Chương 147: Gặp gỡ tình cờ nhờ con cún

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Sắp năm giờ, Đường Sinh một mình chầm chậm rảo bước vào quán rượu nhỏ thanh nhã Giang Lăng Nhân, nghe nhạc trữ tình Pháp, gọi một ly Hennessy, nhưng thật ra là một loại hưởng thụ xa xỉ, nếu bên cạnh có thêm một người đẹp làm bạn, như vậy thật là hoàn hảo..

Tiếc là mấy ngày nay bên cạnh một không có một người đẹp nào, Ninh Hân dĩ nhiên bị Bí thư Quận ủy Triệu làm cho bận sứt đầu mẻ trán, Vương Tĩnh cũng vì vừa mới nhậm chức ở công ty Thương mại Giang Lăng mà căng thẳng đầu óc, La Sắc Sắc thì sao, đàm phán với Đường Thiên Minh của bất động sản Giang Dục, để có được hợp đồng năm mươi mẫu đất mà phải bàn bạc kỹ một vài hạng mục hợp tác với ông ta, trao đổi qua lại, vì Nhị Thế Tổ mà giành lấy một chút lợi ích.

Đây là ba người đẹp hiện nay có quan hệ thân thiết nhất với Đường Sinh, còn như Mai Chước, ít nhiều mang theo hương vị kiêng kỵ, đạo lý thầy trò phải giữ, thích thầy là trái với đạo lý, người đời không thể chấp nhận, bao giờ cũng muốn chỉ trích giáo viên và học sinh về việc này.

Lại nói lúc này Đường Sinh cũng không nghĩ sẽ đến trường học làm phiền cô giáo Mai, ở cùng ba người phụ nữ, còn sợ không có cơ hội thân thiết?

Hiện tại rơi vào cảnh đơn chiếc, có thể một mình ngồi ở quán rượu nhỏ tự thưởng thức hương vị rượu Hennessy Cognac nguyên chất cũng là chuyện hay.

- Gâu...

Một tiếng kêu, tiếng chó sủa? Kìa, hắn không nghe nhầm chứ? Hắn đặt ly rượu xuống, quay đầu lại.

Một con mực to đứng ngạo nghễ sau lưng, thật làm hắn sợ hết hồn, mắt nó màu vàng, lại hướng về phía hắn sủa lên hai tiếng, làm như không có dụng ý xấu, nó rướn đầu nhìn về phía ly rượu Hennessy đặt trên quầy.

- Ồ, không phải chứ? Mày, cũng muốn uống Hennessy? Vậy sau đó ta còn nên uống hay không? Đây là sự hưởng thụ cấp bậc gì chứ?

Con mực lại gâu gâu sủa tiếp hai tiếng, Đường Sinh hết kiên nhẫn.

- OK, mày uống, mày uống.

Hắn cầm ly, đổ qua, con mực rướn đầu lên, thè lưỡi, hứng lấy nửa non ly Hennessy còn lại, sau đó tiếp tục sủa.

- Đây là... của ai, đây là chó của ai? Không ai trông sao? Muốn làm gì?

Người nhân viên ở quầy ngầm chỉ tay về phía bên trái hắn, ra hiệu, chủ của con mực ở bên đó.

Theo hướng chỉ của người nhân viên, Đường Sinh nhìn qua, liền thấy một phụ nữ quý phái xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trong phòng riêng.

Mái tóc gợn sóng thả ngang vai, vừa nhìn là biết mới tắm gội xong, trên mặt không tô chút son, lộ ra vẻ thanh lịch tự nhiên không chút giả tạo, đôi mắt sáng đặc biệt, ánh sáng mờ của đèn màu làm khuôn mặt xinh đẹp vốn đã trắng càng thêm trắng hơn, áo khoác màu xám, không đóng cúc, đôi bồng đào gần như lộ ra khỏi chiếc cổ áo phông tròn, trên chiếc cổ trắng nõn quàng chiếc khăn lụa màu tím lấp lánh, ngồi nghiêng nửa người hướng về phía hắn, hắn có thể nhìn thấy rõ từng đường cong tuyệt vời của cô ta, từ mông đến đầu gối, tạo nên sự quyến rũ kỳ lạ.

Mắt Đường Sinh lóe sáng, đẹp nghiêng nước nghiêng thành? Người phụ nữ đẹp như vậy, khó gặp trong xã hội, hắn chợt nhớ lại cuộc gặp gỡ bất ngờ đầu tiên với Ninh Hân, làm sao hắn có phúc ở nơi đây đến vậy? Lần thứ hai một mình đến nơi này, lại gặp được người đẹp?

Chỉ có điều người phụ nữ này nhìn qua thì lớn tuổi hơn Ninh Hân một chút, cũng phải lớn hơn hai tuổi? Phong thái càng lạnh lùng tao nhã, sự lạnh lùng không nể mặt, tạo cho người khác cảm giác bị khinh nhờn, trừ khi không nhìn vẻ mặt, chỉ nhìn các đường cong trên thân thể cô ta.

- Đan Đan, lại đây, đừng làm phiền sự yên tĩnh của người khác.

Người phụ nữ đó vẫy tay, như nhìn Đường Sinh, kì thực là gọi con mực của cô ta. Giọng nói của cô ta cũng không phải loại khinh người, hơi khàn khàn, nhưng tạo ra một cảm giác bị thu hút và hấp dẫn đến khó tả.

Con mực lại gâu gâu hai tiếng, chạy về phía chủ của nó, sau đó, cô ta khẽ gật đầu mỉm cười với hắn, có ý xin lỗi.

Người phụ nữ hoàn mỹ điển hình, ngọt ngào, sự quyến rũ từ cô ta không thể nói hết thành lời, người bình thường đứng trước mặt cô ta sẽ thấy tự ti mặc cảm, nào dám đi tới hay lại gần cô ta? Nhưng Đường Sinh thì khác, hắn rất thích và muốn tiến đến kết giao với người phụ nữ cao sang quý phái đó.

Đây chắc chắn là một sự thưởng thức cực cao, phong cách tao nhã, vẻ đẹp hoàn mỹ, người phụ nữ tuyệt sắc hiếm thấy.

Được rồi, ngay từ đầu hắn không nghĩ sẽ gặp cô ta, là con cún của cô ta làm hắn phải qua, hắn nhất định phải làm quen với cô ta một chút.

Đường Sinh đứng dậy, sau đó đi về phía người phụ nữ này, đồng thời nhìn một gã đàn ông nhanh nhẹn khỏe mạnh ngồi hai bên cô ta, vẻ mặt nghiêm túc, không giống khách đến uống rượu, phong cách cứng rắn mạnh mẽ, ừm, hóa ra là vệ sĩ.

Điều này càng làm hắn cảm thấy hứng thú với người phụ nữ này, cô ta dù thế nào cũng không nên kết hôn rồi, hắn không muốn dụ dỗ vợ của người khác.

Ừ, hắn lờ mờ đoán đúng tất cả những điều này, bốn người kia đều là vệ sĩ, mà Bích Tú Hinh quả thực không có chồng, ông ta đã mất rồi.

Đường Sinh nhìn phụ nữ rất tinh, đối với phụ nữ chỉ cần liếc mắt một cái liền biết có phải người quen cũ hay không, điều này có liên quan đến mấy năm hắn nghiên cứu phong thủy huyền không học, người phụ nữ này dĩ nhiên xinh đẹp đầy đặn, dáng người khêu gợi, mày nhọn, mắt trong, ngồi khép chân, hông đẫy đà, rõ ràng có dấu hiệu chưa bị khai phá, bà nó, hắn toàn gặp chuyện tốt?

Nếu hắn biết người này là Bích Tú Hinh, thế nào cũng kinh ngạc, là vợ của người ta, làm sao vẫn như vậy? Lạ thay.

Bí mật này e rằng chỉ có cô ta mới có thể giải thích, cả thế giới không có người thứ hai biết được, duy nhất hiểu rõ chỉ có Lý Trọng Hiền đã qua đời.

Ngay khi Đường Sinh vừa đi vào, vệ sĩ ở hai bên liền đứng lên, ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Người phụ nữ đó đã nhận ra, cũng không ra hiệu gì cho cho mấy người họ, nhìn hắn, nói:

- Đến đây, ngồi đi, cậu bé điển trai.

Chỉ một câu nói này làm những vệ sĩ đang đằng đằng sát khí dịu lại, họ hiểu ý của bà chủ, ngồi lại vị trí cũ.

Đường Sinh giả bộ không thấy cảnh đó, chân cũng không run, bước tới trước mặt Bích Tú Hinh rồi ung dung ngồi xuống.

- Đan Đan của tôi vừa rồi đã làm cậu mất hứng, thật ngại, tiền phí của cậu hôm nay để tôi trả nhé.

- Không cần như vậy đâu, dù sao tiền em ăn uống vui chơi ở đây cũng không nhiều, ý tốt của chị em xin nhận trong lòng.

Bích Tú Hinh nhìn cậu thiếu niên khôi ngô mạnh mẽ trước mắt, có chút ngạc nhiên, không một người đàn ông nào có thể ngồi trước mặt cô ta mà đĩnh đạc nói chuyện được, vì sao hắn điềm tĩnh như vậy? Thậm chí từ sâu trong mắt hắn cũng không thấy có chút biểu hiện khác lạ, chỉ có điều ánh mắt có chút nhiệt tình.

Làm sao sau khi cô tắm rửa xong lại không có mùi vị phụ nữ? Không thể nào, sắc đẹp của người phụ nữ không trang điểm phấn son hay cố ý diện đẹp mới dễ làm đàn ông mê muội nhất, ồ... Cô hiểu rồi, hắn vẫn chỉ là một tên nhóc, chưa có những suy nghĩ đê hèn đó.

Đánh giá như vậy nếu như ngay trước mặt nói với Đường Sinh, hắn sẽ đỏ bừng mặt, chị, tôi thực không đơn giản như vậy, chẳng qua là tôi tôi đã đạt đến trình độ cao nên mới không nhìn ra được sự đê hèn ban đầu của tôi thôi, đương nhiên, tôi là người tốt, người tốt mang trong lòng tình yêu nhân loại.

- Cậu bé vừa gặp mặt đã gọi người xa lạ là chị, tâm hồn nhất định rất trong sáng, tôi nói đúng chứ?

Đường Sinh nghe cô ta nói chuyện với chất giọng khàn khàn, nhíu mày.

- Điều này, em không hoàn toàn nghĩ giống như vậy, biểu hiện của người chân thành lại hiểu phép tắc lễ nghi thì liền gọi người phụ nữ lớn tuổi hơn mình là chị, đặc biệt là với những người phụ nữ xinh đẹp càng nên gọi là chị, chị cũng rất xinh đẹp.

- Thật không?

Bích Tú Hinh bỗng có chút cảm tình tốt với cậu bé này.

- Nên gọi là chị? Vì sao lại như vậy?

- Điều này đơn giản thôi, gọi là chị thì mới trẻ, em gọi chị là cô? Là bác gái? Chị có thể không giận em sao?

Bích Tú Hinh che miệng mỉm cười, mấy năm nay cô ta rất ít khi có thể cười thoải mái.

- Đúng là, có chút ngụy biện, chị đồng ý.

- Ừm, thật ra em cũng cảm thấy chị không lớn tuổi lắm, chỉ có điều là phong cách thanh cao làm chị lớn thêm hai tuổi, chị nhiều nhất cũng chỉ hai mươi hai tuổi?

Đường Sinh bắt đầu chém gió, nói lung tung, rõ ràng cô ta cũng phải hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi? Không, không thể nói thật, phải nói dối.

Bích Tú Hinh cảm thấy cô ta thất lễ, liền cố nín cười, nhanh chóng trở lại dáng vẻ xinh đẹp nhưng lạnh lùng.

- Cậu, rất can đảm.

- Sao? Không hiểu rõ lắm ý của chị, chị bảo con cún này sao? Vừa rồi nó thật dọa em hết hồn.

Tiếp tục chém.

- Không phải, nó rất ngoan, bình thường sẽ không vô duyên cắn người, là tôi nói cậu có tính đó, nói sai sao?

Đường Sinh tròn mắt.

- Cái gì cơ, em công nhận chị xinh đẹp, cũng thừa nhận cũng muốn nói chuyện với chị, đây gọi là có tính xâm lấn?

- Ừ hừ, cho nên tôi mới nói cậu to gan, tuy nhiên, cậu nhìn qua cũng không tệ, trông cũng rất ngây thơ chân thật, năm nay bao nhiêu tuổi?

- Em mười chín, ừm, em cũng hiểu được sự ngờ nghệch của mình, hơn nữa cũng sẽ không làm người ta ghét bỏ, đúng không?

Đường Sinh vừa trả lời, vừa suy nghĩ trong lòng, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Phong cách thanh cao như cô ta, thật chưa gặp qua ở Giang Lăng, Phong cách này không phải cố tạo ra, cũng như La Sắc Sắc, Ninh Hân, Vương Tĩnh và Mai Chước, mỗi người có một phong thái riêng, người khác muốn bắt chước theo cũng không được, không thể có được sự xinh đẹp đó, chỉ là giả một chút, sự hấp dẫn cũng vẫn thua xa.

Bích Tú Hinh vẫn không thể cảm thấy chút vẩn đục trong mắt người thiếu niên này, nói cách khác thì cậu ta từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ được bình tĩnh, thậm chí trong giọng nói còn ẩn chứa sự ấm áp.

- Cậu nhìn qua cũng không tệ.

Lời nói rõ ràng như vậy, hắn cũng không có phản ứng gì, có chút thú vị.

Trong khoảng thời gian ngắn, Bích Tú Hinh liền có có ý đùa vui với người thiêu niên này, đưa tay lên bàn qua mở khóa túi, lấy ra mấy tờ ngoại tệ màu xanh, để trước mặt Đường Sinh, khẽ mỉm cười nói:

- Hai trăm đô la Mỹ, theo tôi chứ?

Đây lại càng là sự trêu đùa quá trớn, trong mắt cô ta lóe lến chút khinh thường, hừ, không tin hắn không mắc câu? Giả bộ hồn nhiên sao? Lộ ra bản tính thật đi, bốn vệ sĩ của cô đã rất ngứa tay rồi, thật không thể tin là hắn có thể chịu đựng được sự trêu chọc này, thằng nhóc.

Đường Sinh khẽ nhíu mày, hắn là ai, không phải là trai bao đâu nhé? Hai trăm đô la Mỹ? Xem thường hắn?

Kỳ thực sau khi ngồi xuống, Đường Sinh liền quan sát toàn bộ người phụ nữ này, trang phục, vật phẩm trang sức và chiếc túi xách này, đều là hàng hiệu thế giới, nói rõ nét về thân phận của người phụ nữ này, ở Giang Lăng chưa từng có người phụ nữ xa xỉ phung phí như thế, cô ta muốn thử hắn? Cô ta rõ ràng là một phụ nữ độc thân còn nguyên vẹn, cô ta... cũng vào lúc này, hắn nhìn thấy sự khinh thường trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta.

Quả nhiên, định đợi khi hắn lộ ra sự hớn hở, cô ta có thể kêu mấy người vệ sĩ đó dạy cho hắn một bài học ở trong đây sao?

- Này, có phần không thỏa đáng mà?

Đường Sinh dường như không hài lòng với hai trăm đô la Mỹ.

- Em là một chú gà rất trong sáng, bái phục chị, cho dù là cắt em thành từng khúc từng khúc một thì nên bán theo cân, cũng không chỉ có hai trăm đô la Mỹ chứ? Đúng không?

Phù, Bích Tú Hinh thật ra không nghĩ hắn sẽ trả lời như vậy, không thể không mỉm cười, sau đó nghiêm sắc mặt.

- Được rồi, anh bạn nhỏ, không đùa với cậu nữa, rất vui được biết cậu, nếu chúng ta còn có cơ hội gặp mặt, cậu có thể gọi tôi là chị Hinh, tạm biệt.

Chị Hinh? Đường Sinh hơi giật mình, Bích Tú Hinh, hóa ra là cô ta, người giàu nhất Giang Lăng từ Pháp trở về, không ngờ gặp được cô ta?

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi