Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Bây giờ đã là ba bốn giờ chiều rồi, cũng đã bắt đầu tối rồi, trời có chút u ám, cũng giống như tâm trạng u sầu lúc bấy giờ của Quan Cẩn Du.
Trong lòng cô đang nghĩ chuyện của Quan Quan và Đường Sinh, trong công việc cũng có ít nhiều chuyện không yên lòng, quan trọng là đứa cháu gái Quan Quan của mình, tính tình rất cứng cỏi. Cái tên đó càng chọc phá cháu gái mình, thì càng không thể bỏ qua cho hắn được.
Lúc này thư ký gõ cửa, sau tiếng mời vào, thư ký vừa vào liền nói:
- Phó chủ tịch Quan, cháu trai Đường Sinh muốn gặp.
Đường Sinh? Cháu trai tôi? Cái tên này định muốn gì nữa đây? Quan Cẩn Du ngẩn ra:
- Ừ, kêu cậu ta vào đây.
Cậu thư ký cũng có chút kinh ngạc, cái người cần gặp Quan Cẩn Du là một người chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, chưa nghe phó chủ tịch thành phố Quan nhắc tới có cháu trai bao giờ. Sao giờ lại có thêm một người cháu trai nhỉ? Xem sắc mặt của Phó chủ tịch, dường như có một chút gì đó khó chịu.
Trong cơ quan chính phủ, có một quy tắc ngầm là không phân biệt giới tính. Nhưng Ủy ban nhân dân ở đây không có thư ký nữ, Quan Cẩn Du lại tùy tiện chọn một người. Thư ký bên cạnh Phó chủ tịch Quan bây giờ tên là Thái Bân, hơn ba mươi tuổi rồi, dáng vẻ một mạc, nho nhã.
Đường Sinh ở trên lầu sau đó hướng về văn phòng Phó chủ tịch ở lầu ba mà tới. Lúc ở thang máy bị thư ký Bân chặn lại hỏi hắn muốn tìm ai. Hắn nói muốn tìm Quan Cẩn Du, Thái Bân mới kêu hắn đi qua đây, như thể đang dẫn dắt cho Đường Sinh vậy, còn hỏi có hẹn trước với Phó chủ tịch chưa.
Đường Sinh cũng rất tự tin mà hỏi lại, không lẽ tôi tìm dì của tôi cũng phải hẹn trước sao? Không lẽ có chuyện gì à?
Đợi sau khi thư ký Thái Bân dẫn Đường Sinh vào rồi, hắn đóng chặt cửa, Quan Cẩn Du mới ngẩng mặt lên, khuôn mặt nghiêm nghị, khắt khe, thậm chí có chút lạnh lùng với Đường Sinh:
- Từ khi nào mà cậu thành cháu của tôi vậy?
Đường Sinh không hề sợ uy thế cũng như vẻ lạnh lùng của của Quan Cẩn Du, nhún vai nói:
- Cháu chỉ nói cháu muốn gặp dì, cháu cũng đâu có nói là cháu của cô đâu, chắc là do vị thư ký kia nhầm lẫn thôi. Không thể nói cháu vô lễ được, vì vậy, không thể trách cháu được.
Chỉ xem cách hắn tỏ vẻ không có gì, Quan Cẩn Du càng thêm tức giận, đứng dậy nói:
- Cậu tới đây có chuyện gì?
- Dì à, đừng có làm dữ vậy được không? Dì tát Quan Quan một bạt tai, cô ấy trút giận vào cháu. Cháu bị cô ta đánh tới không dám đi học luôn, cháu không tới tìm dì thì tìm ai đây? Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông chứ, dì chỉ nói một hai câu, sao lại đối xử với Quan Quan như vậy chứ? Dì là Phó chủ tịch đúng không? Dì Phó chủ tịch thì phải có tố chất khác thường chứ? Dì mà còn như thế, cháu sẽ viết thư nặc danh gởi Uỷ ban kỷ luật đó!
Khuôn mặt nghiêm nghị của Quan Cẩn Du bỗng chốc đông cứng lại trước mặt Đường Sinh. Cái tên này không giống người bình thường, còn dám nói chuyện đạo lý với ta? Sao ta lại không dám đánh hắn chứ? Tuy nhiên như vậy không tốt lắm.
- Vậy theo cậu, cậu và Quan Quan có phải, có phải đang yêu nhau không?
- Đang yêu? Sao mới gọi là đang yêu vậy? Dì à, lời nói phải có trách nhiệm, không thể phỏng đoán lung tung được, càng không thể nghi ngờ sự trong sạch của người khác. Chẳng qua, cháu đây muốn thành thật hơn, nên muốn nói chuyện tình hình trong trường cho dì nghe. Yêu đương à, bảo đảm là không có, là do cháu muốn bảo vệ hai cô bạn, để tránh cho người khác tối ngày viết thư tình làm phiền hai cô đó...
Đường Sinh càng nói thì Quan Cẩn Du càng lúc càng tin, nghe Quan Quan nói hắn và một cô bạn nữa đang yêu nhau, sao dám bắt cá hai tay. Với lại hắn thật sự dựa vào lý do là muốn bảo vệ Quan Quan:
- Nghe nói cậu và một cô bạn nữa đang yêu nhau?
Nếu đã nói tới vấn đề này rồi, Quan Cẩn Du cũng muốn hỏi cho ra lẽ, nếu thật sự chuyện này là thật, thì không thể nghĩ Quan Quan thích hắn được.
Lúc này Đường Sinh tỏ ra điệu bộ ngượng ngùng, nói nhát gừng:
- Không tính là yêu nhau. Ngay cả hôn còn chưa hôn mà!
Cái tên mặt dày như vậy mà cũng biết ngượng ngùng sao? Quan Cẩn Du nghĩ là mình đã nhìn nhầm người, thật ra bà ta không nhầm, chỉ là Đường Sinh đang giả bộ thôi.
Lúc này cô Du không kiềm được cười nhẹ nhõm, và gõ lên trán của hắn:
- Còn muốn hôn nữa? Không biết mắc cỡ à?
Hì, Đường Sinh xoa trán, lại còn tiếp tục lý sự tay đôi:
- Sao chứ, thì chưa hôn sao tính là yêu nhau được, đúng không?
- Tôi thật là phục cậu rồi, cẩn thận coi chừng người nhà người ta tìm cậu tính sổ đó, xem thử coi có đánh cậu không thì biết?
- Dì Phó chủ tịch à, không thể tùy tiện đánh người như thế được, đúng không? Chúng ta phải lấy nhân đức ra thuyết phục người khác. Cháu trước giờ không bao giờ dựa vào sức mạnh hay quyền lực để ép buột người khác bao giờ. Nếu như thế chỉ chiếm được thể xác của người ta, nhưng không thể lấy được trái tim của người ta, về điểm này, dì thấy đúng không?
- Cậu đúng là một tên thối tha, đúng là mắc nợ cậu mà, người lớn dạy bảo trẻ nhỏ sao mới phục được? Nếu bỏ qua chắc sẽ đánh cậu thương tích đầy mình, có thể có vài người sẽ chịu nghe lời cậu, nhưng cũng có người sẽ đánh cậu, đánh cho cậu sợ, đánh đến khi nào chân liệt thì thôi.
- Hi hi, như vậy đi dì, còn có một vài người giống như heo vậy, chỉ biết ăn mà không biết đánh, ví dụ như, cháu là một trong số đó đó!
Quan Cẩn Du giơ tay ra, Đường Sinh liền lùi lại một bước:
- Hừ, có giỏi thì đừng có tránh? Xem ta có đập cậu không thì biết?
- Hì, giờ thì cháu biết cái cảm giác của Quan Quan rồi, cô ấy giống như những người đáng thương khổ cực mà trên tin tức hay đưa tin đó. Cô ấy nói với cháu, lỡ như dì bực bội mà đánh người, thì sau này, cháu sẽ chịu thay cô ấy!
Quan Cẩn Du trợn mắt nhìn, không lẽ mình độc ác vậy sao? Đơn giản chỉ muốn hù dọa hắn thôi mà:
- Cậu đúng là cái của nợ trời đánh.
- Hì, dì nói đúng một nửa thôi, cháu chỉ thích đánh người, mà đánh con trai. Với lại, cháu cũng thích bị con gái đánh nữa. Nếu dì cần trút giận vô đâu đó, có thể trút lên cháu cũng được, cứ coi cháu như pho tượng, hay đế giày, hay roi mây, hay ngọn nến, gì cũng được, không sao!
Đường Sinh vừa nói vừa biểu thị bằng số lượng trên ngón tay. Quan Cẩn Du dở khóc dở cười liền tát hắn một cái:
- Im đi, tên lẻo mép.
- Ui da, không tát có được không vậy, bởi vì, cháu chịu không được tát.
Đường Sinh nhân cơ hội lấy tay che mặt. Giả bộ làm tránh mấy ngón tay của dì, thật ra nhân lúc đó nắm lấy tay của Quan Cẩn Du, ồ, bàn tay quả là mịn màng, mềm mại.
Quan Cẩn Du chỉ xem hắn là một cậu nhóc. Ba mươi ba tuổi so với mười bảy, cách biệt tới mười sáu tuổi, quả là một chêch lệch lớn.
Tuy nhiên, trong đầu của Đường Sinh lại có những suy nghĩ như trong truyện Kim Dung, “Quá Nhi và Cô Cô”, tình yêu giữa Dương Quá và Tiểu Long Nữ.
Chỉ trong chút lát, dường như đó chỉ là những ý nghĩ loé lên trong đầu, khuôn mặt thanh tú của Quan Cẩn Du, đã tiến sát mặt của hắn, mũi hắn liền ngửi được mùi thơm đặc trưng trên người Quan Cẩn Du. Vị Nhị Thế Tổ này rất nhạy cảm với những mùi vị này, lúc ấy, chỗ ấy của hắn liền nhỏng dậy.
Nếu mà Quan Cẩn Du biết là Đường Sinh đang nghĩ mình giống như cô tiên Tiểu Long Nữ thì không biết có nổi giận thật không?
Quan Cẩn Du thì không nghĩ như vậy, cô ta còn rảnh một tay, chỉ vào mũi của Đường Sinh, hừ một tiếng:
- Cậu là một tên miệng mồm lẻo mép. Tôi hôm nay cảnh cáo cậu, cậu mà có ý xấu gì với Quan Quan thì cậu sẽ biết tay tôi!
Oa, cả hai bàn tay đều có mùi thơm, dì Quan à, đừng có khiêu khích tà tâm của tôi nữa, quần nhỏ sắp bung rồi đó.
- Dạ được, dì à. Cháu thừa nhận là cháu có chút tình cảm với cô bạn ngây thơ này, cháu càng dễ bị xao xuyến giống như tính cách của dì lúc này vậy.
Thấy tên tiểu quỷ dám nói ra một câu như vậy, Quan Cẩn Du chợt thấy mình cũng đỏ mặt lên, lúc này mới cảm thấy tay mình đang đặt lên má của hắn và hắn đang nắm lấy tay mình. Lòng bàn tay và mu bàn tay dính vào nhau, cùng truyền cho nhau hơi ấm, cái tên này đang nghĩ gì vậy?
Nhưng thật ra Quan Cẩn Du không phải không nhận ra tà tâm của hắn, chỉ khi hắn nói ra câu trêu chọc đó:
- Cậu ảo tưởng à?
Cô ta cũng cảm thấy chính mình đang đặt tay lên má hắn không còn hợp nữa, vừa nói vừa buông lỏng tay ra.
Đường Sinh cười ha hả:
- Là do dì không tin cháu và Quan Quan trong sạch thôi, vì để cho dì thấy, cháu sẽ chứng minh cho dì xem.
Hắn muốn nói đến việc Vương Tĩnh kéo quần của hắn để kiểm tra. Giờ phút này hắn cũng không ngại để cho Quan Cẩn Du kiểm tra một lần nữa.
Bởi vì hắn đứng gần nên ngửi được mùi thơm trên người của Quan Cẩn Du. Chết thật, ba mươi ba tuổi rồi, sao mà vẫn còn sắc xảo thế? Nghe nói Trần Niên Lão Nhưỡng là một trong những loại rượu cực phẩm. Còn bà dì ba mươi ba tuổi trước mặt, có tính là cực phẩm không đây?
Đột nhiên, cô phát hiện ra cậu thiếu niên nhìn mình với ánh mắt kì lạ, một ánh mắt toát lửa. Quan Cẩn Du cảm thấy trong lòng căng thẳng như có cái gì đó rất nặng đè lấy, khiến cho nhịp thở không đựơc bình thường, kì cục quá.
- Cậu tới tìm tôi chắc không vì chuyện của Quan Quan đâu đúng không? Nếu còn chuyện gì nữa thì mau nói, tôi còn nhiều việc phải làm.
Quan Cẩn Du lặng lẽ hít sâu, điều tiết nhịp thở của mình. Cô ấy sợ bị cậu thiếu niên này phát hiện.
Đường Sinh cũng tự cắn lưỡi mình để trấn tĩnh, thay đổi vẻ mặt đàng hoàng.
- Ồ, dì quả là có con mắt sáng suốt, nhìn rõ mọi việc. Lần trước chúng ta nói chuyện còn tính nữa không? Cái này là bằng lái xe của cháu.
Hắn lấy ra cái bằng lái xe đưa cho Quan Cẩn Du xem.
Quan Cẩn Du cầm lấy bằng lái xe nhìn qua, không ngờ cô lại ném vào ngăn bàn làm việc của mình:
- Cái tên như cậu cần cái này làm gì? Tịch thu!
Nói xong, cô ta đóng ngăn bàn lại, ngẩn đầu lên nói:
- Bây giờ không có bằng lái xe rồi, làm sao mà lái xe?
Hai mắt Đường Sinh trợn lên tức giận, tuy nhiên hắn vẫn không nản chí, cười đau khổ:
- Dì à, đừng có ăn hiếp người khác như thế chứ?
Quan Cẩn Du lúc này đã ngồi xuống ghế, chỉ vào cái ghế đối diện, có ý mời hắn ngồi ở đó.
- Cậu còn nhỏ tuổi như vậy không thích hợp lái xe ngoài đường. Còn định làm sát thủ xa lộ nữa à? Sao tôi có thể cho cậu lái xe được? Nếu mà lái xe bừa bãi, người khác sẽ nhìn tôi như thế nào. Hôm trước cậu nói một số giải pháp, nhưng chính trị không phải là chuyện trẻ con, cũng không phải là chuyện chỉ một hai câu nói là được. Cậu đừng nghĩ chuyện đơn giản như vậy. Tập đoàn Giang Xỉ từ trước tới nay chưa có biến động nào, lúc này lại đề xuất Giang Xỉ di chuyển ra ngoài, đừng nói tập đoàn này phản ứng như thế nào, cả thành phố cũng sẽ ầm ĩ cho mà xem.
- Ơ, dì à, cháu nói dì nghe, dì còn trẻ, mà sao không dám nói thẳng? Dì làm cán bộ là vì cái gì? Có phải là ngồi chung với một mớ bọn cán bộ già không? Dì có là người có khát vọng không? Lập trường của dì ở đâu? À, cháu biết rồi, dì chẳng qua cũng là những cán bộ cổ hữu với những qui tắc cứng nhắc đúng không? Cũng là một kiểu, thật tế chỉ là bọn chó má giả bộ làm người thôi thôi.
Quan Cẩn Du nổi giận thật sự, lập tức đứng dậy, liền giơ tay tát một cái, Đường Sinh phản ứng nhanh hơn, giơ tay lên đỡ. Bốp, cái tát tay tát trúng mu bàn tay của hắn:
- Cậu im miệng cho tôi, cậu có tư cách gì mà dám quở trách tôi hả?
Đường Sinh cũng đứng dậy, trừng mắt nhìn:
- Thì cháu trách dì đó, dì định cắn cháu à? Dì là Phó chủ tịch xấu xa, ăn không biết bao nhiêu? Dì làm việc không biết có sự dám sát của người dân không? Cháu cũng chỉ là một trong những người dân bình thường, cháu thay mặt người khác trách dì thì sao. Thay mặt mấy chục ngừơi ở Giang Xỉ trách dì đó. Dì không dám làm chút chuyện lớn, ngay cả nói vài câu cũng không dám, dì sợ mất chức à? Như vậy thì cháu phải xem thường dì là đúng rồi!
Quan Cẩn Du đối diện với những lời trách móc của Đường Sinh nhưng tuyệt không nổi giận. Tuy tiếng chửi không lớn, nhưng đều rất có lý, từng câu từng chữ đều nói trúng những suy nghĩ trong lòng Quan Cẩn Du. Vị Phó chủ tịch ngồi xuống, ngẩng lên nhìn Đường Sinh mà nói:
- Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên đánh cậu.
Tuy chưa tát trúng mặt hắn, nhưng vì nổi giận mà không khống chế được suy nghĩ và hành động, thật là không phải, nên phải xin lỗi Đường Sinh.
Đường Sinh cũng ngồi xuống, nhưng nửa thân chồm lên trước, cười:
- Không sao đâu, miễn là dì vui là được.
Quan Cẩn Du cũng cười, nhìn hắn, mới nhận ra đã hết cơn giận, khuôn mặt cũng tươi hơn:
- Cậu, sao cậu dám nói tôi như vậy?
- Thì người ta nổi giận, dì sẽ không kiềm chế mà tát tôi, cháu không kiềm chế thì cũng bình thường. Cháu xin lỗi, dì không phải là một vị Phó chủ tịch xấu xa.
Ừ, Quan Cẩn Du tức không được, cười không không xong, nên giận mà thành cười ra, lấy tay che miệng, trong nháy mắt toát ra vẻ quyến rũ phong tình.
Lăn lộn trong chốn quan trường gần chục năm, lần đầu tiên bị người khác chửi mắng thế này, người chửi lại là một cậu nhóc, nghĩ xem có ức không.
- Được rồi, Đường Sinh, tôi thừa nhận mấy năm nay tôi thay đổi nhiều rồi, thay đổi tới nỗi không nhận ra hướng mà mình đang đi, cám ơn cậu nhắc nhở tôi.
- Dạ, có phải dì đang nói với cháu là, dì chuẩn bị hành động vì những người dân Giang Xỉ đang bị nhiễm độc đúng không?
- Ừ, làm cán bộ mà không vì dân, chẳng thà về nhà bán khoai cho rồi. Có một số chuyện dù sao cũng phải làm, dù có khó khăn cay đắng như thế nào, cũng phải làm được.
Yeah, Đường Sinh đứng dậy cúi chào, lễ phép nói:
- Xin cúi chào dì, dì là một tấm bia lớn, người ở Giang Lăng sẽ không bao giờ quên dì.
- Hừ, cái đồ miệng thối, tôi còn chưa chết, sao mà có thể vĩnh viễn lưu truyển được chứ?
Quan Cẩn Du nhìn hắn mà nói:
- Thật ra mà nói, Đường Sinh, bản đề nghị quy hoạch ở Giang Xỉ, tôi đã viết được một lúc, vẫn đang khóa trong ngăn bàn, vì nó giống một trái bom vậy!
- Dì à, cháu kính phục dì bao nhiêu cũng không đủ, đã vậy còn nghĩ xấu dì, tóm gọn lại một câu, cháu sẽ ở phía sau ủng hộ dì hết mình. Dì Phó chủ tịch, rồi còn sẽ có thêm nhiều người nữa ủng hộ dì, chỉ cần dì dám làm!
Nói ra những lời này, Đường Sinh nói rất hùng hồn rồi quay đầu bước đi. Quan Cẩn Du cũng thấy ấm lòng, nhìn theo tấm lưng cường tráng của cậu thiếu niên, đột nhiên dâng lên một cảm xúc kì lạ. Cái dáng cao lớn của cậu ta, cái lưng ấy, có vẻ gì đó rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi?
Tay đặt đến cửa thì đột nhiên Đường Sinh quay lại:
- À dì, mai dì đi thị sát, cháu không thể đi được, tối mai mời đi dùng cơm vậy!
Quan Cẩn Du mở miệng, muốn nói nhưng lại thôi, nhìn ánh mắt dịu dàng của Đường Sinh:
- Sao dì, dì đồng ý chứ?
Không biết vì sao mà không nghĩ ra lý do từ chối hắn, và cũng không hiểu sao mình lại gật đầu đồng ý, muốn nói gì đó cũng bị nghẹn lại trong cổ họng.
Cho đến lúc Đường Sinh bước đi đóng cửa lại, Quan Cẩn Du mới hít một hơi sâu, sao lại đồng ý với hắn nhỉ? Vậy mình phải lấy cái đồ đó ra trong hội nghị thường kỳ? Mình sợ gì nhỉ? Mình làm đúng thì mình sợ gì? Báo cáo với Bí thư Đường thì có gì phải sợ.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi