Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Shared by: MTQ - HSVforum.vn
Trần tỷ vẫn ngồi lặng lẽ ở gần cửa ra vào của quán bar nhỏ, cũng đã sắp đến một giờ sáng rồi, trong này chỉ còn lại một đôi tình nhân và vài ba vị khách đơn độc. Cô quan sát xung quanh, vờ như không để ý đến Đường Sinh đang ở bên kia nhưng kì thực vẫn luôn chú ý đến sếp nhỏ, bất cứ ai tiếp cận hắn trong vòng 3m cô đều chăm chú quan sát, cho dù chỉ là người đi ngang qua.
Cô biết trách nhiệm và sinh mạng cả đời mình đều thuộc về chàng thanh niên này, đi theo hắn chưa lâu nhưng những việc mà hắn làm đều khiến Trần Thư cảm phục, cuộc sống của cô nhờ có hắn mà tốt đẹp, mặc dù thân phận của cô không làm cho ai phải chú ý.
Nhưng đây cũng chính là điều mà Trần Thư mong muốn. Cô không muốn có ai chú ý đến mình, cô chỉ mong được sếp nhỏ tin tưởng mình là đủ rồi.
Nhìn sếp nhỏ và Bích Tú Hinh khiêu vũ cuồng nhiệt phía sau bức rèm, trên khuôn mặt của cô ánh lên một nét cười- sếp của tôi thật là xấu xa nha, hóa ra Bích Tú Hinh này cũng là một món ăn của cậu. Nhưng thật ra mà nói, Bích cô nương cũng được coi là một cô gái có phẩm vị, có cá tính lại có nhan sắc. Người bình thường thật sự không thể chạm đến được. Trong phong thái tao nhã của cô ta đã thể hiện một sự cao ngạo hơn người rồi.
Nhưng sếp nhỏ của chúng tôi chẳng phải là Hỗn Thế Ma Vương, là khắc tinh của nữ giới hay sao? Ai có thể chống đỡ được chứ?- Hắn không chủ động tấn công có lẽ cô có thể thoát nhưng nếu như hắn đã có chủ ý nhằm vào một người con gái nào thì sự cao ngạo của cô sẽ sớm bị cuốn bay chỉ trong chốc lát.
Cách đó khá xa, vẫn có thể nghe thấy hơi thở dồn dập gấp gáp và tiếng rên rỉ khe khẽ của Bích Tú Hinh. Sau khi quan sát một lượt, Trần tỷ nhận thấy những vị khách ở gần Đường Sinh chẳng có mấy người- có hai đôi đang ôm hôn nhau thắm thiết dưới ánh đèn nê ông; một chàng trai ngồi uống rượu giải sầu, bộ dạng giống như bị thất tình; còn có hai tên ma men cứ liếc ngang liếc dọc, thỉnh thoảng lại nhìn cô chằm chằm.
Trần Thư vô cùng xinh đẹp, lại ngồi đây một mình, xem ra trong mắt của bọn họ, cô giống với hạng gái bao. Thậm chí những lời thầm thì nhỏ to của họ, cô đều nghe thấy hết. Mặc dù những lời này không hề lọt tai nhưng cô thật sự cũng chỉ coi bọn họ như không khí, không đáng để lưu tâm.
Mấy ngày nay, Trần tỷ nhận thấy thể chất của mình có sự thay đổi, sự linh hoạt của tai mắt và độ mềm dẻo của các bộ phận trên cơ thể tăng lên gấp bội. Ban đầu cô vốn không nghĩ ra, về sau khi nghe Đường Sinh nói về sự biến dị, liền kêu Ninh Hân cho xem một vài tài liệu, mới phát hiện mấu chốt chính là nằm ở trên người sếp nhỏ. Phân tích từ góc độ biến đổi gien thì máu và tinh khí của Đường Sinh đều có tính hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ.
Trần Thư mặc dù chưa từng tiếp xúc qua máu của Đường Sinh nhưng nhiều lần đã từng tiếp xúc với tinh dịch của hắn. Không riêng gì cô, bất cứ cô gái nào đã từng có loại tiếp xúc này với Đường Sinh, đều vô tình bị cuốn hút, chỉ có điều nó không mạnh mẽ như qua máu. Nhưng về lâu dài, ích lợi của nó lại vượt qua cả sự tiếp xúc ấy. Tương lai, con cái của Đường Sinh sẽ có được thể chất siêu việt hơn hẳn người thường.
Điểm này ngay cả Đường Sinh cũng không thật sự hiểu được, nhưng trong lòng cô và Ninh Hân đều hiểu rõ, có điều, cũng chưa từng nói qua với bất cứ ai.
Bởi vậy mà thể lực của cô không ngừng tăng lên. Chính cô cũng không biết được khả năng của mình đến đâu, thậm chí còn nghi ngờ liệu viên đạn có thể xuyên qua da thịt mình được hay không? Chẳng nhẽ cơ thể mình lại có được khả năng chống đạn?
- Nghe tao bảo đây, trước tiên mày thử đi đến dụ dỗ cô ả kia, bàn bạc giá cả với cô ta, bất kể là nhiều hay ít, cứ nói đi ra ngoài rồi tính sau.
-Được, xem tao đây, còn mày tiếp tục quan sát đôi này, đợi lúc bọn chúng làm tới rồi thì qua dọa nạt chúng một chút.
Không ngờ hai gã này bàn tính kĩ lưỡng thật. Trần Thư khẽ cười thầm. Một gã đi đến chỗ cô, cô cũng không hề nhúc nhích, lại còn đưa chân vắt chéo lên. Gã ngó nghiêng xung quanh rồi ngồi xuống chỗ đối diện với cô:
- Tiểu thư, đi chơi với anh nhé?
- Ồ, được thôi, bảo bạn anh qua đây ngồi cùng đi, để anh ta ngồi một mình ở đó thật là tội nghiệp!
- Ồ, hóa ra em thích quan hệ tay ba à, quá tốt, không phải khoe khoang với em chứ bọn anh đều là những chàng trai cường tráng cả đấy.
Trần Thư cười khanh khách nói:
- Thật vậy sao? Nhận ra được sở thích của tôi cơ à!
Cô cũng cảm thấy chủ ý của hai gã này là nhằm vào sếp nhỏ, quả nhiên là muốn đến gây hấn. Lúc này mà lại để sếp bị quấy rầy ư? Thật là mất hứng, phải xử lí hết bọn chúng thôi!
Gã gọi đồng bọn tới, hưng phấn nói:
- Này, tiểu thư đây thích quan hệ tay ba, hôm nay chúng ta có diễm phúc lớn đấy!
Trong lúc bọn chúng đang chụm đầu bàn bạc, Trần Thư đột nhiên ngồi thẳng dậy, duỗi tay, dúi mạnh đầu chúng vào nhau. “Bốp” một tiếng, hai gã bị mất đi ý thức, ngã lăn ra đất bất tỉnh, Trần Thư ung dung như không có việc gì xẩy ra.
Hai tên chó má các ngươi định diễn trò hề à? Lại dám động đến sếp nhỏ của ta sao? May cho các ngươi chỉ là những tên trộm tầm thường, không thì đã thê thảm rồi. Phía sau bức rèm, Bích Tú Hinh đang giãy dụa, xoay sở không yên, cô muốn thoát ra ngoài, lại bị Đường Sinh ôm chặt từ phía sau.
- Đừng, Đường Sinh, cậu nói như vậy là trái với thỏa thuận của chúng ta, theo như thỏa thuận...A, tay của cậu, buông ra đi!
Bích Tú Hinh kêu lên, một tay cố gắng giữ không cho tay của Đường Sinh tiếp tục đi xuống nhưng lại bị bàn tay kia của Đường Sinh nắm chặt. Cánh tay đang che lấy miệng cũng nằm trong vòng tay rắn chắc của hắn, Căn bản không có cách nào để ngăn chặn được sự xâm nhập của hắn.
- Dựa theo thỏa thuận của chúng ta, chẳng nhẽ tôi chỉ biết nhận sự ưu ái của chị hay sao? Cô đã sớm đặt ra quy tắc, nhưng con người tôi đây vốn không thích theo những sự sắp đặt. Hôm nay chị Hinh lại cố ý khiêu khích tôi. Tôi biết chị đang mệt mỏi vì vấn đề của em trai chị, rất muốn được giải tỏa những phiền muộn trong lòng, cho nên mới tìm đến tôi, làm sao tôi có thể để chị Hinh phải thất vọng được chứ?
Bích Tú Hinh đang khoác trên người một bộ y phục lịch sự tao nhã, kiểu dáng rất đoan trang diễm lệ, tư chất lại nhu mì, hài hòa, vừa vặn ôm lấy thân hình mềm mại với những đường cong quyến rũ. Lúc này Đường Sinh xâm phạm cô ấy là có ý muốn phá vỡ cái quan niệm tự tôn nữ giới cố hữu của cô.
Kiếp trước hắn đã tìm hiểu rất thấu đáo tâm lý của từng loại phụ nữ. Đối với loại phụ nữ càng cao ngạo độc lập thì tận sâu trong tâm hồn họ lại càng yếu đuối, chỉ là họ không chịu thừa nhận mà thôi, cũng không biết biểu hiện ra ngoài như thế nào. Bởi vì họ lo sợ, họ không muốn thừa nhận bản thân họ phụ thuộc vào đàn ông, cho nên bên ngoài thì coi đàn ông như là cỏ rác dưới chân họ để thể hiện sự mạnh mẽ của mình, cũng để chế ngự nỗi sợ hãi trong tâm hồn.
Biện pháp của Đường Sinh dứt khoát mà có uy lực. Cô đã nói rõ cô theo chủ nghĩa tự tôn nữ giới thì tôi phải cho cô thấy cái chủ nghĩa tự tôn nam giới của tôi là thế nào chứ, thật ra đối với Sắc Sắc, Mai Chước, Ninh Hân tôi vốn rất dịu dàng, còn Bích Tú Hinh cô thích cách thức này, tôi sẽ làm hài lòng cô.
Đối phó với loại phụ nữ này, chỉ có hai cách thức: một là chiều theo nguyện vọng của họ, thừa nhận chủ nghĩa tự tôn nữ giới của họ.
Hai là dùng thái độ ngang ngược để chèn ép họ, đặt họ xuống dưới chân mình, khai thác những nỗi sợ hãi ẩn sâu trong tâm hồn họ. Do đó, có thể dùng toàn bộ tinh thần và thân thể để chinh phục họ. Rõ ràng cách thức thứ hai này phù hợp với Đường Sinh hơn.
Tay hắn lần theo bụng dưới mịn màng không một tì vết của Bích Tú Hinh dần dần đi xuống. Qua một lớp quần áo vẫn cảm nhận được rõ ràng vùng bụng của cô phập phồng gấp gáp. Thân thể cô đang căng thẳng, run rẩy dữ dội nhưng lại đưa đến một cảm giác mê đắm kì diệu.
Khi lòng bàn tay Đường Sinh bao trùm lên vùng kín của cô, cô đã gần như mềm nhũn ra rồi:
- Đường Sinh, đừng...
Cằm của Đường Sinh tì trên vai phải của Bích Tú Hinh, khuôn mặt của hắn áp sát mặt cô, môi hắn gần như chạm vào vành tai cô, phả ra hơi thở nóng bỏng, khiến cho Bích Tú Hinh trước nay chưa từng có chút dục vọng nào giờ đây phải cố gắng hết sức để kìm chế nó.
- Tú Hinh, nếu như tay của tôi tiến sâu vào thì cảm giác của cô sẽ như thế nào? Nói cho tôi biết cô có khao khát được thử loại mùi vị này không?
- Không, không, tôi không muốn.
Bích Tú Hinh gần như sắp khóc, chỉ muốn gắng sức thoát ra nhưng những đường nét mềm mại trên cơ thể cô lại như quyện chặt vào thân thể rắn chắc của Đường Sinh. Đây là một loại hòa hợp chết người giữa nam và nữ, khiến cho bất cứ chàng trai nào cũng sẽ bị rơi vào trạng thái điên cuồng.
Đường Sinh dùng hành động thực tế để trả lời Bích Tú Hinh. Khi những ngón tay thon dài của hắn tiến sâu hơn nữa vào giữa nơi mà hai chân Bích Tú Hinh đang kẹp chặt lại. Hắn cảm thấy vùng nữ tính mềm mại và ấm áp của cô run rẩy, ở đó không chỉ có hơi ẩm, ngón tay hắn hơi dính:
- Chị ướt rồi!
Ba chữ này đối với Bích Tú Hinh chẳng khác nào một tiếng sấm rền dội đến khiến cho đầu cô ngửa ra sau, cứ như vậy mà tựa lên vai trái của Đường Sinh. Cô nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói:
-Ngươi là cầm thú sao?
Sau đó lấy hết sức cắn mạnh vào tay hắn. Lúc này, Đường Sinh mới nới lỏng cánh tay đang kìm chặt cô, nâng khuôn mặt xinh đẹp đang tức giận ấy lên, cúi xuống hôn.
Trời ơi! Nụ hôn mà cô đã gìn giữ suốt hai mươi bảy năm qua lại bị một tên nhóc mới mười bảy tuổi cướp mất, thật tức chết mất thôi!
Bích Tú Hinh lúc này đã hoàn toàn bị Đường Sinh khống chế, đối với một kẻ dày dạn kinh nghiệm về phụ nữ như Đường Sinh thì một kẻ non nớt như Bích Tú Hinh căn bản không thể chống đỡ được quá một phút. Khi bị hôn bất ngờ, thần trí của cô gần như trở nên mơ hồ, hơn nữa cảm giác đến từ vùng nhạy cảm lại kích thích quá mạnh mẽ, cô bất giác vòng tay ôm lấy cổ Đường Sinh, lại còn tự mình đem dâng cái lưỡi ngọt ngào thơm tho cho hắn, chủ động phối hợp với hắn.
Lần đầu tiên trong đời biết được loại khoái cảm kì diệu này, sự tiếp xúc giữa cô và Đường Sinh chưa đến ba phút mà cơ thể mềm mại của cô trong phút chốc đã cứng đờ như một con rối, dường như không thể thở được nữa. Nhưng ngón tay mạnh mẽ của Đường Sinh vẫn không chịu dừng lại. Hắn biết chỉ một chút nữa thôi cảm giác sẽ càng mãnh liệt.
Cảm giác rung động của toàn bộ cơ thể khiến cho Bích Tú Hinh phát cuồng muốn kêu to lên, cô bất đắc dĩ quay đầu, che miệng phát ra những tiếng nức nở.
Thật sự chỉ sau một phút, cô đã mất dần ý thức, mông và đùi rung động dữ dội, toàn thân co quắp, một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây...trời ơi, sự hưởng thụ càng kéo dài hơn so với lần trước, tôi sắp chết rồi sao?
Lúc này, Bích Tú Hinh không hề phát hiện ra toàn thân cô đã ướt đẫm. Đường Sinh không có thêm hành động gì nữa, hôm nay như thế là đủ rồi.
Bích Tú Hinh không biết mình đã làm thế nào để ngồi vào chiếc X5 cũng không biết làm thế nào đuổi được Đường Sinh về khách sạn, ý thức của cô đã mơ hồ rồi.
Chỉ vì muốn dạy dỗ Bích Tú Hinh một trận, Đường Sinh cũng phải trả giá không ít, liên tục phải chịu sự kìm nén. Hắn cần phải nhẫn nại, hôm nay là màn khởi đầu tốt đẹp, mượn loại thỏa thuận này để tính toán cái gì? Khi làm cho một số kẻ hồn xiêu phách lạc, sẽ lại kí thêm được một hiệp ước Mã Quan mới.
Đêm hôm đó khi trở về, toàn thân hắn như có lửa, lại tìm đến Sắc Sắc và Mai Chước để giải tỏa. Hai cô gái chịu không nổi sự áp bức của hắn. Cuối cùng Mai Chước đành phải cầu cứu Trần Thư. Sau đó, Đường Sinh và Trần Thư chạy đến chiếc ghế sô pha trong phòng khách. Lăn lộn suốt đến gần 5 giờ sáng, Đường Sinh vẫn không biết mệt mỏi, nhưng Trần Thư dù thể chất rất dẻo dai cũng không thể không nghỉ ngơi gần nửa tiếng mới lấy lại được thần thái, thật đáng nể.
Sáng sớm hôm đó, Đường Sinh đột nhiên nhận được điên thoại của mẹ hắn-bà Liễu Vân Huệ. Lúc đó, hắn và Trần Thư đang nằm không được thoải mái lắm trên chiếc ghế sô pha chật hẹp. Ánh nắng buổi sớm đã chan hòa khắp căn phòng mà bọn họ vẫn còn quấn chặt lấy nhau. Ngày hôm đó thật sự đã tiêu tốn rất nhiều sức lực và thì giờ.
- Con trai, có một số việc đã tích tụ quá lâu đã đến lúc bùng phát ra rồi. Con đường làm quan của Tần Quang Viễn đã kết thúc nhưng hắn vẫn kêu gọi được một số kẻ nhằm vào Liễu gia, cậu hai của con - Chủ tịch của ngân hàng Nam Hối sẽ phải chịu sự giám sát. Mẹ đoán là có người ở Tỉnh ủy đã kiến nghị lên Ngân hàng Trung ương.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ