Chương 177: Yêu thật lòng hay chơi qua đường?

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Phố bắc Giang Giáo có rất nhiều tiệm ăn, được mở trên diện tích đã được giải phóng mặt bằng phía bắc của nhà máy Ổ Trục, vài năm trở lại đây, nguồn lợi của nhà máy Ổ Trục đều từ đó mà ra, lần này nhà máy Ổ Trục phá sản, công nhân viên chức đều được lĩnh tiền trợ cấp thất nghiệp, tuy không nhiều như dự tính, nhưng cũng không đến nổi tệ, so với việc tiếp tục bị những lãnh đạo tham ô vô độ của nhà máy chà đạp thì tốt hơn nhiều, có thể nói là thuận lòng người.

Những dãy hàng ăn trên phố bắc Giang Giáo hiện giờ vẫn đang trong giai đoạn giải phóng mặt bằng, phải dọn đi trước cuối tháng 11, vừa lúc việc giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường hoàn thành, đội công trình đem quân vào tiến hành tháo dỡ nhà máy Ổ Trục Giang Giáo, mọi thứ đều đang tiến hành.

Một đám học sinh trường cấp 3Giang Lăng dưới sự dẫn dắt của Chu Tiểu Thường, Lý Dật Phong tiến vào một quán lẩu trên phố.

Đường Cẩn, Quan Quan, Bàn Tử Hà, Lục Tú Tú, sau đó là Chu Tiểu Thường, Lý Dật Phong, Ngụy Hoành Đông, tổng cộng bảy người.

Đường Sinh đã ở phòng riêng trong quán chờ bọn họ, đang nói điện thoại với Mai Chước, thì bọn Đường Cẩn tiến vào, hắn liền xua tay kêu bọn họ ngồi trước.

- Dù sao chị về nhà là được rồi, chị Sắc Sắc đang đợi chị có việc cần bàn, còn có Vương Tĩnh, ừ, cứ vậy nhé.

Đường Cẩn lại ngồi gần hắn, dù sao các bạn học đều biết rằng mình và hắn đang yêu nhau, không sao cả, hiện tại đã làm cho người ta nói da mặt mình dày rồi, thích nói thế nào thì tùy, mình thích làm gì thì sẽ làm cái đó, cũng đừng hy vọng tôi thừa nhận cái gì.

Không thể nghi ngờ, đối với người mặt búng ra sữa thì đó là sự khảo nghiệm, nhưng với người trưởng thành như Đường Cẩn thì đó là một kiểurèn luyện.

Đường Sinh chào hỏi với những người đẹp trước, cười nhìn Quan Quan và Bàn Tử Hà gật đầu:

- Quan Quan, cậu ngồi bên phải tớ?

Quan Quan trợn mắt nhìn hắn, từ lần trước đến nhà hắn, lợi dụng việc chơi cờ xử tội Đường Sinh, giữa họ cũng trở nên thân thiết hơn, cho tới nay biểu hiện của Đường Sinh khiến cho cô rất chú ý, tuy hắn thường xuyên trốn học, nhưng những lúc hiếm hoi hắn đến trường, có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, ngưỡng mộ có, ghen tị có, phẫn hận cũng có.

Khi Quan Quan ngồi vào cạnh Đường Cẩn, cô không quên nháy hắn một cái, thấp giọng xuống, nói:

- Cậu không sợ Đường Cẩn véo chết cậu sao?

Xin chú ý cho, mình sợ phụ nữ khi nào?

Khi Đường Sinh nói nghe có cảm giác như có một bàn tay đang lần mò lên đùi vậy.

Bởi vì có khăn trải bàn che, Đường Cẩn không sợ ai nhìn tay cô đang nằm trên đùi hắn làm việc.

- Ăn cơm xong đi chơi cờ?

Phù, Quan Quan phun ra hết, bởi khi nhắc đến chuyện này, Đường Sinh sẽ mất hứng liền? Cô nói:

- Tôi hoàn toàn tán thành.

Đường Sinh tới gần hai cô, thanh âm rất thấp nói:

- Hai bạn học, hiện tại nhắc tới hai chữ chơi cờ, hai ‘trứng’ của tôi vẫn còn đau đây này.

Phù, phù Đường Cẩn và Quan Quan cười nghiêng ngã, Bàn Tử Hà hơi ngượng ngùng, trước giờ cô vẫn đối lập với Đường Cẩn, Quan Quan, Đường Sinh, tiểu Chu bọn họ, nhờ có Lý Dật Phong xuất hiện nên mới có chuyển biến, lần này đúng là thủ đoạn không tồi, không ngờ thu phục được Bàn mỹ nữ nhanh như vậy, đó là việc sau Đại hội thể dục thể thao toàn trường, bởi vì lần Đại hội đó Lý Dật Phong trông rất chói mắt.

Lý Dật Phong ngồi bên phải Đường Sinh, Bàn Tử Hà ngượng ngùng cùng qua theo, muốn ngồi xuống ở bên cạnh Quan Quan, nào ngờ bị Quan Quan đẩy ra:

- Đừng, đừng, đừng ngồi gần tớ, anh Phong của cậu qua đây quấy nhiễu tớ, tớ chịu không nổi, bạn học Ngụy, chúng ta ngồi gần nhé.

Bàn Tử Hà đỏ cả mặt, Lý Dật Phong cũng xấu hổ vô cùng, Ngụy Hoành Đông muốn bước sang ngồi cạnh Quan Quan, nhưng bị tiểu Chu kéo lại:

- Quan Quan mỹ nữ, hay là tớ ngồi cạnh cậu nhé, có sờ sẫm thì tớ cũng nhẹ nhàng hơn cậu ta nhiều, cục đá như cậu ta thì cứ đặt đây.

Tiểu Chu điềm nhiên nghiêm mặt bước qua, bị Lục Tú Tú véo eo cậu ta ai oán kêu lên né tránh.

- Chị Lục , em…

- Biến sang một bên đi, bã đậu cũng không tới phiên cậu ăn, còn muốn sỗ sàng? Cho cậu ngồi cạnh tớ là nể mặt lắm rồi.

Mọi người cười phá lên, Đường Sinh nhìn Ngụy Hoành Đông cười gật đầu:

- Ngụy, cậu ngồi chính giữa, đừng ngồi cạnh Quan Quan, cậu ấy có ý định hại cậu đấy, cậu và Đường Cẩn đang bị đồn thổi, nếu lại cùng Quan Quan nữa thì tớ thấy cậu sắp sống không nổi rồi.

Phù, cả đám lại cười rộ lên, Đường Cẩn và Quan Quan đồng loạt ra quyền trên người Đường Sinh.

- Cẩn Cẩn, tớ thấy ván cờ này phải chơi thôi.

- Ừ, không chơi không được.

Đường Cẩn đáp lời Quan Quan, tay đã vuốt lên tới đùi của Đường Sinh, thật muốn ngắt nhéo hắn.

Bàn Tử Hà không có chỗ ngồi, chỗ còn trống duy nhất là giữa Ngụy Hoành Đông và Lý Dật Phong, đành phải ngồi vào thôi.

- Lại đây, ở đây ngoài Ngụy ra không ai có tư cách giễu cợt cậu.

Lý Dật Phong nói thay cho Bàn Tử Hà.

- Nói về Đường Sinh trước, chuyện hắn và Đường Cẩn yêu nhau, cả trường đều biết, lại còn âm thầm kéo Quan Quan vào chuyện này nữa chứ.

Đường Cẩn và Quan Quan đồng thời kháng nghị, Đường Cẩn mặt không đỏ lắm, còn Quan Quan ngược lại, đỏ rần.

- Lời đồn, ai tin a?

- Tớ tin, tớ thừa nhận, quan hệ của chúng tớ thế đấy.

Đường Sinh đưa tay phát biểu, đùi bị véo hai cái, một là Đường Cẩn, một là Quan Quan ngồi cách Đường Cẩn cũng thò tay qua véo cho bằng được, cái véo trước thì đầy ắp tình, cái véo sau thì ôi thôi, đau đến tận đâu.

- Ui…

Đường Sinh đau rên rỉ kêu lên, còn may là Đường Cẩn đúng lúc bắt được tay Quan Quan và ngăn không cho hạ độc thủ, dường như thay Đường Sinh báo thù vậy, véo vào mông Quan Quan, đồng thời cúi xuống bên tai nói nhỏ:

- Nhẹ thôi, thịt hắn mỏng lắm, sẽ bị bầm tím đấy.

- Đáng chết, tên nhóc này phá hỏng thanh danh ta.

Quan Quan đang rất xấu hổ nhìn chăm chú Đường Sinh, kỳ thật trong lòng cũng không biết đó là dư vị gì

Đường Cẩn thì đau lòng, lần trước nhéo hắn, da thịt hắn bầm tím cả lên, sau này không nhéo hắn nữa mà chỉ đấm hắn, không nỡ nhéo.

- Cảnh cáo cậu, nếu còn nhéo hắn, tớ sẽ giữ chặt cậu cho hắn sờ đấy.

Quan Quan trợn mắt, cúi xuống thì thầm vào tai Đường Cẩn:

- Vậy thì sắp rồi, nếu hắn thật sự lén lút với tớ, cậu không chết vì khóc chứ?

Đường Cẩn kỳ thật đã nghe quen cáikiểu nói năng mập mờ thế thế, ví như ở nhà hắn và La Sắc Sắc, có khi thì cùng Mai Chước, ở bên ngoài thì cùng Ninh Hân, Vương Tĩnh, tổng hợp tất cả những tình huống, cùng gia cảnh của chính mình, trong lòng cô cũng đúc kết ra được một kết luận hết sức thực tế, nếu muốn cùng Đường Sinh đi chung một con đường, cách duy nhất là phải biết chấp nhận tha thứ thói trăng hoa của hắn, mấu chốt ở chỗ, Đường Sinh thật sự yêu mình, rất quan tâm để suy nghĩ của mình, có ưu thế này, cô chắc đã có được hắn, đàn ông được mấy người không có thói trăng hoa? Bây giờ không có, sau này sẽ sao?

Đối với cái bĩu môi trêu chọc của Quan Quan, Đường Cẩn phản ứng lại, khiến Quan Quan hơi bối rối, cô nói:

- Quan Quan cậu có biết cậu xinh đẹp? Kiều diễm? Lạnh lùng? Tên nhóc này luôn ước ao có được cơ hội lợi dụng cậu, cậu muốn để hắn lợi dụng, tớ không ngại, yêu ư? Hay là chơi đùa?

Cô vừa nói như vậy khiến Quan Quan khiếp đảm:

- Này, tớ dựa vào cái gì khiến hắn lợi dụng tớ, ai yêu hắn? Ai để hắn chơi đùa?

Hai mỹ nữ thấp giọng thì thầm, nghĩ đến lần trước cùng nhau nghiên cứu vấn đề sinh lý lại càng khiến hai người trở nên thân thiết hơn, hiện tại càng ngày càng tốt đẹp.

Trong thâm tâm Quan Quan rất có định kiến với đàn ông, cô lúc nào cũng lạnh lùng, cao ngạo rụt rè, nguyên nhân rất đơn giản, bởi ba và mẹ cô ly hôn, mẹ cô đem hết thảy tội lỗi đổ lên trên đầu ba cô, giống như những gì mẹ nói, đàn ông không ai tốt, con sau này đừng tin vào họ.

Quan Quan trước giờ vẫn là thiên kim tiểu thư, cuộc sống chỉ có gia đình và bạn bè, lớn lên dưới sự giáo dục của mẹ, cô ngày càng định kiến nặng nề với đàn ông, tất cả những đổ vỡ của hôn nhân, đều là lỗi của đàn ông.

Một mỹ nữ hoa hậu học đường căm hận đàn ông thế đấy, sau khi tiếp xúc với Đường Sinh, cô hoài nghi cách giáo dục của mẹ mình, yêu không do con người định đoạt, đó là một loại cảm giác rất thuần khiết, khi Đường Sinh vì cô dạy cho bạn học Trương một trận, còn sửa xe đạp cho cô nữa chứ, Đường Sinh đã ngự trị trong lòng cô khi đó, tất nhiên đó chưa hẳn là yêu, nhưng hạt mầm tình yêu đã được ươm từ đó.

Ở Giang Lăng, cô sống cùng dì, mà dì vì công việc bận rộn, thường xuyên đi sớm về khuya hoặc qua đêm không về, cô ở nhà một mình, ngoài giờ học thì lên mạng lướt web, không phủ nhận internet đã làm hư hỏng rất nhiều người, Quan Quan cũng là một trong số đó, bí mật này chỉ mỗi cô biết. Sau khi quan hệ của cô và Đường Cẩn trở nên thân thiết, hai người trò chuyện nhiều hơn về những vấn đề tế nhị của giới tính, đó cũng là nguyên nhân gắn chặt hơn sự thân thiết của hai người, thêm vào đó cả hai chưa từng có quan hệ tình dục, nên những câu chuyện bàn luận càng vô cùng thần bí hấp dẫn.

Khi hai người đang khe khẽ nói nhỏ, Đường Sinh và Lý Dật Phong cũng thấp giọng tám chuyện:

- Được đó, Dật Phong, yêu hay chơi qua đường vậy?

Lý Dật Phong ngẩn người, yêu hay chơi qua đường? Tớ giống hạng không chịu trách nhiệm đó sao?

- Đương nhiên là yêu.

- Wa, tên họ Chu kia không biết từ lúc nào bắt chuyện được cùng Lục Tú Tú? Còn nói mới nắm tay sơ sơ? Thật hay giả vậy trời?

Lý Dật Phong lườm họ Chu đang cùng Lục Tú Tú nói nhỏ một cái, nói:

- Cậu tin họ Chu à ? Lục Tú Tú thiếu chút nữa bị y dụ dỗ, may mà tớ xuất hiện kịp thời, đang ở trong góc phòng đó, nói lời ngon ngọt, tớ thấy chướng cả mắt.

Phù, Đường Sinh phun hết ra, hai mắt nhìn bạn Chu, tên này, Lục Tú Tú sao mà chịu được? Đáng thương cho mỹ nữ mặt tròn, dáng người yểu điệu, bị tên heo này nhào nặn không biết sẽ ra hình dáng gì đây? Khó hiểu thật, một Lục Tú Tú nhu mì, hướng nội, thẹn thùng sao lại cùng tên họ Chu? Đúng là có suy nghĩ nát óc cũng tài nào hiểu nổi

Xoay đầu… hỏi nhỏ Đường Cẩn, Ngụy Hoành Đông có phải có chuyện gì hay không, Đường Cẩn lại nhẹ nhàng đấm đùi hắn, xấu xa, không đến mức không tin tớ chứ ? Nhìn vẻ mặt Đường Sinh rất nghiêm túc, biết là mình nghĩ đâu đâu:

- Ừ, bạn ấy đang vay tiền các học sinh khác.

- Ơ, Sao lại thế này?

Đường Sinh nhướng mày, Ngụy Hoành Đông đang gặp khó khăn? Mình không hiểu gia cảnh cậu ta cho lắm.

- Là bạn Chu mách cho bạn ấy, tụ tập bảy tám người lại, nghe nói mẹ bạn ấy phải giải phẫu tim gì gì đó, chi phí rất cao, nhưng trong nhà lại không có tiền, ba bạn ấy ba mấy năm trước bị tai nạn lao động, tàn phế mất một bàn tay, giờ kế sinh nhai chỉ dựa cả vào một sạp rau, cuộc sống rất chật vật, còn tiền học của bạn ấy nữa chứ, thêm tiền thuốc cho mẹ, các bạn có ý muốn nói với cô Mai, nhờ trong lớp mỗi bạn góp một ít.

Đột nhiên Đường Sinh nghĩ tới 'Giang Xỉ Ngụy', ông ta là cha của Ngụy Hoành Đông? ‘Ngụy, ba bạn ấy là Ngụy Hưng Quốc của Giang Xỉ?

Ngụy Hoành Đông ngẩng đầu mờ mịt nhìn Đường Sinh, gật gật đầu:

- Bạn Sinh, bạn, bạn biết ba mình?

Tất cả mọi người đều nhìn sang Đường Sinh, không biết vì sao hắn lại kêu tên của ba Ngụy Hoành Đông? Mọi người đều biết, hai ngày nay Ngụy vì bệnh của mẹ mà nghĩ đủ cách để có tiền, tuy kiếm được ít như muối bỏ biển, nhưng đó cũng là tấm lòng của người làm con.

Đường Sinh chỉ gật gật đầu, không nói gì, bắt đầu ăn, nhưng trên mặt hắn mọi người như nhìn thấy cái gì đó.

Bởi vì Đường Sinh bỗng trở nên yên lặng, không khí cũng trở nên trầm lắng, có thể thấy được ở trong lòng mọi người hắn rất có sức ảnh hưởng, tính tiền xong ra khỏi tiệm ăn, Đường Sinh vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Ngụy Hoành Đông:

- Ba bạn bị tàn phế một bàn tay, nhưng đầu không phế, có một ngày cậu sẽ tự hào vì ba mình, không ai nghèo mãi cả, không lâu nữa thôi danh tiếng ông sẽ nổi khắp Giang Lăng, ai cũng khoái.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi