Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Trường Nhất Trung ở Phượng Thành nằm ở trung tâm thành phố, ở phía Nam tháp đồng hồ phố Nam. Hai năm trước sau khi đường quốc lộ được nâng cấp, nó cũng được mở rộng lên 12 làn đường. Hai hướng Nam Bắc đều có 6 làn đường, hơn nữa, những làn đường dành cho xe cơ giới cũng rất rộng rãi. Thoáng nhìn lại một cái, con đường quốc lộ này đã có hơi thở của thời đại mới.
Trường Nhất Trung ở phố Nam nằm giữa ngã tư, đây là một con phố lớn. Trước đây, cổng trường nằm ở phía Đông, vừa ra khỏi cổng trường là nhìn thấy tháp đồng hồ phố Nam, nhưng lại rất ảnh hưởng đến tình hình giao thông, gia tăng số vụ tai nạn nghiêm trọng, cho nên hiện giờ cổng trưng đã được chuyển về phía Nam.
Ngồi ở một quán ăn nhỏ đối diện trường Nhất Trung vẫn có thể nhìn thấy bờ tường của tháp đồng hồ ở đầu phố Nam.
Đường Sinh và La Tiểu Hổ, Đoan Mộc Chân, ba người ngồi một bàn từ lúc có vài người bắt đầu ăn sáng cho đến trưa, các học sinh cũng sắp tan học. La Tiểu Hổ hai ngày nay đều xin phép nghỉ học, lấy lý do rằng mặt mũi bầm dập thế này làm sao đến trường? Thật không còn mặt mũi nào nữa!
Cũng may là chuyện đó không đến tai nhà trường, ít nhất cũng không có bạn học nào đến tìm nó thông báo có chuyện. Huống hồ, ở trong trường, Tiểu Hổ có mấy người anh em rất thân thiết, chủ yếu là do nó đối xử với người khác rất nghĩa khí. Chuyện đánh thầy giáo lúc đó thuần túy là vì do một nữ sinh nào đó bị mắng chửi. Người đó chỉ có thể là bạn học của Tiểu Hổ, liền nổi cơn tức giận, cầm lấy viên gạch đánh vào đầu người ta.
- Anh Sinh, Thiêu Lạt Quán này là nơi các học sinh tụ tập, anh đừng nhìn bề ngoài xập xệ, toàn bộ ba tầng của quán, hàng ngày giữa trưa và buổi tối đều đông nghịt người. Em không lừa anh đâu, em có chút tiền tiêu vặt nào đều đến đây ăn. Món mì cay này ăn rất ngon, khiến cả người nóng bừng lên!
Thiêu Lạt Quán và Ma Lạt Năng cũng không khác gì nhau lắm, chúng chính là những quán ăn vặt nổi tiếng nhất, nhưng lại co cụm ở chỗ này để thu lời từ việc bán cho các học sinh. Nghe nói người mở quán là một tay anh chị nổi tiếng ở phố tháp đồng hồ, vài năm gần đây đã cải tà quy chính, đi bán hàng ăn. Thiêu Lạt Quán chính là thành tựu của y; xây dựng theo hình thức quán ăn nhỏ. Trong thành phố có sáu quán như vậy, tất cả đều nằm gần trường học, chuyên kiếm tiền của học sinh trung học.
- Ý của em là buổi trưa có thể gặp được Lục Sâm hoặc Tất Tiểu Long ở đây ư?
Mục tiêu của Đường Sinh chính là hai vị công tử này.
La Tiểu Hổ đã tiêm nhiễm khá nhiều thói quen xấu trong xã hội, vừa nói xong nó liền ngồi xổm lên ghế. Đường Sinh và Đoan Mộc Chân nhìn thấy liền mỉm cười, thằng nhóc này và chị gái nó, La Sắc Sắc dường như không phải do cùng một mẹ sinh ra, tính cách rất khác nhau. Sắc Sắc rất điềm đạm, chững chạc, còn nó thì lại rất nông nổi.
Thực ra trong lòng Sắc Sắc cũng có chút không an phận, thí dụ như vô số câu đùa và nhiều lần trêu chọc Đường Sinh, đây chính là bản tính của cô.
- Anh, anh nghe em phân tích này! Ở trường Nhất Trung này, không có ai dám đụng vào tên họ Tất kia, hắn được gọi là Đại Thái Tử đó!
Đại Thái Tử? Đường Sinh đưa tay sờ mũi. Được lắm, nó so với mình ai kiêu ngạo, ngông cuồng hơn? La Tiểu Hổ đã ăn xong một bát mì, một bên hét gọi thêm một bát rồi quay người lại nói:
- Còn về phần Lục Sâm, em cũng đã gặp anh này rồi, không giống như một kẻ hay giả bộ, nhưng lại rất ít nói, đôi khi em nhìn thấy anh ta bị đau. Còn chuyện anh nói năm ngoái anh ta bị bọn chúng đánh đập tàn nhẫn, em cũng không rõ lắm, vì đầu tháng ba năm ngoái, em vẫn chưa đến Nhất Trung. Nhưng sau khi tới đây, em nghe một trong số đám bạn của em nói, lúc ấy năm người của Tất Thái Tử đánh một người, cuối cùng còn kêu gọi rất nhiều người tuyên truyền cái biệt danh ‘kẻ bất lực’. Thật ra lúc ấy mắt của Tất Thái Tử bị đấm thâm đen.
- Nói cách khác, lúc bọn chúng năm người đánh một người, mà vẫn để người ta đánh cho sưng mắt, cũng đủ mất mặt rồi. Nếu lúc ấy là em, ít nhất có thể đánh được ba bốn thằng!
La Tiểu Hổ cũng không khoác lác, trời sinh đã cho nó sức khỏe như vậy rồi.
Đường Sinh không nói gì, quay lại nhìn Đoan Mộc Chân:
- Anh Chân, anh có thể dạy cho nó chút kỹ năng được không? Tôi thấy nó rất thích thú chuyện này!
Đoan Mộc Chân hai ngày nay đi theo Đường Sinh cũng biết chuyện lớn, nhớ lại cảnh tượng trị an kia, y rất sợ hãi. Y cũng đã từng là bộ đội, cũng biết quân đội quân kỷ rất nghiêm minh, dám đem quân cảnh ra ngoài để giải quyết việc riêng, chứng tỏ người này có thế lực lớn đến mức nào?
Hai ngày nay Thiếu tá Trần Liêm liên tục gặp Đường Sinh. Y cũng nhìn ra người này không tầm thường, nhưng vì không đứng trước mặt nghe bọn họ nói chuyện, Đoan Mộc Chân cũng muốn làm rõ mục đích của Trần Liêm. Nhưng cho dù có thế nào, y cũng nhận ra, Đường Sinh không phải nhân vật bình thường.
Nhớ lại chuyện kia, hắn chặt đứt chân người ta, nhưng hắn hoàn toàn không biểu hiện gì cả, dường như chuyện đó không phải hắn làm vậy.
Những chuyện đó chứng minh Đường Sinh có thế lực lớn, lại không nhất định phải là năng lực của chính hắn. Nhưng biểu hiện của Đường Sinh trong phương diện kinh doanh cũng làm y sợ hãi. Lúc ở trên xe, hắn và La Sắc Sắc, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ nói chuyện, nghe điện thoại từ Mai Chước, đều nói về kinh doanh và những chuyện có liên quan. Động đến khoản tiền vài triệu đến chục triệu, chắc chắn hắn đã nói sẽ dùng như thế nào, có thể thấy hắn thực sự là một ông chủ lớn. Dần dần, Đoan Mộc Chân càng lúc càng khâm phục Đường Sinh. Tuy hắn không nhiều tuổi, nhưng hắn lại rất từng trải.
Hiện giờ theo như hắn nói, muốn mình dạy cho La Tiểu Hổ vài đòn đánh bằng tay, chẳng lẽ là muốn đào tạo tên nhóc này để lấy mất bát cơm của đặc công như mình?
Đoan Mộc Chân trong lòng âm thầm lắc đầu. Nói thật nhé, mặc dù tư chất của La Tiểu Hổ không kém, nhưng y đã được rèn luyện từ nhỏ, còn bây giờ mới rèn luyện thì cũng vô ích, không có căn bản, nội công của nó không đủ mạnh. Tuy nhiên có luyện nhất định vẫn mạnh hơn không luyện, tối đa chính là mạnh hơn người bình thường khá nhiều, nhưng so với một bộ đội đặc công tinh anh chân chính sẽ thua kém rất xa. Nền tảng là rất quan trọng.
- Hay! Anh, anh nói anh Chân sẽ dạy em sao? Vậy hãy dạy em mấy chiêu đi, em thích nhất việc này đó!
- Em xem mặt bàn đá cẩm thạch này có cứng không? Anh Chân của em chỉ một đòn có thể đập vỡ nó, em nói xem anh ấy có lợi hại không?
La Tiểu Hổ giật mình, mở to mắt nhìn Đường Sinh, quay sang Đoan Mộc Chân, cười gượng nói:
- Anh Chân, anh Sinh nói có đúng không?
- Cũng không khác lắm, tuy nhiên nếu em muốn học từ đầu, thì phải có sự nhanh nhẹn của cơ thể, sự mềm dẻo của xương cốt ... Em đã mười sáu tuổi, đã qua tuổi tập luyện căn bản rồi. Anh đã tập luyện từ năm bốn tuổi, đến khi mười sáu tuổi như em thì anh đã có mười hai năm tập luyện.
La Tiểu Hổ quay người, đang chuẩn bị nói cái gì đó, chợt nghe thấy tiếng ồn ào, một đám học sinh từ trong trường đi ra. Cuối cùng trường Nhất Trung cũng tan học, rất nhiều học sinh hùng dũng bước ra, không ít người vừa bước qua cổng đã chui vào Thiêu Lạt Quán, quả là một cảnh tượng náo nhiệt.
- Anh, anh mau nhìn kìa, bên kia, đôi nam nữ kia, chính là Lục Sâm và bông hoa của trường, Viên Na. Sự việc năm ngoái xảy ra nguyên nhân chính là vì Viên Na, nhưng người được gọi là kẻ bất lực, Lục Sâm lại chiếm được trái tim của người đẹp. Có người nói là Viên Na đang thương hại hắn.
Ánh mắt Đường Sinh sáng rực như nhìn xuyên qua thủy tinh, nhìn thấy cặp thiếu niên thiếu nữ mười tám tuổi kia. Quả đúng là một cặp trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
- Tiểu Hổ, em có biết Lục Sâm là ai không? Nhà trường của bọn em có biết không? Cả Tất Thái Tử nữa? Chắc là biết chứ?
- Chuyện này, em không rõ lắm, căn bản em không đụng chạm đến quyền lực gì đó của bọn họ, nhưng nghe nói, bọn họ là ‘con ông cháu cha’!
- Không phải em là đồ óc heo đấy chứ? Liên tưởng một chút cũng có thể đoán được. Đúng rồi, chẳng lẽ em không biết Chủ tịch thành phố và Bí thư Thành ủy là ai ư?
- Không biết, em không quan tâm đến chuyện đó!
La Tiểu Hổ trả lời một cách dứt khoát, Đoan Mộc Chân đang ngồi tại chỗ liền bật cười.
Đường Sinh hiểu rõ, nó không có cách nào để liên tưởng. Nó vốn không biết Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố là ai, mình bảo nó liên tưởng như thế nào đây? Tại sao phần lớn học sinh lại không quan tâm đến chuyện đó? Không thể như vậy được, chính mình khi còn đi học cũng thường xuyên thảo luận với các bạn học xem ai đang làm quan, ai đang làm quan như thế nào, vì vậy có lẽ La Tiểu Hổ là loại người không hề biết lo nghĩ gì?
- Anh à, em không quan tâm con trai, em chỉ quan tâm con gái thôi, ví dụ như Viên Na. Cha cô ấy hình như đang làm quan trong thành phố.
Đoan Mộc Chân lại bật cười, tên nhóc này rất thật thà đáng yêu, câu: ‘em không quan tâm con trai, chỉ quan tâm con gái’ nói ra một cách rất thành thực.
Đường Sinh suy nghĩ, tại sao em trai Sắc Sắc lại là một tên ngốc. Sói ư? Nghĩ lại cũng đúng, nếu không sao nó có thể cầm tiền đi dụ dỗ Lưu Oanh? Tên nhóc này tuy tuổi không lớn nhưng gan cũng không nhỏ, còn hư thân sớm hơn cả mình nữa.
- Tiểu Hổ, em coi trường học là nơi như thế nào?
- Ha ha, anh Sinh, em không nói dối, quan trọng hơn, em chính là muốn thực hiện giấc mơ. Em nghèo nên chỉ muốn một điều, anh nhìn người em đi? Trông thật xấu xí, một ngày nào đó em phát tài, em sẽ đến thẩm mĩ viện sửa sang toàn bộ!
Đường Sinh và Đoan Mộc Chân đồng loạt cười ha hả, tên nhóc này rất thú vị. Lúc này, Lục Sâm và Viên Na đã bước vào, nơi này thật sự rất được các học sinh yêu thích, nghe nói ăn đồ cay rất nóng, các cô gái xinh đẹp không sợ ăn xong sẽ nổi mụn hay sao?
Lại gần, Đường Sinh liền có ấn tượng với Lục Sâm, quả thật rất đẹp trai, người cao gần bằng hắn, hơi gầy một chút, gương mặt khôi ngô tuấn tú, da trắng như tuyết, lông mày rậm, ánh mắt kiên định thâm trầm. Theo hắn, nhìn vào gương mặt này có thể đoán được Lục Như Hành cũng có gương mặt tuấn tú lịch sự như vậy ư? Lại nhìn Viên Na, ừ, thật là một người đẹp, nhất định là dung nhan xinh đẹp bậc nhất, có thể sánh ngang với Lâm Phỉ.
Lúc này bọn họ mới bước vào, theo sau là mấy thanh niên trẻ, vẻ mặt rất khả nghi, dáng vẻ có chút lạnh lẽo u ám. Trong lòng Đường Sinh khẽ động, chắc không phải xảy ra chuyện gì chứ? Đoan Mộc Chân có ánh mắt sắc bén, bỗng đứng lên:
- Bọn chúng có dao!
- Hả, mau cứu người đi, anh Chân…
Đường Sinh mặt cũng biến sắc, vội đứng lên, chỉ kịp nhìn thấy một trong năm sáu thanh niên kia nhảy vào, thực sự rút dao.
- Thằng họ Lục, mày chết đi!
Một tên dẫn đầu hung ác lao tới, Lục Sâm nghe thấy có người gọi họ Lục, liền xoay người quay lại, nhưng con dao đã đến nơi rồi, hắn ta liền hét lên theo bản năng, nhưng con dao của đối phương quá nhanh, đã cắm thẳng vào bụng cậu ta.
- Á!
Một tiếng thét chói tai, Viên Na hoảng sợ liền ngã xuống ngất đi. Đoan Mộc Chân thực sự rất giỏi, nhưng cách mấy cái bàn, tuy sốt ruột cũng không kịp lao tới, liền thuận tay vớ lấy một bình rượu trên bàn ném sang đồng thời quát lớn một tiếng:
- Mau dừng tay!
Nghe giống như một tiếng hổ rống vậy, ai cũng phải run rẩy, mọi người đều ngẩn người, bình rượu đã bay tới. Tên đã đâm Lục Sâm một nhát còn chưa kịp rút dao, liền bị bình rượu đập vào đầu, não bị chấn động ngay tại chỗ, mất ý thức rồi ngất đi.
Động tác của Đoan Mộc Chân cực kỳ nhanh chóng, có thể nói cách một khoảng cách xa, nhưng chỉ cần ba bước đã lại gần, hét to khiến mấy tên bị dọa ngẩn người, đây chính là một cơ hội tuyệt vời, có một không hai:
- Đừng làm gì khác, giết tên họ Lục trước đã rồi nói sau!
- Giết mày trước đã!
Đường Sinh cũng cầm bình rượu lao tới, hổn hển đập vào mặt tên vùa nói khiến gã ngất ngay tại chỗ. Đoan Mộc Chân cũng chặn đứng ba tên khác, dùng tay đánh rơi ba con dao trên tay chúng.
Khả năng của y thực sự rất cao, như gió như điện, căn bản không thể phát hiện y ra tay như thế nào, ba tên đó đã nằm úp sấp cả.
Đường Sinh chạy tới thì mọi chuyện đã kết thúc, Lục Sâm cũng ngã xuống trong vũng máu.
- Anh Chân, anh bế người đến bệnh viện trước đi, mạng người là quan trọng, mấy tên này báo cảnh sát xử lý là được. Này, ông chủ đâu? Mau ra đây!
Sau tiếng quát của Đường Sinh, một người đàn ông ăn mặc khá kiểu cách bước ra, nhìn điệu bộ như một ông chủ nhưng thực ra trông như một tên nhà giàu mới nổi.
- Ông hãy giao mấy tên này cho cảnh sát, nếu không quán của ông không cần mở nữa đâu, hiểu chưa? Người bị đâm chính là con trai của Lục Như Hành, ông tự suy nghĩ đi!
Nghe xong người đàn ông liền biến sắc mặt.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi