Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Buổi tối, sau khi về tới nhà lúc đi tắm, Ninh Hân nhìn lại chỗ mà mình lỡ tay công kích Đường Sinh. Mặt cô vẫn còn đỏ ửng lên vì ngại.
Trở lại phòng, mặc một chiếc váy ngủ ngắn, Ninh Manh trèo lên giường nằm đọc sách.
- Ôi!...Bà chị của em! sao mặt chị lại đỏ ửng lên thế kia? Để em xem nào….uống rượu đúng không? Cùng với anh chàng đẹp trai nào thế?
- Đường Sinh!
- Gì… Không thể nào ?
Ninh Mạnh hơi trợn mắt, xoay người ngồi dậy.
- Sao? Không được chắc?
- Không, không phải thế,nhìn anh ta nhỏ thế thì người ta thấy ngạc nhiên chứ sao,chị của em lẽ nào lại chung tình với “mối tình chị em” sao?
Ninh Hân giơ tay gõ vào đầu cô em một cái:
- Ngủ đi, trong đầu lúc nào cũng chỉ chứa những điều đen tối thôi, là bố muốn chị tìm hiểu con người đó.
Ninh Mạnh chưa chịu buông tha, chạy đến ôm lấy cổ cô, đưa tay chọc vào ngực cô.
- Chị à! Trước mặt chị thì em chẳng còn tự tin nữa rồi, làm sao lớn rồi có thể to như thế này được, của em có phải là nhỏ quá không?!
Ninh Hân ngớ người ra, cảnh tượng làm cho Đường Sinh “thất thủ - lỡ tay” lại hiện ra trong đầu, khiến cô ta không thể chấp nhận được, khi bị chạm vào sao lại có cảm giác như bị điện giật thế nhỉ? Đúng rồi, là phản ứng sinh lý, nhưng bộ phận cơ thể có phải là quá nhạy cảm không? Xấu hổ chết mất.
Nhưng khi Ninh Manh chạm vào ngực cô thì hình như không có cảm giác đó. Lẽ nào đàn ông và đàn bà lại khác nhau???
- Chị lớn hơn cô những tám tuổi, to hơn cũng là chuyện bình thường.
- Lại còn liên quan đến tuổi tác sao?Mẹ hơn chị những hai mươi mấy tuổi mà cũng có lớn hơn chị đâu ?
- Thôi tôi chịu cô rồi, không nói nổi với cô nữa...Ngủ đi!
Cái vấn đề của cô em gái khiến Ninh Hân dở khóc dở cười. Rồi bỗng nhiên hai chị em lăn ra cười.
- Chị này, có phải chị nghi ngờ Đường Sinh có vấn đề không? Thực ra, em cũng không rõ về anh ta lắm, nhưng em thấy hắn cũng không hẳn là người xấu !
- Không xấu tức là tốt rồi! Cái cảm giác này nguy hiểm thật.
Cô bất thình lình đưa tay dí vào trán cô em bảo.
- Ái...Chị hai à!! Em phải cảnh cáo chị, trong thời gian này thì việc học của chị mới là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu, đừng có phân tán tâm tư vào chuyện khác.
- Chị ơi! chị hẵng cứ lo chuyện cưới xin của mình đi.Chẳng lẽ chị muốn em cũng như chị bây giờ à? Chị muốn làm mẹ tức mà chết à?
- Con bé lắm chuyện này, chị cô mới hai mươi lăm tuổi, vội cái gì chứ? Cô nhìn chị giống người không ma nào thèm hả?
Ninh Hân trừng đôi mắt to, tròn, đẹp của mình lên. Song trong lòng thì lại rất lo lắng không biết mình có lấy được ai không. Cô thấy mình chẳng có hứng thú gì với đàn ông cả.
Ôi! không, trừ cái tên thối tha ý ra...hic...trời ơi! Sao lại là hắn cơ chứ?
Đột nhiên Ninh Hân phản ứng lại, bị trực giác của chính bản thân làm cho điêu đứng một trận
...
Đường Sinh trọ ở căn phòng phía Nam,đang cầm di động nói chuyện điện thoại với mẹ.
- ..Mẹ, Con ở đây cũng không đến nỗi nàoạ, phòng thì rộng, rất thoải mái, giường ngủ lại càng thoải mái hơn, nằm một mình muốn lăn đi đâu thì lăn cũng không sợ bị ngã, giường ngủ theo đúng kiểu Trung Quốc ....Tivi nữa chứ? Có hết, chẳng qua là con không bật đấy thôi...
- ...Con à! Mày từ xưa tới nay chưa xa mẹ bao giờ, mày giỏi thật đấy, cũng không thèm gọi điện về cho mẹ, thật là không có lương tâm!
- Mẹ, thì chính tay con mua cho mẹ di động đấy thôi, mẹ đã gọi rồi mà...hờ, con có chuyện muốn nói với mẹ này...Nếu như chính quyền thành phố Giang Lăng muốn làm dự án gì đó, liệu có thể áp dụng một số điều khoản chuyên môn mà Sở Tài chính của tỉnh đưa ra không?
- Tất nhiên là có thể, tuy nhiên điều này đã quy hoạch tổng thể, không dễ làm như thế đâu, mày hỏi cái này làm gì?
- Không có gì, con hỏi lung tung thôi...con đang làm chút việc vặt thôi, tìm được mẹ yêu quý rồi, mẹ không hỏi con sống có tốt không à?
- Tiểu tử thối, mày bớt bỡn cợt mẹ mày đi, lo mà học cho tốt.
- Mẹ...con nói thật mà, ngõ Lão Đường đang được thi công giải phóng mặt bằng, lạichính là lấy quan hệ này nọ ra để gây sức ép, đây là một công trình trọng điểm của thành phố Giang Lăng, rất nhiều người đều thấy thế. Chẳng may có chuyện gì xảy ra, thể diện của một tân Bí Thư như bố con còn ra cái gì nữa. Đường Dục sẽ nhân cơ hội này mà rêu rao điều tiếng, đến lúc đó có phải là bố gặp rắc rối rồi không? Đấy là một vài suy nghĩ của con..
- Gì?! cái thằng quỷ như mày thì có chứngkiến gì chứ? Chuyện của người lớn mày xen vào ít thôi…
Thế đấy! trong mắt mẹ , mình mãi chỉ là “thằng nhóc con” , không cho nói hết câu gì cả.
- Mẹ, cái đó con…..
- Nghe lời mẹ, mày làm ơn học hành tử tế cho mẹ nhờ, có chút thành tích mẹ sẽ thưởng cho tiền tiêu, được không?
Mẹ lại dụ dỗ con? Lúc đó Đường Sinh chẳng còn muốn nói gì nữa,
- Ôi!...vâng, được ạ! mẹ à, con sẽ không làm mẹ phải xấu hổ đâu…
Liễu Vân Huệ còn nhắc nhở thêm con trai vài câu rồi mới yên tâm gác máy. Mặc dù ngoài miệng mắng con như thế nhưng trong lòng lại thấy thật hài lòng. Nó cũng biết vì bố nó mà suy nghĩ một sốviệc. Điều này nghĩa là nó đang trưởng thành, nhìn nhận sự việc cũng ngày một xa ngày một rộng hơn rồi!
Tối hôm đó Đường Sinh mơ một giấc mơ đẹp. Cô gái xuất hiện ngay từ đầu giấc mơ chính là Đường Cẩn. Câu chuyện xảy ra là hai người ôm nhau khi đang ở trên một chuyến xe buýt trật kín người, phía dưới ngột ngạt đến khó chịu. Đúng cái lúc muốn hôn Đường Cẩn thì khuôn mặt đó lại đột nhiên biến thành Ninh Hân. Ngay sau đó thì tay của Đường Sinh lại như có cảm giác chạm được vào người Ninh Hân rồi…bên tai đột nhiên nghe thấy mắng yêu của Ninh Hân…Tôi đánh chết cái tên xấu xa, bẩn thỉu như anh…
Đừng! chị Hân, rồi đột nhiên cái khuôn mặt ấy lại biến thành Đường Cẩn. Khuôn mặt xinh xắn, nụ cười ngọt ngào che giấu sự thẹn thùng,đôi môi như trái anh đào chín mọng,wow…
Đột nhiên, đúng lúc đó có tiếng ai đó gõ cửa.Trong lúc hắn đang xuýt xoa có được giây phút lên tiên, không thể tả hết hạnh phúc như thế nào…
Ahhhhh…..điên rồi!
Tỉnh lại thôi, mộng cũng tan rồi, trời cũng đã sáng rồi. Đường Sinh lồm cồm ngồi dậy, lau mồi hôi trên trán, vén chăn lên...ôi trời ơi! Ướt hết quần, trong mơ ư??!! Không phải! Nhưng mình phải làm sao với cái quần ướt sũng này bây giờ?...phải làm sao đây?
- Anh Sinh, anh Sinh , em là Đường Cẩn, anh dậy chưa? Mẹ và chị gọi anh xuống ăn sáng này.
- Ặc....Tiểu Cẩn. Em vào đây một chút được không, anh có chuyện muốn nhờ em...
- Dạ, em vào nhé...
Đường Sinh nhảy như bay xuống cầm vội giày đi vào ra mở cửa cho Đường Vĩ.Trong nháy mắt Đường Vĩ đã bước vào phòng, nhìn thấy Đường Sinh chỉ đang mặc một chiếc quần chíp.
- Có chuyện gì hả? anh Sinh...
Lại nói Đường Vĩ từ lâu đã coi Đường Sinh như là thần tượng trong lòng mình. Anh ấy ra mặt giúp chị hai xử lý Đại Hà Mễ. Giúp bà ngoại chống lại bọn ác nhân tác oai tác quái. Lúc anh ấy trừng trị bọn ác nhân thật giống như một người anh hùng giết hổ cứu dân làng, hình tượng của anh ấy còn mạnh mẽ hơn cả“Hạo Nam ca”. “
Đường Sinh kéo Đường Vĩ vào trong phòng. Từ trong túi quần lấy ra mười tệ rồi đưa cho Đường Vĩ..
- Em ra cửa hàng nội y ngoài phố mua giúp anh một chiếc quần chíp được không?...
- Ặk!không phải anh đang mặc đây sao? sao mà lại ướt hết thế kia? không phải chứ, thần tượng của em, lớn như thế này rồi còn tè giầm à?
Đường Sinh tròn xoe mắt, không thể làm sụp đổ hình tượng của mình trong lòng thằng bé được,
- Tè giầm cái gì chứ? Đây là một hiện tượng sinh lí bình thường, nhanh đi mua cho anh đi!
- Vâng.
Khai giảng xong Đường Vĩ cũng bước vào lớp 7 rồi, nghe thấy Đường Sinh nói đến hiện tượng sinh lí nó vẫn có chút gì đó mơ hồ. Nói gì thì nói Đường Cẩn cũng là một cậu bé “phong kiến”, phẩm hạnh tốt, bình thường không bao giờ giao du với nhưng thành phần học sinh cá biệt , ngay cả đến quán Internet cũng gần như chưa bao giờ đến đó.
Mặt khác, gia đình Đường Vĩ rất nghèo, làm gì có tiền để rảnh rỗi mà đến quán net? Các bạn đều có máy tính, nhưng những người ở ngõ Lão Đường này đều là những người nghèo nhất trong thành phố Giang Lăng này. Nói có chút khó nghe nhưng gia đình Đường Vĩ không thể sống nếu thiếu cái quầy bán hoa quả của vợ chồng Lý Thị.
Đường Vĩ đi từ trong sân ra gặp ngay chị gái.
- Bảo em đi gọi người mà em cũng mất luôn? Giờ em đi đâu đây?
- Hì, bà chị này, anh Sinh nhờ em đi mua cho anh ý cái quần chíp, anh ý làm ướt hết rồi, lại còn nói là hiện tượng sinh lí gì gì ấy
Đường Vĩ giơ tờ mười tệ đang cầm trong tay lên rồi quay đầu chạy mất.
Đường Cẩn vừa nghe thấy “hiện tượng sinh lí” đã hiểu ngay ra chuyện gì. Chợt mặt cô đỏ ửng lên dậm chân một cái rồi quay về sân.
Ở căn phòng phía Nam, Đường Sinh dường như nghe thấy tiếng nói chuyện của hai chị em, mơ mơ màng màng, nhưng không nghe được họ nói gì. Anh ta vội làm khô giường, dùng một lọ thuốc tẩy sạch chiếc quần chíp. Xuất tinh trong mơ là chuyện bình thường, hắn không thể cứ nghĩ mãi đến nó được, chỉ có điều là không thể mặc được..
Khoảng mười mấy phút sau Đường Vĩmới trở về, mười tệ đưa cho thằng bé mua được hai cái rẻ tiền, sợ nhất là làm rách cái loại này.
Thôi có còn hơn không, cứ mặc vào đã. Cả hai cùng đi từ căn phòng phía Nam ra, Đường Sinh hỏi:
- Chị em vừa rồi cũng ở ngoài à?
- Dạ.. chị hỏi em đi đâu em nói là anh đã “hiện tượng sinh lí” rồi nhờ em đi mua quần chíp hộ...
Đường Sinh mồm chữ O, rồi đột nhiên giơ tay ra dí vào trán thằng bé mà nói:
- Ai da...em nói hết rồi à?
- Không phải những gì mà em và anh đã nói với nhau sao?
Đường Vĩ gạt tay anh ra ngây ngô hỏi.
- Nhưng anh đâu có bảo em nói với chị emđâu.
Chẳng phải anh đã giao phó cho em đấy sao?!
Đường Sinh đúng là hết chỗ nói với thằng bé này,
- Ôi trời! ừ, tại anh, em.., em tự mà đi về một mình đi, anh..., anh còn phải đi có việc.
Đường Vĩ trở ra sân một mình, Đường Cẩn vẫn chưa ăn xong, cô cố tình lề mề, nhìn thấy cậu em vào phòng hỏi Đường Sinh đâu? Cậu bé liền đem tất cả chuyện vừa rồi kể cho chị nghe,
- Anh ý nói có chuyện cần phải giải quyết rồi đi luôn, đúng rồi, chị ơi, cái hiện tượng sinh lí đó em chẳng hiểu gì cả ,sao lại thế?
Cậu học trò ngoan ngoãn này không phải không hiểu cái gọi là di tinh, chẳng qua là tại Đường Sinh cứ úp mở về“hiện tượng sinh lý” nên nó mới tò mò như vậy.
Đường Cẩn liền thưởng ngay cho cậu em một cái cốc đầu đau điếng, trừng đôi mắt xinh đẹp nói:
- Sau này hãy nói kẻo đầu độc cái đầu em mất
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi