Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Shared by: MTQ - HSVforum.vn
Từng phút từng giây trôi qua, tất cả mọi người đều toát mồ hôi, nếu đối phương không gọi điện lại, có khả năng chúng đã giết con tin.
Nhưng bọn chúng không lấy được tiền thì làm sao có thể giết con tin. Đường Sinh nói rất có lý, làm gì có ai trả tiền nếu con tin đã chết. Nếu chúng muốn giết cháu của Đường Hải Quy thì hôm qua đã làm như vậy ở hiện trường rồi, nhưng làm vậy thì chúng sẽ không có tiền nên chúng mới không ra tay.
Di động của Đường Sinh reo lên, hắn nhận điện thoại, là chú Tứ gọi tới, hắn chỉ dạ, thưa vài tiếng rồi cúp máy.
Lại qua vài phút, chiếc điện thoại đi động trong tay hắn cuối cùng cũng vang lên, lúc đó dường như tất cả mọi người trong phòng khách đều nín thở.
- Thế nào? Điều kiện của chúng tôi cũng không quá đáng, tiền có thể giao cho các người, nhưng, chúng tôi phải được nhìn thấy hoặc nghe thấy tiếng của con tin, nếu không thì sẽ không trả một xu nào cả, các người có thể bàn bạc với nhau đi.
Sau đó điện thoại bị gián đoạn và im bặt. Đây chính là sự dày vò đối với người nhà của Đường Hải Quy, Đường Sinh lại ra lệnh cho các nhân viên đang chờ lệnh ở phòng chỉ huy:
- Mọi người hãy chú ý, quan sát tay tôi, chuẩn bị lần theo dấu vết của kẻ tình nghi bắt cóc con tin ở Giang Lăng, nếu biết được vị trí của chúng hãy thông báo cho bên Ninh Hân.
Tất cả đều lặng lẽ gật đầu, Quan Cẩn Du đứng gần chỗ Đường Sinh, tạm thời bỏ qua chuyện xấu hổ xảy ra ngày hôm qua, tiến thêm một bước hỏi hắn có nắm được thêm gì không, Đường Sinh hạ giọng nói:
- Chuyện này rất khó nói, chẳng ai dám chắc được điều gì.
Đúng lúc này, đối phương lại gọi điện thoại tới, Đường Sinh nhận điện thoại. Tất cả mọi người đều rất căng thẳng, thời điểm nghe trộm đã đến, Đường Sinh rất nhanh dùng điện thoại của mình thông báo cho chú Tứ:
- Chú Tứ, bên chú đã dò ra được nơi chúng gọi điện sao? Tốt quá, vậy chú tiếp tục nghe lén đi, chúng muốn liên lạc với bọn trong nước.
Đường Sinh không cúp điện thoại, ra hiệu cho Lô Hán Phi, sau đó nói với y:
- Cục trưởng Lô, anh chuẩn bị truyền lệnh cho nhóm Ninh Hân.
Lúc này bầu không khí lại càng căng thẳng hơn, thời gian chính là tính mạng, chính là chạy đua với tính mạng, càng có nhiều thời gian thì càng thêm hi vọng.
Đột nhiên, Đường Sinh giơ cao tay ra hiệu giữ im lặng, sau đó truyền đạt lời của chú Tứ:
- Tại bãi đỗ xe của khách sạn lớn ở Giang Lăng, tầng ngầm thứ hai, lệnh cho bên Ninh Hân hành động.
Lô Hán Phi ngay lập tức trở nên hăng hái, y nhanh chóng truyền lệnh. Thời khắc làm rúng động lòng người bây giờ mới thực sự bắt đầu. Không ngờ nhanh như vậy đã tìm ra chỗ của bọn tình nghi, chính là khách sạn, chỗ xảy ra án mạng ngày hôm qua. Đối phương thật gian xảo, vốn dĩ không rời khỏi chỗ đó, càng tiết kiệm thời gian hành động.
Hai phút sau, bên kia lại gọi, Đường Sinh cố ý nhận điện thoại rồi cúp máy, hắn đang kéo dài thời gian, tiếp theo đối phương lại gọi lại, hắn để chuông reo năm, sáu lần mới bắt máy, quả nhiên, bên kia vang lên tiếng kêu cứu của cháu của Đường Hải Quy:
- Ông nội ơi, cứu cháu!
Sau đó đối phương nhanh chóng cúp điện thoại, tốc độ như vậy, vốn không để cho cảnh sát Giang Lăng có cơ hội lần theo dấu vết. Thực tế nếu không có bên chú Tứ truyền cho thông tin này, thì sẽ không thể thu được tin tức gì, nhưng khi tên ở nước ngoài gọi cho tên nghi phạm trong nước, có lẽ căn dặn kỹ càng, kết quả để cho bên chú Tứ tìm ra chỗ của chúng rất dễ dàng.
Sau khoảng bảy, tám phút nữa, Lô Hán Phi nói:
- Ninh Hân đã đến gần chỗ bọn chúng, cũng đã tiến hành phong tỏa chỗ đó rồi.
Trên thực tế từ sáng sớm đã bắt đầu phong tỏa rồi, rất nhiều người dân không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả bọn họ đều hoang mang.
Lúc này, bọn chúng lại gọi điện tới, Đường Sinh và bọn chúng nói chuyện một lúc:
- Đúng vậy, chúng tôi đã nghe thấy tiếng của con tin, nhưng rất nhanh, không thể xác định có phải là băng ghi âm hay không, chúng tôi phải được trực tiếp nhìn thấy con tin, được không? Nếu không thì thành thật xin lỗi, ông chủ Đường đã nói, phải nhìn thấy cháu trai của ông ấy, nếu không sẽ không chi ra một đồng nào.
Sau đó đối phương cúp máy, lại lần nữa Đường Sinh tạo ra bầu không khí căng thẳng, người nhà của Đường Hải Quy đều sắp bị hắn dọa cho chết khiếp rồi.
Đường Sinh bĩu môi, gọi điện cho chú Tứ:
- Chú Tứ à, bọn ở nước ngoài rất hung hăng, nếu có thể tìm ra tung tích bọn chúng, chi bằng nhờ lực lượng quốc tế, tóm gọn một mẻ. Ông Đường là Hoa kiều yêu nước, chuẩn bị về nước để đầu tư, ừ, đúng, phải nhổ cổ tận gốc, ồ, đã liên hệ với tổ chức chống khủng bố quốc tế rồi à? Tốt quá!
Đang nói tiếp một số chuyện gì đó, Đường Sinh lại nhận được điện thoại, là điện thoại nước ngoài gọi đến. Đường Sinh bình tĩnh nhận điện, tiếp tục thương lượng:
-Nô nô nô, không thể được, nhất định phải nhìn thấy con tin, đây là nhượng bộ cuối cùng của chúng tôi, cho dù phải đi lên núi gặp mặt chúng tôi cũng chấp nhận, cái gì? Dỡ bỏ lệnh phong tỏa thành phố? Việc này, có thể, nhưng ít nhất phải cần nửa tiếng, Đường tiên sinh chúng tôi nói các người đừng lo, tiền không phải là vấn đề, người còn sống là được!
Muốn nói trơn tru mồm mép, không ai qua được Đường Sinh, nghe hắn nói chậm rãi, ngữ điệu nghiêm túc nhưng lại thoải mái, tất cả mọi người ở đây đều thấy nhẹ nhõm, Quan Du Cẩn ngắm hắn cũng thấy thích, nhưng nghĩ tới chuyện đêm qua liền thấy buồn bực.
Đường Sinh quay sang Lô Hán Phi nói:
- Lô cục trưởng, dỡ bỏ lệnh cảnh giới đi, tin chắc nhóm Ninh Hân sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này.
- Ừ.
Lô Hán Phi lúc này đã nhìn chàng thanh niên trẻ với con mắt khác, hắn gặp biến không sợ hãi, ung dung, bình tĩnh, linh động thông minh, thật sự ít người sánh kịp, đối phó với tội phạm quốc tế cũng không hề thua kém, còn đùa giỡn đối phương làm chúng mất phương hướng.
Ngay tại thời điểm Lô Hán Phi hạ lệnh dỡ bỏ toàn bộ việc phong tỏa thành phố, thì hai cao thủ Ninh Hân và Lý Vân Phong đã bí mật đột nhập tầng hai bãi đỗ xe ngầm. Hai người họ sau khi trải qua sự thay đổi, bất kể là thể chất hay kỹ năng đều cải thiện đáng kể, nâng lên tầm mới, hoàn toàn vượt xa trước đây.
Lúc này bọn họ giống như hai bóng ma, hoàn toàn không cần quá nhiều người đến hỗ trợ, vượt nóc băng tường như giẫm trên đất bằng, đều không có bất kỳ tiếng động gì.
Ở một góc của bãi đỗ xe, con tin đang ở trong cái bao màu đen, chỉ lộ ra cái đầu, bốn tên ngoại quốc thân thể cường tráng trong trang phục màu đen bao vây bãi đỗ xe. Bọn chúng không có súng, chỉ có dao găm lởm chởm răng cưa.
Trên thực tế không có gì trì hoãn, Ninh Hân và Lý Vân Phong đồng thời ra tay, bên tả bên hữu xông ra, trong đó có một tên vẫn đang nghe điện thoại, mà Ninh Hân chớp lóe một dao đứt xương cổ tên đó, y á một tiếng liền ngã dập đầu xuống đất.
Lý Vân Phong ra tay cũng nhanh như chớp, một quyền nhanh đến nỗi không nghe cả tiếng gió đập vào ngực một tên, đồng thời một cước tung ra khiến tên bên cạnh bật ngược vào tường, óc băn tung tóe, có thể thấy một cước chứa đầy uy lực thế nào. Còn lại tên cuối cùng là do Ninh Hân hạ đo ván, cũng là tên duy nhất còn sống, một quyền đánh trúng huyệt Thái Dương, y chỉ kêu ‘á’ một tiếng rồi ngất đi.
Toàn bộ quá trình không quá một phút, xử lý triệt để, vốn dĩ con tin nghĩ mình phải chết, bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây người.
- Trung tâm chỉ huy, tôi là Ninh Hân, nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, bốn nghi phạm chết ba, còn sống một, con tin an toàn.
Ngay sau đó, tiếng hoan hô trong hội trường chỉ huy vang như sấm dậy, sáu mươi bảy người nhà Đường Hải Quy nước mắt rơi không ngừng, ông Đường đứng trước mặt Đường Sinh, run rẩy nắm chặt tay hắn:
- Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy, cảm ơn, cảm ơn các vị!
Đường Sinh vẫn giữ dáng vẻ nhàn nhã ung dung, cái vẻ trầm tĩnh khiến rất nhiều người ghen tị, cười nói:
- Những năm gần đây so với nước ngoài tình hình nước ta thay đổi rất lớn, trật tự trị an ổn định hơn nước ngoài nhiều, năng lực ứng phó với một số trường hợp khẩn cấp cũng khá mạnh, chính sách trong nước cũng không ngừng điều chỉnh. Hơn nữa đây là thị trường lớn của hơn 1,3 tỷ người, thích hợp để ngài đầu tư ở quê hương. Già rồi, lá rụng về cội, mảnh đất 9,6 triệu km vuông này đã sinh ra vô số nam nữ anh hùng, ngài ở tuổi này cũng đã chứng kiến sự quật khởi và hưng thịnh của Trung Hoa, về quê đi, nhân dân quê hương luôn chào đón ngài.
- Về nhà, về nhà, lá rụng về cội, nói rất hay, chàng trai trẻ, cuối cùng tôi cũng về tới nhà, đây chính là nhà của tôi.
Lúc nước mắt và tiếng vỗ tay vang lên cùng quyện vào nhau trong hội trường chỉ huy, một cảm xúc khó lòng kìm nén, Đường sinh lại bước ra khỏi hội trường trong sự chăm chú dõi theo của mấy chục đôi mắt. Bóng dáng chàng thanh niên trẻ tuy không cao lớn lắm, nhưng lại làm người ta có cảm giác không có thể nào với tới, có lẽ nó chính là một đỉnh núi, một điểm cao nhất, một khát vọng không thể đạt được, tuy không cao nhưng nó có thể che mưa chắn gió, dù trời sụp nó vẫn có thể chống đỡ.
Di động lại reo, là điện thoại của Quan Cẩn Du:
- Đường Sinh, chuyện hôm qua, chỉ cậu và tôi biết, được chứ?
- Hiểu rồi, tôi tuyệt đối giữ bí mật, nếu như tôi nói lung tung, cô cứ vả tôi sưng miệng là được, hôm qua quả thực không phải cố ý đâu!
- Được thôi, không được phép nhắc lại nữa, bằng không sau này sẽ không để ý tới cậu nữa, công tác bên này rất bận, tôi không nói nhiều.
Tâm trạng của Đường Sinh tự nhiên tốt hơn rất nhiều, chỉ sợ Quan Cẩn Du sau này né tránh mình, hiện tại xem ra, cô ấy vẫn có thể bỏ qua.
Tối ngày hôm sau, Đường Hải Quy mở tiệc chiêu đãi một số người ở một khách sạn lớn, trong đó có Phó chủ tịch thành phố Quan Cẩn Du và Đường Sinh, Ninh Hân, Lý Vân Phong. Tên cháu trai kia rất sùng bái Ninh Hân và Lý Vân Phong, nói tố chất của cảnh sát trong nước quá mạnh mẽ, vẫn là trong nước tốt.
Mời Quan Cẩn Du tới cũng là nói một số chuyện đầu tư, sau tất cả những chuyện lớn như vậy xảy ra ở Giang Lăng, bình an thoát khỏi hiểm nguy, Đường gia nếu như không thể hiện chút gì thì đúng là không thể nào nói nổi, quyết định đầu tư một trăm triệu đô la Mỹ để xây dựng lại ngõ lão Đường, số lượng này cũng khá khả quan.
Còn về đầu tư của các ngành công nghiệp khác, người ta chưa chắc đã lựa chọn đầu tư ở Giang Lăng, vì tình hình kinh tế của Giang Lăng còn quá lạc hậu.
Đường Dục cũng đến buổi yến tiệc, tự nhiên vốn đầu tư vào ngõ Lão Đường tăng lên 100 triệu Đô-la Mỹ, làm hắn được mở rộng tầm mắt.
Vị Đường Hải Quy này vẫn muốn đi miền Nam, đối với Giang Lăng mà nói là một sự tổn thất to lớn, Đường Sinh gọi điện bảo Mai Chước mang bản quy hoạch ngõ Lão Đường mới, sau đó đưa lão Đường xem, chính là muốn đem cái này để giữ vị lão đầu này ở lại Giang Lăng mà thôi.
Lão Đường sau khi xem xong, trong lòng bỗng nhiên xao động, thật lâu không nói được gì, ông ta thực sự bị thu hút bởi phong cách cổ điển sâu lắng ấy.
Đường Sinh cũng trong lúc này nổi hứng ca hát:
- Không say không về, tôi thay mọi người hát một khúc, xem như để tiễn biệt ông Đường.
Đường Sinh hát một ca khúc cổ điển phổ biến đã lâu nhưng khiến người ta vô cùng cảm động: Trái tim Trung Quốc của tôi.
- Non sông luôn hiện về trong giấc mộng của tôi, tổ quốc đã nhiều năm xa cách, nhưng dù thế nào cũng không thay đổi được, trái tim Trung Quốc của tôi…Âu phục tuy mặc ở trên người, trái tim ta vẫn là trái tim Trung Quốc, tổ tiên của ta đã sớm mang lại cho ta tất cả, in dấu trên ấn Trung Quốc, Trường Giang, Hoàng Sơn, Hoàng Hà, lòng ta lúc nào cũng mang nặng ân tình…Mỗi trái tim đều coi nhau như ruột thịt, trong tim mãi sục sôi dòng máu hào hùng và tiếng nói Trung Hoa…
Bài hát này khiến lão Đường lại hát trong nước mắt, bài hát vừa hết là một tràng pháo tay, Đường Hải Quy nói:
- Ở lại Giang Lăng đi!
Sau yến tiệc, Quan Cẩn Du nói thầm với Ninh Hân”
- Ninh Hân, cô phát hiện ra không, ai gặp phải Đường Sinh đều có thể bị hắn tạo một sức ép khủng khiếp!.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ