Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Học sinh lớp 11 trường THPT Nam Phong cũng phải học thêm lớp buổi tối, về cơ bản cũng giống như thời gian đi học ở Giang Lăng.
Bắt đầu từ tháng ba, ngày dài và đêm ngắn hơn, phải đến sau bảy giờ trời mới bắt đầu tối.
Chiếc xe hơi hiệu X5 dừng ở một nơi cách cổng trường không xa, Đường Sinh ngồi trong xe hồi ức lại từng mảng ký ức về ngôi trường này. Không thể không nhớ đến Hoa khôi học đường có tên Phương Huyên kia. Tính ra cũng đến hơn nửa năm rồi, nhưng hắn và cô gái kia như ở hai đường thẳng song song, sau này có thể còn gặp lại nhau, nhưng khả năng có thể đi đến với nhau là cực kỳ thấp.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh hoàn chỉnh về bữa tiệc đính hôn đó, đã hơn nửa năm trôi qua, cũng không biết cô gái đó bây giờ ở nước ngoài như thế nào rồi? Em trai Phương Chấn của cô có lẽ bây giờ vẫn đang học cấp 3 nhỉ? Mong sao Đường Cẩn không học cùng lớp với cậu ta.
Cũng không phải sợ cậu ta và Đường Cẩn thế nào đó, với tính cách của Đường Cẩn, chắc chắn sẽ không như vậy. Phương Chấn chẳng qua chỉ là một tiểu công tử, cũng không thể lọt được vào mắt ai, chỉ là một nhân vật không đáng được chú ý, dù không có cậu ta, Đường Cẩn cũng sẽ không để ý tới gã.
Còn Tần Hải Dương-người đã cùng mình nổi danh thì cần chú ý một chút mới được, tên này cực kỳ hư hỏng. Bởi gã luôn ỷ vào uy thế của cha gã mà lộng hành, khi mình còn ở trường này, đã từng không ít lần xung đột với gã, không ai chịu khuất phục ai.
Nhưng đó là Đường Sinh trước khi xuyên quá khứ, hư hỏng thì hư hỏng, nhưng cũng không có lớn gan hay xấu xa gì. Dù có trêu chọc gì mấy hoa khôi trong trường học, thì cũng biết dừng đúng lúc, từ trước tới nay chưa từng có hành vi quá đáng gì đối với ai. Điểm này hắn còn hơn được Tần Hải Dương.
Cũng vì nghĩ đến những chuyện này, nên Đường Sinh mới lên tỉnh xem xét tình hình, nếu không, có việc gì xảy ra thì đã quá muộn.
Xe dừng trước cổng trường cũng nhiều, nên xe của Đường Sinh đậu phía sau một chút. Từ đó có thể thấy con cái nhà giàu và quan chức ở trường THPT Nam Phong thật không ít. Khi cổng trường tấp nập học sinh, thì chính là lúc học sinh lớp 11, 12 đều đã tan học.
Đối diện cổng trường có một chiếc xe thể thao Porsche sang trọng đang đậu, rất nhanh Tần Hải Dương ăn vận bảnh bao từ trên xe bước xuống. Miệng gã huýt sáo, tâm tình thư thái thoải mái vô cùng, sau khi khóa chiếc Porsche liền đi thẳng về phía cổng trường.
Những tốp học sinh đông đúc đứng trước cổng trường khi nhìn thấy vị công tử này đều tìm cách tránh ánh mắt khiêu khích của gã. Lại nói trong trường không thiếu những tiểu thư cậu ấm, nhưng Tần Hải Dương lại là người quyền uy nhất. Trong tỉnh thành này, đương nhiên hắn là con cháu của quan chức cấp cao.
Lúc này trước cổng trường có bốn năm người đi ra, ba nam và hai nữ. Bọn họ cũng không đến nỗi hư hỏng như Tần Hải Dương, người ta dù có làm việc gì xấu, cũng là làm lén lút, không như Tần Hải Dương, mỗi lần đều gây náo động, chỉ sợ người khác không biết chuyện này là do gã làm. Con người này thật là phiền phức.
Năm trước còn có một kẻ cũng phiền phức như vậy gọi là Đường Sinh, nhưng vì cha hắn bị chuyển tới một nơi khác, nên hắn cũng biến mất.
Trong giới công tử tiểu thư ở trường THPT Nam Phong này, dường như cái tên Đường Sinh đã bị đi vào quên lãng. Về điều này chỉ nghe nhắc đến thực lực, cha mày đã không còn làm quan chức ở thành phố này nữa, mày còn đáng gì đây? Nếu đụng tới các anh các chị đây, chỉ một cái tát đã khiến mày chao đảo rồi.
- Chà chà chà, mọi người xem, họ Tần kia hai ngày hôm nay khoe khoang như vậy, còn nói sẽ tóm được Đường Cẩn vừa mới chuyển tới lớp họ, hôm nay chắc chắn đến đón người rồi nhỉ? Chà chà, người ta còn lái cả xe Porsche đến đây nữa, xe xịn tán gái đẹp đấy!
Một nữ sinh xinh đẹp trong năm người kia khinh thường nhìn Tần Hải Dương, cố ý lớn tiếng trêu chọc gã. Cô ta tên là Lê Hỷ Mỹ, có một tên gọi khác là Hỷ nhi, lúc Đường Sinh còn học ở đây, cũng từng bị Hỷ nhi trêu chọc. Cô ta là ai mà lại xấu xa như vậy? Là cháu gái của Cương thần Lê Thiên Sâm.
Lê Thiên Sâm, cũng chính là Uỷ viên Tỉnh ủy đương nhiệm, là nhân vật có quyền lực lớn nhất trong tỉnh Giang Trung. Nghĩ thử xem cháu gái hắn có thể như thế nào?
Đúng ra, Hỷ nhi cũng là người có thân phận thấp nhất trong cả năm người. Bởi vì người nhà mặc dù là cán bộ cấp tỉnh, nhưng cô cũng chỉ mới thuộc hàng cháu, bốn người kia mặc dù không phải người nhà họ có quyền uy gì cao, nhưng cha họ đều là những người cầm quyền, chứ không phải ông nội họ.
Mặc dù vậy, Hỷ nhi vẫn là ‘lãnh đạo’ trong nhóm họ, một chị cả như vậy chắc chắn phải có cá tính. Đẹp thì đẹp rồi, nhưng lại quá bạo lực, hễ động một tí là đánh người, bình thường ăn mặc lại như con trai, đầu tóc cũng cắt như con trai, còn bánh nhân đậu trước ngực lại không thấy đâu.
Có nhiều người không biết kích thước như thế nào mới gọi là không thấy đâu? Ở đây có một chút kiến thức về việc này, phải lớn thế nào? Câu trả lời đơn giản mà không khoa trương nhất: Không thấy gì tức là giống như một sân bay, thông thường còn nói là bánh bao nhỏ vượng tử. Vì sao lại gọi là bánh bao nhỏ tiểu vượng tử? Tiếp tục với những kiến thức thông thường nhất, bánh bao nhỏ vượng tử thường được dùng để hình dung hai quả nho nhỏ màu tím ở phía trước kia, nói như vậy mọi người hiểu rồi chứ?
Năm đó, Đường Sinh bị Lê Hỷ dạy dỗ cho đến nỗi không dám về nhà, Trưởng phòng Liễu đã nói rất tốt về đứa cháu gái của vị Cương thần này. Bà luôn rất khiêm tốn, trước mặt người khác không bao giờ thể hiện ra mình là con dâu của lão Đường, vì vậy bà cũng cho rằng cô bé này rất đáng yêu.
Vì Đường Sinh là một đứa hư hỏng, nên bị Lê Hỷ Mỹ đặt cho một biệt danh ‘chị vượng tử’, cái biệt hiệu này thật phù hợp, làm người khác tự ái quá!
Lê Hỷ Mỹ đã từng nói, hễ gặp Đường Sinh lần nào sẽ dạy dỗ hắn lần đó, kết quả sau lần đó Đường Sinh lần nào cũng cố tránh Lê đại tiểu thư.
Trong mắt chị Hỷ nhi, Tần Hải Dương và Đường Sinh đều giống nhau. So với những công tử còn lại, danh tiếng của họ còn kém xa. Ví dụ như Tạ Trường Quân, Cố Tiểu Trung, Tỉnh Minh Khoan bên cạnh Hỷ nhi, cha của mấy vị công tử kia đều là cán bộ cấp Phó tỉnh trở lên.
Nhất là Tạ Trường Quân, cha hắn Tạ Tề là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ, là nhân vật xếp thứ sáu trong Ủy viên Thường vụ tỉnh ủy.
Vị Tạ công tử này không có gì giống với Đường Sinh, do sự chênh lệch trong xuất thân, nên Tạ Trường Quân không bao giờ chấp nhặt loại tiểu tử như Đường Sinh. Nhưng thực ra tiểu Tạ cũng giả bộ thâm trầm mà thôi, còn Đường Sinh trước khi xuyên quá khứ cũng không rõ lắm về tình hình của ông nội, con nít chỉ quan tâm tới chơi bời, không quan tâm tới những chuyện của người lớn. Hắn cũng chỉ xem ông nội như một lão thành cách mạng đã về hưu, mà không hề biết ở trong nước ông nội có sức ảnh hưởng như thế nào. Vì vậy hắn cũng không dám đụng đến Tạ Trường Quân, trong mắt hắn lúc đó, ông nội còn phải nhờ lương bổng của cha lúc đó còn đang làm cán bộ để sống, mà cha mình cũng không quyền thế bằng cha người ta, sao mình có thể dương oai giễu võ trước mặt người ta được?
Bây giờ nghĩ lại thật ngốc nghếch, nếu đổi lại là Đường Sinh bây giờ, đương nhiên sẽ không coi Tạ công tử gì đó ra gì rồi.
Nhưng bởi vì quá muốn thay đổi những tiếc nuối trước đây, nên khi vừa mới xuyên quá khứ, trước tiên liền chọn vùng Giang Lăng xa xôi, chứ không phải ở lại tỉnh này để tìm nhóm công tử tiểu thư này để báo thù. Lúc này trong đầu Đường Sinh chỉ còn hình ảnh Đường Cẩn và ngõ Lão Đường.
Lần này lên tỉnh, cũng là vì Đường Cẩn. Người con gái này đã lay động trái tim Nhị Thế Tổ, chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc sống của hắn.
Đương nhiên Đường Sinh cũng không thể ngờ tới, nửa năm sau xuất hiện tại cổng trường THPT Nam Phong, một lần nữa, lại đụng phải oan gia.
Mà Tần Hải Dương cũng không đụng đến bọn con cháu cấp tỉnh này, nhưng không phải gã sợ họ, mẹ gã là người nhà họ Vương, phía nhà mẹ là người nhà họ Vương vang danh khắp Kinh thành, làm gì có chuyện sợ mấy người cấp dưới. Chỉ là mẹ đã từng dặn, đừng đụng đến bọn họ, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới con đường làm quan của cha con. Bọn họ cũng biết những điều tiếng của nhà chúng ta, đừng gây xích mích với họ, tốt nhất là sống yên ổn với nhau.
Vậy nên, lúc này khi Lê Hỷ Mỹ châm biếm Tần Hải Dương, gã cũng chỉ cười ha hả
- Ồ, là chị Hỷ nhi sao, thật trùng hợp quá, anh Trường Quân, anh Tiểu Trung, anh Minh Khoan, chị Lệ Nhu đều ở đây cả sao? Thật sự tôi muốn theo đuổi chị Hỷ nhi, cũng không thể thắng nổi anh Trường Quân được!
Lời này của hắn giống như khen ngợi, thực ra lại ngầm ẩn sự châm biếm. Tạ Trường Quân, cậu muốn tán gái cũng phải mở to mắt ra chứ! Loại nửa nam nửa nữ như Lê Hỷ Mỹ mà mày cũng thích sao? Tính tình nóng nảy như hổ cái, ngoài việc có chút gia thế ra, cô ta còn có gì nữa chứ? Đúng, cô ta cũng không xấu, cũng tương đối xinh đẹp, nhưng con gái mà, không thể quá xấu được, không có con gái xấu nhỉ ? Sau này có con sao có thể cho bú? Điều này mà cũng không suy nghĩ tới sao?
Hai bên vừa gặp nhau đã đấu khẩu rồi, bên ngoài thì có vẻ rất hòa bình, ai nấy cười khanh khách, nhưng thật ra đang giấu dao kiếm cả.
Tạ Trường Quân cười đáp lại
- Em Tần, tán gái cũng không thể vội vàng như ngươi được, lúc nào cũng cứ chạy theo bằng được. Đừng tự cho rằng nhà mình có chút quyền thế thì có thể ức hiếp mọi người, cao còn có người cao hơn, chỉ sợ đến lúc gặp báo ứng thì đã quá muộn.
Năm người Tạ Trường Quân, Cố Tiểu Trung, Tỉnh Minh Khoan, Lê Hỷ Mỹ, Bảo Lệ Nhu đều là học sinh lớp 12, cao hơn Tần Hải Dương một lớp. Bọn họ rất tự phụ, nhiều khi coi Tần Hải Dương như một đứa trẻ con, thật ra nếu tính toán rõ ràng thì cũng chỉ lớn hơn gã một tuổi mà thôi. Nhưng một tuổi này, lại khiến bọn họ có cảm giác của anh chị khóa trước, lại thêm gia thế cũng tốt, đương nhiên không xem Tần Hải Dương ra gì.
Nhưng bọn họ cũng đều biết mẹ Tần Hải Dương là người của Vương gia nổi tiếng ở Kinh thành, bề trên cũng dặn họ đừng đụng đến con cháu nhà Vương Tương. Ngoài ra, con người Vương Tương cũng là nhân vật nổi tiếng trong tỉnh, người ta là Phó viện trưởng Thường vụ của Tòa án Nhân dân tỉnh, năm nay suýt chút nữa đã trở thành Viện trưởng, ai ngờ lại thua một nữ quan tòa nổi tiếng cứng rắn ở Tòa án nhân dân tối cao ở Kinh thành Quan Cẩn Tú .
Tần Hải Dương lại không nghĩ như vậy, bĩu môi nói:
- Anh Trường Quân à, anh cứ lo cho anh đi, chúng ta đừng ai đụng đến ai, ha ha ha!
Tạ Trường Quân đỏ mặt, có chút căng thẳng liếc nhìn Lê Hỷ Mỹ, Lê Hỷ Mỹ lại giả bộ như không biết gì, nhưng thực ra trong lònglại hiểu rất rõ.
Đúng lúc này, nữ sinh lớp mười vừa mới chuyển tới đã được xưng là hoa khôi- Đường Cẩn-xuất hiện. Cô vẫn ăn mặc trang nhã thanh lịch như vậy, quần jean, giày da, mặc một chiếc áo jacket. Thời tiết tháng ba ở Nam Phong còn khá lạnh, mặc jacket cũng không có gì quá đáng.
Cô vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của một nhóm người đứng trước cổng. Bảo Lệ Nhu đứng cùng Lê Hỷ Mỹ còn ra vẻ ghen tỵ.
Tần Hải Dương không thèm đếm xỉa gì đến những công tử tiểu thư kia nữa, giơ tay ra ngăn Đường Cẩn lại,
- Đường Cẩn…
- Tránh ra một chút được không? Đừng cản đường tôi!
Ánh mắt Đường Cẩn sắc lạnh, vốn lúc đầu cũng không ghét tên họ Tần này đến như vậy, nhưng bây giờ tính cách và cách theo đuổi của gã khiến Đường Cẩn vô cùng chán ghét. Gã quả nhiên giống như bọn côn đồ lưu manh vậy.
- Chà, Đường Cẩn, đừng kiêu ngạo như vậy, tôi thật sự thích cô, nể mặt tôi đi, xe của tôi đang đậu bên kia đường.
- Xin lỗi nhé, tôi nói thêm với ngươi một lần nữa, đừng có bám theo tôi được không?
Đường Cẩn cảm thấy tức giận, cũng càng hối hận vì đã đến đây để học.
Nghĩ lại, ở Giang Lăng, ai dám đến quấy rầy sự yên tĩnh của mình chứ? Không chú ý học hành hoàn toàn không liên quan gì đến việc bị người khác quấy rầy, còn bây giờ thì sao?
Ngay cả mấy người Tạ Trường Quân cũng thấy ngứa mắt. Tần Hải Dương luôn kiêu ngạo, năm đó cũng chỉ có tên cứng đầu Đường Sinh mới dám đấu lại gã thôi, hai người đó không biết đánh nhau bao nhiêu lần rồi, kết quả Đường Thiên Tắc bị ‘đuổi’ đến Giang Lăng rồi.
Lúc này, bọn Lệ Hỷ Mỹ đột nhiên nhìn thấy một người, ách, đây không phải Đường Sinh sao? Tên Nhị Thế Tổ kia đã xuất hiện rồi ?
- Họ Tần kia, không ai tán gái như màyđâu!
Đường Sinh mỉm cười kéo tay Đường Cẩn.
- Nữ sinh xinh đẹp, tôi tán cô nhé!
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ