Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh không khách khí chút nào cưỡi lên người cô ta. Cái thứ đang sưng lên đủ để hoàn thành sứ mệnh đi vào.
- Cậu đúng là đồ cầm thú.
- Cao Ngọc Mỹ, đồ tiện nhân chết tiệt.
Đường Sinh kéo hai chân mà cô ta muốn khép lại ra. Hắn hạ người xuống và lại cho vào một lần nữa trong khiến cô ta khóc nức nở. Cô ta tức giận đến phát khóc. Trên khuôn mặt cô ta và Lâm Phỉ ở cách đó không xa đều là nước mắt.
Khi Đường Sinh làm động tác chầm chậm nhưng có lực, Cao Ngọc Mỹ đau đớn phát hiện ra chưa đến một phút thì đã ở trạng thái đó rồi. “Chết tiệt thật. Bà này thực sự thế sao?” Không muốn mình phát ra tiếng rên rỉ nhưng nghẹn lại trong lòng vẫn là sự khó chịu. Có muốn rên rỉ thì cứ rên rỉ.
Ánh mắt của Lâm Phỉ nhìn tiểu ma vương của trần thế lộn xộn kia bằng một cái nhìn đầy sợ hãi. Thật là kinh sợ! Cậu ta không biết mệt sao? Đồ súc vật.
Cao Ngọc Mỹ nức nở. Khuôn mặt đỏ lên nhưng cô lại cảm thấy khoái cảm khi hắn sửu dụng động tác chậm và có lực kia. Không giống vớ trước đó. Chuyện gì xảy ra không biết? Cơ thể của Đường Sinh dần dần thấp xuống, áp sát lấy phần lưng trắng trẻo của Cao Ngọc Mỹ.
- Cô bây giờ có phải họ Đường không?
Hắn vừa hỏi vừa gia lực cho động tác của mình làm cho Cao Ngọc Mỹ suýt nữa phát khóc.
- Ừ, họ Đường rồi. Đồ cầm thú. Bà này sẽ không tha cho cậu đâu. Cậu cứ chờ xem.
Cao Ngọc Mỹ ngoài mạnh trong yếu kêu lên.
- Thiếu tá Cao à, cô cũng thật là già mồm đấy. Đừng có tưởng tôi đùa với các cô. Các cô phải trung thành với người đàn ông phá trinh của các cô.
Đường Sinh bắt đầu tăng tốc hành động của mình. Cao Ngọc Mỹ thở gấp. Hắn lại quay ra hỏi Lâm Phỉ.
- Cô Lâm Phỉ, cô cũng họ Đường rồi chứ?
- Tôi, họ Đường rồi.
Lâm Phỉ lại càng không muốn bị chà đạp. Cô đã sợ lắm rồi. Cô ta đã hoàn toàn bị chinh phục bởi uy lực của Kachiusa rồi.
Đột nhiên, từ trong kẽ răng của Cao Ngọc Mỹ phát ra một tiếng rên rỉ lạc giọng. Cả người cô cứng đờ, chân tay đờ đẫn. Đường Sinh biết cô ta đang lên đỉnh. Được thôi, cho cô ta lên đỉnh hắn luôn. Hắn dùng sức. Cao Ngọc Mỹ hét lên, hét đến chói tai.
Hai tay mềm của cô ta nắm lấy ga giường, răng cắn chặt. Lâm Phỉ nhìn thấy tình trạng của Cao Ngọc Mỹ mà biến cả sắc mặt.
Cũng may Đường Sinh không động nữa. Mà hắn nằm yên trên lưng của Cao Ngọc Mỹ cảm nhận cô ta đang thở gấp. Trên người cô ta toát ra một thứ mùi hương lan tỏa. Ở chỗ đó co rút kịch liệt. Có thích không?
- Cô thiếu tá Cao à, cô không biết làm gì cả. Nhanh như thế mà đã…..
- Đồ chết tiệt! Cậu, Cậu không phải là người nữa rồi. Tôi sẽ không tha cho cậu đâu.
Cao Ngọc Mỹ nhớ lại mình đã bao giờ khóc chưa?
- Ồ, cô nói đúng. Tôi không phải là người. Còn nhớ khi tôi 7, 8 tuổi, tôi có từng đánh cờ tướng với một ông già họ Cao trong một ngôi nhà cũ ở phố Ngọc Long ở thủ đô. Lúc đó ông già đó có đánh giá một câu về tôi. Ông ta nói khi tôi còn bé thì phẩm chất nhân cách không tốt lắm. Nhung đánh cờ thì rất tốt. Tại sao? Bởi vì lúc đó một cái váy ngắn cứ phấp pha phấp phới ở đó mà tôi thì cứ ngắm cô ta.
Lâm Phỉ chẳng hiểu hắn ta đang nói cái gì. Nhưng Cao Ngọc Mỹ thì đã giật mình. Phố Ngọc Long ở thủ đô? Ông lão họ Cao? Là ông của cô sao?
Đường Sinh tiếp tục:
- Cô thiếu tá Cao à, tôi nhớ lại cái người đó lại thấy rất giống cô. Không phải là ông của cô đấy chứ?
- Cậu, cậu từng đánh cờ với ông Cao ở phố Ngọc Long? Cậu là người họ Đường?
Cao Ngọc Mỹ đột nhiên có sự phản ứng. Cô nghiêng mặt ra nhìn chằm chằm vào hắn.
“Đúng rồi, trước đây sao mình không phát hắn ra hắn có nét giống với chú Đường nhỉ.
- Anh là con của chú Đường?
Đường Sinh giơ tay âu yếm lau mồ hôi trên khuôn mặt xinh đẹp. Giọng nói mềm mỏng hơn.
- Cô nói thử xem? Những cái đó có gì quan trọng đâu, quan trọng là cô phải giữ trinh tiết cho tôi. Nếu như cô mà cứ muốn tự hủy hoại mình thì tôi sẽ bán cô cho mấy cái chợ giải trí đấy. Có hiểu không?
Cao Ngọc Mỹ giơ tay bưng kín mặt.
- Trời ơi, sao tôi lại gặp phải cậu và bị cậu bắt nạt cơ chứ? Tôi còn mặt mũi nhìn ai nữa không?
Trong lòng cô thắt lại. Không ngờ mình lại bị cái thằng cháu nhà họ Đường làm cho thế này. Mình đã 26 tuổi. Còn nó thì mới thế kia. Ôi.
- Tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào đi đánh cờ với ông Cao đó rồi. Không ngờ lại bị cháu gái của ông ấy gạ lên giường cơ chứ. Chuyện này chúng ta phải bí mật đấy nha.
Đường Sinh nói xong. Với tay ra vuốt lên ngực của Lâm Phỉ :
- Còn cô nữa, về sau đừng có mà trang điểm như quỷ vậy nha. Phải mặc áo trong vào.
Lâm Phỉ xấu hổ vô cùng. Cô xấu hổ giận dữ như muốn chết đi. Cô úp mặt xuống giường. Lúc này cô cảm nhận thấy mình đã quá hào phóng rồi.
Với Đường Sinh mà nói, tự nhiên lại có thêm hai người bạn gái. Thì có cảm giác không quen. Mà họ lại cũng không xấu xa như hắn tưởng tượng. Thật là phiền phức quá. Có trách chắc chỉ trách được Hoa Anh Hùng thôi. Chẳng có chuyện gì thì dẫn mình đến đây làm gì. Lại rước chuyện vào cho tôi.
Ngày hôm sau vẫn ngủ liên tục đến mấy giờ. Cao Ngọc Mỹ đã tắt điện thoại. Đường Sinh dường như là mất tích. Tạm thời chẳng tìm thấy hắn ta đâu.
Mai Chước mới sáng sớm ra đã gọi điện cho Đường Sinh, quả nhiên là vẫn tắt máy. Đây là chuyện xưa nay chưa từng thấy. Cô đi nói với La Sắc Sắc, La Sắc Sắc cũng chẳng tin. Cũng rút máy ra gọi thử, đúng là tắt máy thật. Hai cô tái mặt. Không xảy ra chuyện gì đối với hắn đấy chứ? Trời ạ.
- Đường Cẩn nói hôm qua hắn đi cùng với một người có hẹn nhưng là ai thì chẳng rõ. Hay là nửa đêm đi tìm Ninh Hân rồi?
Hai cô lại gọi điện cho Ninh Hân. Ninh Hân nói cô cũng chẳng gặp hắn ta. Lần này thì được rồi. Đến buổi trưa khi cả bốn cô gái tập trung đầy đủ họ liên tục gọi vào điện thoại của Đường Sinh nhưng vẫn luôn ở trạng thái tắt máy. “Cái tên này rốt cuộc là đi đâu rồi không biết?”
Ninh Hân trong lòng thấy sốt ruột. Giày vò người khác thế cơ chứ. Dù là cậu không đi làm chuyện xấu, thì cũng đừng có mà tắt máy chứ. Cái đồ khốn kiếp.
- Có cần báo cảnh sát không?
Mai Chước thật sự sốt ruột. Chủ yếu là mối quan hệ giữa cô và cái tên khốn kiếp đó đã mật thiết rồi, cô quá lo lắng cho hắn ta.
Vương Tĩnh bĩu môi.
- Đây chẳng phải là chính ủy của đội cảnh sát đặc nhiệm sao? Còn cần phải báo cảnh sát làm gì? Không phải lo. Tôi nghĩ là chẳng có vấn đề gì đâu.
Các cô vẫn ở đó bàn bạc xem nên làm thế nào. Cộc, cộc, cộc. Có người gõ cửa. La Sắc Sắc đứng lên chạy ra mở cửa.
- A, thiếu gia của chúng tôi. Cứ tưởng cậu mất tiêu đi đâu rồi cơ? Sao cậu lại tắt điện thoại? Làm chuyện gì xấu xa rồi à?
La Sắc Sắc nhanh chóng để Đường Sinh đi vào. Hắn ta quay về rất là đúng lúc. Mai Chước, Ninh Hân, Vương Tĩnh đều đứng dậy. Ánh mắt rất không thiện ý.
- Ôi, em mất điện thoại rồi. Tìm cả buổi sáng không thấy. Hôm qua uống nhiều quá. Các chị thử nói xem có ai nhặt điện thoại của em xong mà lại không tắt máy không? Cái thẻ của em chắc là người ta cũng vứt đi rồi. Chiều nay phải đi mua cái mới rồi.
Đường Sinh nói bậy bạ. Điện thoại ở trong túi hắn chứ đâu.
- Như thế cũng không đến nối không đánh tiếng với ai chứ? Cậu xem ai cũng lo lắng cho cậu. Còn cậu thì cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra ấy?
- Đường Cẩn không nói gì với các chị à? Hôm qua là Hoa Anh Hùng mời em đi đến chỗ cái hội kia để làm quen với một số bạn bè, đều là các công tử của các lãnh đạo trong thành phố đấy. Tiểu thư à, về sau còn nói đến chuyện kinh doanh nữa đấy. Sau này đừng có mà hồ đồ như thế này nha. Chuyện đại khái là như thế thôi.
Mai Chước nghe hắn nói như vậy thì không nói gì nữa. Cô vẫn còn rất tin tưởng ở cái tên xấu xa này. Có khi là vì cô quá lương thiện. La Sắc Sắc và Vương Tĩnh thì đều bĩu môi. Họ thì tuyệt đối không tin những lời quỷ quyệt của hắn. Còn Ninh Hân thì sao? Cô càng không tin. Ánh mắt của cô là ánh mắt gì đây? Chỉ nhìn bằng nửa mắt cũng biết anh chàng này đang nói dối rồi. Hơn nữa toàn là nói năng một cách rất lộn xộn. Rõ ràng là đang lừa người mà.
- Ôi, về là tốt rồi. Tôi lại cứ tưởng cậu lớn như thế này mà bị lừa mất cơ. Mọi người ở lại nha, tôi có việc đi trước nha.
Ninh Hân nhìn ra vẻ đại lượng nhưng thực ra thì cô đã giận rồi. Cô không trách Đường Sinh trăng hoa. Cô đều có thể nhân nhượng cho hắn. Nhưng hắn lại giấu một số bí mật không nói cho cô biết thì tự nhiên lại có cảm giác rất xa cách. Dù là một đôi có tình cảm sâu đậm thì cũng không được.
Đường Sinh lấy tay ra kéo cổ tay Ninh Hân:
- Đừng đi mà. Trưa rồi còn gì, đi ăn cơm đi.
Hắn biết Ninh Hân đang giận mình. Làm sao để cô ấy đi như thế được? Nói thực ra, đối với hắn bây giờ một trong những người hắn lo lắng sốt ruột nhất chính là Ninh Hân. Chuyện để cô ấy nhẫn nhịn bước đi là không thể được. Hắn cố nắm lấy không buông cổ tay cô ấy ra.
- Thả tôi ra. Tôi có chuyện thật mà. Lãnh đạo đơn vị mời đi ăn cơm. Không đi sao được.
Ninh Hân cúi đầu xuống giải thích.
Cô cũng không nhìn Đường Sinh. Hiển nhiên là cô rất giận rồi. Chủ yếu là quan tâm đến hắn quá thôi. Nếu như cô không quan tâm đến hắn thì cô giận làm gì.
Càng như thế Đường Sinh càng không chịu nổi. Hắn lôi điện thoại từ trong túi ra đặt lên tay Ninh Hân :
- Em nhận sai rồi đuợc chưa?
La Sắc Sắc, Mai Chước, Vương Tĩnh đều trợn tròn mắt. Vừa nãy không phải là nói mất điện thoại sao? Cái tên này, thật là giỏi đấy! Vẫn là Ninh Hân lợi hại. Chỉ như thế thôi mà Nhị Thế Tổ đã đầu hàng rồi. Như vậy cũng biết vị trí của Ninh Hân trong lòng hắn.
Ba cô gái kia lúc đó ghen còn Ninh Hân thì không giận nữa. Trong lòng cô lại thấy ngọt ngào. Người yêu nhỏ bé cuối cùng cũng là sốt ruột vì mình. Hắn thấy mình giận là liền lôi điện thoại ra ngay. Vừa nãy mới nói là mất xong, lần này lôi ra chính là nhận sai rồi.
- Không phải mất rồi sao? Nhất định là làm chuyện gì đó không tốt rồi? Lại còn dụ dỗ người khác nữa? Cậu thiếu dạy dỗ rồi đúng không?
Ninh Hân nhìn chằm chằm vào hắn.
Các cô kia vây lại:
- Còn đợi cái gì nữa? Lôi hắn ta vào trong dạy dỗ đi. Làm chuyện xấu xa lại còn lừa người khác. Đáng đánh.
Vương Tĩnh và Mai Chước kéo Đường Sinh La Sắc Sắc đẩy ở phía sau. Hắn kêu lên:
- Ngày xưa nhiều nhất chỉ có ba cô. Hôm nay là bốn cô rồi?
- Đường Cẩn sẽ lập tức quay về. Là năm cô được không? Dạy dỗ cẩn thận nha. May còn đường sống, không thì chết rất thảm hại đấy.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi