Chương 170: Bối cảnh của Quan Quan

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Năng lực làm việc của anh kính mắt thật tốt, có thể nói là tương đối xuất sắc, chưa đến ba ngày đã thu xếp xong rồi.

Những tài liệu này Đường Sinh có tự mình xem qua, rất sa đoạ và trụy lạc, ừ, cơ bản đã nắm đầy đủ chứng cứ về tên họ Cẩu , nhưng mà vừa đụng vào hắn ta, tất nhiên làm kinh động đến Bí thư Trịnh của Lô Hồ, việc điều tra về ông ta còn đang tiếp tục. Anh kính mắt cũng đã từng ngầm điều tra về cô nhân tình kia, không ngờ người phụ nữ đó lại là quan tòa của tòa án khu Lô Hồ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, không thể coi nhẹ người phụ nữ này.

Đặc biệt là không thể để loại người xã hội đen như anh mắt kính tiếp xúc với cô ta, bởi vì có thể dẫn đến phản ứng dây chuyền làm kinh động đến một nhóm người.

Lúc này, Đường Sinh liền nghĩ đến Bí thư Bạch của Uỷ ban Kỷ luật thành phố, thế là, chiều hôm đó hắn hẹn gặp Lý Trọng Phong.

Những ngày này Lý Trọng Phong đã dò hỏi biết được rất nhiều thói quen và ham mê của Bí thư Bạch, đến từng chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống bình thường cũng đều hỏi kỹ. Đường Sinh nói chuyện với Lý Trọng Phong khoảng hơn một tiếng, cuối cùng bí thư Đường gọi điện thoại đến, Lý Trọng Phong mới rời đi.

Đêm đó sau khi Đường Sinh trở về liền suy xét, làm cách nào tiếp xúc với Bí thư Bạch? Ông ta chỉ coi mình là một đứa trẻ con mà thôi.

Mà muốn vạch trần chuyện ở Lô Hồ, phải mời Bí thư Bạch ra mặt chủ trì, cho nên chuyện này phải tiến hành đồng bộ, một mặt mình tự nghĩ cách đi tiếp xúc với bí thư Bạch, một mặt đưa tài liệu thu thập được cho chị Ninh Hân trước, để chị ấy đến Cục cảnh sát triển khai hoạt động.

Sau khi ăn cơm, Đường Cẩn chạy đến phòng của Đường Sinh, thấy hắn ngồi ngẩn người trước máy tính, liền cúi người xuống nói:

- Được rồi, nói cho anh biết chuyện này.

- Hả? Nói, có chuyện tốt gì thế? Có phải là nghĩ thông suốt rồi muốn tối ngủ chung một giường với tôi?

Đường Sinh trêu cô.

Cừa phòng ngủ đang đóng, cũng không sợ La Sắc Sắc hoặc Mai Chước đột nhiên bước vào, Đường Cẩn ngồi lên đùi hắn, hai tay quàng vào cổ hắn, nhăn mũi sẵng giọng nói:

- Còn chưa ngủ mà anh đã mơ rồi à? Tên đáng ghét, anh có muốn nghe hay không?

- Nghe, nghe, nghe, mời bạn Đường Cẩn phát biểu.

Đường Sinh nghiêm trang trả lời, tay lại đưa xuống nắm lấy cái mông nhỏ của cô.

Đường Cẩn cũng rất bất đắc dĩ, rướn thân hình lên để hai bàn tay hắn nắm vào phía dưới mông, đè lên khả năng co duỗi của hắn.

- Hôm nay em mới biết, dì của Quan Quan hóa ra là Phó chủ tịch thành phố của chúng ta Quan Cẩn Du, anh có giật mình không?

Ồ, nghe vậy Đường Sinh liền ngẩn người, Quan Cẩn Du, người phụ nữ duy nhất trong số mấy Phó chủ tịch thành phố Giang Lăng, năm 2003 được chọn, nữ Phó chủ tịch thành phố xinh đẹp trẻ tuổi năm đó chủ quản văn hóa giáo dục và vệ sinh, không ngờ là dì của Quan Quan, ơ, không đúng, cô ấy, sao cũng họ Quan?

Trí nhớ trong “kiếp trước” của Đường Sinh về Quan Quan không thật sâu đậm, hai người ở hai phía đối lập, thân phận của Quan Quan vẫn rất thần bí, không có ai biết.

- Ồ, Cẩn Cẩn, tại sao Quan Quan và dì của cô ấy lại cùng một họ? Như vậy cũng có nghĩa là cô ấy theo họ mẹ?

- Ừ, tôi đã từng hỏi cô ấy, bố mẹ cô ấy li dị, cô ấy theo mẹ, đến Giang Lăng học liền sửa họ trong hộ khẩu.

- Ồ…hiểu rồi, nói như vậy trước kia cô ấy không phải họ Quan, cha mẹ li dị khó trách tính cách của Quan Quan lạnh như vậy.

- Đường Sinh, thật ra Quan Quan rất cô độc, trong lòng cô ấy cũng khát vọng có nhiều bạn, nhưng cô ấy đã quen kiêu căng ngạo mạn, không dễ dàng tiếp nhận cái gọi là tình bạn, trừ phi là người mà cô ấy yêu thích, giống như tôi, Quan Quan rất thích tôi, cho nên chúng tôi rất thân nhau.

- Kìa, giống như tôi đẹp trai như thế này, chắc chắn Quan Quan thích tôi, chỉ là ngại với cậu nên không thể tùy tiện biểu lộ thôi?

- Hừ, anh bảnh chọe quá, cô ấy ghét anh nhất.

Trái với lòng Đường Cẩn hờn dỗi:

- Anh dám có cái tính mê gái, tôi liền bẻ gãy xương anh.

Đường Sinh cười gượng, trong đầu lại nhanh chóng vạch lên một kế hoạch, có thể dựa vào quan hệ với Quan Quan đi làm quen với dì của cô là Phó chủ tịch thành phố Quan, chủ yếu là Phó chủ tịch thành phố Quan và Bí thư Bạch cùng ở trong tòa nhà thành ủy, mình sẽ có cơ hội gặp được Bí thư Bạch.

Ngoài ra nếu có thể lôi kéo Phó chủ tịch thành phố Quan đến với Bí thư Đường ở bên này là chuyện tốt, Bí thư Đường cần sự ủng hộ của các cán bộ viên chức của các ngành.

Hiện tại mỗi khi Đường Sinh sắp xếp một bước đi đều phải suy xét đến lợi ích của cha, lợi ích của việc làm ăn, sự suy xét của hắn rất chín chắn.

Vẫn còn một điều nữa, Quan Cẩn Du còn rất trẻ, nghe nói cô ấy mới ba mươi ba tuổi, nhưng mà cô ấy đã là cán bộ cấp sở rồi, người phụ nữ này hẳn là có bối cảnh vững chắc, nói cách khác, gia thế của Quan Quan rất hùng mạnh, kiếp trước tự nhiên lại đi trêu ghẹo cô, đúng là không khôn ngoan.

Chỉ là Quan Quan vẫn che giấu rất kín đáo, một chút cũng không để lộ ra nhựng tin tức này, có thể thấy sự khiêm tốn và không phô trương của cô.

- Cẩn Cẩn, có một vài chuyện muốn nói với cậu, lại sợ cậu nghĩ ta là tên xấu xa có mưu đồ khác, tôi rất rối rắm nha.

Đường Sinh bắt đầu thêu dệt câu chuyện xưa của người đẹp

Đường Cẩn, không thêu dệt không được, muốn kết giao với Quan Quan, nhất định phải thông qua Đường Cẩn làm trung gian.

- Chuyện gì vậy? Có cảm giác là anh rất quỷ quyệt, tuy nhiên người ta tín nhiệm anh, anh nói là được rồi.

- Ồ, Đường Cẩn tốt thật, là như thế này, từ trước đến nay bố tôi ở Giang Lăng đều chưa thể tìm được một giải pháp toàn diện, phía sau việc triển khai giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường và phố buôn bán Giang Giáo đều có bóng dáng của Bí thư Đường, chuyện này không nghi ngờ gì là một mở đầu tốt đẹp. Thật ra điều tôi muốn nói là, bố tôi ở Giang Lăng thế lực đơn độc, vấn đề này đề cập đến đấu tranh trong quan trường, nói với cậu cũng không có tác dụng, trực tiếp nói một cách sảng khoái, tôi muốn thay bố tôi lôi kéo dì của Quan Quan là Quan Cẩn Du, người phụ nữ này quá trẻ, nghe nói mới ba mươi ba tuổi, đã là cấp Phó giám đốc sở rồi, chắc chắn có bối cảnh.

Đường Cẩn chắc chắn không hiểu những thứ này, nhưng nghe ra rồi, Đường Sinh nhờ mình thường xuyên tạo điều kiện để hắn và Quan Quan tiếp xúc, thông qua Quan Quan lại tiếp xúc Quan Cẩn Du, chắc không có gì đâu? Có chính mình theo dõi hắn, tính tình Quan Quan lại kiêu căng ngạo mạn, sẽ không để hắn chiếm tiện nghi.

- Không thành vấn đề, em hiểu ý của anh rồi, bắt đầu từ ngày mai, em gọi Quan Quan đến chỗ chúng mình chơi.

“Khụ khụ”, trong lòng Đường Sinh rất thoải mái Cẩn Cẩn đối với mình vẫn rất tốt:

- Chủ yếu là cậu giúp tôi tìm hiểu sở thích của dì Quan Quan là cái gì, ham mê cái gì, chúng ta cũng có thể phối hợp, đúng bệnh hốt thuốc thôi, nói bóng nói gió là tốt rồi, đừng để cô ta hoài nghi..

- Sao em cảm thấy như làm kẻ trộm nhỉ? Đừng để em phát hiện anh có ý đồ khác, em sẽ kết hợp với chị Sắc Sắc, chị Chước trị anh.

Cũng là sau bữa cơm chiều, hôm nay Ninh Hân ăn ở nhà cha mẹ, một tuần cô luôn muốn về nhà ba hai lần.

Phát sinh quan hệ với tên xấu xa, cô cảm thấy thân thể của mình cũng có một chút biến hóa tinh tế, như lời của Vương Tĩnh nói, nếu cậu thật sự thành đàn bà rồi, chắc chắn sẽ có sự thay đổi, đầu ngực cứng chắc no đầy trước kia giờ bắt đầu mềm dẻo, vòng eo và hông cũng đang tiếp tục nở ra, đến mẹ cũng nói hình như mình thay đổi, trở thành có sự mềm mại của con gái rồi, không còn nét cường tráng chắc nịch lúc trước mà dịu dàng quyến rũ hơn.

Ninh Hân chột dạ, trời ơi, chuyện này nếu như để cho mẹ biết mình bị Đường Sinh, bạn học của em gái “khi dễ”, bà có thể sẽ điên mất không? Ngay cả Ninh Manh cũng xem xét Ninh Hân bằng ánh mắt khác trước, len lén nói với cô

- Chị, em phát hiện chị xinh hơn trước đấy.

Chỉ có duy nhất người làm việc chính sự vất vả là Ninh Thiên Hữu không chú ý tới sự thay đổi rất nhỏ trên người cô con gái lớn, tâm tư của ông ta không đặt vào những chuyện như thế.

Ở trong thư phòng, Ninh Hân và bố nói chuyện về một số chuyện xảy ra vài ngày gần đây, chủ yếu là nói về Ủy ban nhân dân khu Lô Hồ có thể phải có động tĩnh.

Hại Thiêu Hữu nghe lời này của con gái xong, liền mơ hồ đoán được có liên quan với Bí thư Trịnh của Lô Hồ, đôi mày rậm chau lại.

- Ninh Hân, bất cứ việc gì phải cẩn thận một chút, quan hệ của Bí thư Trịnh Lô Hồ và Phó chủ tịch thành phố La rất tốt, là em rể ông ta.

- Ba, những thứ này con biết, nhưng mà có một chút công việc không vì mối quan hệ của một số người liền không làm chứ? Con có nguyên tắc mà.

- Những việc này kỵ nhất là rút dây động rừng, đầu tiên cán bộ chính phủ phạm sai lầm gì, đều phải do đảng ủy cấp trên quyết định xử lý, có phải để viện kiểm tra hoặc cơ quan công an chấp pháp tham gia hay không, việc đó phải chờ xem kết quả thẩm tra của Ủy ban kí luật, cho nên rất dễ sinh ra sự thay đổi.

- Dạ, ba à, những thứ này con cũng hiểu, chuyện này lại có liên quan đến Đường Sinh, ba cũng biết hắn đầu tư khai phá khách sạn Lô Hồ, nhưng mà chỉ có hoàn toàn thay đổi môi trường của khu này mới có thể đầu tư hiệu quả, điều này đã nhiều lần được phản ánh đến Ủy ban nhân dân khu Lô Hồ.

Ninh Thiên Hữu gật đầu:

- Đường Sinh, lại là Đường Sinh, tên tiểu tử này rất có thể gây sức ép, sau lưng việc này cũng có bóng dáng của bí thư Đường?

- Cái này, con không rõ lắm, hắn cũng không nói với con, nhưng mà về tài liệu đen của Phó chủ tịch quận Cẩu, là hắn đưa cho tôi.

- Cô bé, con bị tên tiểu tử này kéo xuống nước rồi, tuy nhiên có Bí thư Đường ở sau lưng chống đỡ, ba lại không lo lắng gì.

- Ba, Đường Sinh nói với con, theo như Bí thư Lý cung cấp một số tin tức, nói Trịnh Lô Hồ cũng dòm ngó đếnvị trí đứng đầu thành phố.

Ninh Thiên Hữu mỉm cười:

- Hắn không xem xét mới là lạ, vị trí Bí thư quận ủy thành nội, là cái ván cầu, người có thể ngồi lên vị trí này, bước tiếp theo chính là chọn người để bồi dưỡng thành cán bộ trọng điểm ở thành phố.

Lại nói một vài thứ, Ninh Thiên Hữu đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, Ninh Hân, tên Đường Sinh này có quan hệ rất tốt với con phải không?

Trong lòng Ninh Hân hoảng hốt vô cùng, cố gắng giữ điềm tĩnh, nói như không có việc gì:

- Cũng không hẳn, con dã từng cứu mạng hắn, con là chị nuôi hắn.

Sau khiNinh Hân đi rồi, mẹ của cô, Vinh Lệ Hoa đến nói với chồng:

- Thiên Hữu, ông không cảm thấy con gái hơi thay đổi rồi sao?

- Không chú ý, lúc nãy tôi lại hỏi nó, tại sao lại tốt với Đường Sinh như vậy? Nó nói đã nhận hắn làm em nuôi.

Trong con mắt đẹp của Vinh Lệ Hoa chợt sáng lên:

- Vậy rất tốt, tôi không may mắn, chỉ có thể sanh cho ông hai đứa con gái, đây là sự tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời này, nếu như có thể có một đứa con trai thì thật tốt, ngày nào tôi gặp hắn, nếu như nhìn thuận mắt, tôi nhận hắn làm con nuôi.

Ninh Thiên Hữu cười khổ:

- Đồng chí Lệ Hoa, Đường Sinh có quan hệ với Bí thư Đường, cụ thể là quan hệ gì dù chưa xác định, nhưng chắc chắn rất thân thuộci, Ninh Hân có thể đề bạt thành Phó cục trưởng, chính là nhờ Bí thư Đường tự mình gọi điện thoại cho Vương Bỉnh Trung bên Ủy ban chính trị pháp luật, bây giờ có phải tôi đã già rồi không? Càng lăn lộn càng hồ đồ, bà xem xem, con gái chúng ta mới hai mươi nhăm tuổi đã là cấp cục phó rồi.

Vinh Lệ Hoa cười rồi,

- Ông còn ghen với con gái sao? Ninh Hân vốn rất xuất sắc, tôi sợ tài năng quá lộ ra ngoài, chưa chắc đã là chuyện tốt.

- Có một số người muốn mọi sự đều thành công thuận lợi lên, thật sự không hiểu ra sao cả, chỉ cần không phạm phải sai lầm mang tính nguyên tắc, Ninh Hân sẽ không có vấn đề gì.

Hai người bọn họ nói chuyện một hồi lâu, Ninh Hân đã lái xe tới cửa của Giang Giáo gia viên. Mười giờ đêm rồi, Vương Tĩnh hẳn đã về nhà, đợi đến lúc cô vào nhà, Vương Tĩnh nằm xoài xuống ghé mắt vào ống nhòm yêu quý nhìn trộm, tất nhiên là nhìn trộm Đường Sinh rồi.

“Bốp”, Ninh Hân nhẹ chân nhẹ tay bước vào, một cái tát vỗ vào cái mông to của Vương Tĩnh chỉ mặc quần xì-líp nhỏ hình tam giác.

- Cậu xem cậu là cái dáng gì? Mặc quần xì-líp, ghé vào cửa sổ làm kẻ nhìn trộm, một chút ảnh hưởng cũng không chú ý?

- Ôi, cậu đánh chết tôi rồi, có phải hôm nay Đường Sinh không yêu cậu, nên cậu bực bội khó chịu? Chuối trên bàn kìa, cậu…

Lại một cái tát đánh tới, Vương Tĩnh kêu đau, hai người lập tức tới phòng khách, Vương Tĩnh nói đến chuyện thương mại thành phố, sắp buồn chết cô ta rồi, tuy rằng nói không rất bận, nhưng mà buộc cho ngươi muốn chết, gần như không rời được người ra, lại không có người đáng tin cậy được, cô liền kể khổ với Ninh Hân.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi