Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Cái ghế ở trong tay Đường Sinh liền biến thành một thứ vũ khí tương đối hung hãn, vừa vung lên, hai tên tiểu tử gầy xông lên trước tiên liền kêu lên đau đớn, hai bên trái phải ngã lăn ra. Một vài ngày không hoạt động gân cốt rồi, Đường Sinh không hài lòng với với tốc độ vung ghế của bản thân, ngày hôm nay hơi chậm sao?
Khi ý nghĩ này hiện qua đầu óc hắn, sự nhanh nhẹn dũng mãnh tuôn ra, rất nhanh nắm chặt tay trái thành nắm đấm nghe rôm rốp, ghế bên tay phải lại một lần nữa vung lên, nắm tay trái của hắn cũng hung hăng xuất kích, trúng ngay một tên.Cú đánh làm xương mũi của hắn ta kêu đánh rắc một tiếng, hoà với tiếng kêu thảm thiết, hắn ta ôm lấy khuôn mặt đấy máu ngã lăn ra, quả thực là yếu ớt không chịu nổi một đòn.
- Thằng chó chết, tao đâm mày.
Thân hình Vương Hổ giống như một quả bóng cao su lăn lại, con dao găm sáng chói trong tay phải, Vương Tĩnh thét lên chói tai, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, vội vàng nhắc nhở Đường Sinh:
- …Đường Sinh, hắn, con dao trong tay hắn.
Đường Sinh sớm đã nhìn thấy rồi, hắn đâu phải tay mơ? Nếu như để cho cái loại mạt hạng như Vương Hổ đâm trúng, thì còn mặt mũi nào mà sống chứ?
Hắn uốn éo thân hình một cái, nhanh như chớp né tránh, sau đó liền lao thẳng đến một tên khác Vương Hổ gấp gáp, mắt đỏ ngầu, động tác rất nhanh, lúc con dao găm đâm ra, phát hiện người trước mắt không phải là Đường Sinh, y “a” lên một tiếng kêu to, thở phì phì. Con dao găm đó đã đâm thủng sườn bên phải của một tên đồng bọn. Ối, tên kia cũng nắm lấy con dao găm đứng sững tại chỗ, sắc mặt trở nên trắng xanh, ánh mắt hoảng loạn:
- Anh Hổ…
Rất xin lỗi, ngươi bị anh Hổ làm thịt trước rồi, tiểu tử, ngươi lên đường trước chờ hắn đi, không bao lâu hắn sẽ đến bầu bạn với ngươi.
Vương Hổ trợn tròn mắt tại chỗ, nhưng sau khi đâm nhầm một dao, bản tính hung hăng đang ẩn giấu trong xương cốt y cũng bộc phát ra hoàn toàn, mạnh mẽ rút đao lên, lại bổ nhào đến chỗ Đường Sinh. Thực ra lúc y đâm nhầm đồng bọn, Đường Sinh có đủ thời gian để trừng trị y, nhưng hắn không động thủ.
Vì sao vậy? Đâm nhầm một phát không đủ à nha, phải làm thế nào để y đâm nhầm hơn hai phát nữa, như vậy y chết chắc rồi! Mẹ, muốn đấu với nhà họ Đường ta à? Ngươi quá non rồi! Đường Sinh giả bộ hoảng hốt tránh đi, lại âm thầm thẩm tính toán vị trí, không dám cách quá xa Vương Tĩnh, sợ tên tiểu tử này vội vàng mắt mù đi đâm chị y, cho nên chuẩn bị sẵn sàng cho hắn một đòn đả kích nghiêm trọng. Nếu như thế này, hai tên gục ngã trước đó là đen đủi rồi, để Đường Sinh dồn vào một đống, trong tay của bọn họ cũng có dao găm, hôm nay chính là đến đâm người, cho nên…
Chẳng trách Đường Sinh là cao thủ, trong lúc thân hình vặn vẹo, hai tay kéo rất nhanh hai cái, lấy thủ pháp “tứ lượng bạt thiên cân” (1) khác lạ, giúp bọn họ hoàn thành một trận tự chém giết lẫn nhau đẫm máu. Phập…phập…phập, ba đao, Vương Hổ và hai tên đã bị thương đâm tới, bốn người dồn lại một chỗ, nhưng Đường Sinh nhanh như chớp lách ra từ trong kẽ hở giữa bọn chúng, nhân lúc hỗn loạn ngầm đẩy tay chúng lệch đi, làm cho mấy con dao hung hăng trong tay bọn chúng đâm mạnh vào thân thể của đồng bọn, máu bắn ra tung toé.
Vương Tĩnh đứng một bên, chân nhũn ra phải ngồi xuống đất, cảnh này quá đáng sợ, quá đẫm máu, quá bạo lực.
Trong vài người bị thương, vết thương của Vương Hổ coi như là nhẹ nhất, y bị một tên đồng bọn đâm trúng đùi, mà hai người kia một là đâm Vương Hổ, một là đâm tên đồng bọn, người đen đủi nhất chính là người đâm Vương Hổ, đồng thời bị đâm hai đao.
Máu làm che mờ tâm trí của những người trẻ tuổi, cũng triệt để kích động sự điên cuồngvà sợ hãi của bọn chúng, bọn chúng như người bị bệnh tâm thần.
- Tao đâm chết mẹ mày, đồ khốn nạn, mày đứng lại cho tao…
Vương Hổ vừa tức vừa đau, khóc lóc kêu lên, y sắp điên rồi, hai tên đồng bọn cũng té ngã, trên đùi của mình còn trúng một đao, đau thấu xương tủy, nhưng chưa chạm được đến cái vạt áo của Đường Sinh.
Đường Sinh cười lạnh, tay tùy tiện vơ lấy một chiếc ghế liền giơ lên quá đầu rồi nện xuống, Vương Hổ muốn tránh cũng không được, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
- Mày tự tìm cái chết, nếu không nể mặt chị mày, anh Đường sẽ khiến cho mày càng thảm hơn một chút, nằm sấp xuống cho ta.
Rắc, chân chiếc ghế gỗ đều gẫy rời ra, đập cho đầu, mặt Vương Hổ đầy máu, y thở phì một tiếng, liền ngã xuống đất. Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ khoảng vài phút, vốn dĩ phòng ăn tràn ngập món ngon, lúc này khắp nơi toàn là máu tanh.
Tính cả Vương Hổ là năm người, chỉ có tên ngã xuống đất cuối cùng không hiểu sao lại không bị thương, sợ đến mức tay chân đều nhũn ra, liền vứt dao xuống, chuẩn bị quay đầu chạy, Đường Sinh chạy tới mấy bước, bóp sau cổ hắn ta, chém một dao vào gáy, làm hắn ta ngã ngửa ra.
Đây là bản lĩnh của tiểu sát thủ sao? Quá yếu ớt không chịu nổi một đòn sao? Ta mới dùng một phần sức lực thôi mà?
Một cước tùy tiện đá tên tiểu tử kia lăn sang một bên, Đường Sinh vỗ tay hướng về Vương Tĩnh búng tay:
- Có thể báo cảnh sát rồi, chị Tĩnh.
Ngươi đúng là trâu bò mà, Vương Tĩnh nhìn hắn như thể đang nhìn thấy ma quỷ giữa ban ngày, mới đầu vì lo lắng cho hắn mà hóa thành khiếp sợ, tay cô run rẩy rút điện thoại ra, nhưng cô vẫn rất thông minh, báo cho cảnh sát trước khi báo cho Ninh Hân, sau đó gọi cho 110, bởi vì trong cuộc xung đột này có em trai của mình, từ đầu đến cuối có một chút không đành lòng, nhưng cô nhìn ra, vụ án đẫm máu này, khả năng em trai có thể sống sót không lớn.
Không nói tới tình trạng thương tích của y, y giết hai người, tuy rằng nói là ngộ sát, nhưng mà giết người là sự thật, xong đời y rồi.
Đường Sinh đến bên tên không bị trúng đao, dùng mũi chân đụng vào hắn ta:
- Toàn bộ quá trình mày đều nhìn thấy rồi chứ?
- Thấy, nhìn thấy rồi, không, chuyện không liên quan đến tôi… tôi…tôi, cái gì cũng… cũng không làm, chuyện không liên quan đến tôi.
Tên tiểu tử này sợ đến đái ra quần rồi, Đường Sinh cười lạnh lùng nói:
- Vào Cục phải có gì nói nấy, ta cũng nói giúp ngươi.
Lúc này rồi, cậu ấm không ngờ còn đang mua chuộc người ta, tuy nhiên chiêu này của hắn rất lợi hại, tên đó vội vàng gật đầu.
- Tôi, tôi, tôi sẽ, nhất định ăn ngay nói thật, anh, anh cũng đừng nói tôi cái gì nha, tôi thực sự không làm cái gì cả…
Lúc Ninh Hân chạy đến, người của 110 đến trước rồi, người cầm đầu của đội quen với Vương Tĩnh, Vương Tĩnh là phóng viên nổi tiếng như thế, người không quen không nhiều, hơn nữa gần đây mẹ cô qua đời, cô lại tiếp nhận tài sản của công ty thương mại thành phố, tin tức truyền thông cùng đưa tin, so với trước kia độ nổi tiếng càng tăng thêm một bậc, nói đại khái về tình hình , người cảnh sát dẫn đầu của đội liền hiểu rõ, Ninh Hân vừa đến, xe cứu thương cũng đến rồi.
Đối với cục diện như thế này, Ninh Hân chẳng có gì để nói cả, dù sao đã có một chút xác định, hễ tên bại hoại ở đâu, nơi đó dễ dàng xảy ra chuyện.
Loại tiểu nhân cặn bã như tên chó má Vương Hổ này đừng nói dẫn bốn năm người, có dẫn thêm gấp đôi như vậy cũng không phải là đối thủ của một mình Đường Sinh.
Cùng nhau lên xe của trung tâm cảnh vụ 110, Vương Tĩnh hỏi Ninh Hân, chuyện của Vương Hổ có nghiêm trọng không, nên làm như thế nào?
Ninh Hân cũng có thể hiểu được tâm tình của cô, dẫu sao là em ruột, cho dù giữa bọn họ vô cùng không vui vẻ, thì cũng cùng huyết thống mà.
Đường Sinh nửa nằm nửa ngồi trên ghế sau của chiếc BMW, mắt híp lại, cũng không chen lời vào, chuyện của những con chó này hắn căn bản không để trong lòng, hắn đang vạch kế hoạch cho chuyện đại sự của khu Lô Hồ, làm sao có thể làm rõ quan hệ phức tạp ở chỗ ấy, làm sao đi xem xét, làm sao đi triển khai hoạt động, những chuyện này mới là những chuyện hắn quan tâm.
- Chuyện của Vương Hổ, có lẽ là không tốt, theo như cách nói vừa này của cô, cho dù hắn bị thương cũng đã đâm chết hai người.
Xe cứu thương đến hiện trường liền xác định hai người bị đâm đã không còn dấu hiệu của sự sống, đều bị đâm vào chỗ hiểm, chết ngay tại chỗ.
Lại một lần nữa Vương Tĩnh chịu đả kích, nhà mình làm sao thế này? Đầu tiên là mẹ qua đời, bây giờ em lại như thế này, ôi!
- Ninh Hân, cho dù như thế nào đi nữa, hắn có hư thì cũng là em của tôi, nếu như có thể giúp đỡ hãy giúp một chút, được không?
- Tôi sẽ cố gắng hết sức, hắn ta cũng bị đâm, trước tiên hãy xem tình hình rồi nói sau, rốt cuộc tòa án sẽ đưa ra mức hình phạt như thế nào, cũng không dễ nói trước.
Mạng người là quan trọng, không thể xem thường được, theo nhận định của Ninh Hân, mức án thấp nhất Vương Hổ phải chịu cũng là tử hình, đây là chuyện không thể tránh được.
Đường Sinh ở đằng sau chen vào một câu, cũng coi như là an ủi Vương Tĩnh một chút:
- Vương Hổ không phải mới lớp 11, chưa đủ tuổi sao?
Theo như quy định, nếu như chưa đủ 18 tuổi, mức hình phạt sẽ không giống nhau, không phải chịu mức hình phạt nặng như người trưởng thành.
Nào ngờ Vương Tĩnh liếc mắt một cái tỏ vẻ xem thường:
- Thằng nhóc đó hơn mười chín tuổi rồi, hắn bị lưu ban hai lần rồi, cho nên bây giờ mới học lớp 11.
Thế thì xong rồi, vậy thì phải trách hắn ta mệnh khổ đi, trong lòng Đường Sinh suy ngẫm, chị Tĩnh, không phải tôi có ý định muốn hại hắn ta, sớm muộn gì hắn ta cũng trở thành một điều phiền phức, chết có khi lại tốt. Tất nhiên, hắn ta là em ruột của chị, tôi muốn rủa hắn ta chết đi cũng không phúc hậu, tuy nhiên hắn ta sống còn có ý nghĩa gì?
Nếu như mười chín tuổi gây án giết người, ít nhất cũng phải ngồi mười bảy mười tám năm tù, giảm hình phạt nữa cũng không thể thấp hơn con số này chứ?
Lúc bọn họ ở chỗ Cục cảnh sát 110 lấy khẩu cung, tin tức của bên viện truyền đến, Vương Hổ chết rồi, một đao đâm trên đùi, thoạt trông có vẻ không nghiêm trọng, nhưng đứt động mạch chủ, mất máu quá nhiều, cấp cứu không có hiệu quả gì, liền mất mạng, tin tức này làm cho Vương Tĩnh hoàn toàn thấy công bằng.
Kẻ hành hung giết người, cứ như vậy chịu báo ứng của ông trời, khả năng pháp luật sẽ giữ lại mạng sống của ngươi, nhưng ông trời không bao dung cho ngươi.
Cái chết của em trai không làm Vương Tĩnh đau lòng như cái chết của mẹ, chỉ chảy vài giọt nước mắt, rõ ràng cô không có tình cảm tình sâu nặng với em trai.
Đường Sinh không dám hỏi cô nguyên nhân, lặng lẽ níu lấy Ninh Hân hỏi:
- Tôi hỏi chị Hân, tại sao chị Tĩnh không gào to lên mà khóc? Em trai mà.
- Gào cái mốc xì à, trong lòng của cô ấy không chừng hy vọng loại xấu xa ấy chết sớm một chút nữa, lời này tôi không nên nói, phỉ phui, phỉ phui đi.
- Hả, Vương Hổ tồi tệ như thế sao? Rốt cuộc làm việc gì táng tận lương tâm thế?
Đường Sinh đoán.
Ninh Hân ghé vào tai hắn nói một vài lời, vừa nghe miệng của Đường Sinh càng há hốc ra:
- Oa, thần tượng, tôi quá khâm phục hắn ta rồi.
Ninh Hân cụ thể đã nói cái gì, liền không nói nữa, tóm lại là loại chuyện xấu xa rồi, nếu không chị ruột của hắn có thể hận hắn không?
- Chết rồi cũng tốt, vấn đề tài sản từ chuyện buôn bán hoàn toàn không tranh chấp nữa rồi, chị Tĩnh cũng không cần sợ em trai mình quấy nhiễu nữa.
Vận may của Vương Tĩnh dường như rất kém, trong nhà liên tiếp gặp phải chuyện bi thảm lớn, mẹ vẫn chưa qua bốn chín ngày, em trai lại chết, chuyện này làm một vài người quen cô đều phải đồng cảm với cô, chuyện này gọi là chuyện gì? Mệnh của Vương Tĩnh xấu như vậy à? Khắc chết mẹ và em trai?
Có đủ loại giải thích cho việc này, nhưng tang sự vẫn phải làm, lần này rất đơn giản, một hộp tro cốt an táng hắn là được rồi.
Đường Sinh không có cách nào, lại một lần nữa trở thành bạn đồng hành của Vương Tĩnh, cùng cô đi qua đêm. Ninh Hân không yên tâm, sợ tiểu tình nhân bị Vương Tĩnh ăn mất, đành phải đi cùng, tất nhiên, loại lo lắng này coi như là dư thừa rồi, ít nhất mấy ngày đại tang này, Vương Tĩnh sẽ không làm như vậy đâu.
Cận Hồng giả vờ giả vịt cũng không cúng tế Vương Hổ, chỉ nhỏ vài giọt nước mắt, nhưng vận mệnh của cô ta không thể thay đổi, ngày hỏa táng Vương Hổ, Vương Tĩnh lấy thân phận của chủ tịch công ty thương mại thành phố kí tên vào một lệnh bổ nhiệm và miễn nhiệm, trực tiếp đá Cận Hồng ra khỏi công ty thương mại thành phố.
Ba ngày liên tiếp, Đường Sinh lại không về nhà, cùng với Ninh Hân, Vương Tĩnh ở với nhau. Đêm nay là đêm cuối cùng rồi, Đường Sinh có ý nghĩ xấu xa, nếu không chiếm lấy Ninh Hân, còn không biết lúc nào có cơ hội nữa. Đêm khuya, Ninh Hân và Đường Sinh lăn trên giường, một khi phát sinh liền không thể kết thúc, cái hôn của Đường Sinh từ trên tóc đến mũi chân, rồi khi “hung khí” của hắn xuyên qua, tiếng thét chói tai không kìm nổi của cô đã làm Vương Tĩnh giật mình.
Vương Tĩnh đến chỗ khe cửa nhìn trộm, nhìn thấy con chim béo trắng của chàng thiếu niên đang rung rinh dựng lên một cách hùng dũng, chuyển động liên tục, “làm thịt” Ninh Hân đang không ngừng rên rỉ.
(1) Tứ lượng bạt thiên cân: bốn lượng đẩy ngàn cân, một môn võ công nội gia nhu quyền thường được nhắc đến trong các truyện kiếm hiệp.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi