Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Liễu Vân Huệ lại một lần nữa tới Giang Lăng, lần này cách lần tới vào Quốc khánh trước gần hai tháng, bà thật sự nhớ chồng và con trai.
Thực ra vợ chồng xa cách hai nơi lâu ngày, tuy nói là vì công việc và sự nghiệp nhưng cũng ít nhiều ảnh huởng đến tình cảm.
Trước đây Liễu Vân Huệ và Đuờng Thiên Tắc có chút mâu thuẫn trong việc đối xử với con. Cứ gặp nhau là cãi nhau, tuy là không ảnh hưởng sâu sắc đến tình cảm vợ chồng , nhưng muốn nói là không chút ảnh hưởng là không đúng, đấu khẩu xong thì không còn tâm trạng cho chuyện vợ chồng nữa.
Khi tâm trạng bạn đã không tốt thì cũng không còn tâm trạng làm một số việc . Nhưng khi những chuyện này quấy rầy bạn, một chút đã lại nghĩ đến chuyện ân ái. Thời gian này vì sự thay đổi của con trai mà họ thường xuyên nói chuyện điện thoại, trở nên hòa thuận hơn.
Đến nay đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nếu như không ân ái nữa thì vẫn còn bốn mươi năm thì sao? Cái gì đáng trân trọng thì cần phải trân trọng nó.
Đêm lạnh lẽo, trong phòng của Bí thư Đường tại Nhà khách Thành ủy, hai vợ chồng đến mười hai giờ vẫn chưa ngủ, sau khi ân ái xong lại bàn chuyện con trai. Đường Thiên Tắc cực kì hài lòng với những biểu hiện của con trong thời gian này:
- Vân Huệ, đừng nói là con của chúng là khiến người khác kinh ngạc, mà sau khi nó lăn lộn ở Phượng Thành hơn hai mươi ngày đã xoay chuyển càn khôn. Nghe nói tổ khảo sát của Tập đoàn chế tạo ô tô Phượng Thành sắp tới Giang Lăng. Sắc Sắc nói với tôi thằng bé này cho mọi người đi phơi nắng cả rồi. Tôi đoán là nó để lộ ra mối quan hệ của nó và Lục Như Hoành cho người bên nhà máy chế tạo ô tô Phượng Thành biết. . Nếu không chắc không thể dễ dàng chặt chẽ như vậy được. Sự gắn bó chính trị với doanh nghiệp không thể phân tách. Sự ảnh hưởng củaquyền lực ở đâu cũng có, con chúng ta thật biết lợi dụng điều này.
- Em đã nói rồi, con chúng ta là xuất sắc nhất. Anh vẫn cứ không tin, bây giờ thấy thế nào? Con của chúng ta không làm anh mất mặt chứ?
- Không mất mặt mà còn đem lại sĩ diện cho cha nó, ở Giang Lăng cũng rất cừ.Cẩn Sinh đã làm là thành, khiến người ta khiếp sợ. Anh vẫn không tin con mình là đứng sau chủ trì, nhưng căn cứ vào những biểu hiện bên ngoài, thì không ai khác ngoài nó, anh thật đã không nhìn ra nó.
- Anh nói xem anh làm cha như thế nào? Đến chính con mình mà cũng không nhìn ra?
Liễu Vân Huệ được phen đắc ý, phản khán lại chồng.
- Tuy nhiên em cũng đừng quá đắc ý. Anh đã gọi Lý Trọng Phong cho người tới trường học nghe ngóng rồi. Con chúng ta từ khi tới Giang Lăng, gần bốn tháng rồi nhưng nó đi học chưa được mười ngày. Thật xuất sắc, quá là xuất sắc, nếu không phải nó làm những chuyện này, Anh….
Anh cái gì không nói ra đươc.Đường Thiên Tắc cười khổ Đi học để làm gì? Cũng là để làm những việc này. Nhưng hiện nay nó làm được hết rồi.
Đường Thiên Tắc không hiểu con cũng chính là vì điểm này.
Bạn nói xem có phải do La Sắc Sắc và Mai Chước giúp cho Đường Sinh? Cũng không hẳn vậy, năng lực La Sắc Sắc thế nào tự cô ấy cũng biết, cô ta không làm được những chuyện đại sự như thế. Đó là chuyện chỉ gặp Đường Dục có hai lần, mà hắn phải gọi cung kính là “Anh Sinh”, trong ánh mắt hắn còn ẩn chứa những thứ gì, Đường Thiên Tắc nhìn là hiểu, dường như là muốn nói bí thư Đường, chắc là ông bày mưu tính kế? Đường Thiên Tắc có năng lực phân biệt, đương nhiên hiểu được, chỉ thầm nghĩ? Tôi đâu có bày mưu gì? Không có đâu.
Bên này thì vợ chồng Bí thư Đường nói chuyện đầy tự hào về con trai một cách hòa hợp. Bên kia con trai Đường Sinh ở nhà cũng không ngủ, bị Đường Cẩn và Quan Quan chà đạp.
- Tôi nói không đánh cờ, các cậu không đánh không được, các cậu nói xem thế này là các cậu đánh cờ sao? Chơi cờ là phải có quy tắc đúng không?
- Có cái quái gì, chẳng đã nói rồi sao, nguyên nhân chúng tôi thích chơi cờ là vì nó có thể đưa đến cho một vài người niềm vui, thua thì là thua rồi, nhìn xem bàn cờ này có thảm không? Mười sáu quân cờ bị người ta ăn chỉ còn lại có một con tốt, anh còn mặt mũi gì mà nói quy tắc?
- Đúng vậy, nếu không vì thấy cậu đáng thương thì con tốt cũng không để lại cho cậu, còn lột da cậu ra ấy., Đêm nay thật tuyệt.
Cuộc đời người chính là đau khổ đồng hành với khoái lạc. Khi bạn bị hai cô gái đẹp chỉ mặc áo ngủ áp sát hai bên trên giường, cảm giác hạnh phúc không? Chắc chắn là có, các anh em, nhất định sẽ học theo Nhị Thế Tổ, tán gái phải tán một đôi, sảng khoái tức mức muốn chết cho nhanh.
Nói bắt đầu được kẹp ở giữa, thì Đường Cẩn nhanh chóng chen vào giữa
- Không được bắt nạt Quan Quan, cái đồ xấu xa này, đi về phòng cậu đi.
- A, tôi đâu dám ngủ một mình, tôi sợ ma lắm, tối qua nửa đêm đi vào nhà vệ sinh, còn chưa bật đèn đã thấy một ông đen lặng lẽ ngồi lù lù trên bệ toilet. Khi đó tôi sợ không còn muốn đi tiểu nữa, sao trong nhà lại có ma?
Hai cô gái đều sợ ma, nghe Đường Sinh nói đã biết rõ là hắn dọa mình, nhưng trong lòng thì sợ dựng tóc gáy. Kết quả là tên xấu xa này lại bị đánh một trận:
- Cậu có nói không? Không dọa người khác nửa đêm không dám đi vệ sinh thì không được à? Phải mang cậura để canh cửa.
Đến khi tắt đèn rồi họ vẫn hưng phấn mà không ngủ được. Đều là những nam nữ thiếu niên mới , mười bảy mười tám tuổi, tuổi xuân hừng hực, hơn nữa giữa họ đều có chút mờ ám.Phòng tối om, Đường Cẩn co ngừoivào lòng Đường Sinh, mặt đối mặt với Quan Quan, còn an ủi cô ấy.
- Quan Quan đừng sợ, để mình ôm bạn.
Hai cô gái xinh đẹp ôm lấy nhau, hơi thở nghe rất rõ, nếu như có ý đồ xấu thì Đường Sinh cũng chỉ để trong tâm tư. Giữa hai cô gái thì không có gì, nhưng ý đồ xấu trong lòng Đường Sinh thì quá lớn. Hai cô nàng xinh đẹp đang nằm ngủ bên cạnh, ai mà ngủ được mới có ma quỷ, nằm một tiếng đồng hồ mà hắn không ngủ nổi Nhưng Đường Cẩn qua chừng nửa tiếng là đi vào giấc ngủ rồi. Ban đầu cô cũng ôm khối tâm sự riêng không ngủ được nhưng Quan Quan cũng nằm cùng giường, tà tâm cũng đành dẹp bỏ.
Có điều tà tâm của Quan Quan còn lớn hơn nhiều, mới đầu cô giả vờ ngủ, giả vờ đến hơn một tiếng đồng hồ, cho đến khi tiếng ngáy của Đường Cẩn đều đều vang lên cô mới mở to mắt ra. Tâm sự của cô và Đường Cẩn không giống nhau, Đường Cẩn và Đường Sinh là tình yêu danh chính ngôn thuận, còn mình và Đường Sinh chỉ là yêu vụng trộm.
Quan Quan choàng tay qua vòng eo nhỏ nhắn của Đường Cẩm là có thể dễ dàng chạm vào Đường Sinh. Lúc đó Đường Cẩn đã ngủ say rồi, còn Quan Quan lại rất tỉnh táo., Khi tay cô bị Đường Sinh nhẹ nhàng cầm lấy, tim Quan Quan đập thình thịch, tên này thật là to gan, cô liền nhẹ nhàng nhấc đầu lên nhìn.
Đường Sinh cũng mở to mắt nhìn lại , hai người nằm cách nhau bởi Đường Cẩn nhưng đều mang đầy tà ý, thật là quá sức kích thích.
Quan Quan chỉ đầu ngón tay vào tay hắn, đối mắt đẹp oán trách, như muốn nói tại sao anh lại làm bậy? Anh đúng là tên trộm to gan
Thực tế cánh tay Quan Quan đặt dưới phần eo trên của Đường Cẩn, nếu như mức độ cử động ngón tay mà mạng thì cánh tay cũng sẽ hơi rung động, rất có thể làm cho Đường Cẩn tỉnh. Nửa tiếng đồng hồ trước Đường Cẩn còn có chút đề phòng bọn họ, nhưng sau đó lại bỏ qua, còn trách bản thân sao lại nghĩ Quan Quan như thế, lại thêm quá buồn ngủ, cuối cùng đã đi vào giấc mộng đẹp, lay cũng không tỉnh.
Đường Sinh ngồi dậy không một tiếng động, chỉ ra bên ngoài, ra hiệu là chúng ta ra ngoài đi. Quan Quan liếc mắt nhìn hắn, rồi chỉ vào Đường Cẩn, ý là cậu dám sao? Đường Sinh lại chớp chớp mắt nhìn cô, lấy tay gvỗ vỗ ngực, lại lắc lắc đầu, ra ý rằng tôi không sợ.
Hắn thật đúng là nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, chân trần không phát ra tiếng động bước xuống cuối giường, rồi nắm lấy đôi chân trắng như ngọc của Quan Quan chỉ ra bên ngoài. Quan Quan đâu dám ra ngoài, không bị tên xấu xa này vô lễ mới lạ. Cô ta liền lắc đầu tỏ ý không dám ra ngoài, nào ngờ Đường Sinh ngồi xổm ở cuối giường.
Quan Quan đang nghi hoặc hắn muốn làm cái gì, thì Đường Sinh đã hôn vào đôi chân đẹp của cô.Đôi chân của Quan Quan rất đẹp, thon gọn mà không mất đi vẻ nõn nà, buổi tối rửa chân xong các ngón chân như ngọc. Lại dưới ánh trăng mờ từ ngoài cửa sổ phòng chiếu vào khiến có thể thấy màu trắng nõn của đôi chân, có vẻ đẹp tinh tế nguyên sơ. Đường Sinh vuốt ve mãi đôi chân của cô.
Không dám giãy đạp mạnh, Quan Quan muốn rút chân về mà không được, hơn nữa chiếc váy ngủ nhỏ cũng không dài, Đường Sinh ngồi ở bên dưới có thể nhìn thấy hết , làm cho cô ngượng muốn chết. Nhưng bàn tay hắn cứ vuốt ve chân cô, làm cô thấy sự ấm á, dịu dàng lan tỏa. Cô căng thẳng đến mức gần như không còn thở được, tim đập thình thịch như muốn rời lồng ngực ra, cậuta thật sự dám sao?
Lần trước hôn chân chỉ như chuồn chuồn lướt qua trên mặt nước. Nhưng hôm nay lại không như vậy, sau khi hôn xong còn đưa ngón chân cái của Quan Quan lên miệng ngậm. Không thể nói hết bằng lời sự kích thích cực lớn khiến Quan Quan hồn bay phách lạc. Đường Sinh vừa mút vừa chăm chú nhìn Quan Quan.
Quan Quan xấu hổ và giận dữ, lồng ngực phập phồng lên xuống nhưng không dám nói gì, miệng mở to, chỉ dám thở ra nhẹ nhàng.
Đường Sinh chuyển từ ngón chân cái đến ngón chân út, làm cho linh hồn của Quan Quan cũng lay động, cô khó có thể chịu được kích thích như vậy, cũng căng thẳng quá mà quên mất là một tay mình vẫn còn ôm lấy Đường Cẩn. Cũng bởi vì Đường Cẩn nằm bên khiến cho cô lại càng căng thẳng, kết quả là cô cánh tay dùng lực ôm mạnh Đường Cẩn mà khong biết. Vốn Đường Cẩn ngủ vẫn chưa lâu, nên nói khó nhọc:
- Cậu ôm chặt tôi làm cái gì vậy?
Cô vừa mở miệng, cả Quan Quan và Đường Sinh đều sợ đến hồn vía bay mất. Quan Quan vờ như không biết gì, lại cất tiếng ngáy, như muốn cho Đường Cẩn biết tôi ngủ rồi, mơ mới ôm lấy cô. Giả vờ thôi, không biết làm gì khác. Đường Sinh ở dưới chân cũng chạy rồi.
- Ôi, Đường Sinh đâu?
Đường Cẩn chỉ cho rằng Quan Quan nằm mơ ôm chặt lấy mình, cũng không hoài nghi gì, nhưng quàng tay lại sờ không thấy Đường Sinh. Thực ra Nhị Thế Tổ đang ép sát dưới đất ở chân giường, căng tai lên nghe lời Đường Cẩn lẩm bẩm:
- Chắc đi vệ sinh rồi, mình cũng đi thôi, nói cái gì đến ma quỷ làm người ta sợ.
Cô liền tụt xuống chân giường, vừa cho chân xuống đất liền…
- Cậu muốn chết sao, cậu nằm dưới đất muốn dọa chết tôi à?
Chân vừa đạp vào Đường Sinh, Đường Cẩn sợ quá suýt nữa nhảy dựng lên.
Quan Quan vội che gối lên mặt, rất kịp thời dùng gối để ngăn tiếng cười nhỏ lại. Cũng may Đường Cẩn bị dọa sợ quá không chú ý đến cô, lúc đó Quan Quan làm bộ bị cô ta làm thức giấc, ngồi dậy nói:
- Sao vậy Cẩn Cẩn, nửa đêm canh ba còn gào thét.
- Là tên xấu xa này, làm sao lại nằm dưới đất, cậu đứng lên đi, có phải cậu muốn làm chuyện xấu?
Đường Cẩn thò tay kéo tai ĐườngSinh, trong lòng Đường Sinh thầm kêu khổ, trong nhưng trong cái khó lại ló cái khôn:
- Ai biết được, tôi không ngủ được nên tập chống đẩy.
- Cúi đầu xuống, khẳng định không làm chuyện tốt, đợii một lát tôi xử lý cậu, Quan Quan, đi thôi, trước tiên đi nhà vệ sinh đã.
Cô kéo Quan Quan cùng đi nhà vệ sinh, hai người vừa là ngoài, Đường Cẩn hỏi:
- Quan Quan, tên xấu xa đó có bắt nạt cậu chứ?
Quan Quan rất nhanh khôi phục lại trạng thái, dù lòng còn hoảng hốt nhưng cũng ra vẻ ung dung trấn tĩnh, giả vờ nói:
- Tôi ngủ say rồi, chắc là không có đâu. Chếc váy ngủ mặc trên người cũng không có gì khác lạ Không phải cậu ấy làm gì cậu chứ? Dù sao tôi cũng không cảm thấy gì
- Cũng không đúng, chắc chắn hắn muốn làm gì xấu, đúng lúc bị chúng ta dậy phát hiện, phải lấy dây trói hắn lại nằm ngủ mới an toàn.
Đường Cẩn chợt nghĩ ra trên mắc áo không biết có đôi tất dài của ai, quay về trói tay Đường Sinh lại, buộc vào đầu giường, nhưng mà nghĩ tới vấn đề máu lưu thông nên chỉ trói lỏng thôi.
- Trói tôi ngủ sao được?
- Có chó sói háo sắc bên cạnh, chúng tôi nửa đêm biết làm sao. Lúc nãy anh làm trò ma quỷ gì, muốn làm gì đấy?
- Không có gì, thực sự là định chống đẩy, ở bên cạnh đột nhiên có hai mỹ nữ, thật không quen nên không ngủ được.
- Bên dưới sưng cả lên mà còn không thừa nhận? Xem ra không xử lý cậu không được, Quan Quan tắt đèn đi, mình bắn cậu nhỏ của hắn.
Khi trong phòng tối om Đương Cẩn thật sự lột quần đùi của tên xấu xa ra, một tay nắm lấy cái đó của hắn, một tay búng, tiếng thét chói tai vang lên trong đêm.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi