Chương 238: Ông ta là một con dê xồm

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Cùng đêm đó, dưới cùng một bầu trời, đứng ở cửa sổ ngắm vầng trăng lưỡi liềm cong cong soi sáng, Mai Chước, Ninh Hân và Vương Tĩnh đồng thời nhớ đến một người. Đường Sinh, giờ này hắn đang làm chuyện xấu gì? Ba người các cô hầu như đều nghĩ giống nhau.

Hắn sẽ bỏ qua La Sắc Sắc sao? Có như vậy thì mặt trời chắc mọc từ hướng Tây! Giờ này có lẽ Sắc Sắc đang được hưởng hạnh phúc.

- Công việc của Cẩn Sinh thật đúng là bận rộn đến chết mất, bây giờ tôi mới biết một doanh nhân thành công vất vả đến thế nào, bề ngoài có vẻ hào nhoáng, trên thực tế lại cực nhọc như trâu. Nếu không có hai người Nguỵ Hưng Quốc, Hoa Anh Hùng giúp đỡ, thật sự là tôi chỉ muốn bỏ luôn công việc này.

- Chủ yếu là vì không có Đường Sinh ở đó, tâm tình cô cũng không được tốt chứ gì? Nếu có hắn bên cạnh, chắc chắn cô lại phải chịu một kiểu mệt nhọc khác.

Vương Tĩnh nói một cách quả quyết, nói xong còn nhìn Mai Chước nháy mắt ra hiệu. Ninh Hân chỉ mím môi cười khẽ, không lên tiếng.

Hai má Mai Chước ửng đỏ, trợn mắt với Vương Tĩnh:

- Tôi mà lại quá quắt như cô nghĩ vậy sao? Hắn mới là tên nhóc xấu xa.

Tuyệt đối không thể thừa nhận là mình nhớ đến tên xấu xa kia trước mặt các cô ấy, cho dù các cô nhìn ra, thì cũng không có ý định thừa nhận vì sợ mất mặt. Ninh Hân nghe Sắc Sắc nói cô đã sớm bị tên xấu xa “khi dễ”, từ đường nét thân thể và khoảng giữa chân mày giãn ra có thể thấy được, con gái đã nếm mùi đời và chưa biết mùi đời là hai việc khác nhau. Cô nào đã trải đời thì trong lúc vô tình tự nhiên toát ra dáng vẻ hấp dẫn, quyến rũ của thứ trái cây đã chín muồi.

Người trong cuộc cứ luôn tưởng mình che giấu kỹ lắm, thật ra đó là tự lừa dối mình thôi. Rất nhiều người chỉ nhìn vào mắt bạn để đánh giá, chứ không chỉ nghe những gì bạn nói đâu.

- Đúng rồi, Tập đoàn Bất động sản Uông thị liên kết với Tập đoàn Bích thị, báo chiều nhận được một bài viết, ngày mai sẽ đăng lên tập san, nói chi tiết về việc Bích Tông Nguyên của Bích thị và Uông Sở Tình của Uông thị hợp tác. Bọn họ muốn liên kết để giành phần trong dự án Lô Hồ. Theo phân tích của tôi thì quyết sách của gia tộc Bích thị không liên quan đến lập trường của Bích Tú Hinh, cô đại diện cho Bất động sản Trọng Hiền. Hôm nay La Kiên, Phó Chủ tịch thành phố đã bày tỏ quan điểm của ông ta trong hội nghị của chính quyền, nói muốn biến Lô Hồ thành lá cờ đầu trong phát triển du lịch của tỉnh Giang Trung, cần nhiều vốn đầu tư.

Chuyện có liên quan đến công việc làm ăn, Ninh Hân luôn không tham gia vào nhiều, vì đó không phải là điểm mạnh của cô, nên lặng lẽ không nói. Mai Chước suy nghĩ một chút, cười cười nói:

- Đường Sinh đã nói với tôi ý đồ chiến lược của hắn, càng nhiều nhà đầu tư tham gia vào Lô Hồ, đối với hạng mục Lô Hồ mà Sắc Sắc phụ trách càng hiệu quả. Mức độ ủng hộ của Uỷ ban nhân dân Quận đối với dự án này cũng sẽ càng mạnh, đó là chuyện tốt, chào mừng bọn họ đi.

- Có lẽ có sự cạnh tranh mới có tiến bộ, ở Giang Lăng, ai vì thành phố này cống hiến, Bí thư Đường cũng sẽ biểu dương người đó. Tôi thấy chiến lược của tên xấu xa đã sớm vươn tới cấp độ của cha hắn.

Từ lần ở bệnh viện xác định Đường Sinh là con của Bí thư Đường, Vương Tĩnh thầm nghĩ mình may mắn. Tìm được gã tình nhân bé nhỏ không ngờ lại là con trai của Bí thư Thành uỷ, dễ lắm sao?

Ninh Hân đã sớm biết sự lợi hại của Đường Sinh. Hắn vạch ra kế hoạch rồi thực hiện, vừa thu xếp một cái, lập tức giúp mình trở thành chính uỷ cấp phó phòng rồi, không khâm phục hắn cũng không được, ngay cả cha mình cũng rất tán thưởng hắn. Vừa nghĩ tới tên xấu xa đó, trong lòng cô cảm thấy thật ấm áp.

- Chiến lược lớn của Cẩn Sinh sẽ không tập trung vào Giang Lăng nhỏ bé này. Tham vọng của Đường Sinh rất lớn, chỗ này chỉ là căn cứ khởi đầu mà thôi.

- Thật ra ý của tôi là đem chuyện Bích Tông Nguyên và Uông Sở Tình liên kết nói cho hắn biết, có lẽ hắn sẽ có ý tưởng khác.

- Ừ, ngày mai gọi điện cho hắn đi, giờ này tôi sợ hắn ngủ rồi.

Mai Chước nhìn đồng hồ, đã một giờ rồi.

- Chúng ta cũng đi ngủ thôi.

Ninh Hân đề nghị, trong lòng nhớ tên xấu xa quay quắt, không có hắn bên cạnh, cô cảm thấy thật trống trải.

Bởi vì La Sắc Sắc và Đường Sinh cùng đi rồi, bên này còn lại Mai Chước và Đường Cẩn, hôm nay Ninh Hân và Vương Tĩnh đến góp vui. Lúc ngủ, các cô nằm chen chúc trên giường của La Sắc Sắc, miệng nói đi ngủ nhưng sau khi nằm xuống, hai người cứ mở mắt thao láo.

- Tôi đoán là cô ngủ không được, sau khi có đàn ông và không có đàn ông hoàn toàn khác nhau, đúng không? Không để cho hắn làm một chút ngủ không ngon giấc chứ gì?

- Xéo đi, cô thật là bỉ ổi!

Ninh Hân tức giận gắt lên:

- Một ngày gặm chuối chắc cô bị nhạt miệng, hay là chấm chút muối?

Vương Tĩnh cười khúc khích, nói:

- Chấm muối làm cái khỉ khô gì? Phải gặm hai trái mới đã, Ninh bỉ ổi, đừng có giả bộ trong sáng trước mặt chị đây nhé! Không gặp được Đường Sinh làm cô khóc cha gọi mẹ thật là thê thảm, hai chúng ta là ai đây? Có cái gì mà không thể nói ra? Cô thật không nhận ra sao? La Sắc Sắc và Mai Chước đang tính chuyện gì, rồi còn Đường Cẩn nữa, tôi có cảm giác cô càng cố bài bác tôi càng nói nhiều hơn.

Ở đâu cũng có tranh đấu, mặt ngoài hoà hợp không có nghĩa là không có mâu thuẫn, đặc biệt là chuyện giữa nam nữ, qua loa một chút cũng không được. Cho dù lòng Ninh Hân rộng như biển, cũng không muốn thấy Đường Sinh ôm cô gái khác ngoài mình. Bản chất của tình yêu là ích kỷ, mình có thể mắt nhắm mắt mở cho qua mọi việc đã là một kỳ tích, tất nhiên tình yêu ngay từ đầu đã khác người, cưới hỏi đàng hoàng ư? Nằm mơ đi!

- Vương Tĩnh này, cũng đừng nghĩ tệ thế về Mai Chước và Sắc Sắc làm gì, thật ra trong chuyện này, mấy người bọn tôi và Đường Sinh trong lòng ai cũng hiểu rõ, nhưng vạch trần ra có ý nghĩa gì? Tôi thà yên lặng rời xa hắn, ngắm nhìn hắn từ xa, cũng không muốn làm hắn phiền lòng.

Vương Tĩnh thở dài:

- Đường Sinh có một cô gái xinh đẹp như cô yêu thương hắn sâu sắc như vậy thật là diễm phúc cho hắn. Tôi cũng không tranh giành làm gì, xã hội này đâu phải thời đại tam cung lục viện trước kia, đâu cần phải tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, chỉ cần không bài bác loại bỏ lẫn nhau, thì tôi thấy không sao cả. Thật sự ngày nào tôi cảm thấy mệt mỏi thì tôi sẽ đi. Đường Sinh cũng sẽ không ngăn cản tôi đâu. Với sắc đẹp quyến rũ của gái này, còn sợ không có đàn ông sao? Chỉ có điều trên thế giới này, tìm được người đàn ông chân chính có thể làm mình rung động, ái mộ thật quá ít, bởi vậy mà không đi.

- Hừ, đừng có không biết xấu hổ như vậy, cả đời này dành cho một người đàn ông còn chưa đủ sao? Đã dành cho Đường Sinh, cô còn có mặt mũi đi theo người khác sao? Nếu là tôi, thà đâm đầu chết cho rồi, từ xưa đến nay cái đồ vật kia của đàn ông chẳng đáng giá gì, nhưng dù sao phụ nữ cũng phải giữ thể diện chứ, cho dù cô lấy được người đàn ông yêu cô, cô sẽ không nhớ tới cảnh tượng lúc cùng hắn mặn nồng trên giường sao? Như vậy thì sao mà xứng đáng với hắn ?

Vương Tĩnh bĩu môi:

- Nói như cô thì những phụ nữ nào ly hôn cũng không được tái giá sao? Có mấy người thuần khiết như vậy?,

- Đó là chuyện của người ta, dù sao đây là quan điểm của riêng tôi, dù Đường Sinh có đá tôi, tôi cũng không chổng mông lên đi hầu hạ người đàn ông thứ hai. Cho dù người ta không chê thân tôi dơ bẩn, tôi vẫn tự ghê tởm chính mình. Tôi thừa nhận nguyên tắc của tôi hơi cứng nhắc, nhưng tính cách tôi vốn đã như thế rồi, không thay đổi được.

- Rất nhiều đàn ông thích tính cách ngốc nghếch này của cô, xem ra tôi phải học tập theo cô mới được. Cô đoán xem, giờ này tên xấu xa đang làm gì?

Ninh Hân tức giận nói:

- Đang “làm” La Sắc Sắc, chứ còn có thể làm cái gì? Ngủ đi, cô có muốn quá thì để tôi đi dẫn hắn về cho cô nhé?

- Xéo đi, gái này là người rất trong sáng, là cô muốn quá thì có, vào phòng vệ sinh đi, tôi sẽ làm như không biết gì cả, ối…

Vương Tĩnh chưa dứt tiếng, đã bị Ninh Hân nhéo một cái, sau đó hai người cấu véo nhau trên giường, ngày nào hai cô không đấu với nhau, trong lòng liền khó chịu.

Tuy nhiên Ninh Hân đoán đúng, Đường Sinh đang “khi dễ” La Sắc Sắc ngay tại bồn tắm, nước vốn trong suốt đã nhuốm thành màu đỏ.

Những giọt lệ long lanh trong suốt đọng trên khuôn mặt La Sắc Sắc, nỗi đau đớn hoà lẫn với niềm hạnh phúc, cái màu đỏ kia loang ra trong làn nước lung linh khiến cô quáng mắt…Tên xấu xa đưa bộ phận của hắn vào cơ thể của cô, hoàn toàn phá vỡ trạng thái thăng bằng trong tâm trí cô, cũng bởi vì vật kia xâm nhập vào cơ thể, khiến cô cảm nhận được cái cảm giác trở thành đàn bà là như thế nào. Điều duy nhất làm cô thấy bất mãn là vật đó của tên xấu xa quá khác thường, cảm giác bị nó xâm nhập không dễ chịu như khi được hắn hôn môi. Trong nửa giờ, bằng đầu lưỡi thuần thục của mình, hắn cho cô nhiều lần được hưởng cái cảm giác hạnh phúc vui sướng đến tột cùng.

Nhưng sau nửa giờ là cảm giác khổ sở, cô tưởng chừng như thân thể mình bị xé rách thành hai nửa, sự đau đớn này, khó thể diễn tả thành lời.

Khi hai người chuyển từ bồn tắm lớn lên giường, lại một lần kết hợp mới khiến La Sắc Sắc dần dần thích ứng. Bất kỳ cô gái nào trải qua lần đầu tiên với Đường Sinh cũng sẽ vô cùng đau đớn, ngay cả Ninh Hân vốn có thể chất rất mạnh mẽ cũng không ngoại lệ. Trước đắng sau ngọt, cuộc vui quả thật vô cùng.

Đến tận sau lúc nửa đêm cả hai vẫn dính chặt vào nhau không rời, La Sắc Sắc chỉ có thể thở hổn hển, ôm chặt lấy hắn, ngay cả động đậy cũng không dám.

- Đường Sinh à, đồ khốn, ngày mai chắc chắn người ta không ra khỏi phòng nổi, cậu tiếp tục chiều tôi chứ?

Sắc Sắc như một cô bé đang làm nũng.

- Ừ, lát nữa tôi lại hôn chị nhé!

Rốt cục, đã hoàn toàn biến La Sắc Sắc thành người đàn bà của mình, cả tinh thần và thể xác Đường Sinh hết sức khoan khoái.

La Sắc Sắc run sợ, để cho hắn hôn nữa thì e rằng cả linh hồn nhỏ bé của cô cũng bay mất, so với lần hắn dùng ngón giữa lại càng không chịu nổi:

- Không cần, chịu không nổi đâu!

- Chà, ngày mai chị nghe lời tôi nghỉ ngơi là ổn thôi, nếu bác gái có gọi điện tới thì nói là đang phải đàm phán một vụ khó khăn với người của công ty chế tạo ô tô.

- Chỉ có thể nói như vậy, xấu hổ quá, làm sao tôi dám gặp mọi người? Chủ tịch La giả bệnh đi, bằng không mấy người Hồ Quốc Cường sẽ nghĩ như thế nào?

- Ừ, ngày mai tôi sẽ bảo Lâm Phỉ chăm sóc cho chị, nhân tiện chị dạy cho cô ta làm như thế nào cho ra vẻ nữ tính một chút, chuyện nhà máy cơ khí ô tô để đó tôi lo cho.

Giờ phút này, La Sắc Sắc thật sự muốn chắt chiu cái cảm giác được làm một người vợ bé nhỏ, mắt hơi đỏ lên, dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu.

Ngày hôm sau, Đường Sinh và Cao Ngọc Mỹ đi Nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành, trước khi đi Đường Sinh gọi điện cho Quan Cẩn Du xin số điện thoại của một người.

Người đó là Phó tổng giám đốc nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành, tên là Vương Xuyên, khoảng năm mươi tuổi, mặt mày hồng hào, cái bụng phệ ưỡn ra, tóc chải lật phía sau, rất ra dáng quan chức lãnh đạo, là một trong số các Phó tổng giám đốc của nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành, ông ta đã giúp cho Tập đoàn phát triển mạnh.

Quả thật là, ở trong nước, nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành cũng được coi là một xí nghiệp hạng hai trong lĩnh vực sản xuất xe. Riêng số công nhân viên vượt quá hai ngàn người.

Còn việc ông ta và Quan Cẩn Du có quan hệ gì, Đường Sinh cũng không hỏi, Quan Cẩn Du cũng không giải thích, nên hầu như Quan Cẩn Du cũng không nói gì với ông ta. Trên thực tế Quan Cẩn Du cũng không biết rõ về Đường Sinh, cô có thể nói cái gì? Vừa chạm mặt, Đường Sinh lập tức nhận ra vẻ kiêu căng của Vương Xuyên, năm ba lần, ông ta rà lên rà xuống trên người Cao Ngọc Mỹ bằng ánh mắt láo liên, kể từ lúc đó, Đường Sinh đã thấy thất vọng về ông ta rồi.

Lần đầu gặp mặt, đại khái hai bên thăm hỏi xã giao một chút, rõ ràng Vương Xuyên đối với Giang Xỉ không tin tưởng lắm, cho thấy hợp tác sẽ có khó khăn.

Sau khi rời khỏi nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành, ở trên xe Đường Sinh gọi cho Quan Cẩn Du:

- Dì à, Vương Xuyên kia là một con dê xồm!

- Ý, sao vậy? Quan hệ bình thường đi, khi tôi đi công tác ở tỉnh người ta giới thiệu ông ta với tôi, sau đó ông ta lại nhiều lần tới tìm tôi, nói chuyện làm việc cũng có chừng mực, coi như là người biết lễ đi. Sao nghe giọng cậu có vẻ không có thiện cảm vậy? Không thể đồng ý à? Hay là…

- Dì à, tri nhân tri diện bất tri tâm, hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt. Họ Vương kia rõ ràng là một tên sói đội lốt cừu, dì và tôi nói chuyện tổng cộng mới có mười phút, mắt hắn đã rà lên lên rà xuống trên người nữ thư ký của tôi mười tám vòng rồi, đúng là một con dê xồm mà!

- Không thể nào! Đường Sinh, cậu dẫn theo nữ thư ký à? Như vậy không phải khiến ông ta hiểu lầm sao? À, đúng rồi, không phải cậu nói tới Sắc Sắc đó chứ?

- Sắc Sắc? May mắn là không phải, bằng không tôi đã nổi giận ngay tại chỗ rồi, là Cao Ngọc Mỹ, dì có biết cô ta không? Tôi phải cố kìm nén đấy.

- Cao Ngọc Mỹ? Con gái của Cao Hoành Kiến? Làm thế nào mà cậu quen với cô ấy? Nhưng tôi nghe nói cô ấy không thật sự đứng đắn đâu.

- Chị Ngọc Mỹ là một trong số cổ đông của Cẩn Sinh rồi,quay về tôi có vài chuyện muốn nói với dì, cái tên Vương Xuyên kia làm không được việc đâu.

Giữa trưa, Trần Liêm vội vàng chạy tới khách sạn Đường Sinh đang ở, y đã thay một bộ thường phục. Bình thường khi ra ngoài, yrất hiếm khi mặc quân phục, nếu có chuyện không hay xảy ra, mặc quân phục sẽ khó xử lý, xử lý không hay còn có thể ảnh hưởng đến hình ảnh của quân nhân.

Gọi điện cho Cao Ngọc Mỹ xong, Trần Liêm liền chạy tới khách sạn, y vừa đặt chân tới nơi, Cao Ngọc Mỹ đã lái chiếc Maserati vào bãi đỗ xe của khách sạn. Sau khi gặp nhau ở đại sảnh, Đường Sinh bảo bọn họ đến nhà hàng gọi món ăn trước, còn hắn thì lên lầu tìm Sắc Sắc.

Hôm nay ngày hai mươi mốt, đã cuối tiết Đại tuyết (1), Ngày này, luồng không khí lạnh Xi bê ri tràn về, làm nhiệt độ ở các thành phố phía Bắc hạ đột ngột, Phượng Thành nằm trên cao nguyên phía Bắc, gió lạnh thấu xương, hoàn toàn mang không khí giá rét của mùa đông.

Trong căn phòng sang trọng, La Sắc Sắc kê cao gối nằm ngủ, chỉ lộ ra vầng trán thanh tú. Nghiêng thân mình tựa lên cánh tay trắng như tuyết ngồi ở bên giường, Lâm Phỉ khe khẽ cười nói. Cạnh giường là một xe đựng thức ăn nhỏ, một ít thức ăn trên đó, còn có cả canh súp . Trước đó không lâu Lâm Phỉ tự mình đút súp cho Sắc Sắc, điều đó khiến ấn tượng trong lòng cô đối với cô gái họ Lâm xinh đẹp này đã thay đổi.

Xét về tuồi thì Lâm Phỉ và La Sắc Sắc tương đương, nhưng Sắc Sắc lớn hơn vài tháng. Mặt khác, có lần ở trên xe Đường Sinh dặn dò Cao Ngọc Mỹ gọi Sắc Sắc là chị, rõ ràng là nói cho các cô biết địa vị của Sắc Sắc không giống như bình thường, thật ra là do Đường Sinh lo lắng Cao Ngọc Mỹ bắt nạt La Sắc Sắc.

Mặc dù Lâm Phỉ xuất thân nhà quan chức, nhưng từ nhỏ cũng không hạnh phúc. Trong mắt cô, Lâm Xương Kiệt cha cô là một kẻ nguỵ quân tử tự cho là phong lưu, rất háo sắc. Mẹ cô bệnh mất mới ba tháng, ông ta đã cưới mẹ kế, nhưng nói toạc ra thì ông ta cũng chỉ lợi dụng bà ta. Ông cưới mẹ kế chủ yếu vì gia đình bà ta cũng thuộc loại có khá, cha bà ta từng là cán bộ lão thành của thành phố Giang Lăng, rõ ràng là năm đó có thể giúp đỡ Lâm Xương Kiệt.

Sau lưng cũng có không ít người mắng Lâm Xương Kiệt là Trần Thế Mỹ (2), lý do vì sao? Ông ta quan hệ nhăng nhít lung tung, bỏ rơi không biết bao nhiêu phụ nữ.

Một lần đi thành phố, cô đến phòng tiếp khách cơ quan thăm cha, còn bắt gặp phụ nữ từ phòng của ông đi ra ngoài, Lâm Phỉ thật sự chết lặng. Đã vậy mẹ kế còn tìm cách loại trừ cô, cha cô cũng không xen vào. Trong nhà thường xuyên bùng nổ chiến tranh giữa cô và mẹ kế, Lâm Xương Kiệt làm như không thấy. Về đêm, khi hai vợ chồng mặn nồng, mẹ kế cố ý rên rỉ thật to, định làm Lâm Phỉ phải ra khỏi nhà, đến nỗi Lâm Phỉ xông vào mắng bà ta là đĩ thoả.

Một buổi sáng, Lâm Phỉ kể lể thật nhiều với La Sắc Sắc về cuộc đời mình, rằng sau khi lên đại học, cũng chẳng khác nào rời bỏ cái nhà kia. Sau khi trở về, cô rất ý hợp tâm đầu với Cao Ngọc Mỹ, hai người ngày đêm kề cận bên nhau. Phụ nữ có tiền nhưng lại cô đơn trống vắng, không khỏi muốn làm điều gì đó mới mẻ, đa dạng một chút, bề ngoài cô dần dần trở nên phóng đãng, nhưng thực chất bên trong vẫn trong sáng, chỉ hận là không tìm được người đàn ông nào có thể làm chỗ dựa Hai cô gái quá cô đơn trống vắng liền tìm một anh chàng phục vụ đẹp trai để trêu chọc một phen, kết quả là tìm thấy Đường Sinh.

Đêm đẫm máu ấy, Lâm Phỉ thật sự bị Ca chiu sa bắn cho thất điên bát đảo, sau đó cô phải nằm úp sấp trên giường ba ngày, lòng vẫn còn sợ hãi.

La Sắc Sắc cũng đã từng nếm khổ thế này, cô phải nằm sấp hai ngày. Nếu không phải cô vẫn rèn luyện Yo ga, chỉ sợ còn thê thảm hơn.

Khi tiếng đập cửa vang lên, Lâm Phỉ vội vàng đi mở cửa, cô đoán là Đường Sinh đã trở về, bởi vì ngoài hắn ra không có ai đến

Khi Đường Sinh vào, Lâm Phỉ hơi mỉm cười, đối với hắn cô còn chưa có cảm giác quen thuộc thật sự, nét mặt cũng hơi có vẻ lúng túng, chủ yếu do da mặt con gái hơi mỏng. Đối với Đường Sinh mà nói, sau khi đã quan hệ, hắn đều coi là người một nhà, để có thể coi là người tâm phúc còn phải xem xét tính cách, không thể để hễ đã lên giường thì liền đối xử với các cô ngang hàng với Ninh Hân và La Sắc Sắc. Mọi người tình cảm nông sâu khác nhau, tính cách quan niệm không giống nhau, sự hoà hợp tình cảm có nhiều cung bậc mức độ khác biệt, tất cả, cần có nhiều thời gian tìm hiểu lẫn nhau mới được.

- Cậu quay lại rồi à?

Chị Sắc Sắc còn nằm, tôi gọi cơm trưa, chị ấy ăn không ít đâu, sắc mặt rất tốt, cậu đừng lo lắng.

Lời nói của Lâm Phỉ êm dịu, hàm chứa chút e sợ, Đường Sinh ngẩn ra, cảm giác của hắn về Lâm Phỉ không phải như thế này, cái cô gái ngồi trên bồn rửa mặt ở nhà vệ sinh buông thả trêu ghẹo đàn ông đâu mất rồi? Ừ, lúc đó cô còn không mang nịt ngực, sự cố gắng tỏ ra lả lơi buông thả cũng không che được sự trong sáng đích thực từ bản chất của cô. Lúc này một Lâm Phỉ giản dị đơn sơ mới chính thật là cô sao? Đường Sinh đưa tay nâng cằm cô:

- Chị thay đổi rồi.

Lâm Phỉ ngượng ngùng, tim đập dồn, mặc dù trước đây hai người đã trải qua một “trận chiến” long trời lở đất, nhưng hoàn toàn không có chút tình cảm nào, chuyện kia chỉ thuần tuý là một trò chơi đẹp đẽ thú tình đầy bạo lực. Hắn như một con nghé tơ cường tráng xâm nhập vào cô mạnh mẽ đến mức dữ dội, khiến phút giây trước cô vừa hoảng sợ run rẩy trong bất lực, đã lại vui sướng ngất ngây trong hoan lạc khi cánh hoa lần đầu tiên được khai mở, rồi cứ như thế lặp đi lặp lại bảy tám lần, làm linh hồn nhỏ bé của cô rối bời, tán loạn.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi