Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Shared by: MTQ - HSVforum.vn
Có cơ hội ở cùng Đường Sinh trong lòng Ninh Manh mừng thầm, sự lo lắng của ngày xưa đã biến mất cô cũng chẳng biết vì sao.
Việc này có quan hệ với việc cô thầm mến hắn sao? Tóm lại chỉ vì cô muốn gặp hắn, suy cho cùng là cô muốn hắn đi vào tầm mắt của cô không nhìn thấy hắn, nghe thấy giọng hắn, trong lòng cảm thấy có gì đó mất mát, thiếu thốn, cho dù là chỉ đứng ở một góc lặng lẽ nhìn hắn cũng được .
Cậu có thể không yêu tôi, thế nhưng trên thế giới này không có lực lượng nào có thể ngăn cản được tôi yêu cậu, tình yêu, hóa ra chỉ đơn giản như vậy.
Lúc này nghe Đường Sinh oán trách về việc đánh nát mông Vinh Tử Tử che miệng khẽ cười, Ninh Manh mếu máo nói:
- Nếu con mắt cậu không nhìn linh tinh người ta thì đã không bị trừng trị, nhìn con gái như vậy mà không bị đánh mới là lạ, về sau còn nhìn như vậy không?
Cô nói như vậy là muốn nhắc nhở Đường Sinh, đúng lúc cô cúi xuống hai tay nắm đầu gối, bộ mông cong lên, bộ ngực áp xuống dưới, Đường Sinh ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy cái đó ánh mắt chăm chú nhìn trong hai giây.
Lại đúng lúc hai cô gái đang chăm chú nhìn hắn lần nữa ánh mắt xấu xa của hắn lại đến Ninh Manh vừa xấu hổ vừa tức giận nói:
- Cậu cầm tinh chó à?
Đúng vậy cầm tinh chó đấy, tục ngữ có câu: Chó không bỏ được cứt tôi đây cũng không bỏ được thói quen nhìn chỗ đó của các cô gái.
Ai bảo cái của cậu đẹp như thế chứ? lại còn bày trước mắt tôi chứ? Cậu định âm mưu dụ dỗ tôi à? Việc này có thể trách tôi sao?
Đường Sinh cũng có chút xấu hổ cười gượng nói:
- Xin lỗi nhé, vì góc nhìn này của hai chúng ta thì tôi chỉ có thế nhìn thấy chỗ đó trước thôi, ồ!
Vừa dứt lời Ninh Manh liền gõ một cái không đau cũng chẳng nhẹ lên đầu Đường Sinh và cô ngồi xuống nghiến răng nói:
- Cậu đúng là không có thuốc chữa.
Đường Sinh cười khổ một tay xoa trán, một tay đưa cái bát rỗng cho Ninh Manh
- Không có thuốc chữa hay có thuốc chữa thì cũng phải cho người ta ăn cơm đúng không? Hơn nữa tôi từ xa đến giúp đỡ có lý nào lại để tôi đói bụng, lớp trưởng à giúp đi mà lấy thêm một bát thức ăn với hai cái bánh bao nhé.
Ninh Manh làm bộ kiêu căng, thế nhưng trong lòng cô chẳng tức giận chút nào mà ngược lại còn muốn giúp đỡliền giơ tay ra đón chiếc bát của Đường Sinh và nói:
- Cậu đúng là lợn? Không ngờ có thể ăn nhiều như vậy?
Sau đó lườm hắn một cáirồiquay người vào nhà lấy cơm cho hắn.
Vinh Tử Tử nhìn thấy Ninh Manh đi vào liền quay sang nói với Đường Sinh:
- Bạn Đường à, Ninh Manh nói bạn rất đào hoa một chân giẫm lên mấy thuyền!
- Ái, khụ khụ, cái này chỉ là lời đồn thôi, thế nhưng chị Tử Tử em nhất định phải nói con người em rất có sức hấp dẫn, chị xem đẹp trai thế này cơ mà bị các cô gái xinh đẹpchú ý thì cũng là bình thường chị cũng thấy em được đúng không?
- Tôi khinh! Chẳng biết xấu hổ gì cả.
Vinh Tử Tử bật cười rồi mới phát hiện mình hơi thất lễ vội che miệng.
- Không biết xấu hổ là ưu điểm lớn nhất của em đặc biệt là khi trêu chọc các cô gái đẹp da mặt phải thật dày, không thể vì xấu hổ mà bỏ chạy được.
Vinh Tử Tử công kích hắn:
- Không phủ nhận rằng cậu thực sự rất đẹp trai, thế nhưng mồm mép trơn tru không phải là loại mà tôi thích.
- A… đừng công kích người ta như vậy được không? Tôi vốn có thể ăn được hai cái bánh bao bây giờ cảm giác thèm ăn lại đi xuống chỉ có thể ăn một cái.
Vinh Tử Tử bật cười, lúc này Ninh Manh đi ra một tay cầm bát thức ăn, một tay cầm hai cái bánh bao
- Đồ heo, cho cậu đấy!
Đường Sinh cười ha hả nhận lấy miệng chậc chậc
- Oa, hai cái bánh mới to và trắng làm sao trước tiên cắn một cái ở giữa đã.
Ninh Manh và Vinh Tử Tử phát hiện lại bị tên lưu manh này trêu chọc Ninh Hân tức giận trợn mắt
- Tôi thực phục cậu đấy đồ lưu manh.
Đường Sinh cố ý giơ cái bánh bao lên trước ngực Ninh Manh khoa chân múa tay
- Đừng động đậy, đừng động đậy, tôi đang so sánh xem cái nào to hơn…
- Cậu muốn chết à?
Ninh Manh xấu hổ và tức giận giẫm giẫm chân khuôn mặt xinh đẹp của Vinh Tử Tử cũng ửng đỏ quả nhiên, Ninh Manh nói hắn nói lưu manh không sai.
Kì thật Đường Sinh muốn dọa hai cô đi ra chỗ khác, cảnh sát Ninh Hân đằng kia đã liếc sang đây mấy lần rồi e rằng có người sắp ghen đây, nếu là chị Trần hay Vương Tĩnh thì không có phản ứng gì, chủ yếu là Ninh Hân sợ Đường Sinh tiếp xúc với em gái Ninh Manh.
Người khác không biết Đường Sinh có sức hấp dẫn thế nào, Ninh Hân là người rõ nhất có thể nói cô có một con mắt tinh tường? nhưng vẫn cònbị hắn bắt làm tù binh em gái cô có thể chống cự sao? Chỉ có điều hắn chưa chủ động tấn công chứ không thì Ninh Manh sớm đã thần hồn điên đảo như Đuờng Cần rồi.
Như bây giờ lại tốt lại có thêm Vinh Tử Tử từ xa nghe ba người họ hi hi ha ha, lại thấy hai cô gái thỉnh thoảng lại hờn dỗi nguy hiểm rồi, Ninh Hân thực sự không nín nhịn được liền đi tới
- Các người nói chuyện gì vậy? Hi hi ha ha chúng ta đang chịu tang đó nha, ừm?
Ninh Manh và Vinh Tử Tử cùng nhau thè lưỡi Ninh Hân có sự uy nghiêm nhất định trước mặt bọn họ, Ninh Manh liền ôm lấy cánh tay của Vinh Tử Tử rồi bỏ đi cô không thể để cho chị nhìn thấy tình cảm của cô với Đường Sinh như thế nào, nếu chẳng may chị báo cáo với mẹ thì không ổn được.
Kỳ thật Ninh Manh không biết Vinh Lệ Hoa hiện tại đang kì vọng mối quan hệ giữa Ninh Manh và Đường Sinh tiến triển tốt hơn, nên sớm đã nói chuyện này với Ninh Hân bà cho rằng Ninh Manh và Đường Sinh là một đôi rất hợp, mà Đường Sinh lại là con của Bí thư thành ủy, Ninh Manh có thể lấy hắn thì thật tốt.
Còn Ninh Hân sao có thể đồng ý chứ? Kiên quyết chống lại việc tiếp xúc gần gũi của hai người, cần phải dẫn đường em gái trong tình yêu một cách chính xác, không để nó yêu phải một tên lưu manh, chị đã như vậy rồi em hãy cho mẹ một chút hi vọng đi, nếu không sau này sẽ khiến mẹ tức giận ói ra máu mất.
Hai cô gái cất bước rời khỏi ánh mắt Đường Sinh nhìn theo cặp mông đầy đặn đó, khiến trong đầu hắn có những suy nghĩ gì đó.
- Bộ mông đẹp nhỉ? Ngoáy rất gợi cảm đúng không?
Trong lời của Ninh Hân có sự chế giễu hàm răng trắng như tuyết đang cắn chặt môi.
- Đẹp, hì chị đừng ghen tôi chỉ là xuất phát từ góc nhìn thưởng thức nghệ thuật thôi trong lòng không có chút ác ý nào đâu.
- Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin cậu à?
Ninh Hân nhỏ giọng nói với hắn…, cậu tên xấu xa lừa gạt người khác không tệ đấy.
Đường Sinh tiếp tục mở to miệng cắn cái bánh bao, thấy Ninh Hân đã ngồi xổm xuống trước mặt khuôn mặt xinh đẹp không còn biểu lộ tức giận liền cười nói:
- Bộ dạng lúc Ninh Uỷ viên chính trị ghen hay tức giận lại rất hấp dẫn đấy, tôi rất thích đó chỉ cần chị không dùng đến vũ lực thì tôi sẽ tiếp tục giữ phong độ.Có biết xấu hổ nữa không? Đồ khốn kiếp có phải cậu muốn chơi ra lửa mới vui đúng không? Những cô thiếu nữ hiện tại không thể chịu được sự quyến rũ đâu.
Không thể sao? Nghe nói Ninh nhi chị bước qua tuổi thanh xuân một cách lặng lẽ, cũng chẳng có tên nhóc nào có thể chiếm giữ được chị.
- Phi
Ninh Hân đáp lại
- Tôi là người dễ bị dụ dỗ vậy sao? Nếu không phải cậu nhân cơ hội ức hiếp tôi, thì tôi…
- Lời này là không có trách nhiệm đấy nhé, cũng là trong lòng chị thích tôi nếu không với sức tôi chỉ cần một vài đòn làchị có thể đánh cho tôi tàn phế rồi đúng không?
Ninh Hân đỏ hết cả mặt để hắn nói đúng điểm yếu, đúng vậy với thân thủ của cô làm sao có thể để ai bắt nạt chứ? Trừ phi là tự nguyện.
- Tôi mặc kệ cậu chiều nay ông nội tôi muốn đi dò mộ thuận tiện dạy tôi mấy cái phong thủyâm học linh tinh cậu muốn đi không?
- Đi đi đi, tôi cũng khá thích phong thủy kỳ học, cũng đã từng nghiên cứu qua chỉ có điều không có cửa mà vào, nhân cơ hội này đi học trộm thật tốt quá, à, đúng rồi cái đó, cái đó, không phải người nhà cô nói ông nội cô điên điên sao? Chuyện này là như thế nào?
Ninh Hân lau mắt, tức giận nói:
- Làm sao có thể? Bọn họ không ai hiểu ông cả người già mà dần dần thì cũng đi đến bước đường cùng, ông đã sớm đã nhìn thấu hết vinh nhục của sự sinh tử trần tục không có chuyện gì ông không nhìn thấu chuyện sinh sinh tử tử, sao ông lại để trong lòng chứ?
Đường Sinh thè lưỡi giọng sợ hãi nói:
- Oái, vậy, vậy chuyện của chúng ta ông của chị liệu có một mắt nhìn thấu không?
Ninh Hân lắc lắc đầu cười gượng gạo nói:
- Tôi làm sao biết được? Nhưng có một điểm tôi có thể khẳng định ông nhìn thấu được nhưng sẽ không vạch trần.
- Ồ vậy thì tốt rồi gian tình nếu bị bại lộ thì hai chúng ta thảm rồi, tôi không sợ miệng lưỡi thế gian chỉ sợ chị bị thiệt thòi thôi.
- Tôi cũng nhìn ra được điều đó sự thật bị bại lộ cũng chẳng sao, chỉ có điều không biết nói thế nào với bố mẹ thôi, tôi vì cậu mà chịu những thiệt thòi này, cậu còn muốn làm tôi tức giận chỉ vì muốn nhìn bộ dạng tức giận của tôi mà mà không nghĩ đến cảm xúc của người ta? Đúng là phải cho cậu một trận mới được.
- Oái, chị không biết là tôi muốn bị chị xử lý như thế nào đâu, hai ngày nay ở cùng chị mà chỉ có thể giương mắt nhìnchị tôi sắp điên lên mất.
Ninh Hân lại đỏ mặt
- "Mau ăn đồ của cậu đi chốc nữa đi tôi gọi cậu.
Cô liền đứng dậy rời khỏi, Đường Sinh cười cười gật đầu nhìn theo thân hình kiều diễm của Ninh Hân trong đầu hiện lên cảnh cùng cô ân ái, trong lòng không khỏi dâng lên sự cuồng nhiệt.
Nói đến việc Lão gia nhà họ Ninh muốn đi dò mộ, anh em trong nhà họ Ninh cũng đã nói chuyện với nhau phần mộ tổ tiên không thể tùy tiện động vào thế nhưng ông cụ dù sao cũng có uy danh của ông cụ, ông nói được nhất định là được dù sao ông cụ cũng không chỉ là bậc thày của Thái cực mà còn là người rất giỏi về phong thủy.
Phía bắc Ninh gia trang hướng là một mảnh đồi hoang dã ngọn núi rộng mênh mông tựa như ở rất xa, nửa sườn núi nếu có người chăn dê thì cũng có thể nhìn rõ, buổi chiều đi cùng với ông cụ ngoại trừ Đường Sinh ra chỉ toàn các cô gái ví dụ như Ninh Hân, Ninh Manh, Vinh Tử Tử, Vương Tĩnh, Chị Trần còn có Vinh Lệ Hoa và Nghê Yến, Vinh Lệ Hoa không muốn cứ ở trong nhà vì đàn ông trong nhà cứ tranh luận cả ngày về việc huyền vũ kim quy do tổ tiên truyền lại nghe thôi cũng đã thấy phiền rồi, thế nhưng Lão gia nhà họ Ninh chẳng nói lấy một câu kệ bọn bọ tranh giành nhau không quan tâm.
- Chị, chị nói xem có phải Lão gia hồ đồ rồi không? Cái chuyện bảo vật gia truyền ông cũng chẳng quan tâm.
Nghê Yến nhỏ giọng hỏi Vinh Lệ Hoa, Vinh Lệ Hoa lắc lắc đầu
- Ông cụ đại trí giả ngu không muốn hỏi tới nữa thôi chị nghĩ như vậy.
Đây là lần đầu tiên Đường Sinh gặp mặt Lão gia nhà họ Ninh phát hiện ra ông cụ quả nhiên không giống người thường, khuôn mặt hồng hào như trẻ mới sinh, nhưng đầu bạc trắng, mi dài râu dài tới ngực, đôi mắt sắc sảo, nhất phái tiên phong đạo cốt chi tư, xưa nay quần áo cũng luôn đơn sơ một năm bốn mùa chỉ một bộ, không giặt không thay, nhưng lại không dính một hạt bụi.
Từ những chi tiết nhỏ nhặt mà người bình thường không chú ý đến có thể thấy ông cụ mới thâm hậu làm sao.
Đi đầu là ông cụ và người cháu mà ông tâm đắc nhất Ninh Hân, Đường Sinh theo sát nhất sau đó là hai cô gái Ninh Vinh .
- Phong thủy âm học rộng lớn tinh thâm huyền ảo vô cùng, dò mộ tìm huyệt quan trọng nhất là phải phối hợp năm yếu tố địa mạch khí là, long, huyệt, sa, thủy, hướng, người bình thường mà cho cháu một long mạch cháu cũng chẳng có phúc để hưởng thụ ngược lại có thể sẽ đưa tới tai họa bất ngờ, người có số phú quý ở bên cạnh long mạch cũng là người một đời hưởng thụ không hết, năm nay nhìn thấy cha cháu khí sắc của ông ta khiến ông rất kinh ngạc như có tiêu khí tựa như bay vút lên chín tầng mây xem ra là gặp được quý nhân phần mộ tổ tiên của nhà họ Ninh thiên chỉ, cũng là vì thế mà đến tiểu mạch không chịu được đại khí, nhà họ Ninh phải hưng thịnh!
Ông cụ quả nhiên là mắt sáng như đuốc có một vài chuyện không ai nói, nhưng những dấu hiệu nhỏ này lại trốn trong đôi mắt trí tuệ của ông.
Ninh Hân chẳng lấy làm ngạc nhiên nếu như ông nội không nhìn ra điểm này thì cô mới nghi vấn, Đường Thiên Tắc chính là quý nhân ở đây.
Theo Đường Thiên Tắc chậm một ngày thì Lăng Vân đã tiêu rồi?Ông cụ vừa đi vừa nói:
- Huyền vũ quy lần này cần phải chôn sâu dưới lòng đất.
Đoán rằng trong lòng ông cụ sớm đã có kế hoạch chẳng trách ông không quan tâm tới sự tranh đoạt của con cái, chờ đến khi Huyền vũ quy được đưa xuống mộ xem ai có thể đào lên?
Ninh Hân tin tưởng vào học thức của ông nội chôn quy xuống có thể mượn được khí mạch có thể để quy tiến thêm lên, ai tìm thấy mới là lạ.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ