Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Shared by: MTQ - HSVforum.vn
- Mân mê cái đầu ngươi, đồ lưu manh, sao lại cưỡi lên lưng người ta mà mân mê? Thi đấu quốc tế chẳng có ai làm thế cả.
- Giới thiệu với cô, đây là do tôi tự sáng tạo ra.
Đường Sinh lại thử đứng dậy, hắn ôm chân, cười đau khổ khi nhìn thấy trên môi của Hoa Anh Tú đầy máu của mình, nghĩ thầm, sao đời lại sinh ra một mỹ nhân khác người thế này.
- Cô cũng thật độc ác, mau lau máu dính trên miệng cô đi.
Haiz, Hoa Anh Tú chợt cười mỉm, nhớ lại cảnh hồi nãy Đường Sinh ngoan ngoãn cầu xin tha thứ, không hiểu sao trong lòng cô thấy ngọt ngào lạ kỳ, biết mình vốn không phải đối thủ của hắn, nếu hắn phản kháng mình có thể không khống chế được hắn, xem như hắn thông minh, tha cho hắn vậy.
Đàn bà khó hiểu như thế đấy, sau một số chuyện đặc biệt xảy ra, với họ mà nói là một sự đột phá, giống như hôm nay bị Đường Sinh cưỡi lên lưng, bị hắn giở trò biến thái, đối với Hoa Anh Tú mà nói là một sự đột phá, thử nghĩ mà xem, mình đã làm như vậy với người khác bao giờ chưa.
Nghĩ lại, trong lòng Hoa Anh Tú trào dâng một cảm xúc khó tả, vết răng kia sẽ vĩnh viễn in trên người đàn ông này, dấu ấn thuộc về Hoa Anh Tú, cô liền nhớ đến tiên nữ Tử Hà trong Đại Thoại Tây Du cũng in lại dấu vết trên bàn chân Chí Tôn Bảo như thế. Đường Sinh, có một ngày, trước bàn dân thiên hạ, anh sẽ cưỡi những đám mây đủ màu đến cưới tôi chứ?
Khi cái ý nghĩ hết sức hoang đường này xuất hiện trong đầu Hoa Anh Tú, khuôn mặt tuyệt đep của cô ửng hồng, tránh né ánh mắt của Đường Sinh, cô hạ giọng nói với Vương Tĩnh:
- Tôi ghét anh ta lắm, chị Tĩnh, chị đưa anh ta đi khám chân nhé.
Ban nãy có phần không kiếm chế được cảm xúc, cho nên cắn hơi mạnh, giờ nhìn cái chân đau của Đường Sinh, trong tim Hoa Anh Tú chợt dao động.
Dù nói nhỏ đến mấy thì những lời này đã bị cái tai nhạy bén của Đường Sinh nghe thấy hết rồi, Hoa Anh Tú hối hận vì đã cắn hắn. Bên trong đôi mắt đẹp của cô cũng hiện lên một tia thương xót, điều này khiến trong lòng Đường Sinh càng xuất hiện nhiều ý nghĩ, thế nhưng, cuối cùng vẫn chỉ là thầm thở dài.
Người ta là con gái cưng của Phó chủ tịch thành phố, được người nhà xem như bảo bối, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, mình lại muốn đưa về làm vợ bé thì cũng không hay cho lắm, vì vậy Đướng Sinh thôi không nói nữa, đem những lời định trêu chọc mỹ nhân nuốt ngược vào trong.
Hoa Anh Tú lại liếc mắt nhìn hắn, vội vàng rời đi với vẻ mặt là lạ, suốt trên đường về, trái tim đập rộn ràng không dứt, mình bị hắn cưỡi lên lưng, còn thừa cơ sàm sỡ, về sau làm sao gặp mặt hắn, nhưng hắn dường như rất đào hoa, làm sao đây?
Trên thực tế ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc với Đường Sinh, cô đã biết mỹ nhân bên hắn nhiều như mây, ngay lúc này có thể kể ra vài người, La Sắc Sắc, Mai Chước, Ninh Hân, Vương Tĩnh, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ. Trời đất!
Ngồi vào trong xe Hoa Anh Tú càng bất an vì những ảo tưởng của mình, trước giờ vẫn hận hắn ta, vì thế hôm nay tình cờ nhìn thấy hắn ta vươt đèn đỏ, liền cố tình gây sự. Nếu nghĩ lại thì thấy dường như mình muốn nộp mạng cho hắn muốn làm gì thì làm. Mình có như vậy thật không? Cô đưa tay lên sờ mặt, thật sự là rất nóng.
Nói đến Đường Sinh, ngồi ở đó cũng không nhúc nhích gì được,Vương Tĩnh nói đi bệnh viện khám vết thương, hắn cười lắc đầu:
- Không cần, tôi rất khỏe, vết thương nhỏ này ăn nhằm gì, một lát nữa sẽ khỏi, chị có buồn chán thì bóp chân, bóp này nọ cho em đi.
- Vậy hả? Vậy càng bớt phiền, bóp chân, thiếu gia, bóp chân giữa nhé? Tôi thích như vậy hơn, nào, nằm xuống đi.
- Kìa, đừng thế, nơi này có rất nhiều người, đến chỗ khác đi, để người ta nhìn thấy sau này làm sao gặp mặt được.
- Vào phòng thay đồ nhé, chỗ đó không có người.
Một khi Vương Tĩnh đã hứng thú, khó mà ngăn cô lại được, hai người cùng vào phòng thay đồ, Vương Tĩnh lộ vẻ gấp gáp:
-Mấy hôm nay không còn biết thịt có mùi vị như thế nào rồi, hôm nay tôi phải thử cậu mới được.
Ở Giang Lăng, Đường Dục ngồi cùng Đường Hải Quy, đang nói chuyện về môi trường đầu tư ở Giang Lăng, theo lời hắn nói, đúng là vì kinh tế Giang Lăng còn lạc hậu, cho nên mới tồn tại nhiều cơ hội và lợi nhuận, sau khi thị trường bão hoà lợi nhuận sẽ ít đi.
Đường Hải Quy im lặng, vẫn lắc đầu thở dài, trong lòng Đường Dục nôn nóng, nếu giữ được đại thần tài này, cuộc sống của mình sẽ tốt ngay thôi, vì thế không ngần ngại nói với ông ta một số mối quan hệ trong thành phố, điều này thật ra khiến Đường Hải Quy phải chú ý.
- Đường Dục này, mặc dù có Bí thư Đường làm hậu thuẫn, nhưng tôi không cho rằng ông ta có thể giúp chúng ta nhiều, ở Giang Lăng thì được, nhưng ra khỏi Giang Lăng thì sao? Ở nơi nhỏ, nuôi tôm cá lớn là khá tốt, muốn nuôi một con rồng, không thể được.
Đường Hải Quy rất tự tin về thực lực của mình, đây là biểu hiện của người lắm tiền và có quyền lực, ai bảo người ta có tiền chứ, nếu ngươi có tiền thì cũng như vậy thôi.
Đường Dục viện cớ đi ra, gặp tên đeo kính quay về, y báo cáo lại chuyện buổi trưa, nói là hoàn toàn giải quyết xong, chính là dùng ít tiền làm cho hai tên đó hài lòng, còn về phần tìm hai người phụ nữ, ngay đến mặt họ còn không thấy.
-Ừ, ngươi đi đi, tìm vài ba người đẹp, buổi tối dẫn họ đến, bảo bọn họ giúp giữ lão Đường lại.
Tên đeo kính nhận lệnh rời đi, Đường Dục vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho Đường Sinh,trong lòng suy nghĩ, Đường Hải Quy lần này quay về Giang Lăng tế tổ, thấy lộ trình đã được sắp xếp đến từng ngày, một hai hôm nữa sẽ đi Lưỡng Quảng khảo sát. Trên thực tế khả năng đầu tư ở quê hương không lớn, nhưng đứng ở lập trường của Đường Dục, vẫn muốn lão Đường ở lại Giang Lăng đầu tư, đầu tư ở quê nhà của ông ấy.
Nhưng mặt khác khiền Đường Dục đau đầu chính là Đường Hải Quy dường như không tin tưởng lắm vào việc đầu tư ở đại lục, chủ yếu là vì liên quan đến các chính sách.
Khi Đường Sinh nhận điện thoại của ông ta, hắn còn đang ngồi dựa ngửa trên ghế mềm ở trong phòng thay đồ của “Ảo thủ quán” để Vương Tĩnh dùng miệng âu yếm hắn. Phải công nhận kỹ năng này của Vương Tĩnh đúng là đệ nhất thiên hạ. Cho dù hung khí của cậu Sinh nhà ta to lớn, nhưng cô không gặp khó khăn gì. Điều phiền phức duy nhất đối với Đường Sinh là sau mỗi lần Vương Tĩnh âu yếm hắn theo kiểu này, cô nào có dùng chiêu này đối với hắn, hắn cũng không thấy thú vị gì. Qua đó có thể thấy được kỹ năng của Vương Tĩnh điêu luyện cỡ nào. Lúc này, hắn vừa hưởng thụ vừa nhận điện thoại của Đường Dục.
- Đường Sinh, cậu phải nghĩ cách gì đó đi, gia sản của ông Đường rất lớn, so với Bích Tú Hinh thì giàu có hơn nhiều, là nhân vật đứng trong top 100 những người giàu có nhất trên thế giới, ít nhất có vài tỷ đô la Mỹ, tương đương với mấy trăm triệu nhân dân tệ đó. Một hai hôm nữa là ông ta đi rồi, nhân vật như thế quay về Giang Lăng cúng tế, tôi thấy chính quyền thành phố chúng ta có phải nên tiếp đón long trọng không? Cho nên…
Hóa ra Đường Dục lại chú ý đến điểm này, trên thực tế cũng có đặc phái viên đến tiếp đón ông ta, thậm chí cả Phó Thị trưởng thành phố Quan Cẩn Du cũng ra mặt, khiến cho ông ta được thể vênh váo, chỉ vì ông ta giàu có, đi đến đâu cũng đều được nhiều người chào đón. Lần này ông ta quay về Giang Lăng đơn giản chỉ là cúng tế, có phá lệ đầu tư vào nơi đây cũng không đầu tư nhiều.
- Bác Dục à, niềm tin của một số người không phải là có thể lay chuyển trong ngày một ngày hai được, nói thật, với môi trường đầu tư ở Giang Lăng này, đại gia lắm tiền không thèm để mắt đến đâu. Tôi thấy hay cứ thuận theo tự nhiên đi, trước đây tôi còn muốn gặp vị Hải Quy Đường này, sau khi nghe bác nói vậy, tôi chẳng còn hứng thú nữa. Ở nước ngoài nhiều năm nên quan niệm của người ta cũng khác rồi.
- Haiz, cậu Sinh, tôi thật không cam tâm, nhưng…thôi được, vậy cứ để hắn đi đi, Giang Lăng thật không thể giữ chân người ta ở lại được.
Đêm đến, khi Đường Sinh về đến Cẩn Sinh Cung, chỗ bị Hoa Anh Tú cắn đã ổn, có vẻ như sẽ không có vấn đề gì lớn.
Mai Chước vẫn nằm trong chăn, cô vẫn lười nhác không muốn chui ra khỏi chăn. Sau khi Đường Sinh đi vào, Mai Chước liền gối đầu lên đùi hắn, sau khi đã có mối quan hệ trên cả thân mật, nhìn thấy hắn cô không kìm nổi liền làm nũng.
- Đỡ chưa? Đưa em xem nào.
Đường Sinh một tay vỗ về khuôn mặt trong sáng của Mai Chước, tay kia thò vào trong chăn.
Mai Chước cười khanh khách, bắt lấy cánh tay đang chuẩn bị làm việc xấu của hắn:
- Cậu cũng muốn bắt nạt tôi à, không cho cậu sờ đâu, tôi nhớ chưa có lần nào được ung dung thoải mái kê gối mà ngủ cả ngày như bây giờ, lần này coi như đã được hưởng thụ rồi.
Đường Sinh cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng của Mai Chước, dịu dàng nói:
- Sau này em sẽ vẫn yêu chiều chị như vậy, nhất định sẽ không để chị chịu khổ.
Mai Chước ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn hắn, cảm động nói:
- Là cậu nói đấy nhé, tôi sẽ luôn ghi nhớ điều này.
Thừa dịp cô buông tay ra, Đường Sinh xuyên qua chiếc váy ngủ mỏng tang của cô, một bên ngực to không kém La Sắc Sắc của cô đã nằm gọn trong bàn tay hắn.
- Thật là lớn và mềm mại, ngày nào cũng để em làm như vậy chắc sẽ càng đầy đặn hơn đấy.
- Đồ tồi, cậu tìm được cái cớ hay nhỉ, tôi đã như thế này rồi mà còn sợ cậu làm gì nữa à, nhẹ tay chút.
Cởi chiếc váy trên người Mai Chước để lộ đôi bầu ngực của cô ra, Đường Sinh cúi xuống hôn lên đó, Mai Chước thở hổn hển, miệng hơi há ra, hơi thở dần trở nên nóng bỏng, hai tay càng ôm chặt đầu Đường Sinh, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú theo đầu lưỡi của Đường Sinh đang đảo quanh trên hai quả nho tim tím, mặc cho khoái cảm làm toàn thân run rẩy:
- Đường Sinh, cậu muốn lấy mạng của tôi đấy à?
Nói xong những lời nũng nịu, Mai Chước vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Cũng không dám đùa cô quá mức, nếu chẳng may quá kích thích làm cô động tình nhưng lại không thể cùng cô vui vầy thoả thích, cô cũng rất đáng thương.
Đường sinh liền ngẩng đầu, môi hắn lướt đến môi cô:
-Về sau chị là vú em của em, rảnh thì đến cho em uống sữa đấy.
- Xí, bậy bạ, nhanh đắp chăn lại cho tôi,
chị Trần vào mà nhìn thấy thì khó xử lắm. À, nếu như lập kế hoạch đầu tư ở ngõ Lão Đường, tổng số không dưới năm trăm triệu, mà bây giờ chúng ta phải tiến hành chiến lược Phượng Thành, đúng là giật gấu vá vai.
- Tiền không là vần đề, để em nghĩ cách, viêc em phải làm chính là thành lập đoàn triển khai dự án ngõ Lão Đường, cái này để bàn với Vương Tĩnh một chút đã, Thương mại thành đang sẵn có một số nhân tài, chỉ cần thu hút họ qua đây là được, cũng cần có sách lược mới, như thế càng bớt chuyện.
- Ừ, tôi hiểu, Chủ nhiệm Đường, tôi hoàn toàn kiên quyết tuân theo tinh thần chỉ thị của cậu, thật sự để cho cậu “ức hiếp” tôi, nào dám kháng cự không tuân chứ?
- Thế thì được rồi, ban ngày triệt để làm theo chỉ thị của em, buổi tối sẽ qua đêm cùng em, đêm nay em sẽ rất nhẹ nhàng, được không?
Mai Chước xấu hổ cười rồi đánh hắn:
- Tên vô lại, không biết là như thế làm đau người ta sao?. Cậu thich thì không cần chờ đến tối, bây giờ cũng được.
- Ha, em làm sao bỏ qua được.
Đường Sinh cười ha hả, lúc này di dộng chợt đổ chuông, vừa thấy là Ninh Hân liền bắt máy, cũng không biết Ninh Hân đã nói cái gì, Mai Chước chợt thấy mặt Đường Sinh dần dần biến sắc, chờ hắn cúp máy rồi mới hỏi có chuyện gì.
Đường Sinh nhíu mày nói:
- Cũng không có gì, không liên quan nhiều đến chúng ta, nhưng với Đường Hải Quy có chút liên quan đấy, Bộ công an bí mật truyền chỉ thị cho sở công an Giang Trung, nói có thành viên của tổ chức khủng bố quốc tế thâm nhập theo hướng Giang Trung.
- Hả?
Mai Chước cả kinh:
- Nghe nói ông ta đáng giá mấy tỷ đô la Mỹ, đây là bị người ta đố kỵ?
- Sao tránh khỏi, phiền toái của người có tiền, ra vào đều có vệ sĩ, cho nên, chị phải nhúng nhường một chút.
- Cậu chết đi, tôi phải nhún nhường cái gì chứ? Bất quá tôi chỉ là người làm công, thứ nhất không có giá trị, thứ hai cũng không đáng giá.
Đường Sinh lại nói:
- Ai nói vậy? Chước vú em của nhà ta là ngọc quý. Một bên ngực thôi mức giá thấp nhất cũng phải là năm trăm triệu, mà phải là đôla Mỹ.
Mai Chước liền mỉm cười, giơ tay mình lên ngắm nghía:
- Tôi đáng giá vậy sao? Vậy cậu hôn nó như vậy làm sao tính phí?
- Em đương nhiên là miễn phí, người khác ấy à, bỏ ra năm trăm triệu cũng đừng mong được hôn, hơn nữa còn có thể phải trả giá bằng mạng sống đấy.
- Nói như vậy cậu muốn độc chiếm tôi hả? Mai Sắc lại ôm chặt Đường Sinh hôn, cô biết, hắn lại phải đi.
- Đương nhiên là độc chiếm rồi, lại đây, hôn một cái, chị cố gắng nghỉ đi nhé, em phải đi gặp Ninh Hân để bàn bạc về chuyện kia.
- Ừ, đi thôi, cố gắng bàn bạc cho đàng hoàng nhé, không được bàn trên giường đâu đấy!
Mai Chước cười duyên dáng, Đường Sinh vỗ một cái vào mông cô, cô xuýt xoa kêu đau, lại bị tên xấu xa nâng đùi cô lên hôn một cái:
- Để em sắp xếp thời gian cùng chị bàn chuyện trên giường nhé.
Khi màn đêm buông xuống, Đường Sinh và Ninh Hân đang ở trong một quán ăn bình dân, cùng với họ còn có Lý Vân Phong, Cổ Kim Tú.
- Anh xem đồ vật này đi, là nhận được ngày hôm nay, Tổng Nhị thông qua con đường bí mật của quân đội đưa cho chúng ta.
Ninh Hân lấy ra một quyển sổ nhỏ màu đen có in hình quốc huy màu vàng kim đưa cho Đường Sinh, hắn cầm lấy xem, rõ ràng là giấy tờ chứng nhận của hai mươi chín nơi.
Hoá ra Đường Thiên Tắc giao cho Đường Sinh năm chỉ tiêu là tiếp nhận năm nhân viên đặc công trong số hai mươi chín đặc công. Có được thân phận này, năm người nhóm Ninh Hân lập tức có uy thế hơn trước nhiều, còn về thân phận của đội đặc công cảnh sát bên này đã được che dấu.
- Chà, hoành tráng ghê, về sau được phần đãi ngộ, chị Hân sắp thành phú bà rồi. Đúng rồi, người thứ năm là ai vậy?
- Hoa Anh Tú, cô bé đó có tiềm năng rất lớn, bây giờ vừa học Ảo thủ, vừa quấn lấy đòi tôi dạy Thái cực quyền, còn thỉnh giáo Đoan Mộc thuật phá huyệt, điểm huyệt, thực sự tham vọng không nhỏ đấy, ai biết qua hai năm có thể phát triển thành nguf xuất sắc nhất? Trước tiên thu nhận cũng là việc tốt.
Ồ, chính là cô bé kia, Đường Sinh nghĩ đến cô gái đã cắn hắn một cái, chắc chắn cô ta cũng thay đổi chút ít:
- Ừ, rất tốt.
- Về thành viên của tổ chức khủng bố xâm nhập Giang Trung, đoán chừng hướng về phía Đường Hải Quy. Chỉ có điều trước mắt không phát hiện thấy gì, những tên này che giấu rất kỹ, nếu bọn chúng không hành động, chúng ta rất khó xác định đối phương, bây giờ chỉ có thể chờ đợi.
Lý Vân Phong nói:
- Dù có đúng hay không, có thể trước tiên bố trí người đến bảo vệ Đường Hải Quy, có chuyện xảy ra cũng không đến mức luống cuống.
Ninh Hân nói:
- Phó chủ tịch thành phố Quan đưa ra đề nghị này với Dường Hải Quy, ông ta bĩu môi nói vệ sĩ của mình là hạng nhất thế giới rồi.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ