Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Ở cổng trường học, Đường Sinh, Chu Tiểu Thường và Lý Dật Phong cùng tụ họp lại, thì thầm to nhỏ điều gì đó, Chu Tiểu Thường và Lý Dật Phong gật đầu liên tục, khi Đường Cẩn và cô Mai Chước đi tới, hai người loáng thoáng nghe thấy Chu Tiểu Thường nói:
- Việc này cứ giao cho tôi.
Trên đường về nhà, Đường Cẩn liền hỏi Đường Sinh, lại định làm chuyện gì, hắn xoa mũi rồi liếc mắt nhìn cô Mai Chước, không nói gì.
Đường Cẩn tất nhiên không tin hắn, lên lầu về nhà trước, mẹ cô đang nấu cơm, cô bảo sẽ cùng Đường Sinh ra ngoài ăn cơm, bà không cần lo lắng, vì có cả cô Mai Chước ở đó, không thể ăn cơm ở nhà cô mãi, cô Mai Chước cũng ngại, làm sao có thể thường xuyên đến đây ăn cơm mãi chứ?
Gần tám giờ, ba người họ lại đi xuống lầu, đi đến quán cơm đối diện công viên Giang Giáo ăn một bữa, Mai Chước định trả tiền, bị Đường Sinh trêu đùa vài câu cũng không có ý kiến gì, trong lòng căm hận, nhưng cũng có cảm giác vui vẻ kỳ lạ, Đường Cẩn thì lại không hề chú ý.
Sau khi về nhà, Đường Cẩn và Mai Chước đi tắm rửa trước, Đường Sinh liền chuồn về phòng ngủ của hắn để lên mạng, gọi điện thoại cho Chu Tiểu Thường hỏi địa chỉ hòm thư của cậu ta, gạt chuyện tấm ảnh kia sang một bên.
- Cậu cố viết thêm một đoạn thật tình cảm, phải để tên nhóc này thấy xấu hổ.
Đường Cẩn tắm xong đi ra trước, vào phòng tắm khác xả nước vào bồn, sau đó đi gọi Đường Sinh đến tắm rửa, nào có biết hắn đang ngồi trước màn hình máy tính xem phim, cô cảm thấy cô giống như một người vợ nhỏ.
- Đi tắm rửa, ngày nào cũng học thật là mệt?
Đường Sinh tròn mắt, vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại đang chỉ mặc bộ đồ ngủ, hai nụ hoa phía trước nhô lên rất tự nhiên, hắn nuốt nước miếng, Đường Cẩn đánh nhẹ hắn.
- Không được, chị Chước thấy đó.
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cánh tay cũng rất tự nhiên đưa lên vai hắn, hắn định đưa tay lên cao hơn liền bị cô đánh tiếp.
- Dám động tôi? Có tin tôi véo bạn?
Đường Sinh cười gượng, mắt không dời khỏi nụ hoa nhô trước ngực cô.
- Cẩn Cẩn, bạn thật là đẹp, nhất là như thế này, rất hấp dẫn.
Mặt Đường Cẩn ửng đỏ.
- Không được làm bậy, mau đi tắm rửa, bạn không đi học chị Chước không vui đâu, cũng không muốn để ý đến bạn.
Cứ kéo hắn như vậy, đẩy hắn vào phòng tắm, khi hắn vào cũng kiên quyết kéo cô vào theo.
- Làm cái gì vậy?
- Đương nhiên là cọ lưng giúp mình.
Hắn liền đóng cửa rồi bắt đầu cởi quần áo, Đường Cẩn lúng túng thẹn thùng.
- Tránh ra.
Đường Sinh cởi hết áo, quần buông lỏng, thả xuống, lúc này chỉ còn lại mảnh khố hình tam giác.s
- Á... Xin bạn đó, xấu xa, cho mình ra ngoài đi, nếu không chị Chước phát hiện đó.
Đường Cẩn thật sự rất sợ bị Mai Chước phát hiện.
- Bạn cho rằng chị Chước không biết quan hệ giữa hai chúng ta sao? Chị ấy mở một mắt nhắm một mắt, giả bộ như không thấy, cũng sẽ không cố tình đến làm phiền chúng ta đâu.
Đường Sinh níu cô lại, nhẹ nhàng ôm lấy, chảy nước miếng.
- Cẩn Cẩn, ôm cổ tôi, chúng ta hôn môi nhé.
Bị hắn dùng lực kéo sát vào trong lòng, Đường Cẩn muốn tránh cũng không được, cánh tay của hắn rất khỏe, khi ôm lấy thắt lưng cô, cảm giác thở cũng khó, tay kia của hắn thì theo áo ngủ xoa lên mông cô, cô không thể không mềm lòng.
Hai tay ôm lấy cổ hắn rất tự nhiên, thở sâu:
- Đường Sinh, bạn xấu lắm, mau để mình ra ngoài, mình kêu lên đó.
Đường Sinh càng xoa mạnh.
- Kêu thử xem? Xem mình có sợ không? Nào, năm phút thôi.
Đường Cẩn tròn mắt, mặt hai người nhanh chóng sát vào nhau, đúng lúc này giọng của Mai Chước ở bên ngoài vọng đến.
- Đường Sinh đâu? Điện thoại kêu, Đường Dục gọi đến, có nhận điện hay không?
Đường Sinh tan nát, bác Dục, bác có lầm hay không? Làm phiền đúng lúc này? Bác thật là xấu mà.
Đường Cẩn nhân cơ hội này thoát ra, khi ra khỏi cửa còn không quên véo tên xấu xa đang hồn bay phách lạc, sau đó cười duyên rồi nhanh chóng đi ra ngoài, cô vòng tay qua cửa đưa điện thoại vào trong, Đường Sinh cầm di động đi vào bồn tắm.
- Bác Dục, có chuyện gì vậy?
Đường Dục rất ít khi làm phiền Đường Sinh vào giờ này, nhưng hôm nay thì khác, sau bữa tiệc buổi tối ông ta nhận được điện thoại của Bích Tông Nguyên, nói chuyện hơn hai mươi phút, đại khái là muốn tiến hành hợp tác lâu dài với Tập đoàn Giang Dục của ông ta, điều này là ông ta cảm thấy, Bích Thị bởi vì Bích Tú Hinh về nước, nên phải triển khai mở rộng thị trường buôn bán mới, đối với Bích Thị, ông ta rất kiêng nể.
- ... Cậu Sinh, chuyện Tập đoàn Bích Thị tôi cũng đã nói qua một chút với cậu, giờ Bích Tú Hinh đã về nước, Bích Thị dường như phải có hoạt động mới, hơn nữa Bích Tú Hinh nắm giữ “ Bất động sản Trọng Hiền” của Lý Thị, cô ta không có lý do gì lại không tham gia vào kế hoạch phố Thương mại Giang Giáo, Uông Thị của Nam Phong cũng như hổ rình mồi, thời buổi rối loạn, tôi muốn báo với cậu một tiếng, kế hoạch phố Thương mại Giang Giáo phức tạp rồi.
- Bác Dục, trong kế hoạch phố Thương mại Giang Giáo, bác vẫn giữ thế chủ động, sáu trăm mẫu đất của nhà máy Ổ Trục mới là trung tâm, số phận phố Thương mại chỉ có thể triển khai quanh nó, mở rộng đường phía Bắc nhà máy chỉ mười đến hai mươi mét, nhiều nhất thì ven phố sẽ chỉ mọc lên một dãy cao ốc mới, không thể so sánh với nhà máy Ổ Trục này được, chỉ cần mảnh đất này nằm trong tay chúng ta, ai cũng phải nhìn sắc mặt của bác.
- Cậu Sinh, điều này thì tôi biết, nhưng mà đầu tư lần này quá lớn, tiền vốn của tôi không đủ, đầu tư thế nào cũng cần nói đến tiền, tôi cũng phiền não muốn chết, cậu có thể nhanh chóng giới thiệu với Giám đốc Chi nhánh Ngân hàng Nam Hối ở Giang Lăng không?
Đường Sinh nghĩ thầm: “ Có mà đi, tôi còn không biết sao, giới thiệu ông như thế nào? Mẹ của tôi đã làm rồi, cũng không phải chuyện một, hai ngày là có thể thuyết phục, ông gấp, tôi còn vội hơn nhiều.”
- Bác Dục, theo cháu được biết, Giám đốc Chi nhánh Ngân hàng Nam Hối Giang Lăng phải thay đổi người.
- Ồ ồ... Tôi hiểu rồi, thay Giám đốc cũng tốt, thay rồi hay, vậy không làm phiền cậu nghỉ ngơi, tạm biệt.
Đường Dục cũng sẽ không dễ dàng đưa hợp đồng năm mươi mẫu đất cho La Sắc Sắc, vì vậy nửa đêm mới gọi điện thoại tới kêu khổ, chính là muốn Đường Sinh giúp ông có được mối quan hệ này, ông ta nói sẽ đưa hợp đồng cho hắn, thì hắn cũng phải có thái độ như thế nào chứ? Hợp đồng của ông ta không phải có thể lấy không được.
Từ phòng tắm đi ra, Đường Sinh lại vội lo chuyện này, rõ ràng Đường Dục sẽ không dễ dàng giao hợp đồng cho hắn, ông ta chưa thấy mồi ngon thì sẽ không chịu làm, còn phải nghĩ cách đối phó với ông ta, làm ông ta yên tâm, nếu chẳng may ông ta nhất thời giận dữ, hợp tác cùng Bích Thị có nguồn tài chính hùng mạnh, lợi thế kia sẽ mất, suy cho cùng kế hoạch của phố Thương mại Giang Giáo, không thể để Bích Tú Hinh dễ dàng chiếm giữ.
Gần mười một giờ, La Sắc Sắc cuối cùng đã trở về, bữa tiệc xã giao buôn bán không phải là chuyện đơn giản, mặc dù nể mặt Đường Sinh, đối tác vẫn có thể đánh chơi cô ta, Đường Thiên Minh chính là cao thủ ứng phó với La Sắc Sắc, ông chủ lớn không lên tiếng, ông ta cũng từ từ, làm từng khoản từng khoản một, xem xét cẩn thận, La Sắc Sắc cũng không có cách nào, cuối cùng về nhà trước.
Đường Sinh ngồi xếp bằng trên ghế xô-pha, chăm chú nhìn màn hình ti vi, rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
- Chị nói em đó, rốt cuộc đã nói gì với Đường Dục? Đường Thiên Minh căn bản là cố ý làm khó dễ thôi.
- Không sao, mọi điều khoản chị đều nhất định phải đạt được, càng có lợi cho chúng ta càng tốt, những việc khác cứ giao cho em, Đường Dục ban nãy gọi điện cho em, lại kêu khổ, nói Bích Thị muốn tham gia vào kế hoạch phố Thương mại Giang Giáo gì đó, còn nói tài chính của ông ta đang gặp rắc rối lớn.
- Tên cáo già, rõ ràng không muốn đưa năm mươi mẫu đất đó cho chúng ta mà, nhưng cũng không thể trách ông ta, là do chúng ta chiếm quá nhiều lợi thế.
Đường Sinh cũng không chịu thua.
- Ta có bao nhiêu lợi ích? Kế hoạch này của em mọi người đều được lợi, hời cho Đường Dục mà thôi, năm mươi mẫu đất có là gì? Nếu chọc giận em một chân đá ông ta văng đi ngay, chỉ có điều bây giờ ông ta có giá trị lợi dụng rất lớn, không thể đá.
Mặt La Sắc Sắc hơi đỏ, cổ cũng vậy, người có mùi rượu, là phụ nữ thật không dễ, bàn chuyện buôn bán làm ăn, không uống chút rượu thì không được.
- Chị đi tắm rửa đi, hôm nay không uống ít đi? Nghỉ ngơi sớm, sáng mai em sẽ gọi điện cho mẹ em.
- Ơ... Cuối cùng chị cũng được em lo lắng? Lần đầu tiên nói câu chị nghỉ ngơi sớm đi? Chị thật rất cảm động.
Đường Sinh liếc mắt coi thường.
- Chị Sắc Sắc, như vậy, chị đi tắm rửa trước, sau đó em mát xa gì gì đó cho chị, được chứ?
- Cút... Đồ lưu manh.
La Sắc Sắc mặc kệ hắn, đánh mông quay đi, vừa lúc Đường Cẩn đi ra, liền hỏi sao cô ta lại trở về, cô ta chua xót nói:
- Số chị khổ mà, kiếm tiền của người ta, phải làm nghé non, về rồi còn bị ăn hiếp.
- Kìa... Đường Sinh lại bắt nạt chị? Ăn hiếp thế nào? Chúng ta cùng tìm hắn tính sổ là được.
La Sắc Sắc hạ giọng nói:
- Bảo chị đi tắm rửa, còn nói lát sẽ đến mát xa nữa, em nói xem có xấu xa không?
Hai phút sau, Đường Sinh đẩy Đường Cẩn vào phòng ngủ, sau khi đóng chặt cửa liền đẩy thẳng hắn lên giường, cô đè lên bụng hắn.
- Bạn bị mình đè thích lắm sao, mình muốn đánh bạn một trận, không ngờ muốn đến chỗ chị Sắc Sắc mát xa? Suy nghĩ đó mà bạn cũng có được sao?
- Mình bị oan mà? Bạn hiểu tính của chị Sắc Sắc mà, chị ấy cố ý chia rẽ chúng ta đó.
- Là như thế sao? Vậy mà cũng đã vài lần mình thấy bạn nhìn chằm chằm vào ngực chị ấy, có phải chị ấy rất hấp dẫn?
Đường Sinh quay người lại, ôm cô vào lòng.
- Mình nói bạn, ngắm chẳng qua chỉ là yêu thích, cũng không vi phạm pháp luật phải không? Kỳ thật hấp dẫn mình nhất chính là đôi núi của bạn, hấp dẫn chết người, miệng lưỡi mình đều khô, cho mình uống nhé?
Đường Cẩn vùng vẫy, còn bị hắn ấn đè trên giường, hai chân khẽ giãy.
- Bạn đồ xấu xa này, suốt ngày bắt nạt bạn gái sao? Không chịu học hành, không làm việc đàng hoàng tử tế, trêu hoa ghẹo nguyệt, còn... A, không được vén lên, xấu xa, đánh chết bạn.
Ban đầu là Đường Cẩn nằm đè lên hắn, bây giờ là hắn đè lên cô, vén áo ngủ của cô lên, tất cả thân thể trắng toát quyến rũ của cô đều lộ ra, hai nụ hoa khẽ run rẩy, rõ ràng cơ thể có sự rung động.
Hắn cúi đầu xuống, đầu tiên là cắn ở giữa bên trái, Đường Cẩn xấu hổ.
- Đường Sinh, đừng...
Vừa đến giờ phút quan trọng, điện thoại di động bỗng reo vang, Đường Sinh lại phải thất vọng.
- Đồ xấu xa này, khốn nạn, suốt ngày kêu, thật muốn đập nát cho rồi.
Khi hắn cầm điện thoại định xem qua rồi quăng đi, bỗng nhìn thấy tên người gọi đến là “ Mẹ”, trời, cái này, không thể quăng, mẹ, mẹ gọi thật đúng lúc.
Đường Cẩn nhân cơ hội đó vội đứng lên, tim vẫn còn muốn nhảy ra ngoài, trong lòng cô cũng thấy kỳ lạ, cứ đến giờ phút quan trọng lại có chuyện, rõ ràng, dường như ông trời cũng không giúp tên xấu xa này ức hiếp cô, chẳng lẽ là ý trời? Thực ra trong lòng cô đầy mong đợi.
Nhân cơ hội này, Đường Sinh nói với mẹ hắn về chuyện Chi nhánh Ngân hàng Nam Hối đổi Giám đốc, hy vọng bà ta có thể giúp.
Liễu Vân Huệ lờ mờ hiểu con trai bà ta đang mượn La Sắc Sắc.
Tạo dựng sự nghiệp ở Giang Lăng, trong lòng đã nghĩ, cũng không phải chuyện gì to lớn, để hắn đùa vui cũng hay, cho dù tiến hành thực tế trước, ai bảo con trai bà trưởng thành sớm? Ai bảo con trai bà có ý tưởng chứ?
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi