Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Tổng giám đốc của khách sạn Trung Hoài là Đường Vạn Long đã đích thân cử người tổ chức một buổi lễ đính hôn xa hoa nhất cho chị họ của Đường Sinh.
Diện tích đại sảnh của khách sạn Trung Hoài rất rộng, ở chính giữa và hai bên đều có sân khấu biểu diễn dàn nhạc được bố trí ở hai bên còn chính giữa là sân khấu chính. Chỉ trong vòng một giờ đồng hồ, hơn một trăm nhân viên của khách sạn được tổng động viên đã trang trí xong sảnh đường cho buổi lễ. Những lồng đèn nhỏ ghép thành tên cô dâu chú rể được treo cao thay cho hoành phi câu đối( vì trong thời gian ngắn nên không chuẩn bị kịp). Không khí nhìn chung là rất nhộn nhịp.
Khi đoàn người nhà họ Liễu đến thì họ vô cùng kinh ngạc và cảm động vì chỉ trong vòng chưa đến hai tiếng đồng hồ mà mọi thứ đã được bố trí đâu vào đấy lại vô cùng hoành tráng như vậy. Nhạc đã bắt đầu vang lên và Đường Vạn Long đã mời đến được những cô ca sỹ vô cùng xinh đẹp.
Sau khi mua lại khách sạn Trung Hoài thì Đường Dục đã tân trang lại toàn bộ và cho đăng quảng cáo rầm rộ đến nỗi chỉ trong chưa đầy một tháng đã làm cho người dân Nam Phong nghe đến phát chán. Tên tuổi khách sạn nổi lên từ đó nhưng phần lớn những khách thượng lưu ở vùng này lại không có thói quen ra vào chỗ này.
Vốn dĩ Đường Dục đang muốn tìm cách lấy lòng nhà họ Liễu nên khi nhận được điện thoại của Đường Sinh thì hắn như mở cờ trong bụng, đúng là ông trời đã giúp. Thế là hắn vội vàng cho người trang trí đại sảnh thật lộng lẫy đồng thời chỉ thị cho nhà bếp dừng mọi hoạt động kinh doanh để tập trung toàn bộ cho việc phục vụ buổi lễ. Tất cả đồ ăn và rượu đều do khách sạn lựa chọn và đều là loại hảo hạn nhất.
Không thích nịnh bợ thì không phải là Thần tài nhà họ Liễu mà? có phải tốn mấy chục vạn cho buổi tiệc này để lấy được lòng ông ta cũng đáng. Ai nhờ các người cho ta cơ hội? Ha ha!
Trước cửa khách sạn Trung Hoài, Đường Dục diện một bộ vest bảnh bao đang cùng với Liễu Vân Cương, Tưởng Lệ Vân, Liễu Tiểu Quyên và Toàn Binh đón tiếp tân khách. Liễu Huệ Vân cũng ở lại vì hôm nay bà đã mời một vài người khách đến để giữ sỹ diện cho Liễu Vân Cương.
Thật ra thì trong lòng ông bà Liễu vẫn còn thấp thỏm không yên lắm. Liễu Huệ Vân rút cuộc có thể mời được ai đến đây? Đường Thiên Tắc đã rời Nam Phong được một năm nên sức ảnh hưởng của cậu ta đã chẳng còn được như trước. Thế nhưng hai ngày trước Phó thị trưởng Thành phố kiêm Cục trưởng Mã Tái Hưng đã hứa rằng sẽ đến dự, mà theo như lời của Đường Sinh thì con người này đáng tin nên ông bà Liễu cũng có phần yên tâm vì ít nhất ông lãnh đạo thành phố này sẽ khiến cho những người trong giới làm ăn không thể xem thường thế lực nhà họ.
Người cảm thấy ngượng nhất là Toàn Binh, Cha mẹ cậu ta cũng đứng đối diện với nhà họ Liễu nhưng chỉ có mỗi hai người họ không thể so sánh với không khí của bên nhà Liễu Vân Cương được, bởi vì họ đã gọi điện thong báo huỷ với mọi người, Toàn Binh thì muốn báo huỷ với những người có ảnh hưởng tới cha mình vì ông ấy là người quá cẩn thận. .
Trước đây khi Đường Thiên Tắc đang còn đương chức thì quan hệ của ông ta với Toàn Trường Phong cũng không có gì gọi là thân thiết. Đoàn Trường Phong thuộc phe trung lập, có thể phất lên như hôm nay chẳng qua chỉ là gặp may. Nói tóm lại thì ông ta cũng có chút khâm phục con người và nhân cách của Đường Thiên Tắc, nhưng ông ta không tin rằng Liễu Huệ Vân sẽ mời được nhân vật tiếng tăm nào đến dự buổi lễ một khi chồng bà ta đã rời khỏi Nam Phong hơn một năm. Cô ta có bản lĩnh vậy sao? Liễu Huệ Vân đứng ở đây chứng tỏ rằng đã mời được ai đó.
Quan hệ giữa hai bên thông gia vốn dĩ đang rất tốt nên cũng chẳng ai muốn chỉ vì chút chuyện nhỏ vừa xảy ra mà lại trở nên xa cách. Thế nhưng cứ nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng trên khuôn mặt của bà Liễu là vợ của ông Toàn là bà Lý Ngọc Mai lại thấy áy náy trong lòng, thế nhưng cũng chẳng còn cách khác.
Sau khi họ hàng thân thích của hai bên gia đình đến thì xem như đã đầy đủ khách khứa, nhưng thật ra đa số là bạn bè làm ăn của nhà họ Liễu chứ còn bên nhà họ Toàn chẳng được mấy người. Chuyện này làm cho bà Lý Ngọc Mai thấy mất mặt lắm, bà buồn rầu nói với chồng:
- “Lẽ ra chúng ta không nên…”
- “Bà thì hiểu cái gì, mất mặt một tý còn hơn là đắc tội với quan trên. Ảnh hưởng đến cả tiền đồ sự nghiệp của tối đấy biết không?”
Bà Lý thở dài một lượt rồi quay sang nhìn thằng con trai, thấy nó đang mặt mày ủ rũ . Bà lại quay sang nhìn cô con dâu xinh đẹp,lại cũng thấy nó đang rưng rưng nước mắt, trong lòng bà lại càng chán nản:
- “Ông nhìn Tiểu Quyên kìa, nước mắt lưng tròng! Ông à, chuyện lần này làm tôi đau lòng quá.”
Toàn Trường Phong cũng chẳng biết nên nói gì. Nhìn sắc mặt của ông bà thông gia ông cũng đoán ra được là họ chẳng được dễ chịu cho lắm.
Ở bên này Đường Dục đang nói với Liễu vân Cương:
- “ Anh Liễu à, anh không cần phải lo lắng gì về khâu tổ chức cả. Hôm nay khách sạn Trung Hoài chỉ phục vụ cho lễ đính hôn của Tiểu Quyên và Toàn Binh. Bữa trưa, bữa tối và cả các món ăn khuya tôi đều cho ngươi chuẩn bị hết rồi. Ngay cả các hoạt động giải trí cho buổi chiều cũng đã được sắp xếp xong. Anh không cần phải lo lắng chuyện gì hết, kể cả chuyện tiền nong cũng vậy.”
- “ Như vậy không được! Thịnh tình của ông chủ Đường Liễu Vân Cương tôi xin nhận, còn chuyện gì ra chuyện ấy, tiền vẫn phải trả.
- “ Anh làm vậy không nể mặt tôi chút nào. Thôi, chưa cần nói vội, mọi chuyện xong xuôi rồi chúng ta tính sau.”
Đúng lúc đó thì Chủ tịch ngân hàng Lục Đại đến, rõ ràng rằng việc Liễu Vân Cương có qua
Sau khi mọi người bắt tay nhau thì người nhà họ Liễu dưới sự chỉ đạo của Liễu Chấn Hoa đã dẫn các tân khách vào chỗ ngồi của họ. Lúc này Đường Vạn Long mới chạy ra hỏi:
- Anh Liễu, hàng ghế đầu vẫn còn trống bốn ghế, không biết định sắp xếp cho ai đây?
Liễu Vân Cương cũng không biết rút cuộc Liễu Huệ Vân có thể mời được những ai đến và mời được bao nhiêu người vậy nên khi nghe Đường Vạn Long hỏi vậy ông chỉ biết quay sang nhìn em.
Liễu Huệ Vân thấy vậy liền trả lời:
- Cứ để trỗng cho tôi hai chỗ, còn lại thì sắp xếp cho Chủ tịch ngân hàng Lục Đại
Liễu Vân Huệ vừa dứt lời thì từ cửa chính xuất hiện một đoàn đến mười mấy người trò truyện rôm rả đang tiến vào đại sảnh. Ngay lập tức ánh mắt của mọi người đều hướng ra nhìn và nhận ra ngay người đàn ông khoảng năm mươi tuổi với mái tóc hoa râm đang dẫn đầu đó không ai khác chính là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Chung Hoài Nhân. Đi bên phải ông ta là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật Lưu Quyền Hà, còn đi bên trái thì rõ ràng là Bí thư Thành Ủy thành phố Nam Phong Nghiêm Thế Ninh, người này vốn là Trưởng ban tổ chức cán bộ. Và đi phái sau cùng với Phó bí thư chính là Đường Thiên Tắc.
Nhìn tiếp về phía sau còn có Phó Chủ tịch thường vụ Thành phố Trịnh Tuấn Dân; Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thành phố Trương Hoa Vân; Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Thịnh Thành, Trưởng ban Tuyên truyền Đào Tiến Xuân; Phó chủ tịch Thành Phố Cát An Trung; Trưởng ban thư ký thành ủy Khang Quán Chi; Phó chủ tịch Thành phố Lý Tuân Võ; Phó chủ tịch Thành phố Vương Hạo Nhiên; Phó chủ tịch Thành phố Chu Triệu Phát và Phó chủ tịch Thành Phố kiêm Cục trưởng cục Cảnh sát Mã Tái Hưng.
Ngoài ra còn có Giám đốc Sở tài chính Tỉnh Đỗ Lý Sơ và một số người khác, tất cả có đến mười mấy người.
Cả hai nhà họ Liễu đều đứng đơ ra nhìn, thật không thể tưởng tượng được, gần như toàn bộ quan chức của thành phố Nam Phong đều đang có mặt trong khách sạn Trung Hoài này.
Không chỉ ông bà Tưởng Lệ Vân bất ngờ đến ngây cả người ra mà ngay cả vợ chồng Phó chủ tịch Toàn cũng không nói được câu gì.
Có lẽ sự xuất hiện của một quan chức cấp cao như Chung Hoài Nhân đã khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, nhất là khi ông tiến gần ngay đến cạnh Liễu Huệ Vân để bắt tay bà, vừa cười vừa nói:
- Huệ Vân à, đã gần một năm rồi đấy! Từ khi Đường Thiên Tắc rời khỏi Nam Phong cô cũng quên không thèm mời chúng tôi uống rượu làm chúng tôi ai nấy đều trông mỏi cả mắt. Hôm nay nhất định tôi phải phạt cô vài chén, kể cả xếp của cô Đậu Ninh Trường có ở đây thì tôi cũng phạt luôn.
Mọi người có mặt đều ùa theo cười, Liễu Huệ Vân thì vẫn bình thản mỉm cười trả lời:
- Không dám, tiểu lượng của tôi đâu dám để làm đối thủ với của ngài.
Thế rồi từng người trong đoàn lần lượt bắt tay với Liễu Huệ Vân và ông bà Liễu, dù sao thì mọi người đều quen biết nhau chỉ có điều không được thân thiết thôi.
Liễu Vân Cương cũng biết rằng địa vị của em rể trên quan trường không phải hạng xoàng, thế nhưng ông không thể ngờ được rằng lại có nhiều người nể mặt câu ta đến vậy. Ngay cả Liễu Vân Trường và Liễu Vân Phong đứng ở phía sau dường như cũng không dám tin vào mắt mình, còn vợ chồng ông bà Toàn Trường Phong lại càng có vẻ kinh ngạc hơn.
Tiếp sau đó lại có năm sáu người khác đến, vừa tiến vào đến của đã có một người lớn tiếng nói:
- Bí thư Chung, đi từ xa mà tôi đã nghe thấy tiếng của ông rồi đấy. Ông định lợi dụng lúc Đường Thiên Tắc không có ở đây để chuốc cho Huệ Vân say đấy hả?
Mọi người lập tức quay lại nhìn.
Người đứng ở đó rõ ràng là Đường Thiên Tắc . Thật không ai có thể ngờ được rằng ông ta đã cùng tướng quân Cao Hoành Kiến từ Giang Lăng chạy về đây để dự lễ đính hôn. Đi cùng họ còn có ba người nữa, mà lại toàn là người quen, chính là ba vị Phó chủ tịch Tỉnh Giang Trung là Hách Đông Minh, Trình Tử Khang và Lữ Chấn Phương.
Cảnh tượng này thật khiến mọi người không thể ngờ được mà nghe giọng điệu nói chuyện của Đường Thiên Tắc và Chung Nhân Hoài rất thân thiết, như vậy có thể thấy được ông ta uy tín như thế nào? Thế mà cũng nói được Chung Nhân Hoài chính mà cán bộ trong hệ thống sao không biết Đường Thiên Tắc được đúng là nực cười mà?
Nhưng còn cvài ông Phó chủ tịch tỉnh thì không rõ nguồn cơ lắm nhưng họ đều là những người có quan hệ thân tình với Đường Thiên Tắc nên cũng không sợ mọi người nói ra nói vào.
Từ lúc đó cảnh tượng ở đây như sắp bùng nổ, Tưởng Lệ Vân và người nhà họ Liễu xúc động không nói nên lời, bà ta lặng lẽ lau nước mắt, bà ấy cảm thấy những lời mình nói với cô em chồng sáng hôm nay là rất sáng suốt, thực ra Liễu Vân Huệ không gọi chồng mình về thậm trí còn không nói cho chồng mình biết,bà ấy định đại diện cho chồng mình nhưng Đường Sinh đã thông báo cho cha cho nên Đường Thiên Tắc mới về.
Nhà họ Liễu có coi thường Đường Thiên Tắc thế nào đi chăng nữa thì ông ấy cũng coi mình là con rể nhà họ Liễu, hơn nữa Đường Sinh cũng nói Liễu Vân Huệ muốn lấy thể diện cho nhà họ Liễu nên Đường Thiên Tắc cũng nhẫn nhịn, mà ông ta cũng nhẫn nhịn nhiều năm rồi, ra mặt để lấy thể diện cho vợ nên mình cũng đành coi như là không biết vậy.
Liễu Huệ Vân cũng đã rưng rưng nước mắt, xưa nay chỉ có mỗi bà biết rằng chồng mình là người có chí lớn, lần này ông trở về xem như là làm dịu được mối quan hệ với cả nhà.
Chắc chắn là thằng con trai bảo bối của mình đã thông báo. Thằng nhãi này trong những giờ phút quan trọng mới chịu thể hiện khiến cho mẹ vô cùng xúc động.
Ông anh cả và cậu em út nhà họ Liễu đều ngượng ngùng đi phía trước, riêng cậu ba thì băn khoăn lo sợ lắm, chẳng lẽ mấy năm nay ông anh rể đang giả bộ làm trò?
Liễu Vân Cương vội vàng bước ra bắt tay người em rể:
- “-Đường Thiên Tắc, không ngờ em bận rộn như vậy mà sao cũng về được!”
- “ Anh hai, bận mấy chứ bận nữa em cũng nhất định phải đến. Đây là chuyện đại sự của cả đời Tiểu Quyên, đâu có lần thứ hai đâu. Em mà không về thì sợ Huệ Vân sẽ thiêu sống em mất, mọi người ở đây ai mà không biết em nổi tiếng là sợ vợ. Hơn nữa chén rượu hỷ này em nhất định phải uống!”
Bí thư Đường đúng là cũng có những lúc rất hài hước, lời của ông vừa nói đều khiến mọi người cười ầm lên làm cho không khí bớt phần căng thẳng. Sau một hồi hàn huyên thì mọi người lần lượt tiến vào đại sảnh. Người nhà họ Liễu đã phải nhìn Liễu Vân Huệ và Đường Thiên Tắc bằng một con mắt hoàn toàn khác.
Khi đồng hồ chỉ mười hai rưỡi thì mọi người gần như đã đến đông đủ và mọi thứ cũng đã được chuẩn bị xong. Liễu Vân Cương chạy lại hỏi Đường Thiên Tắc và Liễu Vân Huệ xem có cần chờ thêm một lát không vì lúc này vẫn chưa thấy Đường Sinh tới. Đường Thiên Tắc khoát tay tươi cười trả lời:
- “ Không cần đợi nó làm gì, anh cứ cho bắt đầu đi, đừng để lỡ mất giờ tốt.”
Đúng lúc đó thì Đường Dục dẫn theo một đoàn khách mới đang tiến vào đại sảnh, dẫn đầu là Đường Sinh cùng với Phó bí thư Tỉnh ủy Đậu Vân Huy đi phía bên tay trái và Tỉnh ủy viên thường vụ, Tư lệnh quân khu Vệ Danh Phủ ở phía bên phải, theo sau là Viện trưởng Quan Cẩn Tú cùng với Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh và một số nhân vật khác.
Tất cả các cán bộ có mặt ở buổi lễ không một ai có thế lực qua được Đậu Vân Huy, vậy nên khi thấy ông ta cùng với Thiếu tướng Vệ Danh Phủ đi vào thì mọi người đều lập tức đứng dậy, riêng Đường Thiên Tắc thì quay sang thì thầm với Liễu Huệ Vân:
- “ Bà xã à, con trai chúng ta còn lợi hại hơn cả tôi rồi đấy, xem xem nó còn mời được cả Đậu Vân Huy đến rồi kìa.”
Liễu Huệ Vân thật ra không biết mặt Đậu Huy Vân nhưng bà vẫn nhận ra người đi phía sau là chính là Quan Cẩn Tú . Con trai ta đúng là rất lợi hại!
Lúc này Toàn Trường Phong mới nói nhỏ với vợ:
- “ Cũng may là chúng ta không mời ai đến nếu không lại càng mất mặt hơn. Tôi đúng là quá sáng suốt!”
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ