầm, anh ở địa bàn của tôi chiếu cố cho tôi hình thành cục diện hoà hợp đôi bên cùng có lợi, cùng nhau phát tài!

Đường Sinh xuất thân từ gia thế làm quan cộng thêm hai kiếp làm người của hắn, nên hiểu rất nhiều thứ, lúc này hắn ta nhắm mắt hồi tưởng lại tình hình bên trong các sự kiện lớn đã qua, từ kiếp trước bên Khánh Châu quả thực là đã khai quật ra một sự kiện lớn cùng kinh động đến tỉnh Giang Trung nhưng nhân vật chính có vẻ như không phải là nhà họ La mà là họ Lưu, gọi là Lưu gì đó nhất thời cũng không nhớ ra nổi, chủ yếu đây là ký ức quá lâu đời rồi.

Uông Sở Tình cũng lật báo xem, nhìn thấy Đường Sinh nằm nửa người ở đó ngón trỏ tay phải vê 2 bên thái dương liền bỏ báo xuống lại ngồi bên và dịu dàng hỏi:

- Nào, để tôi giúp cậu xoa cho, tiểu chủ nhiệm Đường Sinh tội nghiệp, có phải bị hai tên côn đồ doạ cho sợ hãi rồi không?

Nói như thế chỉ để đùa nghịch hắn mà thôi chứ thực tế tất cả những gì xảy ra lúc đó cho thấy Đường Sinh rất dũng cảm, hai tên côn đồ hèn mọn mà chỉ có mình bị doạ cho phát khiếp thôi, nếu Đường Sinh không có ở đó thì không thể tưởng tượng đến hậu quả nữa? Cơ thể khoẻ mạnh như trâu của hắn có thể tránh gió che mưa đó.

Ở lúc đó bất cứ người phụ nữ nào có cứng rắn đến đâu thì cũng thấy sợ, người mà có thể dũng cảm bảo vệ bọn họ tự nhiên sẽ để lại ấn tượng cực sâu sắc trong lòng họ. Hình Tượng con người kiên cường của Đường Sinh hiển nhiên đi sâu vào trong lòng Uông Sở Tình, hắn ta còn nhỏ không? nhỏ không chứ?

Chủ động đề nghị xoa bóp đầu cho Đường Sinh, kiến nghị cám dỗ ấm áp này khiến cho Đường Sinh say mê.

- Có thể gối đầu lên đùi của chị Tình được không?

Đường Sinh này lòng tham vô đáy, được đằng chân lân đằng đầu nhưng người hắn dịch vào, ngửa nửa đầu lên chỉ đợi Uông Sở Tinh cũng xích gần người lại, để cái đùi đãy đà cho hắn gối lên, trong phút chốc không khí đều giống như nghẹt thở.

Tâm hồn thiếu nữ của Uông Sở Tình nhảy loạn xạ, tên khốn này, được voi đòi tiên à? Tôi chỉ nói bóp đầu cho cậu chứ không nói cho anh gối lên đùi tôi. Nhưng không gối đầu lên đùi thì cũng khó xoa bóp, đây lại không phải là phòng mát xoa, thật là không có chỗ để đặt đầu.

Lưỡng lự một lát rồi Uông Sở Tình cũng chuyển người lại ngồi gần hắn một chút và để hắn gối đầu lên đùi.

Đường Sinh thở ra một hơi sảng khoái, ngước nhìn khuôn mặt thanh tú đỏ ửng của Uông Sở Tình, nét đẹp thiên hạ hiếm có, đời này của tôi muốn hưởng thụ kiểu trình độ cực cao đó, chỉ nhớ Uông Sở Tình băng thanh ngọc thiết của đời này đến năm 40 tuổi vẫn đơn độc một mình, ý chí của cô cực kì kiên nghị, có yêu cầu cực kì khắt khe với tình cảm của mình, kiêu ngạo đổi lại là sự hiu quạnh.

Tính cách như thế, chút nữa là gượng gạo không nổi, Uông Sở Tình chuốc phiền trong lòng nhưng rất ít người biết chỉ biết nói tính cách của cô lập dị không thích yêu đương.

Kỳ thực cô chưa từng nghĩ muốn nhường hay để ai gần mình, tâm đều không rung động, tình cảm cũng mãi mãi không rung động, lạnh như đá!

Thời gian ở cùng Đường Sinh cũng không dài nhưng cảm xúc mỗi lần lại đậm thêm, sự nhìn xa trông rộng của tuổi trẻ, tác phong dũng cảm, trước ánh mắt ngưỡng mộ, hào khí ngút trời, ý chí bất khuất tất cả nhẹ nhàng ngấm vào tim người phụ nữ họ Uông, tất cả nguy hiểm của nhà họ Liễu nhất là khiến cô cảm nhận sâu sắc chính là hình tượng kết nghĩa chị em còn như mới xảy ra hôm qua, rành rành trước mắt, rất rõ ràng.

Cho dù hắn chỉ mới 17 tuổi nhưng cử chỉ lời ăn tiếng nói của hắn bao giờ cũng cảm hoá được người mà hắn tiếp xúc, mình mà không muốn bị hắn cảm hoá cũng không được, nhiều người trước mặt hắn đều mất đi năng lực miễn dịch, Uông Sở Tình tự nhận mình rất có tính kiên định, nhưng với việc này cũng thế!

Chính như lúc này hắn đề ra đề nghị vô lễ muốn gối đầu lên đùi của mình, trong lòng mình có chút xấu hổ tức giận nhưng cuối cùng vẫn không thể cự tuyệt được, ngược lại còn xích gần lại để hắn gối đầu lên. Mãi đến sau khi chắc chắn gáy của hắn đặt lên cái đùi đãy đà của mình Uông Sở Tình mới như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, mình bị làm sao thế này?

Không làm sao, bóp đi, ngón giữa hai tay của Uông Sở Tình ấn vào hai bên thái dương của Đường Sinh, xoa bóp chầm chậm mà lại nhịp nhàng, độ mạnh yếu vừa phải, may mà Đường Sinh nhắm mắt rồi chứ không cô không biết nhìn đi đâu nữa?

Mượn cớ nhìn xuống khuôn mặt khôi ngôi tuấn tú của người đàn ông này, nó phát ra một vẻ an nhàn, sáng bóng như trẻ sơ sinh, đúng là mỹ nam!

25 năm liền cói lòng thuần khiết chưa từng chấn động qua cuối cùng hôm nay cũng có chút rung động vì hắn ta, một người đàn ông trẻ!

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ