Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Trần Liêm thừa hiểu về Cao Ngọc Mỹ. Ông của cậu ta là cấp dưới của nhà họ Cao. Ông Cao thì đầu những năm chín mươi đã về hưu rồi thế nhưng ông nhà họ Trần là cấp dưới lại lên chức. Bây giờ ông già nhà họ Trần đã sáu mươi bảy tuổi, đang đứng trên đỉnh cao của cuộc đời.
Nói ông cụ Trần gia ở đây là ai? Ở đây sẽ tiết lộ đôi chút. Vào năm hai nghìn lẻ ba, Lão Trần gia lần đầu giữ chức phó quân ủy.
Sau mười năm ông nhà họ Cao nghỉ hưu, cấp dưới như ông Trần có thể lên được cái vị trí đó, cũng coi như là được thơm lây nhờ thủ trưởng cũ.
Với nhà họ Trần, vị trí của nhà họ Cao không hề dao động. Thủ trưởng cũ luôn là thủ trưởng cũ. Dù là ông ta có ở sơn cùng núi cốc thì cũng không thay đổi được sự thực đó. Vì thế mới nói, Cao Ngọc Mỹ dám cướp ở nhà họ Trần. Cô ta có sợ gì đâu?
Trong phòng khách, Đường Sinh bắt chước bộ dạng của La Sắc Sắc, còn Lâm Phỉ thì đang mải mê ngắm nhìn bức tranh tôm cua của Tề Bạch Thạch.
Thư phòng bên này, Trần Liêm nhỏ giọng nói với Cao Ngọc Mỹ :
- Chị à, cái người ở bên ngoài kia lai lịch là thế nào vậy? Hắn cần tranh chữ à?
Cao Ngọc Mỹ nhìn qua khe cửa nhìn mấy người Đường Sinh một cái rồi lấy ra một điếu thuốc trong túi xách đưa lên hút:
- Cậu nói xem, Liêm à. Tâm tính của chị chú em thừa hiểu rồi. Có lúc chị cậu đây là thích gây chuyện, vì thế nên cha chị đi đâu là cũng phải dẫn chị theo cùng, chỉ sợ để chị một mình là sẽ gây họa không bằng. Thực ra chị cậu đây cũng là người biết tính toán, cũng chẳng phải là người ngốc đâu, phải vậy không?
Nói xong, cô ghé mắt ra nhìn bên ngoài.
- Hắn ta là ai thì chị không muốn nói thêm nữa. Cậu cứ đoán dần dần đi. Nói tóm lại trong hội của chúng ta ở đây chắc chắn sẽ có một nhân vật đứng đầu. Chị khá là xem trọng hắn ta. Cậu cứ tin chị, đi theo chị đi.
Trần Liêm nuốt nước miếng và suy nghĩ. Cậu ta cũng quay sang nhìn:
- Đường Sinh á? Chính là lão Đường…?
- Suỵt!
Cao Ngọc Mỹ giơ ngón tay trỏ vào cạnh miệng.
- Trong lòng cậu biết là được rồi. Lẩm bẩm cái khỉ gì! Chẳng có tiền đồ gì cả!.
Trần Liêm tim đập thình thịch, miệng hơi khô. Hắn lại nhớ lại câu nói của ông với cha và mình đêm giao thừa năm đó“Nhà họ Đường là có người kế tục về sau đấy. Mười năm, cùng lắm là mười năm thôi Đường Thiên Tắc chắc chắn sẽ nối nghiệp chính trị.”
Lại nhớ một câu nói của ông nội:
- Mối quan hệ giữa Cao gia Hoành Kiến và Đường Thiên Tắc rất mật thiết, mai sau nhất định sẽ ngồi ở vị trí của ta.”
Cao gia Hoành Kiến ở đây là chỉ Cao Hoành Kiến, cha của Cao Ngọc Mỹ rồi. Đường Thiên Tắc hiện tại bây giờ chính là Bí thư thành ủy thành phố Giang Lăng. Đường Sinh là con trai ông ta sao? Tất cả những điều này chợt lóe lên trong đầu Trần Liêm. Củ chuối thật! Cái hội này lớn ghê, mình phải theo sát từng bước đi mới được.
- Chị à, chị đi vệ sinh em cũng đi theo cùng. Chị chính là nữ tư lệnh của chúng em. Em không theo chị sao được?
- Chết tiệt. Nghe cậu nói cứ như chúng ta là thanh mai trúc mã không bằng? Cậu không có ý gì xấu xa với chị cậu chứ?
Trần Liêm mắt trợn lên:
-Chị à, em phải nói thực. Chị thế nào cũng phải tìm được người đàn ông khuất phục được chị . Chứ em thì không được đâu!
Phù, Cao Ngọc Mỹ cười ra tiếng, khinh thường nhìn hắn một cái.
- Có cái chuyện nhỏ như vậy thôi mà cũng phải vướng bận đến chị sao? Chị không dám nói mình là anh hùng nhưng cũng là một nữ hào kiệt đấy chứ. Nhưng cái cuộc đời này, vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn. Cái tên Đường Sinh cầm thú kia đã bạo lực với chị ở trên giường. Chứ cậu thì có dám không? Đây chính là sự khác biệt giữa người này và người kia, không thể vượt qua được. Cậu thử nói xem với thân phận của chị như thế này, chị đây chỉ cần dạng chân ra thì có mấy ai dám làm gì? Có mấy người đây? Cậu có nói xem!Nhưng lần này thì chị chưa dạng chân ra hắn đã dám bạo lực với chị rồi.
Trần Liêm há hốc miệng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, hồi lâu sau mới nói:
- Chị à, hắn ta, hắn ta bao nhiêu tuổi vậy? Chị thực sự đãvới hắn sao?
-Liêm à, nói với em mấy điều này là vì chị em chúng ta tình sâu nghĩa nặng, lại cùng lớn lên với nhau từ hồi để truồng. Bí mật chị nói với em là vì chị tin tưởng ở em. Có thể gia nhập cái hội này thì suy nghĩ phải giống nhau, có cùng chí hướng, đúng không?
-Chị à, cái này thì em hiểu. Em coi chị như chị ruột của em. Em không phải là không có người chị nào sao? Em chỉ cảm thấy....
-Đừng nói nhiều thế nữa. Chuyện của chị và Tiểu Đường, cậu cứ coi như không biết. Đừng có mà để lộ ra đấy nha. Không thì chị cắt thịt cậu ra cho chó ăn đấy biết chưa? Đi theo chị mày đây thì không thể sai sót được. Em đừng có xem thường cậu ta nha. Cậu ta mới mười bảy tuổi thôi nhưng hắn rất có đầu óc. Hắn ở Giang Lăng không đến ba tháng mà đã mua trọn tập đoàn Giang Xỉ mấy trăm triệu rồi. Lần này đến Phượng Thành là muốn bàn chuyện làm ăn với nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành. Chính trị, kinh doanh thì chẳng thể phân biệt, đều có thể bổ xung cho nhau. Điều này thì cậu hiểu mà. Thế nên có cơ hội thì tiếp xúc nhiều hơn với hắn một chút. Ví dụ như cùng nhau đi tán gái chẳng hạn.
-Á, như thế mà cũng được sao?
Trần Liêm cười gượng.
-Bà chị của tôi ơi, em dám dẫn hắn đi tán gái sao? Chị có xé xác em ra ấy chứ?
Cao Ngọc Mỹ bĩu môi,
-Mẹ kiếp! Đừng có mà giả vờ làm người tốt trước mặt chị cậu nữa đi. Chị cậu đây là người văn minh, có nhận thức rất tỉnh táo về cái hiện thực xã hội này. Cái kiếp của đàn ông là lấy ăn trộm làm vinh quang. Cả đời mà không gái này gái nọ thì chẳng phải sẽ xấu hổ với cái đầu của mình không? Còn con gái thì lấy trinh tiết làm quý. Một đời một kiếp là vì một người đàn ông mà giữ mình thôi.
Trần Liêm sở dĩ khâm phục Cao Ngọc Mỹ, chính là bởi vì cô ta có cá tính rất mới lạ. Phong cách của cô ta còn hơn cả đàn ông. Được là được, không được là không được. , Cao Ngọc Mỹ vỗ vào vai hắn:
-Cái hội đó là hội có thế lực nhất trong mười năm tới. Chúng ta không chỉ có bối cảnh chính trị, có lực lượng quân sự, lại cần có cả thực lực kinh tế. Cậu cũng là người thông minh, chị chẳng cần nói chắc cậu cũng hiểu rồi. Những bước đi của kế hoạch lớn thì cần phải vững chãi bất di bất dịch. Còn về cái tính cách bày trò kia thì ai thèm để ý. Cậu thì mỗi hôm một cô, các cô ấy còn khen cậu là có bản lĩnh cơ đấy. Đương nhiên chỉ có chị nghĩ như thế thôi, chứ không phải ai cũng nghĩ như vậy. Cái đầu linh hoạt một chút, con mắt nhìn sâu xa một chút.Ví dụ như người em Lâm Phỉ bên cạnh chị. Cậu có nhìn ra được là cô ra cũng từng bị Đường Sinh chơi rồi hay không?
-Cái này á, cái này làm sao mà nhìn ra được cơ chứ. Ít nhất là bây giờ em chẳng nhìn ra được điều gì cả.
Trần Liêm lại nuốt nước miếng.
-Đúng rồi. Những việc mà nhìn không rõ thì cần tiếp tục quan sát. Cậu nói kích thích tình dục muốn chơi cô ấy, nói trắng ra là phụ nữ. Chơi thì chơi đi. Có gì đâu? Nhưng nếu cô ta là người đàn bà của Đường Sinh rồi thì lại khác. Anh ta chơi rồi cậu lại chơi. Người ta sẽ cười là cậu đổ vỏ cho Đường Sinh. Nhưng Đường Sinh thì sẽ lại cho rằng cậu cắm sừng cậu ta. Mà ngược lại nếu như hắn ta chơi gái của cậu thì có được không? Vì thế con mắt luôn phải sáng suốt. Đặc biệt là về phương diện phụ nữ. Bất cứ người phụ nữ nào tiếp xúc với hắn ta. Cậu tốt nhất là nên giữ khoảng cách, bảo đảm an toàn cho mình.
Lời nói này thật là thấu đáo. Trần Liêm gật đầu liên tục.
- Chị à, chị yên tâm đi. Em hiểu rồi mà. Nhưng mà em có chuyện cần chị giúp.
- Nói đi. Chuyện của cậu cũng là chuyện của chị mà. Có thể giúp được thì chị sẽ cố gắng giúp. Mà Trần công tử của Phượng Thành mà cũng có lúc phải đi nhờ người khác giúp đỡ sao?
Nói đến Trần công tử Phượng Thành thì đây là một nhân vật mà giậm chân một cái thì nhiều người phải run rẩy. Công tử gia nhà có hậu thuẫn quân đội thì là ghê gớm như thế mà. Huống hồ là ông của cậu ta lại đứng đầu trong đội quân tiên phong có thế lực của quân đội quốc gia. Tuy điều này cũng không nhiều người biết. Nhưng ở Phượng Thành, Trần Hướng Liêm là tư lệnh phân khu quân đội kiêm quân đoàn phó. Quân hàm của ông cũng giống như cha của Cao Ngọc Mỹ đều là chức đại tá. Nhưng chức thực thì cao hơn nửa cấp.
Chế độ quân hàm trong nước là một bậc tăng ba cấp. Đại tá thì có thể nhậm ba cấp chức vụ là phó quân cấp, cấp Sư đoàn trưởng, phó sư cấp ( chính lữ )
Nói Trần gia lão nhân hẳn là liệt vào thời kỳ quá độ các nhân vật thủ lĩnh. Nếu như tính theo tuổi tác và lai lịch thì ông ta chính là người làm kinh sợ quân đội. . Đương nhiên ông ta là một trong những hổ tướng trong đoàn quân giải phóng Đại Tây Bắc. Vốn tên là Trần Đại Cẩu, về sau đổi tên là Trần Chấn Tây.
Trấn giữ phía tây làm quân địch khiếp đảm. Ông Trần này cũng cùng với tư lệnh Cao hoành tráng một thời. Nói như thế cũng là đúng, chứ chẳng phải khoa trương!
Nhưng đến năm 07, khi thay nhiệm kỳ mới, ông Trần về hưu. Lúc đó ông ta cũng hơn bảy chục tuổi rồi, không còn đủ sức nữa.
Thế nên mới nói ba mươi năm thoắt cái trôi qua. Trần gia muốn tiếp tục nối nghiệp huy hoàng trong quân đội thì cần phải theo sát bước chân của một số người thì mới được.
Hiện giờ Cao Ngọc Mỹ đưa Đường Sinh- tên tiểu thái tử trong tương lai này đến trước mặt để kết thân. Được thôi, mình còn chờ cái gì nữa?
-Chị à, chị nói người đứng đầu hội này là ở Giang Lăng, vậy em ở Phượng Thành thì coi là gì đây? Chị nói với bác Cao là điều chuyển em sang chưa?
-Á, vì cái chuyện nhỏ này sao? Được thôi. Có điều bức tranh tôm của Tề Bạch Thạch kia cũng đáng đấy. Lần này thì chúng ta không ai nợ ai nữa nha.
Sau khi đi ra, Trần Liêm vô cùng khiêm tốn chỉ vào bộ sưu tập tranh tôm cua của Tề Bạch Thạch , nói vài câu về suy nghĩ của mình. Cậu ta thừa hưởng tài năng của Trần Hướng Liêm, rất am hiểu về tranh chữ của danh nhân tự cổ chí kim, nhưng cũng không dám quá mức khoe khoang, sợ làm xấu mặt Đường Sinh.
Đường Sinh cũng không phải là lòng dạ mềm yếu. Cái đời hắn cũng không hứng thú với những thứ này thế nên hắn cứ gật gật để tán thành ý kiến của Trần Liêm thôi. Hắn âm thầm quan sát công tử của nhà họ Trần này. Anh ta là bậc phong lưu, nho nhã, khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, thế mà anh ta lại chỉ là thiếu tá? Như vậy là sao? Anh ta bảo thủ? Với gia thế của nhà anh ta thì đáng lẽ anh ta phải là đoàn trưởng mới không làm hổ danh danh tiếng nhà anh ta chứ. Đương nhiên, nói hơi khoa trương chút nhưng đúng là hiện tại thì anh ta còn chẳng bằng cả Ninh Hân.
Xuất thân nhà thế gia, sự khiêm tốn chính là một kỷ luật thép. Không phải là vì mình có trí nhớ từ kiếp trước thì thời khắc này cũng không biết là mình đang ngồi trong nhà của Trần Hướng Liêm, con trai của phó quân ủy Trần rồi. Chắc chắn không nhiều người biết vị tư lệnh Trần này là con của Trần Khôn Tây.
Trước khi đến Cao Ngọc Mỹ cũng không dặn dò gì rõ ràng. Cô ta sợ mình có suy nghĩ gì khác hay sao? Được thôi. Vậy thì mình giả vờ không biết là được rồi.
-Anh Liêm thật là có tài, thư họa cái gì cũng biết. Tôi thấy mà xấu hổ vô cùng, tôi cần học hỏi hơn rất nhiều.
Đường Sinh cười nói.
Lời này khiến Trần Liêm hơi bất an. Cao Ngọc Mỹ tiếp lời nói:
-Quên không nói với cậu, Liêm à, Đường Sinh mới là học sinh lớp mười một thôi.
Á, cũng đúng. Hắn ta mới mười bảy tuổi mà. Trần Liêm cười nói:
- Anh Sinh khiêm tốn quá. Tôi đây không bằng một góc cha tôi.
-Có thời gian thì nhất định sẽ phải đến thăm hỏi tư lệnh. Có điều tôi chỉ là một đứa bé con, chỉ sợ là tư lệnh không có thời gian để ý đến tôi thôi.
- Sao mà thế được Cha tôi luôn là người rất hiếu khách. Anh Sinh đây là em kết nghĩa của chị Ngọc Mỹ thì cũng là em của Trần Liêm đây.
Trần Liêm đầu óc quả là linh hoạt, thoáng cái đã xác định rõ được quan hệ của họ rồi. Cao Ngọc Mỹ cười nhẹ nhàng và hơi ngẩng đầu lên.
Đường Sinh liếc Cao Ngọc Mỹ một cái. Tôi là em kết nghĩa của cô từ lúc nào không biết? Rồi hắn cười, nói khách sáo:
- Bức tranh này….
- Bức này anh Sinh muốn lấy thì được rồi. Thứ đồ chơi không đáng tiền ấy mà. À mà đúng rồi, tối nay tôi mở tiệc chiêu đãi, mọi người là khách từ xa đến, phải giữ thể diện cho tôi đấy nha. Bên Phượng Thành này tôi có mấy người bạn quan hệ rất tốt, cũng tiện thể giới thiệu anh Sinh luôn.
Và cứ thế bốn người được Trần Liêm tiễn ra chiếc xe Maserati. Trần Liêm còn vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt.
-Tôi thành em kết nghĩa của chị từ hồi nào thế? Sao tôi không biết nhỉ?
Trên xe Đường Sinh rướn người về phía trước hỏi Cao Ngọc Mỹ.
-Thế tôi phải nói thế nào đây? Nói cậu là chồng tôi chắc? Nói thế thì hắn cũng phải tin ấy chứ?
Cao Ngọc Mỹ cười phá lên.
Lái xe Lâm Phỉ cũng mỉm cười. Cô gái xinh đẹp này đã hoàn toàn thay đổi cách trang điểm. Cái nét thời trang tân tiến đã biến đi đâu mất rồi. Giờ đây là một cô gái cổ côn trắng đoan trang thuần khiết. Đường Sinh liếc mắt nhìn phần trước ngực của cô. Hình như là có thêm lớp độn. Nếu không thì cô ta chả có sức hấp dẫn gì.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi