Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Quan Cẩn Du cũng không tường tận về ngọn nguồn của các nhà có quyền thế trong thủ đô. Trong năm anh em bọn họ, anh cả Quan Cẩn Bình, anh ba Quan Cẩn Phú và mẹ Quan Quan là Quan Cẩn Tú đều sống ở Kinh Thành đã lâu, anh hai Quan Cẩn An và cô út Quan Cẩn Du đều làm việc ở vùng khác, rất ít khi vào Kinh Thành .
Những năm trước nữa lại theo cha sống tại tỉnh Tây Nam, tới khi cha chuyển đến tỉnh Đông Nam, bọn họ cũng đã có sự nghiệp riêng của mình,mặc dù cũng có ngôi nhà cũ trong thủ đô, nhưng Quan Cẩn Du hiếm khi quay về đó, vì vậy sự hiểu biết của cô đối với thế hệ sau của những nhà quan chức không được rõ, ngay tình hình của nhà họ Đinh cũng chỉ là chị vừa mới nói với cô. Lúc này lo lắng thay cho Đường Sinh cũng là bình thường, không biết tình hình ra sao.
Nhưng mà Đường Sinh dường chẳng thèm để ý Đinh tam Đinh tứ hay cục trưởng công an thủ đô gì đó, vùng đất trọng yếu của thủ đô, ngọa hổ tàng long, ai biết sẽ đụng chạm tới người nào, con cháu của những kẻ dám giương nanh múa vuốt đó đương nhiên đều vô cùng tự phụ, giống như tên Đinh Hải Quân này
Đối với hắn ta, tên tiểu tử với cái tên chưa từng nghe qua này thì có thể làm lên điều gì?dù cho Cao Tiểu Sơn dường như rất nể mặt mũi của nó, nhưng chính hắn cũng chưa từng nghe nói qua có nhân vật số một như thế này nên trong lòng cũng có đôi chút nghi ngờ ‘Tiểu Đường? Họ Đường? Lẽ nào chính là người nhà của nhà họ Đường?’
Nhưng việc đã đến nước này, cho dù hắn là người nhà họ Đường cũng phải cho mình một lời rõ ràng, đánh gãy xương sống mũi của bố mày, mày được đó tiểu tử khốn,cho dù mày là người nhà họ Đường thì cũng phải có một chữ lý. Huống hồ mày chưa hẳn đã là đích tôn của nhà họ Đường, có chắc rằng ông cụ bên đó của nhà họ Đường bằng lòng vì mày mà đứng ra nói chuyện? Trên thực tế Đinh Tam nhiều năm nay không biết cháu đích tôn của nhà họ Đường là người nào?
Đừng nói hắn không biết, chính mấy người nhà họ Quan cũng đều không biết. Đường Thiên Tắc không ở trong Kinh Thành đã lâu, không ở bên cạnh ông cụ để hưởng tình cha từ nhỏ đã bị bỏ ở nông thôn, thậm chí có rất nhiều cán bộ Kinh Thành đều cho rằng cụ Đường vô hậu. Việc chính trị của nhà làm quan, mọi người không phải ai cũng rõ. Chờ tới khi anh hiểu, đời thứ hai nhà người ta đã đứng ở tầng nào đó rất cao. Tích dày kinh nghiệm, từ tầng cơ bản từng bước từng bước tiến lên phía trước, đó là loại tích lũy rất quan trọng, không thể thiếu trong đường chính trị của người làm quan.
Quan Cẩn Du trước nay không nghĩ tới bí thư Đường Thiên Tắc và ông cụ Đường ở Kinh Thành có quan hệ gì. Đường Thiên Tắc rõ ràng là nói giọng vùng khác, không mang tí gì giọng Bắc Kinh. Trong lòng có cũng có chút nghi hoặc khó hiểu với việc Đường Sinh ăn tết tại Kinh Thành . Nhà cậu ta có họ hàng ở Kinh thành này sao?
Hôm nay nhìn thấy Cao Ngọc Mỹ và Đường Sinh đi cùng nhau,còn dẫn theo Lâm Phỉn ,Quan Cẩn Du càng không rõ sao bọn họ lại đến chơi như vậy?
Thật tình Quan Cẩn Du cũng không biết Cao Ngọc Mỹ là cháu gái của ông Cao, cũng không nghĩ tới rằng người tham mưu Cao Hoành Kiến của phân khu quân đội ở Giang Lăng là đời thứ hai của nhà họ Cao. Chỉ vì họ sống ở phố Giang Lăng quá tầm thường khiến người ta khó tin được, nên không muốn nghĩ tới nhiều mà thôi.
Mà Cao Tiểu Sơn cũng không nói chuyện với chị gái. Một mặt là không có thời gian để ý tới bà chị, mặt khác nhìn sắc mặt không tốt của bà chị mà không biết nên nói gì.
Cũng là do việc của Cao Tiểu Sơn mà Đinh Tam được mấy vị công tử giúp đỡ đưa ra ngoài chạy chữa, Đường Sinh cũng không ngăn bọn họ
Những người nhốn nháo ngoài phòng bệnh giờ cũng đã tản đi dần,trong phòng bệnh Quan Vĩnh Phong mặt mũi bầm dập,con mắt bị sưng húp vẫn dõi theo người thanh niên đánh Đinh Tam. Có vẻ như hắn là bạn của Quan Quan,đến hiện tại, Quan Quan vẫn từ phía sau ôm lấy eo hắn, dường như đã quên buông ra. Quan Cẩn Du nhẹ chọc vào sườn của cô ấy, Quan Quan mới phản ứng lại,buông Đường Sinh ra.
Anh mắt tủi thân và sợ hãi lúc đầu, vào lúc này đây càng hiện rõ nỗi đau buồn. Trộm liếc nhìn mẹ, thấy mẹ đang nhìn chăm chú vào Đường Sinh, Quan Quan có chút mềm lòng nhưng lúc này đây tâm tư của Đường Sinh hẳn là có chút nặng nề.
Bạn trai em à? Quan Vĩnh Quyên hỏi nhỏ vào tai Quan Quan một câu, Quan Quan dùng khuỷu tay huých nhẹ cô ấy hai cái.
Quan Vĩnh Quyên liền hiểu ra, không hỏi lại nữa. Cũng liếc nhìn trộm Quan Cẩn Du rồi nói:
- Xong rồi, mẹ chị dường như cũng phát hiện ra rồi.
- Đồ lắm điều, đừng hỏi nữa được không? em sắp bị phiền chết đây,nhà họ Đinh đó phải chăng rất lợi hại?
- Ừ. Nhà họ Đinh à, có nói với em, em cũng không hiểu, nói chung ở Kinh Thành họ cũng được xếp vào quyền thế hạng nhất.
Vậy phải làm sao bây giờ? Đường Sinh không phải sẽ gặp họa sao? Quan Quan nhỏ tiếng nói với Quan Vĩnh Quyên về sự lo lắng của cô.
Quan Vĩnh Quyên lại nói.
- Chị thấy anh ta cũng không phải là người dễ đụng vào. Có khi nào là người nhà họ Đường không? Nói chị nghe đi.
Người nhà họ Đường gì chứ, anh ta là người phố Giang Lăng, là bạn học cùng lớp với em , chị đừng nghĩ lung tung. Em và anh ấy rất trong sáng.
- Rất trong sáng sao? Sao chị không thấy vây, em nói họ Đinh đánh em , hắn ta không nói tới câu thứ hai liền đánh tên họ Đinh kia? Hắn đối với em tốt thật,có người đẹp trai này lại đối xử tốt với mình như vậy thì mình khỏi sợ bị mẹ lột da nhé.Mặc dù thủ đoạn của cô cũng có nghiêm khắc một chút nhưng chị thấy thế cũng đáng .
Lúc này, Quan Cẩn Tú dù cho trong lòng có muốn hỏi gì thì cũng biết không phải là lúc này. Thật ra Quan Cẩn Du đã giới thiệu qua Đường Sinh với cô ấy, cô ấy cũng đã lờ mờ biết được mối quan hệ của Đường Sinh và Đường thiên Tắc. Hay đây là Quan Quan đã nói cho cô.
Nói đến Đường Thiên Tắc ở phố Giang Lăng, Quan Cẩn Tú xưa nay chưa từng nghe qua, nhưng cái tên Đường Thiên Tắc này thì bà xúc động rất mạnh, cái khác thì không biết, nhưng tất cả tên con cháu đời thứ hai của họ Đường trong chữ thứ hai đều có chữ Thiên. Lẽ nào nói tên Đường Sinh này là người nhà họ Đường?
Trong lòng Chị nghĩ gì , Quan Cẩn Du cũng không rõ. Sợ rằng đem mối quan hệ giữa Quan Quan và Đường Sinh nghĩ lệch đi, lại hiểu là mối quan hệ bạn học thường ngày tốt, nhưng không đến mức yêu sớm ..vv.thực ra bà ta cũng không chắc là yêu hay không.
Lý Khánh Thục qua nói chuyện với hai cô em chồng.
- Việc này đã làm xấu nhà họ Đinh, chỉ sợ việc này khó mà kết thúc thì phải làm thế nào?
Cẩn Tú, Cẩn Du cũng nhất thời không trả lời được. Đừng nhìn mấy người đó đều là cán bộ cấp sở, nhưng là ở Kinh Thành , cán bộ cấp sở có là gì chứ? Đây là Kinh Thành , những kẻ có quyền có thế nhiều vô số kể, anh có nhận chức gì đi chăng nữa ở các tỉnh khác, một khi đến cái đất Kinh Thành này cũng chẳng là cái gì cả .
Chuyện trước mắt cũng không phải quá lớn, chẳng qua là cơn nóng giận, cãi vã của người trẻ tuổi, nhưng gia thế của mỗi kẻ đều sâu rộng, chuyện này phát triển thế nào căn bản không phải là chuyện mà chị em nhà họ Quan hay Lí Khánh Thục có thể khống chế được, vì vậy bọn họ lúc này vô cùng rầu rĩ.
Đường Sinh cất điện thoại, nhìn chằm chằm Quan Quan, tự mình không hiểu sao Quan Quan lại lui mình xa vậy. Tiến lên trước mặt mấy người này, phủi nhẹ vết chân bẩn trên chân trái cho cô, còn nhẹ nhàng hỏi:
- Bị người ta đá có đau không?
Quan Quan cũng chưa từng nghĩ Đường Sinh to gan như vậy ‘Ôi, anh Đường, mẹ của tôi đang ở đây, anh không sợ bà ấy nhìn thấy sao?’ Trong lòng trống rỗng, nhưng cũng có vị ngọt ngào, cô đã yêu phong cách này của Đường Sinh, thích ra thích, ghét ra ghét, trước nay không có ý che dấu, anh có tính cách cứng cỏi dù trời sụp xuống cũng dám chống ‘Đường Sinh em yêu anh, cả đời này yêu anh’.
Quan Cẩn Tú nhìn động tác này của Đường Sinh, hơi quen mắt, khi ánh mắt hướng tới cô con gái thì thấy nó lúng túng tránh khỏi cái nhìn chằm chằm của mình.
Trong lòng Quan Cẩn Du cũng đã sụp đổ. Khi ở Giang Lăng đã tát đứa cháu gái một cái, cũng vào lúc đó xác định nó và Đường Sinh có lẽ đã yêu nhau, nhưng bọn nó cũng không cần biểu hiện ra bên ngoài trước mặt nhiều người như vậy chứ. Tên Đường Sinh này cũng thật là quá to gan.
Hơi xấu hổ nhìn qua chị, sau đó ngước mắt nhìn sang bên Đường Sinh với ý nói ‘cậu tránh mặt đi một lúc được không?’
Đường Sinh vẫn giúp Quan Quan phủi sạch sẽ vết chân trên quần, rồi mới dừng lại nói với cô ấy:
- Có cần đi chụp X-quang không?
Phù, Quan Cẩn Du trợn ngược lòng trắng, trời, đến nỗi vậy sao? Còn phải chụp X-quang? Quan Quan yếu đuối như vậy sao?
Quan Quan lại nói:
- Thì có đau chút nhưng chụp x quang thì không cần đâu? Hình như không có vấn đề gì lớn cả.
- Như thế nào là không có vấn đề lớn? Cái này có khả năng bị tàn tật vĩnh viễn. Xương sống mũi của tên đó gãy rồi, hắn còn phải nói là thê thảm sao?
Đường Sinh quay đầu nói với Cao Ngọc Mỹ .
- Chị Ngọc Mỹ, bệnh viện này mình có quan hệ gì không? Phải chuẩn bị báo cáo giám định thương tật.
- Ừ, Đường Sinh, tôi thật vẫn chưa quen, đây là bệnh viện quân đội, hay là tôi gọi điện thoại cho ông cụ?
Đường Sinh xua xua tay,
- Đến việc cỏn con này mà cũng phải gọi điện cho ông cụ à? Không bị mắng thì khó chịu trong lòng à ?
Phù, không khí u ám lúc đầu nhờ câu nói này của Đường Sinh nhất thời đã xua tan nhiều rồi, Quan Quan mỉm cười mắng nhỏ, đồ khốn.
Anh ta đang nói thì tiến qua chỗ Quan Cẩn Du giới thiệu
- Dì út , dì này trông vô cùng giống dì i, có phải là mẹ Quan Quan không ạ?
Nghe anh ta gọi mẹ mình, mẹ Quan Quan, không biết tại sao trong lòng Quan Quan lại thấy rất ngọt ngào, vui mừng không nói nên lời.
Trong lòng Quan Cẩn Du quả thực là thích Đường Sinh, cho dù hắn ta làm những chuyện gì hay quá khứ có chuyện gì, trong lòng Quan Cẩn Du cũng đã tính toán dự tính được chuyện sắp tới, trong lòng cũng lo lắng cho nó, nhưng vẫn thấy hắn ta ung dung như không có chuyện gì xảy ra, lại kêu chú tứ gì đó đến, nên cũng yên tâm phần nào. Thấy nó chủ động đến thăm hỏi chị và chị dâu liền giới thiệu:
- Chị, chị dâu, đây là bạn học cùng lớp của Quan Quan, gọi là Đường Sinh, Đường Sinh đây là chị gái của tôi Quan Cẩn Tú, cũng là mẹ của Quan Quan, đây là chị dâu cả nhà tôi Lý Khánh Thục, Quan Vĩnh Phong đang nằm trên giường là con trai của chị ấy.
Đường Sinh bắt tay với mọi người, cả kẻ bị thương đang nằm trên giường cũng tới bắt tay. Cuối Cùng là khen Quan Vĩnh Quyên bên cạnh Quan Quan xinh đẹp. Sau đó đem giới thiệu Ngọc Mỹ và Lâm Phỉn , Quan Cẩn Du giúp giới thiệu nói Cao Ngọc Mĩ là doanh nghiệp tư nhân ở Giang Lăng
Chính Quan Cẩn Du và Lý Khánh Thục cũng chưa từng gặp cháu gái của nhà họ cao.đương nhiên không biết cô ấy là cháu gái của đại tướng quân quân ủy.
Sau lượt giới thiệu này, Đường Sinh và mẹ Quan Quan nói chuyện vô cùng cởi mở:
- Bác Quan, vừa rồi dì út chưa giới thiệu rõ ràng, cháu có hơi thô lỗ, nhưng cháu là đứa con ngoan tốt bụng và hiểu chuyện, ở lớp đã làm lớp trưởng hai lần, điều này Quan Quan có thể làm chứng, mặc dù sau này bị mọi người cách chức nhưng quả thực đã từng có thời khắc huy hoàng.
Nghe hắn ta nói mọi người đều mắc cười.
Đường Sinh tiếp tục nói:
- Cháu thấy trong ánh mắt bác có chút nghi ngờ, bác lo cháu và Quan Quan sẽ như thế nào phải không ạ? Điều này xin bác yên tâm, quan hệ qua lại của chúng cháu vô cùng trong sáng, là tình bạn trong sáng giữa nam nữ trong cùng một lớp mà thôi, cháu dùng nhân cách của cháu ra bảo đảm,chỉ có Quan Quan ức hiếp cháu chứ tuyệt đối chưa có lúc nào cháu ức hiếp cô ấy. Cháu cũng không cho phép bất cứ ai ức hiếp Quan Quan ,bất kể kẻ đó là ai, chỉ cần hắn dám động tới một sợi lông chân của Quan Quan cháu sẽ bắt hắn trả lại gấp mười lần, trăm lần.
- Quan Quan, cậu nói với bác Quan là tôi chưa từng ức hiếp cậu đi , trước giờ chỉ có cậu ức hiếp tôi thôi, điều này Tiểu Ngôi có thể làm chứng.
Trong lòng Quan Quan vô cùng cảm động, nước mắt không hiểu sao cứ tuôn ra, nhưng thật cũng nói:
- Mẹ, cậu ấy nói là sự thật ạ.
Thực ra những lời nói của Đường Sinh cũng khiến cho Quan Cẩn Tú và Quan Cẩn Du cảm động, Quan Quan có người bạn trai thế này thì thật có phúc.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của Đường Sinh reo lên hắn rút điện thoai nhìn thì thấy là mẹ gọi tới liền vội ra ngoài nghe
- Mẹ ạ, con đâu có đi linh tinh buổi tối chắc con không về được, giờ đã 10h hơn rồi. Hehe, mẹ yên tâm, con trai của mẹ sao bị người ta cướp được chứ, con không cướp của bọn chúng, bọn chúng còn phải ngồi trong nhà vệ sinh cười trộm mừng thầm ấy chứ.
Mọi người cười vang.
Quan Quan cũng không kìm nổi đưa tay đấm sau lưng Đường Sinh một cái, động tác vô cùng thân thiết, nhìn trộm sang mẹ mà thè lưỡi.
- Dạ, không phải mà mẹ, con còn có việc khác nữa, Quan Quan, ông của cô ấy qua đời? Con nói hôm nay phải đưa vòng hoa viếng, nhưng buổi tối bị chị Ngọc Mỹ kéo đi đến nhà chị ấy uống bữa rượu với ông cụ. Con còn chơi hai ván cờ nữa, hiện giờ ạ, con chuẩn bị đến nhà ông ngoại Quan Quan viếng vòng hoa, sao a? Con còn trẻ không thể viếng vòng hoa? Sao không được ạ? Không phải tình bạn của con và Quan Quan rất sâu đậm sao, nếu không mang vòng hoa tới viếng thì sau này làm gì còn mặt mũi nào gặp mặt cô ấy nữa, hơn nữa còn có cả dì Quan. Ồ. Bố nói chuyện với con ạ?
Hình như sau đó đổi người, giọng nói của Đường Sinh cũng biến đổi
- Bố, dì Quan đó ạ, cha không quen à, phó thị trưởng Quan Cẩn Du, dạ, là dì của bạn cùng lớp với con Quan Quan,vâng, ông cụ nhà họ Quan là vị đó, con không tiện nói tên, bố ngày mai cũng đến a? Vậy càng đỡ việc, bố, bố thay con đưa viếng một vòng hoa nhé, con vẫn chưa mua, dạ, nhất định phải viết là bạn học Đường Sinh kính viếng.
Cao Ngọc Mỹ thật sự không nhịn được nữa, cũng đấm nhẹ sau lưng Đường Sinh, nói xong, trong phòng bệnh cũng ngại ngùng không cười nữa.
Đường Sinh lúc này cất điện thoại, hướng về phía Quan Cẩn Du cười nói
- Dì út, lần này cháu lại lãi rồi bố cháu sẽ mua vòng hoa giúp cháu .
Quan Cẩn Du trong lòng rất cảm động, nhưng lại nghĩ đến tình hình nhà họ Quan, nhíu mày nói
- Đường Sinh, nói với bố cháu tình hình đặc biệt này, vòng hoa thì, thì thôi đi vậy, tấm lòng của Bí thư Đường dì thay bố dì nhận, tình hình rất phức tạp, cháu không hiểu đâu.
Đường Sinh không chút khách khí nắm lấy tay Quan Cẩn Du, còn xoa mu bàn tay, nói một cách chân thành.
- Dì, dì nghĩ thay cho ba cháu, cháu và ba cháu đều hiểu rõ, tình hình ông của Quan Quan, trong lòng ba cháu chắc cân nhắc, không hướng về phía khác, chỉ là bố cháu và dì cùng làm việc chung nên đến để tiễn đưa cụ đoạn cuối cũng là việc nên làm, lịch sử về người có công khai thác cống hiến vì nhân dân,vì Đảng, đối đãi công bằng với mọi người. Tất cả ưu khuyết điểm, đúng sai phải lưu lại để thế hệ sau phán xét,dì hãy nén đau thương.
Thật không ngờ Quan Cẩn Du bị tên tiểu tử Đường Sinh kéo tay an ủi, không ngờ cô yên lặng rưng rưng nước mắt gật đầu.
Lúc này, Cao Tiểu Sơn vào, hắn vừa cùng mấy vị công tử đưa Đinh Hải Quân sang bên kia điều trị, bước vào cửa liền tiến tới nói với Cao Ngọc Mỹ
- Chị, bên ngoài có một đoàn xe cảnh sát tới kìa, không ngờ chú hai nhà họ Đinh tự mình tới đây, chị bảo chúng ta phải làm thế nào đây?
Cao Ngọc Mỹ cũng không trả lời, chỉ hướng ánh mắt nhìn, họ Quan mới giật mình phát hiện Ngọc Mỹ là người nhà họ Cao.
Quan Cẩn Tú, Quan Cẩn Du, Lý Khánh Thục mấy người lại cùng nhìn kĩ sắc đẹp tuyệt trần của Cao Ngọc Mỹ Người nhà họ Cao lại đi cùng với Đường Sinh.
Như vậy thân phận của Đường Sinh đã lộ ra, hắn ta là người nhà họ Đường sao? Giờ này ba người nhà họ Quan đều thấp thỏm không yên.
Đường Sinh nói nhạt:
- Cảnh sát cũng sẽ phân rõ trắng đen phải trái, bọn chúng nhảy vào phòng bệnh gây rối, chúng ta là đang tự vệ mà thôi.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi