Chương 297: Hoan cư thời đại mới (4)

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Người Hoa giàu có số một ở Indonesia? Có ngầu thế không? (1) Tiếp sau nhìn thấy Bích Tú Hinh công bố đáp án, vị Đường Hải Quy không ngờ có tài sản đến vài tỷ Mỹ kim, có tên trong danh sách xếp hạng những người giàu có toàn cầu, sau sự kiện bài người Hoa năm 98 ở Indonesia, y di cư sang Mỹ.

Lúc này, chỉ vài năm sau, lão Đường này đem sản nghiệp của mình ở Indonesia tiếp tục xử lý, dùng mọi biện pháp để chuyển vốn liếng đi, đại bộ phận thương gia người Hoa đều làm như thế. Có thể nói việc thương gia người Hoa rút lui khiến kinh tế Indonesia bị ảnh hưởng rất lớn.

Trong khi Đường Sinh và Bích Tú Hinh nói chuyện, Trần tỷ thong thả bước vào, cô bước đi không tiếng động, không hề làm phiền đến người khác.

Nói chuyện chính sự, ánh mắt Bích Tú Hinh liền liếc Trần tỷ một cái, nhìn Đường Sinh nói:

- Vị này, là người hầu mới?

- Yes,

Đường Sinh cười rất rạng rỡ, thân mình hơi cúi xuống về phía trước, thấp giọng xuống một chút, nói:

- Chị, ghen với cô ta?

- Hừ, sao có có thể có chuyện đó?

Bích Tú Hinh nhìn Đường Sinh liếc mắt một cái :

- Đúng rồi, bên Phượng Thành gần đây có tính toán gì hay không?

- Tạm thời không có, mọi chuyện bên đó đều do một nhân viên cao cấp Cẩn Sinh vừa tuyển về toàn quyền xử lý hết thảy.

Trong đầu Bích Tú Hinh hiện lên một cái tên, trong khoảng thời gian này Bích- Uông hai nhà tiến hành nhập cổ thu mua đối với Phượng Khí, Bích Tông Nguyên cùng Uông Sở Tình và trung tâm quản lý Phượng Khí tiếp xúc, bọn họ đương nhiên quen biết Sở Hùng Đông, chỉ có điều họ Sở đã ký hợp đồng với Cẩn Sinh.

- Tôi muốn đi ra ngoài giải sầu, thuận tiện quan sát một chút hoàn cảnh đầu tư bên Phượng Thành, mời cậu đi, sẽ không từ chối chứ?

- Rất khó nói, nếu vào lúc tôi rảnh, thì sẽ nhận lời mời của Hinh tỷ, Tết chưa đến, bên này có một số việc phải trù tính, sắp xếp một chút, nếu chỉ có giải sầu hay gì gì đó, đều không sao cả, chị không cần mang theo Đại Liên Ny và con chó, được không?

Bích Tú Hinh không đáp, lại liếc mắt nhìn Trần tỷ một cái:

- Cậu có thể mang vệ sĩ, sao tôi không thể? An toàn của tôi ai phụ trách?

Đường Sinh vỗ ngực:

- Đương nhiên là tôi, sao, Hinh tỷ không tin được tôi sao? Lần trước hợp tác hẳn là khiến chị rất hài lòng?

- Rất hài lòng, tuy nhiên tôi sợ cậu tham ô.

Trong lời nói của Bích Tú Hinh có chút ẩn ý, mặt cũng hơi đỏ lên.

Đường Sinh liếm liếm môi, ánh mắt dừng trước ngực cô:

- Hiệp nghị về ‘hạt giống’ đã ký, chị có gì phải sợ?

- Chuyện đó thì khác, nội dung của hiệp nghị ‘hạt giống’ cậu cũng xem qua, dường như hết thảy quyền chủ động đều ở trong tay tôi nắm giữ?

- Hắc, điểm này tôi thừa nhận, tuy nhiên, khả năng sẽ có phiền toái, giống này không dễ mượn. Chị cũng biết, tôi bị con chó cưng lông vàng của chị cắn một cái, đau đớn đến nỗi thể chất thay đổi rất nhiều. Nói thế này nhé, trước kia tôi rất bình thường, hiện tại có một số phương diện không bình thường, chuyện vốn có thể hoàn thành trong nửa giờ, hiện tại phải dùng đến thời gian gấp hai hoặc ba lần, xin hỏi Hinh tỷ, chị chịu nổi không?

Bích Tú Hinh biết hắn đang ám chỉ cái gì, mặt càng đỏ hơn, ta còn là con gái đấy, được chưa? Sao chịu nỗi được sự ‘chà đạp’ của ngươi? Tên gia súc kia.

- Biến thái.

Bích Tú Hinh mắng một câu, hít một hơi thật sâu xoay đầu bỏ đi, bộ ngực phập phồng nói cho Đường Sinh biết, cô rất không bình tĩnh, sau một lúc lâu mới nói:

- Hiệp nghị tạm thời không thực hiện, nhất thời tôi cảm thấy không chịu nổi, những chuyện thế này cần có một cơ sở nào đó.

Lời không thể nói quá minh bạch, kỳ thật Đường Sinh đều nghe hiểu được hết, cơ sở nào đó, chỉ cảm tình, ha, cùng mỹ nữ cự phú nói chuyện yêu đương, hương vị rất khác đây, tôi thích, vừa nghĩ vậy liền buột miệng hỏi:

- Nói như vậy, tôi có thể hẹn Hinh tỷ?

- Có đôi khi việc nhiều, không chắc là có thời gian hay không.

Đột nhiên tim Bích Tú Hinh đập dồn, tình trạng giữa cô và Đường Sinh bỗng xảy ra biến đổi, không phải hiệp nghị hạt giống đã ký rồi sao? Vì sao lại muốn có thêm cơ sở? Cởi quần áo ra là xong thôi mà.

Bích Tú Hinh cũng từng nghĩ qua như thế, nhưng cô không thuyết phục được chính mình. Cô không thể chấp nhận việc một người đàn ông mà mình không có chút tình cảm nào nằm úp trên người mình làm chuyện đó. Phụ nữ luôn là động vật sống theo cảm tình, lấy thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm ấy kích thích dục vọng ẩn giấu trong con người mình.

Đương nhiên, có những phụ nữ có thể trực tiếp tiếp nhận những thứ bộc phát này, giống như trong rất nhiều vụ hãm hiếp, người nữ bị hại mặc dù chịu đựng sự tổn thương thật lớn về tâm lý, nhưng sinh lý vẫn sinh ra khoái cảm, không thể khống chế, ở vào tình huống bình thường họ không thể tiếp nhận sự tiếp xúc như vậy. Bích Tú Hinh là người có ăn có học, có nhận thức sâu sắc, có nhiều sự việc cô yêu cầu cực cao, cô sẽ không dễ dàng chấp nhận bất kỳ ai.

Đường Sinh có một sức hấp dẫn đối với cô, nhưng nguyên nhân dẫn tạo nên sức hấp dẫn này là do ở Đường Sinh có sự thâm sâu khó lường, và tài năng thiên phú về kinh doanh, không liên quan gì đến tính cách hay tình cảm. Cho nên, muốn phát sinh sự tiếp xúc thân mật giữa nam nữ, Bích Tú Hinh cho rằng, không thể thiếu tình cảm.

Mặt khác, nếu có tình cảm làm bước đệm, thì sẽ có thêm một chuyện rắc rối, nếu chẳng may yêu tên tiểu tử thối tha này thì làm sao đây?

Về tuổi tác thì Đường Sinh kém cô mười tuổi, hắn mười bảy tuổi, cô hai mươi bảy tuổi, rối rắm thật. Đương nhiên, ở cái xã hội này, sự chênh lệch tuổi tác cũng không là gì, phụ nữ bốn mươi tuổi còn gả cho thanh niên hai mươi tuổi đấy thôi, mấu chốt là có tình cảm hay không, cái đó mới trọng yếu.

Đường Sinh rất thông minh, mình vừa nói cần một số cơ sở, hắn liền hiểu được là tình cảm, lập tức muốn hẹn hò.

Từ Giang Lăng Nhân đi ra, lên xe, Đường Sinh vẫn cười không thành tiếng. Hắn kết giao với Bích Tú Hinh, sau khi ký hiệp nghị “hạt giống” thì có vẻ như trở nên bị động. Thật ra không phải vậy, với nội dung của hiệp nghị này, có rất nhiều thủ đoạn có thể giở ra để đùa bỡn, sớm hay muộn gì với sự đùa bỡn đó, chị Bích phải cúi đầu phục tùng hắn thôi.

Mượn giống của Đường gia, dễ dàng như vậy a? Đường Sinh lại dễ dàng bị ai đó tính kế thế sao? Hắn chỉ là thuận nước đẩy thuyền, ngươi muốn chơi, ta chơi cùng ngươi, chờ ngươi chơi mệt mỏi, phát hiện không đơn giản giống như ngươi tưởng tượng như vậy, chúng ta lại ngồi xuống bàn tiếp hiệp nghị mới.

Ở trên xe, Đường Sinh gọi điện thoại cho La Sắc Sắc, hiện tại La đại mỹ nữ ở tỉnh thành. Hắn hỏi một chút về tình hình của Đường Cẩn, Sắc Sắc nói về sau Đường Cẩn sẽ ở cùng một chỗ với Trưởng phòng liễu, đỡ cho Trưởng phòng Liễu sống một mình cũng cô tịch. Trường học bên này và mọi thứ đều thu xếp đâu ra đó, căn bản không cần quan tâm, chỉ là tâm tình Đường Cẩn không ổn, trên đường đi đều khóc, phỏng chừng phải qua một khoảng thời gian mới có thể bình tâm lại.

Đường Sinh trong lòng cũng đang nghĩ về vấn đề này, Đường Cẩn ngoài miệng nói không gọi mình qua, trong lòng không chừng sẽ nghĩ nhiều thứ. Còn chân ướt chân ráo, cô chưa quen việc không có Nhị Thế Tổ bên cạnh, cuối tuần phải đi thăm cô. Mặt khác, do Đường Cẩn thật sự quá xinh tươi, vào trường học bên kia, không hiểu được sẽ tạo nên cơn gió lốc dạng gì, có những tên không biết lượng sức sẽ khó tránh khỏi đến quấy nhiễu người đẹp Cẩn.

- Chị Trần, có chuyện này chị ghi nhớ một chút, thứ sáu tuần sau, chị nhắc nhở tôi đi tỉnh thành, tôi sợ do bận rộn, loay hoay là sẽ quên mất.

Trần tỷ gật đầu đồng ý, cô bình thường ít nói, một dáng điệu xinh đẹp, mang vẻ thanh nhã, đoan chính, trong sáng không dễ khinh nhờn. Cô càng như thế này, Đường Sinh càng muốn ‘dạy dỗ’ cô, bề ngoài đoan trang nữ tính thế này, là một nguyên nhân chủ yếu khiến đàn ông ưa thích.

Một người đầy vẻ lẳng lơ, cử chỉ phóng đãng, không đứng đắn, làm cho người ta có cảm giác như mình là một con điếm, chỉ khiến nhiều người không có hứng thú.

Sức hấp dẫn của các loại y phục đều sinh ra từ sự khác biệt nội hàm và khí chất độc đáo, sự tinh túy của y phục không ở trên phục sức, mà là ở chỗ theo thời gian dài lắng đọng lại cái khí chất của mọi người, để một dâm nữ mặc trang phục cảnh sát, cô ta chỉ có thể phá hỏng hình tượng cảnh sát, thể hiện không ra sự hấp dẫn đích thực, tỷ như hoa khôi cảnh sát Ninh Hân, hoa khôi quân đội Trần tỷ, khí chất của các cô chính là lắng đọng tích lũy qua nhiều năm.

Tại các cuộc vui không thể thiếu những trang phục hấp dẫn, một cô nàng trong ngành giải trí có thay đổi xiêm y trên người thì lẳng lơ vẫn hoàn lẳng lơ, bản chất bên trong không thể thay đổi. Nhị Thế Tổ khẳng định sẽ không nhìn tới các cô đó, hắn biết sự hấp dẫn thực sự của trang phục là ở trong hiện thực chứ không phải trong lúc biểu diễn. Khi hắn ở cùng Ninh Hân có một hương vị, ở cùng Sắc Sắc, Ngũ Tĩnh, Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ các cô lại là những hương vị khác, Đường Cẩn hoặc Quan Quan, tóm lại, mỗi người một hương vị khác nhau.

- Trần tỷ, đi theo một người như tôi, với cuộc đời lịch lãm của chị cũng là một loại thử thách, tôi rất xấu, nếu chị hối hận…

- Không, không có hối hận, tiểu thủ trưởng, một mặt là công việc của tôi, một mặt, tôi cũng thích ở bên cạnh tiểu thủ trưởng.

- Ơ, vậy thì tốt rồi, tôi rất tùy tiện, bên mặt ngoài giả bộ là thiếu niên con nhà đàng hoàng, kỳ thật là tên bại hoại, chị xem, học hành không lo, ngày nào cũng trốn học, để thời gian đi tán gái, trong lòng chị có khinh thường tôi hay không?

- Không có đâu, tiểu thủ trưởng đại trí giả ngu, lù khù vác cái lu mà chạy, chỉ là thích trò chơi phong trần thôi, không gì to tát cả, thật sự là có nhiều việc đại sự chỉ với năm ba câu của tiểu thủ trưởng liền được quyết định, giống như người xưa nói như vầy, người làm đại sự đều như vậy.

- Ơ, hoá ra ở trong con mắt của Trần tỷ tôi còn có một chút hình tượng đứng đắn, chỉ có điều lại nhiều lần ức hiếp chị, trong lòng thấy băn khoăn.

- Tiểu thủ trưởng không cần nói như vậy, Trần Chỉ Dung này rất hổ thẹn. Đội trưởng Từ đã nói, có thể vì lão thủ trưởng và tiểu thủ trưởng phục vụ, là vinh quang lớn nhất trong cuộc đời nội vệ chúng tôi, có thể phục vụ cả đời chúng tôi mới có thể xem như chiến sĩ kiên cường.

Ôi, xem ra đầu óc Trần tỷ bị tiêm nhiễm rất nặng, nhưng chỉ có trung trinh như vậy, mới có thể dũng cảm đứng ra vào thời điểm mấu chốt.

Chiếc X5 tiến vào bãi đỗ xe cung Cẩn Sinh, vẫn là lần đầu dẫn Trần tỷ đến trụ sở của đế quốc thương nghiệp Đường thị. Buổi ban đầu gây dựng sự nghiệp, Cẩn Sinh cung chính là căn cứ sơ khai của Cẩn Sinh, nó vì sự quật khởi của Cẩn Sinh mà đặt nền tảng cho một loại hào khí, hết thảy đều xuất phát từ nơi này.

Hiện giờ mười hai tầng của cung Cẩn Sinh toàn bộ thu hồi về, trở thành thế giới riêng của Cẩn Sinh. Nhân viên bảo vệ được tăng cường gấp đôi, không có hẹn trước thì bất cứ ai cũng không được tự tiện tiến vào lầu trụ sở của công ty, những bảo vệ được tuyển vào lúc ban đầu hiện giờ đều thành tiểu chủ quản.

Khi Đường Sinh và Trần tỷ tiến vào, hai người bảo vệ liền ngăn cản bọn họ, lễ độ hỏi có hẹn trước hay không, xem ra trụ sở vẫn chưa hoàn toàn chính quy, từ chối không cho người bên ngoài vào trong. Giang Xỉ là tập đoàn công thương nghiệp lớn nhất của Cẩn Sinh, một khi có nghiệp vụ cần xử lý đều đến tập đoàn Giang Xỉ, cho nên trụ sở ngược lại không vì càng nhiều người mà được coi trọng, chủ yếu nhân viên nghiệp vụ không đến, đến đây vô dụng.

Chỉ có những công ty mở rộng nghiệp vụ, toà lầu trụ sở mới chính thức mở cửa đón tiếp, lúc này cơ bản đang trong giai đoạn hoạt động khép kín.

Tiểu chủ quản tự mình trấn giữa ở đại sảnh, nơi dành cho chủ quản bảo vệ, liếc mắt một cái nhìn thấy Đường Sinh, cuống quít đứng dậy vội vã chạy tới:

- Mọi người tránh ra, đây là Chủ nhiệm tiểu Đường, Uỷ viên Ban cố vấn công ty chúng ta, về sau Chủ nhiệm tiểu Đường đến đây, không được ngăn cản, chào Chủ nhiệm tiểu Đường.

- Ừ, không tồi, phong cách quản lý nghiêm túc, bọn họ làm tốt lắm.

Đường Sinh vỗ vỗ vai tiểu chủ quản, bước đi, Trần tỷ cũng lạnh mặt đi theo. Quản lý đại sảnh từng gặp Đường Sinh trong cuộc họp ở một công ty cũng vội đứng dậy ân cần chào hỏi. Đường Sinh mỉm cười gật đầu, cùng Trần tỷ bước vào thang máy. Bốn nhân viên chăm sóc khách hàng xinh đẹp đều mở to con ngươi, chỉ đợi Đường Sinh đi vào. Một cô trong số đó mới hỏi Quản lý đại sảnh:

- Quản lý Lưu, vị vừa rồi là ai vậy? Rất có uy.

- Các ngươi về sau thấy hắn nên hiểu pháp tắc, hắn là Chủ nhiệm tiểu Đường của công ty chúng ta, Giám đốc La, Tổng giám đốc Mai đối với hắn rất lễ độ.

Qua một năm, công ty lại tuyền vào một đám người mới, trai thanh gái lịch chỗ nào cũng có. Hễ là người có thể gặp, phần lớn ở trước ngực đều có đeo thẻ ghi tên và bộ phận. Thang máy lên đến tầng mười thì dừng lại, bởi vì hai tầng trên cùng nhân viên bình thường không được đi lên, thang máy dành cho họ chỉ lên đến tầng mười là tối đa. Còn thang máy chuyên dụng của Chủ tịch, trực tiếp đến tầng mười một, tầng mười hai, tầng mười một là cung hoang đường của Đường Sinh.

Hiện tại ở tại tầng mười một cung Cẩn Sinh có La Sắc Sắc, Mai Chước, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ, bốn mỹ nữ. Năm trước Cao Ngọc Mỹ tuyển về tám mỹ nữ chuyên trách phục vụ ở trong cung. Tiền lương của các cô so với nhân viên bình thường cao gấp đôi, hợp đồng các cô cũng không thuộc bộ phận này, mà trực tiếp thuộc bộ phận nhân sự. Bình thường các cô cũng không tiếp xúc nhiều với các nhân viên bình thường khác, nên người biết các cô không nhiều lắm.

Tầng mười một cung Cẩn Sinh là cấm địa, chủ quản cấp cao trong công ty như Ngụy Hưng Quốc, Hoa Anh Hùng cũng không được phép đi vào.

Từ lầu mười đi bộ thêm hai tầng, trực tiếp đến lầu mười hai, hai tầng này bảo vệ đều biết Đường Sinh, đều ân cần chào hỏi hắn.

Tầng mười hai là nơi đặt trung tâm quản lý cao cấp của công ty, văn phòng của La Sắc Sắc, Mai Chước, Ngụy Hưng Quốc, Hoa Anh Hùng bọn họ đều ở trong này.

Sau khi sửa chữa, ở tầng mười hai, ngoại trừ văn phòng của vài người ra, còn có phòng chuyên dành cho khách quý, phòng họp Ban giám đốc...

Văn phòng Tổng giám đốc được thiết kế riêng phục vụ Tổng giám đốc, thư ký, trợ lý xuất sắc, nơi này toàn mỹ nữ, cũng có vài nam trợ lý xuất sắc, giỏi giang, xấu đẹp không nói, mấu chốt là năng lực.

Có người không biết Đường Sinh, đều thoáng nhìn kinh ngạc. Các cô ở trong này rất ít nhìn thấy người lạ, bởi vì có một số vừa được tuyển vào, không biết Đường Sinh cũng rất bình thường. Đường Sinh đi thẳng vào văn phòng Mai Chước, nhưng bị một mỹ nữ ngăn cản.

- Cậu là ai? Sao lại xông thẳng vào? Muốn gặp Mai tổng cũng phải hẹn trước chứ? Bảo vệ sao thế này?

Hiển nhiên vị mỹ nữ này là nhân viên mới, xem bảng tên nơi ngực cô rõ ràng là quản lý cấp cao, 'Phó tổng xử lý', woa.

Không ngờ cả gan ngắm nghía ngực người ta? Quá đáng, mỹ nữ hơi xấu hổ và giận dữ:

- Xin hỏi ngài có hẹn trước không?

- Ồ, bây giờ hẹn là được chứ gì?

Đường Sinh sờ mũi, lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Mai Chước:

- Chị không ở công ty a? Ồ, em chuẩn bị xông vào văn phòng chị, bị Phó tổng xử lý ngăn lại, hỏi em có hẹn trước không, ừ, được rồi.

Đường Sinh sau khi ngắt máy, nhìn Phó tổng xử lý nói:

- Mai tổng không ở đây, tôi đi xuống dưới đây, cô là người mới tới?

Mỹ nữ nghe hắn và Mai tổng trò chuyện, trong lòng không khỏi không yên, sửa thái độ:

- Đúng vậy, ngài là. . .

- Tôi à, tôi là một người rất bình thường, không cần lo lắng, tác phong làm việc của cô khá cẩn thận, nghiêm túc, tôi thích.

Nói xong hắn bước đi liền. Đường Sinh cũng không phải là nói mát, mà thật sự thích nhân viên có tác phong làm việc cẩn thận, nghiêm túc. Mỹ nữ lại càng không yên, đúng lúc đó một nhân viên biết Đường Sinh đi qua:

- Phó tổng xử lý, đây là Uỷ viên Ban cố vấn công ty Cẩn Sinh, Chủ nhiệm Đường.

A, là hắn?

(1) Nguyên văn là “Ngưu”, ngưu có thể hiều là ngầu, là trâu bò, là mạnh mẽ không ai bằng (về tài năng, tiền bạc, sức mạnh, bản lĩnh…)

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ