Chương 285: Chuyện cũ ở Kinh Thành (16)

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Hai nữ nội thị y vệ xinh đẹp đoan trang họ Tôn, họ Tổ ngồi chong đèn đêm nói chuyện, đến 12 giờ đêm họ còn dâng trà. Hai người họ thay phiên trực đêm, cả đêm không ngủ, cho đến ngày hôm sau có người tới thay mới đi nghỉ.

Cho tới nửa đêm họ vẫn vào để kiểm tra sức khỏe của ông cụ như đo mạch vv… Thật không ngờ công việc của họ lại phải tỉ mỉ kiên trì tới mức không thể hơn được nữa. Điểm này thật khiến người ta yên tâm.

Nếu như chỉ có một mình ông cụ, họ sẽ khe khẽ nói thêm một câu vào lúc nào đó:

- Cụ nên đi nghỉ sớm đi.

Nhưng mà mấy ngày Tết này, trạng thái tinh thần của ông cụ cực tốt, lại còn có cháu ruột tới bầu bạn, những thói quen sinh hoạt ngày thường cũng bị bỏ đi, không nên trở ngại niềm vui của cụ. Y vệ cũng không dám làm cụ mất hứng, chỉ dám hàng đêm chuyên cần xuất hiện bên giường cụ để đo mạch mà thôi.

Đường Sinh cũng đã quen thuộc với một vài người y vệ, hắn cùng ngủ với ông trong một phòng, ông nằm bên bắc, cháu nằm bên nam, khi y vệ đến kiểm tra cho ông, cũng kiểm tra luôn cho hắn. Điều khiến hắn cảm thấy bối rối nhất là chuyện cái quần nhỏ. Khi ngủ mặc rất nghiêm chỉnh, nhưng đến lúc nào đó nửa đêm liền bị vứt xuống đất. Đó là khi nằm mơ hắn cởi ra, vốn đã trở thành thói quen, Đường Sinh tự mình cũng thấy rất bối rối.

Tối hôm kia, có một y vệ nào đó đã nhẹ tay nhẹ chân mặc lại cho thái tử gia chiếc quần nhỏ bị rơi xuống đất. Nhưng điều làm cho cô ta khó khăn là cái đó của thái tử gia đúng lúc đó lại dựng lên, điều đó làm cho chiếc quần nhỏ không mặc vào được mà chỉ đắp ở bên ngoài.

Chính đêm đó một trong hai nữ y vệ đã hai lần phải mặc quần nhỏ cho Nhị thế tổ, không chỉ mệt mà cái chính là cảnh đó khiến họ xấu hổ.

Các cô đều là những nữ nhân có tính cách trượng phu, ngoài ra lại là người làm công việc y tế, nên tâm lý của họ vẫn rất đoan chính.

Nếu như để cho lão gia buổi sớm thức dậy nhìn thấy tình trạng của cháu trai. Lão gia nhất định sẽ dở khóc dở cười, nên Đường Sinh ở Biệt viện Thanh Trúc qua đêm, sáng sớm trước khi lão gia thức dậy đều chắc chắn phải có một người y vệ đứng cạnh Đường Sinh bảo vệ cái quần nhỏ của cậu ta.

Ngoài mặt Đường Sinh tỏ ra không biết gì, thực ra hai ba lần bị người khác mặc quần nhỏ lẽ nào hắn không tỉnh? Chỉ giả vờ ngủ mà thôi, tỉnh dậy sẽ rất xấu hổ, ban ngày hắn cũng không tiếp xúc nhiều với bọn họ, không dám để họ nhận ra bản tính tùy tiện của mình.

Bốn nữ y vệ đều có kinh nghiệm công tác y tế trên 5 năm, lại đã hơn 30 tuổi rồi, cũng không để tâm đến hiện tượng sinh lý bình thường của Đường Sinh, người trẻ tuổi sinh lực cường tráng, không như vậy mới là không bình thường, càng không thể tránh khỏi việc ban đêm nước tiểu tràn đầy bàng quang.

Cho vài chén trà vào bụng, Đường Sinh liền đi vệ sinh, khi đi ra hắn gặp chị Trần y vệ. Cô chủ động bước tới khẽ nói:

- Thiếu gia, hôm nay cũng không còn sớm nữa, đã 0 giờ rồi, cậu khuyên lão gia đi nghỉ đi. Chúng tôi nói không thích hợp.

- Tôi biết, chị Trần, chỉ sợ ông tôi uống nhiều trà rồi, không thấy buồn ngủ gì nữa, hãy cho ông chút an thần vào chén trà

Chị Trần nhe răng cười:

- Thật không dám làm ẩu như vậy, lão gia đã tám mươi mấy tuổi rồi, thuốc cũng có phần độc, đâu dám tùy tiện dùng? Hơn nữa chuyện này chúng tôi cũng không thể làm chủ được, cần phải báo cáo xin chỉ thị rồi do bên trên quyết định, người bên dưới đâu dám làm? Sẽ bị phạm lỗi.

- Ồ, tôi chỉ nói vậy thôi, chị Trần đừng để ý, còn nữa, lúc này các chị đừng đưa trà lên nữa.

- Vâng, còn có một chuyện muốn nói với thiếu gia, sợ nói ra hơi đường đột. Nhưng không nói lại có vấn đề khác nên…

- Chị Trần chị nói đi, có thể phối hợp tôi nhất định sẽ phối hợp.

Đường Sinh mơ hồ cảm thấy có liên quan đến cái quần nhỏ của mình.

Hắn thật sự đoán đúng rồi, chị Trần hơi mỉm cười, mặt hơi hồng lên, giọng nói cũng thấp hơn:

- Chính là cái tật xấu cởi quần nhỏ ra lúc nửa đêm của thiếu gia, mấy người chúng tôi khi thay ca mặc cho cậu cũng không sao, nhưng chỉ sợ lão gia bắt gặp cho là…thế thì nguy mất.

Chị Trần đúng là khi đang giúp hắn mặc quần vào, bị lão gia tỉnh dậy nhìn thấy, còn cho rằng chị đang làm gì. Làm vậy đúng là không an phận bình thường, cực dễ bị hiểu lầm, hơn nữa họ rất lo lắng bị trách tội tư thông với thiếu gia.

Đường Sinh cũng xấu hổ đỏ mặt, bối rối vô cùng kéo tay chị Trần bước ra ngoài vài bước, cười ngượng:

- Chị đã mở lời, tôi cũng mặt dạn mày dày muốn thỉnh giáo chị, chị làm y tế đã nhiều năm rồi. Tôi mắc cái tật này vài năm rồi, trước khi ngủ mặc rất nghiêm chỉnh, nhưng sau khi ngủ nó liền bay mất, chị Trần, chị nói phải làm sao đây?

Chị Trần miệng cười không thành tiếng:

- Việc này có liên quan đến phản ứng sinh lý của cậu , quần lót lại quá chật, chỉ cần cậu có chút phản ứng sinh lý, liền cảm thấy chật chội không thoải mái, nên trong lúc nằm mơ mới thò tay cởi ra. Quần mới rời khỏi nơi ban đầu, kéo xuống đến đùi vẫn chưa quen, sau cùng liền cởi hẳn ra, sau đó mới vứt ra giường hoặc ra đất là bình thường.

Đường Sinh thực lòng cũng nghĩ như vậy, nhưng không tìm ra cách điều trị:

- Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng cách điều trị thế nào?

- Đó không phải là bệnh gì, nên trị không nổi?

Chị Trần cũng không biết nên điều trị thế nào, cũng muốn nói cậu ngủ cứ cởi hết, ngủ là xong, nhưng những lời nói như vậy tùy tiện quá, sao có thể nói ra.

- Chủ yếu là vì ngủ cùng một phòng với Lão gia, cậu như vậy không được đẹp mắt lắm. Chúng tôi hàng đêm ít nhất cũng phải ra vào mười mấy lần để kiểm tra cho lão gia đồng thời cũng phải tiện kiểm tra cậu, không chăm sóc cậu lại sợ đắc tội lão gia. Nên hiện nay tình hình hơi tế nhị và phức tạp có thể lão gia mà thấy sẽ dẫn tới hiểu làm, chúng tôi hết đường chối cãi.

Cô nói như vậy Đường Sinh liền hiểu ra, khẽ gật đầu:

- Như thế thì chị Trần, cũng chỉ còn mấy ngày nữa, tạm như vậy, tôi đi rồi sẽ không có chuyện gì nữa. Năm sau tới ăn tết cùng ông nội, tôi sẽ không ngủ cùng ông nữa, để cho chị em khó xử.

- Kì thực cũng không có gì, chúng tôi mấy người đều là nhân viên y tế, không có trường hợp nào mà chưa gặp. Chỉ là đúng là có những lúc hiểu lầm, hay là mong thiếu gia giải thích vài lời cho ông cụ, như vậy chúng tôi hết sức cảm kích. Còn lại không có gì nữa.

- Vâng, không có vấn đề gì, tốt nhất là không có hiểu lầm, có hiểu lầm gì các chị cứ đem trách nhiệm đặt lên đầu tôi, tôi xin nhận

Đường Sinh nói câu này thật khiến lòng người ta ấm áp, chị Trần nói cảm ơn rồi Đường Sinh mới đi vào phòng.

Nghĩ đến chuyện của mẹ Quan Quan, Đường Sinh trong đầu cảm thấy không yên, nên nói với ông thế nào đây? Hắn ta đang buồn rầu thì nghe ông nói:

- Đúng rồi, Sinh nhi, nghe cha cháu nói cháu và con gái của Quan Cẩn Tú Quan Quan là bạn học cùng lớp? Cháu còn viếng vòng hoa?

Đường Sinh nhe răng chột dạ, gãi đầu nói:

- Vâng ạ, viếng vòng hoa là do cháu làm càn, ông đừng trách cháu.

- Ha ha, cũng không có gì, chuyện nhà họ Quan đã xong rồi nhưng cháu và Quan Quan thì không phù hợp lắm.

Ông nội quả nhiên không đồng ý mình và Quan Quan phát triển thành mối quan hệ nào đó. Đường Sinh nghiêm mặt nói:

- Ông nội, cháu và Quan Quan là bạn học, chỉ là quan hệ bạn bè thuần khiết, nhận làm chị em thôi, hơn nữa cháu và cô ấy khẳng định không có chuyện đó, điểm này xin ông yên tâm.

Nói đến đây, Đường Sinh liền nhân cơ hội mở miệng, vì thấy ông cụ gật đầu vui mừng. Hắn mạnh dạn nói:

- Trưa hôm nay mẹ và dì Quan Quan mời cháu ăn cơm ở khách sạn. Khi đi ra khỏi phòng vệ sinh cháu gặp vài người…

Đường Sinh liền đem tình hình khi đó thêm mắm thêm muối nói luôn. Đoạn cuối còn thêm vào cách nghĩ của mình:

- Ông nói xem mấy người này nghĩ gì vậy, tự mình võ đoán lại còn hạ thấp người ta, cháu thật muốn tranh luận với họ nhưng nín nhịn. Nhưng mà Quan Quan khóc, nghe nói mẹ Quan Quan là nữ quan tòa sắt đá, dù có bị xuống địa phương thì cũng được trọng dụng. Làm trưởng phòng ở Tòa án tối cao mà bị chèn ép chẳng phải khiến người ta cười chê sao?

- Ngoài ra, Quan Quan luôn phải xa mẹ, mẹ Quan Quan còn ly dị lâu rồi, mẹ con cô ấy thật khổ, nếu như mẹ Quan Quan có thể được đến Tòa án tỉnh Giang Trung nhậm chức, thì mẹ con họ đoàn viên là chuyện đương nhiên. Đây chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của con thôi.

- Tên nhóc này được dấy , sao lại đem chuyện trong nhà của bạn học tới tận Thanh Trúc? Quan Cẩn Tú nhà họ Quan thật là có thể diện, ha ha

Tưởng chừng như ông đùa giỡn, nhưng Đường Sinh biết trong lòng ông đã tính toán rồi, tự mình đến nói chuyện này nhưng kết quả thế nào cũng không rõ được. Ai biết trong lòng ông đang nghĩ gì?

- Ông, hôm nay không còn sớm nữa, ông đi nghỉ đi, cháu cũng buồn ngủ rồi.

Chớp mắt ngày tết đã sắp hết rồi, mùng 8 bắt đầu có nhiều đơn vị đi làm nhưng thói quen của người dân là chưa hết rằm tháng giêng thì khó mà quy củ được.Ở Kinh Thành công việc của các bộ ngành cơ bản cũng theo thể thức thông thường, nhiều viên chức thậm chí còn phải tăng ca.

Chỉ có thể nói Nhị Thế Tổ Đường Sinh của chúng là là một ông chủ hư hỏng, chắc chắc là không chuẩn bị học hành cẩn thận, chuyện kinh doanh thì cũng không cần hắn quan tâm nhiều. Hôm nay vẫn còn nhiệm vụ ở Kinh Thành là ăn rằm với ông, thay cha mẹ ở bên ông tỏ lòng hiếu thuận. Ngoài ra còn làm chút chuyện riêng của hắn, như là giúp Quan Quan lập kế hoạch cho cha mẹ tái hợp, việc này rất quan trọng.

Mới sáng sớm, Quan Quan nằm trong chăn ấm đã gọi điện cho Đường Sinh, hẹn mấy giờ đến đâu gặp, hôm nay phải làm việc chính.

Mẹ Quan Cẩn Tú đã đi làm rồi, trong nhà chỉ còn dì, nghe nói trước mùng 8 dì phải về Giang Lăng đi làm, nhưng vì chuyện đặc biệt là ông qua đời nên bí thư Đường khi rời khỏi thủ đô đã gọi riêng cho dì, cho phép dì hết ngày 15 mới quay về Giang Lăng.

Hai ngày nay, Quan Quan ngủ cùng với mẹ, hai mẹ con sắp chia tay, Quan Quan càng không nỡ xa mẹ, ngày nào cũng ngủ cùng bà. Quan Quan vừa gác điện thoại liền đi vệ sinh, rồi sang phòng dì. Mấy ngày gần đây chuyện trong nhà rất bận nên Quan Cẩn Du mệt mỏi, hai ngày nay đều ngủ dường như là vẫn chưa đủ. Quan Quan vào cửa gây tiếng động mới tỉnh.

- Con bé này cháu có biết ngượng hay không, mặc quần lót chạy khắp phòng này là làm cái gì vậy ?

Quan Cẩn Du tức giận nói

Thực Quan Quan chỉ mặc một chiếc quần lót nhỉ, ôm ngực che đi đôi vú nhỏ, trong tay vẫn còn cầm điện thoại, chỉ mất hai, ba bước là đã trèo lên giường, vén chăn của dì lên chui vào, còn rúc rích cười:

- Cháu khỏa thân có đẹp không?

Đối với đứa cháu ngoại này thật đúng là hết cách, thực ra tình cảm giữa hai người sâu đậm, Quan Cẩn Du thò cánh tay ra, để Quan Quan gối đầu lên.

- Phải nói với con bé này, hiện nay việc học tập mới đặt lên hàng đầu, đừng có ngày nào cũng gọi di động liên lạc với Đường Sinh

- Cháu còn chưa liên lạc với cậu ấy.

Quan Quan vẫn không thừa nhận nhưng tay sờ lên ngực dì khóc to:

- Oa, thật là đáng giận, dì lại quá đáng với đứa cháu quý như vậy ư? Dinh dưỡng toàn bộ hấp thụ vào đây ư? Của cháu sao lại nhỏ như vậy?

Quan Cẩn Du không có thói quen khi đi ngủ mang áo lót, sẽ thấy khó chịu, tin rằng cũng chẳng có người phụ nữ nào muốn mang thứ đó đi ngủ. Thường sẽ chỉ mặc áo ngủ thôi. Nhưng ở trong nhà nóng quá, nửa đêm liền cởi váy ngủ ra, để hiện nay ở trạng thái bán khỏa thân, cô gạt phắt tay Quan Quan ra nói:

- Cháu ngứa ngáy à? Tay chân lung tung. Đúng rồi con và Đường Sinh lại làm cái gì? Thật là mờ ám.

Quan Quan cũng không gạt dì, liên đem chuyện hôm qua gặp ở nhà vệ sinh nói ra, xong còn nói thêm:

- Con muốn Đường Sinh giúp mẹ con chuyển công việc.

- Hắn là người thế nào mà giúp được? Mẹ con là trưởng phòng của Tòa án tối cao, điều động phải do Ủy ban Chính trị Pháp luật Trung ương và Hội đồng nhân dân toàn quốc phê chuẩn.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi