Chương 265: Anh rể rẻ mạt

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Nhớ lần gặp mặt đầu tiên ở quán rượu của Giang Lăng Nhân, khi Bích Tú Hinh và Đường Sinh lại gặp nhau, trong lòng có vô vàn những cảm xúc, lúc đó trong lòng như đè nặng một hòn đá, 510 triệu USD quả thật là quá nặng, bây giờ hòn đá này trong lòng cũng không còn nữa.

Có nhìn thế nào cũng không thể nhìn ra người thanh niên đối diện chỉ 17 tuổi, nhưng mà đây lại là sự thật, bất kể bạn tin hay không thì hắn cũng chỉ mới 17 tuổi.

Bản thân mình đã 27 tuổi, trong đầu xuất hiện hình ảnh một người con gái 27 tuổi và một cậu thanh niên 17 tuổi đang ngồi cùng nhau, trán Bích Tú Hinh hơi nóng lên giả bộ quan sát khách trong quán cũng không nhiều, và cứ yên lặng như thế.

Đường Sinh hôm nay ăn nói rất thận trọng, cũng hơi trầm ngâm, nhưng không thể phủ nhận khi hắn tỏ thái độ như vậy với Bích Tú Hinh thì cảm thấy hắn già dặn hơn nhiều..

Nhìn qua ly rượu tây thấy Đường Sinh đang chú ý nhìn chiếc bàn nhỏ cùng với người con gái, cô ấy ăn mặc rất nhẹ nhàng trang nhã, không quá rườm rà , vô cùng giản dị, đúng là người có tiền, cô ấy còn rất chất phát, đúng là thanh cao?

Nói tới Bích Tú Hinh khi vừa về tới Giang Lăng, lúc đó trên người cô ấy toàn là hàng hiệu, bây giờ ẩn dật nên cũng biết điều hơn.

Qua ánh đèn mờ ảo của quán bar có thể thấy được khuôn mặt của cô ấy, đôi lông mày lá liễu không cần tỉa, trời sinh ra đã vậy rồi với đôi mắt sáng long lanh cặp mi cong vút, càng nhìn cô ấy càng có cảm giác cô ấy giống như một con búp bê, sống mũi cao, đôi môi thuần khiết không cần tô ngọc, vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên lộng lẫy đến như thế.

- Nhìn ánh mắt của cậu hơi gian đấy, làm gì có ai nhìn con gái như vậy chứ, mặc dù cậu mới chỉ 17 tuổi nhưng đấy không phải là cái cớ đúng không?

Đường Sinh không đồng tình nhún vai nói :

- Sao nào ? Tôi có biểu lộ ý đồ đen tối nào đâu? Tôi trong như nước mà?

Bích Tú Hinh tự nhiên phát hiện ra, một lần nữa ngồi nói chuyện với cậu ấy, trong lòng mình cảm thấy không được bình tĩnh như trước kia, không hiểu tại sao nữa?

Nghĩ kỹ lại, cũng có thể do mình nói chuyện với cậu ấy về việc thoả thuận mượn giống, bây giờ nhiều khi coi cậu ấy là người tình mầm giống nên mới có cảm xúc khác như vậy. Nói về cậu nhóc này cũng là chàng trai tuấn tú khờ khạo, lông mày rậm có sức hấp dẫn, cái miệng mỉm cười để lộ một hàm răng, chiếc mũi cao, đôi mắt đen tuyền.

Trong thành phố lưu truyền một cách nói quá, con trai mà mũi to thì phần dưới cũng rất to, còn phụ nữ mà mồm rộng thì bên dưới cũng rất sâu.

Không biết đúng được bao nhiêu phần? Cái này cũng chẳng có chuyên gia nào trong xã hội thống kê lại cả, có người nói là có thể tin nhưng cũng có người nói đó chỉ là vớ vấn.

Bích Tú Hinh cũng đã từng nghe nói như vậy, bản thân cô ấy lớn lên ở Giang Lăng mà, chưa từng nghe mới là lạ, bây giờ nhìn thấy chiếc mũi cao của Đường Sinh tự nhiên lại nghĩ ngay đến cái đó, tôi đang nghĩ bậy gì sao? Đây đâu phải gặp cậu ta lần đầu, trước đây mình có những ý nghĩ này đâu.

- Trong sáng như nước là để tả người con gái trinh tiết đó? Đàn ông con trai làm gì có ai dám nói là mình trong sáng như nứơc chứ? Cậu đúng là mặt dày mà!

- Đâu có đâu có,Đường Sinh mỉm cười

- - Tôi không dám khoe khoang mình là người tốt nhưng cũng không phải loại người xấu, để mà nói thì tôi cũng vẫn là người đàn ông, bình thường đâu có đi ra ngoài, cũng chỉ thỉnh thoảng mơ giấc mơ đẹp, ví dụ như được miễn phí tiền nhà và tiền xe, tìm được công việc lương cao gấp đôi, những người con gái xinh đẹp theo đuổi tôi cả một đội, cổ phiếu mà tôi mua không bao giờ mất giá, phạm tội bị bắt công an nói rằng tôi vô tội, khả năng trên giường chỉ tăng mà không giảm, ngày ngày ôm ba đến năm em đi ngủ, cuộc sống như vậy sẽ không mệt mỏi nữa!

Phù, Bích Tú Hinh cười nghiêng ngả, đưa tay đánh vào người hắn nói

- Cậu không phải là heo à? Có việc gì tốt đều bị cậu chiếm hết rồi còn đâu.

- Không khí thoải mái hơn rồi, chị Hinh chúng ta bàn chuyện chính đi? Chị cứ quá cẩn trọng thế em đau hết cả lòng.

Bích Tú Hinh mân mê ngón tay cắn nhẹ răng nói. - - Đường Sinh, cậu lại làm cho tôi muốn cho cậu một trận, cậu đúng là hư lắm đấy nhé?

- Hừm, con trai mà không hư thì con gái không yêu, chị Hinh chọn em làm người tình mầm giống của chị cũng có tám phần là vì em hư mà?

- Không cần biết là vì cái gì nữa, tôi đã chọn cậu rồi, nội dung của bản thoả thuận đó cũng sửa theo ý của cậu rồi, cậu vẫn không bằng lòng sao?

- Bích Tú Hinh vừa nó vừa mỉm cười

- - Ai bắt nạt ai thì ta chưa nói vội, chỉ nói về thời gian là 80 năm quả thật rất khó nói, như vậy thà rằng tôi không hạn chế về thời gian nữa, những điều khoản có thể đập vào mắt đó thì thôi nhưng những điều khoản khác thì tôi không nhượng bộ nữa, cậu còn quá trẻ, cộng thêm cái tính hấp tấp của cậu lúc bốc đồng lên lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên cậu chỉ có thể bị động.

- Nhưng mà chị không cho tôi chút quyền chủ động nào, tôi sẽ cảm thấy bị chị lợi dụng chị hiểu không? Rắc rối quá đi!

- Cái này cứ ký theo quy định đi, đến lúc đó tôi sẽ suy nghĩ lại yêu cầu của cậu, như vậy được chưa? Cái này coi như là nhượng bộ rồi nha.

Đượng Sinh thở dài một cái

- Được rồi, không nói đến việc này nữa, chị lập thành văn bản chính thức tôi ký là được chứ gì, nói về việc của xưởng sản xuất ô tô Phượng Thành đi, hợp tác với chị tôi không lăn tăn gì nhưng hợp tác với em trai chị thì tôi hơi băn khoăn, tôi với cậu ấy không thể chui vào cùng một cái rọ được, tôi phản đối.

Bây giờ thì Đường Sinh đã biết Bích Tú Hinh có ý giúp đỡ Bích Tông Nguyên, dù sao thì họ cũng là chị em, không có gì đáng trách cả.

Còn về tập đoàn Uông Thị thì Đường Sinh cũng không quá có thành kiến, mặc dù chưa từng giao du với người đàn bà Uông Sở Thanh này nhưng bà ta cũng là người có nguyên tắc.

Bích Tú Hinh đích thực muốn níu kéo nhà họ Bích vào, cô ấy thấy được ở Giang Lăng hoặc là Phượng Thành còn không muốn đối đầu với Đường Sinh thì phần thắng cũng không lớn, chi bằng cùng phát triển, mà bản thân mình lại là môi giới nếu có thể buộc Cẩn Sinh lại với Bích Thị thì đó là mối rất quan trọng, đều là việc kinh doanh mọi người cùng có lợi nhuận là được, nhưng cô ấy cũng biết em trai cô ấy và Uông Thị lại không nghĩ đơn giản như vậy, bọn họ muốn cướp đoạt nguồn lợi nhuận.

Nhưng Đường Sinh ăn chay sao? Hắn sẽ bị ai ức hiếp đây? Lần này tự mình tham gia vào việc thu mua Phượng Thành cũng chính là muốn xoa dịu mâu thuẫn giữa họ.

- Đường Sinh, về việc thu mua xưởng sản xuất ô tô Phượng Thành tôi còn muốn kéo dài mục đích ra nữa, phương diện kinh doanh của Phượng Thành quá nhỏ, thực lực còn hạn chế, tôi muốn dựa vào Quốc tế, đưa thương hiệu ra thị trường quốc tế, như vậy tôi có thể tạo cơ hội cho nó, cậu có thể từ chối hợp tác với tôi không?

- Tôi không có ý định từ chối hợp tác với chị, chị tốt như thế cho tôi vay vốn lại bao tôi làm người tình, tôi thật sự rất hạnh phúc!

Trước đây Đường Sinh cũng không có dự định tham gia vào cổ đông của Phượng Thành, nhưng khi Bích Tú Hinh đã có kế hoạch lâu dài đưa Phượng Thànhlên đẳng cấp quốc tế lúc đó thì sẽ khác, so với bất cứ nhà sản xuất ô tô có tên tuổi nào của nước ngoài về vốn đầu tư, kỹ thuật, dây chuyền sản xuất .vvv…tất cả tập chung lại chắc chắn phải rất lớn, Bích Tú Hinh có tiềm lực kinh tế là rất lớn nếu thực sự muốn làm thì đó không phải là vấn đề, như vậy về sau xưởng sản xuất ô tô Phượng Thành sẽ là một chiếc bánh ngọt.

Bích Tú Hinh cảm thấy trong lời nói của Đường Sinh có chút giận dỗi, nhưng chỉ là một chút thôi, để mà nói ai là người thu mua Phượng Thành cũng không liên quan nhiều đến Đường Sinh đúng không? Cậu cũng không thể vì việc của cậu mà không quan tâm đến sự phát triển của Phượng Thành đúng không? Cho nên sự giận dỗi của cậu không phải là việc này, Đường Sinh thực sự giận dỗi là vì Bích Tú Hinh đã kéo Bích Tông Nguyên vào mà cậu ta lại không thể chỉ vì có mặt Bích Tông Nguyên mà tuyệt giao với Phượng Thành, như vậy mới nói cậu ấy thấy hơi bối rối, nếu chỉ có Uông Thị thu mua Phượng khí thì cậu ấy cũng không phải nghĩ đến vấn đề này mà chỉ cần điều chỉnh một chút chiến lược là được.

- Đường Sinh, tôi biết là cậu có chút thành kiến với em trai tôi, con người của cậu ấy có hơi kiêu ngạo, ngông cuồng một chút nhưng khi làm việc thì cũng có đầu óc và cũng không sai sót gì, tôi thừa nhận rằng cậu ấy so với cậu thì còn kém xa, nhưng coi như là nể mặt tôi đi được không?

- Như vậy thì chắc chắn phải nể mặt chị rồi, nhưng nghĩ cho cùng tôi bây giờ cũng không thấy khó khăn lắm, chúng ta mà ký cái thỏa thuận gì gì đó thì cậu ấy chẳng phải là em vợ tôi hay sao, cậu ấy mà dám mở mồm ra chị xem tôi có dám cho cậu ấy một trận không? Không đến nỗi nào, cứ như vậy đi.

Lần này thì đến lượt Bích Tú Hinh gặp rắc rối rồi, nghĩ cũng đúng nếu một khi ký thỏa thuận đó xong thì thân phận của cậu ấy chẳng phải đã thay đổi sao? Anh rể giá rẻ ư?

Đường Sinh giơ cốc lên chạm cốc với Bích Tú Hinh - Chị Hinh, đừng lo lắng chị cứ nhắc nhở cậu ấy thường xuyên là đừng có trêu trọc gì tôi thì tôi cũng chẳng rỗi hơi mà làm gì cậu ấy đúng không nào? Anh rể tuy giá có rẻ chút nhưng dù sao vẫn là anh, tôi cũng chẳng dễ dàng bắt nạt cậu em vợ giá rẻ đó đâu.”

Bích Tú Hinh nhìn Đường Sinh

- Chuyện em vợ với anh rể cậu không được phép nói ra, nếu cậu ta có gì không phải với cậu, cậu chỉ cần nói với tôi là được rồi, tôi sẽ cảnh cáo cậu ta, ngoài ra tối muốn 40% cổ phần trong chiến lược Phượng Thành của Cẩn Sinh.

Đường Sinh xuýt nghẹn, - Chị Hinh, chị thực sự muốn nuốt cả tôi à? Được tôi cho chị 40%, nhưng cổ phần của Phượng Thành tôi cũng muốn lấy 40%”

- Không được.

- Bích Tú Hinh từ chối luôn

- Thứ nhất cậu không có thực lực lớn như vậy, thứ 2 tôi đã hứa với Uông Sở Thanh cổ đông thứ 2 của Phượng Thành là cô ấy, cổ đông thứ 3 là em trai tôi đại diện cho Bích Thị, nhiều nhất là cổ đông thứ 4, đây là nhượng bộ lớn nhất rồi đấy.

- Cái gì cơ!

- Đường Sinh trợn mắt

- Làm gì có ai em vợ lại ngồi trên đầu anh rể chứ? Đừng có ức hiếp người như thế chứ, tôi không làm nữa!

- Chúng ta chẳng phải cùng một nhà sao? Tôi là cổ đông lớn nhất, cậu ấy làm sao mà ngồi trên đầu cậu được chứ?

- Bích Tú Hinh cười nham hiểm.

Đường Sinh hừ một tiếng

- Đừng có dụ dỗ tôi, chúng ta cùng một nhà pháp luật có công nhận như vậy đâu? Nhượng bộ lớn nhất cổ đông thứ 3 là tôi, cái này là bắt buộc, để hai người con gái ngồi lên đầu đã mất mặt lắm rồi lại còn để cho em vợ ngồi lên đầu nữa tôi thà chết còn hơn.”

Bích Tú Hinh bật cười

- Được rồi, Cẩn Sinh là cổ đông thứ 3, lần đầu tư này cũngkhông nhỏ, vốn của anh là vay từ phía tôi đúng không?

Vừa nói đến vay Đường Sinh cũng chẳng còn cách nào khác, Phượng Thànhlớn thế cơ mà? So với Giang Xỉ chỉ mạnh hơn chứ không yếu, tài sản ít cũng tám trăm triệu, Bích Tú Hinh nói cô ấy chắc chắn là cổ đông thứ nhất, cổ đông thứ 2 sẽ khống chế cổ phần, 2 cổ đông lớn nữa là thứ 3 và thứ 4, Đường Sinh nói:

- Cẩn Sinh thấp nhất là chiếm 10% còn thấp hơn nữa thì chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.

Thực sự thế này là quá thấp rồi, 10% của một tỷ tám trăm triệu là một trăm tám mươi triệu, hiện tại mức này thì Cẩn Sinh có thể bỏ được ra nhưng Đường Sinh không thể tự động sử dụng vốn của Cẩn Sinh, Chiến lược Phượng Thành và những kế hoạch khác còn phải sử dụng đến vốn, còn tiền vốn để góp vào Phượng Thành chỉ có thể đi vay thôi.

Dù sao vay từ chỗ Bích Tú Hinh cũng tiện, cô ấy không cho người khác vay thì cũng cho mình vay trước, mấu chốt là cô ấy cũng có lợi.

Sau khi Đường Sinh rời khỏi Giang Lăng Nhân thì đến thẳng Cẩn Sinh Cung, cùng thảo thuận với Mai Chước về việc điều chỉnh Chiến lược Phượng Thành và nghĩ cách mời Sở Hùng Đông con người này tham gia vào Cẩn Sinh để cho anh ta làm đại diện của Cẩn Sinh trong xưởng sản xuất ô tô Phượng Thành, vì anh ta ở Phượng khí có một mạng lưới vững chắc, người này có thể lợi dụng được.

Mà việc cải tổ Phượng Thành chắc chắn phải kéo dài đến sang năm, còn việc thay đổi sản xuất kinh doanh gì gì đó thì là vấn đề của nửa năm sau, trước mắt tiêu chuẩn sản xuất định vị hộp chuyển tốc độ của Giang Xỉ dựa vào sản lượng xe giai đoạn này của Phượng Thành, còn hướng chính sẽ thay đổi sau khi điều chỉnh.

- Bích Tú Hinh có nói với cậu về việc thỏa thuận mầm giống không? Sau khi Mai Chước nói xong việc chính thì bắt đầu quan tâm đến việc này.

Đường Sinh vuốt mũi

- Việc đó về cơ bản đã bàn bạc xong, mỗi tháng đều hạn chế về số lượng, nghe cũng có vẻ quy tắc lắm?

Mai Chước trợn mắt nhìn hắn

- Sắp không nhận ra cậu rồi đấy, được người đàn bà giàu có chọn làm giống, nếu đổi là một cô gái xấu xí cậu có ký không?

Đường Sinh biết rằng Mai Chước đang ghen và cười nói:

- Chị Chước đừng có ghen tị nha, tôi rất tin tưởng chị nên mới nói cho chị nghe đấy, lượng thứ cho tôi nha!

Dí tay vào trán hắn Mai Chước nói:

- Cậu thấy tôi và Sắc Sắc dễ bắt nạt lắm à? Sao không đi nói với Ninh Hân đi?

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi