Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Lúc đầu Đường Sinh, Quan Quan và Quan Cẩn Du bắt taxi đi ra phố, nhưng khi chị Trần tới thì bọn họ lại ngồi lên chiếc xe mang biển số quân sự mà chị Trần lái tới.
Biển quân sự thể hiện cái gì? Nói một cách đơn giản xe mang biển số quân sự là xe thuộc Đội bảo vệ an ninh của Kinh thành, nói là Ngự lâm quân cũng không quá, mà chị Trần lái chiếc xe này là mượn của Trạm tuần tra an ninh ở núi Thanh Trúc, quân đội tại Trạm tuần tra an ninh cũng thuộc Đội bảo vệ.
Những người bảo vệ trong núi Thanh Trúc đều thuộc Cục cảnh sát Trung Ương, mà biển xe của Cục cảnh sát Trung Ương và Quân uỷ, Tổng tham mưu là giống nhau đều là ‘Quân sự’ cả.
Chức vị thường gọi của chị Trần là Trần Chỉ Dung, cô ấy là loại phụ nữ cứng rắn,dũng cảm, tư tưởng bảo thủ, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên năm 16 tuổi đã vào Trường quân đội đặc chủng rồi, cho đến trước khi được chọn vào Cục cảnh sát Trung Ương cô ấy mới được người nhà giới thiệu, sau đó thành hôn, nhưng đúng hôm tổ chức hôn lễ của cô ấy đã xảy ra một bi kịch nhỏ, ngay hôm sau đã bỏ chạy về đơn vị, vừa lúc đó Cục cảnh sát Trung Ương đến Bộ đội đặc chủng tuyển người, cô ấy đã vượt qua cuộc sát hạch và thế là được chọn vào.
Đêm qua Đường Sinh cảm thấy rất ngạc nhiên, một người là đã làm vợ rồi sao lại ra máu chứ? Lại còn làm cho vị nữ đặc công mạnh mẽ này khóc nữa, khi nhẹ nhàng hỏi chuyện cô ấy mới nói rõ sự tình, hôm cô ấy động phòng vốn dĩ cũng định làm chuyện đó với chồng nhưng cô ấy quá hoảng sợ với cái vũ khí xấu xí đó của đàn ông, kết quả nữ đặc công bản lĩnh hơn người này tức giận lên đánh cho chồng hôn mê bất tỉnh trên giường, ngày hôm sau chuồn luôn lên đơn vị.
Sau đó cô cũng cảm thấy hối hận và tự mình khuyên mình rằng, cái gì phải chấp nhận thì chấp nhận, nửa năm sau khi về thăm người thân thì bắt gặp chồng gian thông trên giường, thế là xong, cô ấy lại một lần nữa cho hắn ta một trận, sau đó ly hôn tuy rằng mình cũng có một nửa sai lầm nhưng hắn ta cũng phải gánh vác một nửa chứ.
Đây là “lịch sử” hôn nhân của người vợ Trần Chỉ Dung này, cô ấy đã đi đến thủ tục hôn nhân và phải gánh cái danh là vợ của người khác, trên thực tế chuyện giữa nam và nữ cô ấy cũng không hiểu rõ lắm, mấy năm nay làm việc cùng với những người vợ thực thụ, lúc tâm sự cũng khó tránh khỏi nói những chuyện riêng tư, trong lòng cũng có chút rung động nhưng lại không tin vào đàn ông cho nên mãi đến 31 tuổi vẫn chưa tái hôn, cơ bản là tính chất công việc cũng khiến cho cô ấy không có thời gian để yêu đương, không ngờ lại hời cho Nhị Thế Tổ vốn dĩ cô ấy sợ làm hại người khác nào ngờ cái này càng hung hãn hơn, đúng là số mệnh mà.
Số phận của Nhị Thế Tổ khá hơn, nhắm mắt đánh liều mà cũng đụng phải những loại phụ nữ già che dấu những chỗ kín như thế, đây là số phận gì cơ chứ?
Cho nên hôm nay khi Từ Định Khôn nói chuyện với cô ấy về việc làm người bảo vệ bên cạnh Đường Sinh, Trần Chỉ Dung sau một hồi suy nghĩ thận trọng đã đồng ý.
Cơ thể còn bị hắn chiếm đoạt rồi đi theo thì đi chứ, mình là người bảo vệ chứ có phải là vợ hắn đâu, chẳng có gì phải bận tâm cả, hơn nữa mình cũng đã trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ rồi nên cũng cũng rất ghét đàn ông, không có ý định lấy chồng nữa, kiếp này mình cứ sống như thế này vậy.
Chủ yếu là tính chất công việc khác nhau, Lão gia đã bảo cho mình làm cận vệ bảo vệ an toàn cho cháu ông ấy.
Mà Đường Sinh cũng không thể làm khác ý của lão gia, bên cạnh thực sự đã có thêm một bảo mẫu kiêm người bảo vệ, đối với hắn mà nói đó là chuyện tốt.
Trần Chỉ Dung cô ấy cũng không già trước tuổi, nhìn qua cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu là cùng, gương mặt sáng bóng không một vết nhăn, cô ấy mà nói là 31 tuổi thì nhiều người đánh chết cũng không tin, còn Đường Sinh thì đã lãi to rồi.
Khi chiếc xe biển quân sự rẽ qua ngã ba vòng xuyến đi về núi Thanh Trúc thì Đướng Thiên Tứ cũng vào tới Cục 19 của Tổng cục số 2.
Chiếc bản đồ vệ tinh Kinh Thành lớn treo chính giữa, hàng loạt máy tính bộ đội đặc chủng tinh anh đang giữ vững cương vị của mình, không khí bên ngoài trầm ngâm chỉ nghe thấy tiếng âm bàn phím và các loại mệnh lệnh phát ra, đây chính là trung tâm chỉ huy Cục 19.
Đường Thiên Tứ không chỉ là Phó trưởng ban Tổng cục số 2 mà còn kiêm chức Trưởng phòng Cục 19 (Cục chấp hành mệnh lệnh đặc biệt) cái này mang tính cơ động, một tổ chức rất mạnh, không có chi cục trong 13 tỉnh thành trên cả nước, có rất nhiều mệnh lệnh bí mật chỉ trong nháy máy có thể truyền đạt tới các chi cục.
Cụ thể là Cục 19 nắm giữ bao nhiêu đặc công tinh an, trong và ngoài nước rất ít người được biết vì vấn đề này là tuyệt mật.
Ba người trung niên mặc quân phục Đại tá xếp hàng đi về phía Đường Thiên Tứ rồi nghiêm trang chào theo nghi thức quân sự.
Đường Thiên Tứ không dừng chân lại đồng thời chào lại mọi người theo nghi thức quân sự, bước nhanh tới vị trí đài chỉ huy, lúc này ông ta như biến thành một người khác, vẻ mặt rất nghiêm khắc, một Đường Thiên Tứ ăn mặc xuề xoà, mặc tạp dề kia hoàn toàn biến mất.
- Nói ngắn gọn tình hình đi !
Đường Thiên Tứ đi thẳng vào vấn đề vì trước khi đến ông ta đã gọi điện cho bên này chuẩn bị kế hoạch rồi.
Một trong ba Đại tá đứng cạnh nói
- Trưởng phòng cái này hơi phiền phức một chút, đầu tiên những việc như thế này chúng ta chưa gặp bao giờ, nói cách khác việc này thuộc phạm vi công việc của đội Cảnh sát đặc nhiệm. Trong Kinh thành chúng ta chưa thiết lập Trạm cơ động cấp tốc, đây là quyết định thiếu sót của công việc, nếu như bây giờ điều động hỗ trợ từ Cục 19 thì cũng không có tác dụng gì.
Đúng vậy, Cục 19 đều nhận nhiệm vụ đặc biệt và đều có kế hoạch trước nhiều ngày, đột nhỉên bảo họ đi làm việc bất thình lình xảy ra thì họ không thể nào tổ chức phân công công việc nhanh như thế được. Kinh thành thì rộng lớn chỉ tính riêng Thành thị cũng đã gần 740 km, rồi phải thiết lập bao nhiêu vị trí cơ động mới có thể kiểm soát nổi những việc xảy ra bất thình lình chứ? Trên lĩnh vực này hiển nhiên không thể so sánh được với Cảnh sát đặc nhiệm.
Mà Cục 19 của Tổng cục số 2 là nơi gián điệp bí mật quân sự, bình thường không tham dự vào việc chống khủng bố vì việc đó là của phía Cảnh sát.
Trong lòng Đường Thiên Tứ cũng biết được những vấn đề này, nhưng mà Thiếu gia đã tìm đến người chú Tư này rồi, mình không giải quyết vấn đề cho hắn thì có được không? Bây giờ có báo cảnh sát thì cũng không kịp nữa, đúng là Cục 19 lại bị việc này làm khó ư? Đó không phải làm trò cười cho thiên hạ sao?
Một vị Phó Trưởng phòng chức vị Đại tá khác nói
- Trưởng phòng, cho dù Tổng bộ chúng ta có điều xe điều người nhưng thời điểm này giao thông trong Thành phố tắc đường trầm trọng nên muốn đến được núi Thanh Trúc cũng phải mất 40 phút rồi, chỉ e là…
Những câu sau thì khỏi cần nói, 40 phút cũng đủ để có thể xảy ra rất nhiều chuyện đúng không? Chỉ e là đợi khi mình đến nơi thì ở đó mọi chuyện cũng kết thúc rồi.
Đường Thiên Tứ quay đầu nhìn tấm bản đồ vệ tinh thành phố, từ bên ngoài vào núi Thanh Trúc khoảng 4 km, ước chừng 2 km sẽ tới lối rẽ vào Viện dưỡng lão núi Thanh Trúc, chỗ đó chỉ có một đường duy nhất tới thẳng Trạm tuần tra an ninh núi Thanh Trúc, có thể bảo người của Trạm tuần tra an ninh ra tiếp ứng, thoáng nghĩ đây là cách viện quân nhanh nhất, ông ta không suy nghĩ nhiều, móc ngay điện thoại ra gọi cho Trạm tuần tra an ninh núi Thanh Trúc.
- Trạm trưởng Lý à? Tôi là Đường Thiên Tứ, tôi ra lệnh cho Trạm của anh cử ngay một đội cơ động nhỏ dọc theo núi Thanh Trúc ra bảo vệ và đón chiếc xe Audi của Toà án tối cao, phát hiện mục tiêu thì liên lạc với tôi ngay, lập tức hành động.
Đường Thiên Tứ còn kiêm cả chức Tổng chi huy đội canh gác núi Thanh Trúc, ở núi Thanh Trúc có bảy cửa vào mỗi cửa vào có một Trạm tuần tra an ninh, bảy Trạm này đều nằm trong tay vị Phó Trưởng phòng này.
Sau khi cất điện thoại Đường Thiên Tứ mới thở phào nhẹ nhõm
- Thằng hề mà cũng dám làm mưa làm gió ở Kinh thành à? Đúng là không biết trời cao đất dày mà, Phó Trưởng phòng Trương gọi điện ngay tới Căn cứ vũ trang quân sự không quân Kinh Thành, việc nhỏ này mà không làm được thì sẽ bị người khác chê cười cho.
Điện thoại rất nhanh đã được gọi đi, Phó Trưởng phòng Trương nghĩ thầm ‘Cũng là vì thế lực của Trưởng phòng ông lớn chứ như chúng tôi thì chúng tôi làm sao có thể xử lý được chứ’.
Đường Thiên Tứ cầm lấy điện thoại nói
- Tôi là Đường Thiên Tứ ở Tổng cục số 2, ai ở đầu dây vậy? Ồ Phó tư lệnh Hứa à, ừ, có chút chuyện làm phiền Phó tư lệnh Hứa đây, chuyện bất ngờ xảy ra cần sự giúp đỡ của Bộ đội khẩn cấp, chỉ dựa vào người hai chân và xe bốn bánh thì sẽ xảy ra chuyện lớn, Phó tư lệnh Hứa có thể điều được mười máy bay chiến đấu cơ mà, có vài thằng giặc cỏ có hai cái máy bay chiến đấu là có thể giải quyết được rồi.
Vài phút sau tại căn cứ vũ trang quân sự không quân, hai cái máy bay chiến đấu đã cất cánh rồi, còn có hơn mười chiến sỹ đi cùng.
Xe Audi của Quan Cẩn Tú cuối cùng cũng đi tới Ngoại ngũ hoàn, lái xe cũng biết đường đến Viện dưỡng lão núi Thanh Trúc, đi thêm chưa đầy 1 km thì lái xe phát hiện ra xe phía sau không chỉ một chiếc mà là ba chiếc, ngoài một chiếc xe thương vụ đằng sau còn có hai chiếc xe nhỏ nữa.
- Giám đốc Sở, tại sao chúng ta lại ra khỏi thành phố chứ? Lẽ ra chúng ta phải đến thắng Đội cảnh sát hình sự chứ, ngoài ra còn phải báo cảnh sát như thế sẽ an toàn hơn, bây giờ đã ra khỏi thành phố thì ai có thể giúp mình được chứ, chẳng may họ có súng thì tôi e rằng…
Lái xe thật sự hoảng hốt.
Trong lòng ông ta cũng có ý trách Giám đốc Quan, đã là phụ nữ rồi gặp chuyện lại không làm chủ được vậy lại còn đi ra ngoài vùng hoang vu hẻo lánh này làm gì, chẳng phải là trúng kế của bọn chúng sao? Ông ta càng nghĩ lại càng sợ, lái xe có chút bất ổn nhưng chỉ mong là mình đoán sai, mong rằng đối phương không phải là kẻ bắt cóc gì gì đó.
Trong lòng Quan Cẩn Tú cũng không bình tĩnh được nhưng không biết tại sao lại tin lời Đường Sinh, lúc này bị lái xe nói vậy cô ấy cũng hơi hối hận nhưng mình cũng chỉ là nghi ngờ báo cảnh sát hay đi tới đội cảnh sát hình sự, trong thành phố thì lại tắc đường như vậy không thể nào thoát được, nếu chẳng may bị bắt cóc thì chẳng có biện pháp nào cả, trước mắt cũng chỉ có thể tin vào năng lực của Đường Sinh thôi.
Đúng lúc này Đường Sinh gọi điện tới, Quan Cẩn Tú vội vàng nghe máy
- Bác Quan bác bảo lái xe chạy về phía Viện dưỡng lão núi Thanh Trúc nhé.
- Ừ, được rồi, Tiểu Mã hướng về phía Viện dưỡng lão núi Thanh Trúc, cậu biết đường không, ừ thế thì đi về phía đó.
Quan Cẩn Tú vội vàng chuyển lời.
Lái xe cũng không còn cách nào khác, đi thì đi thôi, hướng đó hình như là chỉ có một con đường duy nhất.
- Bác Quan, đừng lo lắng gì cả, chúng cháu cũng đi tới núi Thanh Trúc rồi, ở đó đã có một đội tiếp ứng rồi.
- À, thế à vừa rồi lái xe của bác phát hiện theo sau xe chúng tôi tổng cộng là có ba xe, một xe thương vụ và hai xe nhỏ.
- Đừng để ý tới bọn họ, chạy nhanh tới Trạm tuần tra an ninh núi Thanh Trúc, đừng để họ vượt mình là được, những việc khác bác đừng lo, vài tên tép riu đó thì làm nên sóng gió gì chứ, đừng nói là ba chiếc chứ 30 chiếc cũng làm cho họ có đi mà không có về, bác đừng lo không có việc gì đâu.
Màn đêm buông xuống, chiếc xe Audi mang biển Toà án nhanh như chớp chạy về phía núi Thanh Trúc, phía trước không một bóng xe, tốc độ lên đến 160 km/h.
Một người đeo kính ngồi trong Chiếc xe thương vụ Buick nghiến răng nói
- Cho xe chạy nhanh lên vượt nó đi, mẹ kiếp, dám chạy ra ngoài thành phố à? Phụ nữ nhà họ Quan đầu óc có vấn đề à? Haha… các anh em nếu bắt sống cho các anh em hưởng đấy, hãy chuẩn bị cho Lão tử đi, việc này nếu làm xong anh em phát tài rồi, 1 triệu tệ cộng thêm một Giám đốc già xinh đẹp, như thế sẽ sướng lắm đây, chụp hết tất lên đầu cho ta.
Năm sáu người ngồi ghế sau đều chụp hết tất lên đầu, một tên trong đó còn gào lên ầm ĩ
- Đại ca, tôi là tôi rất thích làm chuyện đó với phụ nữ già, mùi vị của phụ nữ già rất mặn mà, toà án cái đéo gì chứ, Lão tử mà không làm cho cô ta gào thét gọi cha thì cứ chặt cái đầu này của tôi đi.
- Mẹ mày chứ, nếu chẳng may làm chết người ta thì ngươi có mà làm chuyện đó với ma à ..ha ha ha…, ngoài mụ đàn bà họ Quan ra thì người khác phải xử lý sạch sẽ.
- Rõ, Đại ca tất cả cuộc sống trong tay chúng tôi sẽ được làm sạch sẽ, lần này vào Kinh vẫn chưa được chơi gì đang phải nhịn đây này.
Những người này đều nói giọng tỉnh nọ, xem ra họ đã có âm mưu từ trước rồi, ngay từ đầu đã chuẩn bị hai tay, dùng lễ trước dùng binh sau.
Hai chiếc xe đi sau cũng đều mang biển ngoại tỉnh, đặc biệt có hai người hôm trước mang 500.000 tệ đến hối lộ Quan Cẩn Tú ngồi cùng, họ đều ngồi ở ghế sau, đang nói chuyện điện thoại bên cạnh còn có các em xinh đẹp đi cùng, người ngồi sau xe còn phô trương hơn ấn đầu một phụ nữ xuống dưới còn nói là rửa súng để chuẩn bị dùng
- Ái da… Họ Quan kia nổi tiếng là quan toà mạnh mẽ cứng rắn nhưng tôi chuyên làm chuyện đó với người phụ nữ mạnh mẽ.
Người đàn ông ngồi ở xe đi giữa thì đang cầm điện thoại nói
- Anh Ba à, đột nhiên em có cảm giác lo lắng vô cùng, chúng ta cũng đừng lơ là quá, người phụ nữ này chạy ra ngoại thành là có ý gì đây? Hay là cho chúng ta vào tròng? Anh xem con đường này thì rất hoang vắng mà chúng ta lại không quen đường.
- Anh Hai, đường rộng nào cũng thông được cả không có con đướng nào là đường không có lối thoát cả, không làm xong việc thì chúng ta chuồn thôi, cầm tiền của người ta rồi biến mất luôn, đừng suy nghĩ nhiều quá, phụ nữ họ Quan kia rất xinh đẹp, rất thú vị chỉ có điều hơi già một chút nhưng mà em thích haha…
- Phụ nữ thì nhiều, cô ta chẳng qua chỉ là một phụ nữ cá tính có địa vị thôi, cậu đừng thấy thế mà thèm dù sao cũng phải cẩn thận.
Trước một sau ba, bốn chiếc xe đều rẽ vào lối rẽ núi Thanh Trúc, lái xe lại nói với Quan Cẩn Tú
- Giám đốc Quan con đường này là đường chết đấy không có lối thoát đâu chỉ có thể đến được Viện dưỡng lão núi Thanh Trúc thôi, chẳng may có vấn đề gì chúng ta muốn bỏ chạy cũng không chạy được, bây giờ xem ra họ muốn xông vào chúng ta rồi.
Quan Cẩn Tú chỉ ừ lên một tiếng, cô tin rằng Đường Sinh sẽ không hại mình và cũng tin Đường Sinh đã điều động lực lượng nào đó có thể giải quyết được việc này
- Cậu cứ yên tâm lái xe đi, tôi thấy họ đuổi cũng khá sát rồi đấy, cậu có thể chạy nhanh hơn được không? Đừng để họ vượt nhé.
Đúng lúc xe Audi tăng tốc lên thì tên đầu trọc ngồi trong xe thương vụ đằng sau bất ngờ móc súng ra, tên này còn có cả vũ khí nữa, mà mấy tên ngồi sau đều là đao thép, trên thực tế việc sử dụng vũ khí trong nước được kiểm soát rất nghiêm ngặt, người bình thường không dám mang những thứ này ra ngoài.
- Mẹ kiếp càng chạy lại càng nhanh hả? Ở vùng núi hoang vu này nổ súng dọa cho chúng nó một trận.
Ông ta hạ cửa kính xuống thò tay phải ra thẳng hướng xe Audi bắn một phát bùm, kính chắn gió đằng sau xe Audi bị dính đạn thủng một lỗ đạn xuyên thẳng lên đằng trước bắn hỏng máy CD làm cho lái xe giật nảy mình xuýt chút nữa thì lái xe xuống rãnh, Quan Cẩn Tú cũng hét lên một tiếng.
- Nó, chúng nó có súng Giám đốc Quan cô nằm xuống ghế đi.
Lái xe vốn là bộ đội xuất ngũ sau khi giật mình thì đã chấn tĩnh lại, chân ấn mạnh chân ga chiếc Audi chợt tăng tốc nhưng trên đường hoang lại không có đèn tầm nhìn không tốt lắm đi nhanh quá rất nguy hiểm.
- Ha ha ha.
Tên hói trên xe thương vụ cười to,
- Chắc chắn họ Quan kia sợ đái ra quần rồi?
Mấy người trong xe cũng cười lên ầm ĩ làm như xe Audi và người trong xe trở thành trò tiêu khiển bình thường của họ.
Đúng lúc này trong bóng đêm chợt nghe thấy tiếng động nghe như rất xa mà lại rất gần,
- Oái ! Tiếng gì vậy?
- Tên tiểu tử ngươi không biết à, đó là tiếng máy bay trên trời không liên quan gì tới mình, cầm chắc dao trong tay ngươi mới là việc quan trọng.
Trước mặt xe Audi cũng thấy một đoàn xe quân sự khoảng bốn năm chiếc gì đó, bên trên xe quân sự còn bật đèn lấp lánh.
Tình thế lúc này chợt thay đổi, lái xe phấn chấn hẳn lên,
- Giám đốc Quan, Giám đốc Quan đằng trước có xe quân sự xuất hiện rồi.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi