Chương 14: Đường Cẩn

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Đường Cẩn đã nhập học vào trường trung học Giang Lăng. Cô cũng không phải dựa vào quan hệ để được vào học, chỉ hoàn toàn bằng thành tích nổi trội, xuất sắc của mình mà thôi. Tuy nhiên, số điểm cao của cô cũng không thể giúp cô vào lớp chọn được. Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả đều có liên quan đến các mối quan hệ trong trường mà thôi.

Sáng sớm, Đường Cẩn thu dọn lại túi xách rồi bước ra cửa, tự mình dắt chiếc xe đạp. Đối với đồng lương của một gia đình bình thường thì một chiếc xe đạp chẳng đáng giá là bao. Vào năm 2004 này thì hầu như mỗi gia đình đều sở hữu được một chiếc ô tô.

Nhưng Đường Cẩn lại được sinh ra trong một gia đình khốn khó. Ba thế hệ gia đình từ ông nội đều ở ngõ Lão Đường. Ba mẹ đều trong đợt giảm biên chế nên phải đành về nhà. Lúc này ba dựa vào việc đạp xe ba bánh chở hàng hóa để kiếm tiền nuôi sống gia đình. Mẹ thì tạm thời giúp việc cho một tiệm cơm. Trong nhà còn có một đứa em trai đang học cấp hai, thành tích học tập cũng không tồi. Tuy nhiên, việc học hành của con cái cũng là một gánh nặng cho hai ông bà.

Nhưng cả hai đứa con đều học rất giỏi, đều là những học sinh đứng đầu của trường. Đường Vọng Bình ngày nào cũng nửa đêm mới về đến nhà, liều chết liều sống để kiếm tiền.

Đường Cẩn còn có hai người bác, một người cư ngụ trong thành phố từ rất lâu rồi. Nghe nói cũng là những người thành đạt. Chỉ vào dịp mừng năm mới hàng năm, ông mới quay về thăm hỏi một chút. Bác Ba ở cùng với ba Đường Cẩn. Khi về thăm, ông bác kia còn thỉnh thoảng nhắc đến căn nhà, ý tứ là sẽ không để cho bác Ba chiếm trọn. Tài sản của ông cụ, cả ba người con đều được hưởng một phần chứ không riêng gì có mỗi bác Ba là con.

Thời thế bây giờ, xã hội là như vậy, ngay cả cha con, anh em ruộtcũng phải tính toán rõ ràng phân minh. Những lợi ích nhỏ thì có thể không đề cập đến nhưng chuyện lớn như nhà cửa thì về nguyên tắc phải rõ ràng minh bạch. Vì thế, cha của Đường Cẩn lo lắng, buồn bã tự trách mình. Là người thật thà nhưng không có bản lĩnh gì thì biết trách ai?

Vừa mới đạp xe từ trong ngõ nhỏ đi ra, thiếu chút nữa là đã đâm sầm vào một người. Đường Cẩn hoảng sợ hô lên một tiếng rồi trở nên thất thần.

Người đột ngột đâm sầm tới, rõ ràng là người đã ra oai đập bể chiếc Mercedes Benzngày hôm qua, Đường Sinh.

- Oái, là Cẩn tỷ à, mình sợ muộn giờ nên vội vàng chạy, suýt chút nữa là đã đụng phải cậu. Hay là cậu chở mình một đoạn đi?

Nếu như bình thường thì Đường Cẩn sẽ không phản ứng lại. Nhưng hiện tại đã có sự thay đổi. Ngày hôm qua, Đường Sinh vì chuyện bà nội bị đánh đập mà cảm thấy bất bình, cầm gậy gộc chống lại hai tên vệ sĩ, còn đưa cho bà nội đến một trăm ngàn tệ để điều trị vết thương. Điều này quả thật làm cho người nhà của Đường lão cảm thấy bất ngờ.

- Tại sao lại là cậu? Tôi làm sao mà chở cậu nổi chứ? Cậu cao lớn hơn tôi mà.

Ý của Đường Cẩn là: “Tôi chở cậu không nổi, nhưng cậu thì ngược lại, cậu chở tôi cũng được mà”. Nhưng những lời này cô làm sao mà nói ra được.

Đường Sinh đâu phải loại đầu đất mà không hiểu điều đó? Hắn liền giơ tay giành lấy chiếc xe đạp của Đường Cẩn:

- Đi, để mình chở cậu đi.

Đường Cẩn do dự rụt tay về, cuối cùng giao hẳn chiếc xe cho Đường Sinh. Trái tim trong lồng ngực Đường Cẩn đập liên hồi. Trong lòng Đường Sinh, Đường Cẩn chính là mục tiêu số một. Mấy ngày hôm nay, hắn đã cẩn thận quan sát, tuy vẻ đẹp của cô gái này không đập vào mắt người khác như Ninh Manh hoặc Mai Chước nhưng lại là một cô gái vô cùng đoan trang. Hắn càng lúc càng phát hiện, cô không phải là một cô gái có nét đẹp tầm thường.

Trong lòng Đường Sinh coi trọng cô hơn. Có những thứ Đường Cẩn không sánh bằng Ninh Manh. Nhưng với sự cẩn thận và đoan trang, người đối diện sẽ có cảm giác Đường Cẩn so với Ninh Manh còn xinh đẹp hơn. Phần đẹp ấy được chôn sâu bên trong, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được.

Một cô gái xinh đẹp như thế được một thiếu gia có cha là bí thư nhắm đến thì làm sao mà chạy thoát được?

Cách ăn mặc của Đường Cẩn rất mộc mạc, giản dị. Chiếc quần bò màu trắng bạc phếch dường như là chiếc quần duy nhất mà cô có thể mặc để người khác không chê cười. Tuy nhiên, nó lại làm tôn vinh những đường cong hoàn mỹ, mềm mại của Đường Cẩn. Đôi gò bồng đào tuy không nảy nở như của Ninh Manh nhưng cũng tương đương. Khuôn mặt của Đường Cẩn vẫn xinh đẹp cho dù không chút son phấn, chỉ thoa một chút kem chăm sóc da rẻ tiền nhất.

Dù vậy, làn da của cô vẫn mịn màng. “Đoan trang trời sinh” chính là bốn chữ để hình dung nét đẹp của Đường Cẩn.

Đường Sinh vừa đẩy chiếc xe đạp vừa nói:

- Đưa túi xách của cậu cho mình đi.

- Không được đâu, túi xách nặng lắm, sẽ ảnh hưởng cậu đạp xe. Để tôi mang sau lưng cũng được.

Đường Cẩn không dám nhìn thẳng vào Đường Sinh. Cô không phải không biết Đường Sinh là một gã bảnh bao, ưa nhìn. Tóm lại, cô cảm thấy mặt mình đỏ lên, tim đập liên hồi. Cô nhìn quanh con ngõ nhỏ, sợ người quen sẽ nhìn thấy được.

- Đi đến phía trước một chút đi, nơi này để người khác nhìn thấy thì không hay đâu.

Cô gái nhỏ chợt chột dạ.

Đường Sinh cũng không nhúc nhích, cười nói:

- Mau đưa túi xách cho mình. Cậu càng kéo dài thời gian thì càng làm cho người nhà của cậu bắt gặp được.

Những lời này rất hiệu nghiệm. Đường Cẩn liếc hắn một cái, khẩn trương đưa túi xách cho Đường Sinh.

Vai đeo túi xách, Đường Sinh yêu cầu Đường Cẩn ngồi lên phía sau:

- Mau ôm chặt eo của mình, nếu không thì sẽ bị ngã đấy.

Gương mặt của Đường Cẩn càng đỏ hơn, nhìn tấm lưng của Đường Sinh đang quay về phía mình, trong lòng thầm nghĩ không biết là cậu ta muốn cái gì nữa? Chẳng lẽ cậu ta cho rằng mông mình to sao? Con gái thì thường trưởng thành sớm hơn so với con trai. Có một số việc cũng hiểu biết sớm hơn. Đường Cẩn tuy rằng là con gái thanh khiết, thiện lương. Nhưng vào cái tuổi dậy thì như thế này thì có một chút tư tưởng khác lạ cũng không có gì là lạ.

Đôi lông mày thanh tú không hề được chỉnh sửa cùng với đôi mắt to trong veo như nước hồ thu khiến người khác phải hồn xiêu phách lạc.

Những lần đi tìm Đường lão để tán gẫu, Đường Sinh luôn phải chú ý đến cô gái xinh đẹp này. Khó trách người nhà Đường lão luôn cho rằng những kẻ đến đây đều mang mục đích xấu. Do đó, sau vài lần hắn không được hoan nghênh nữa. Nếu không vì trước đó hắn giúp Đường Cẩn, thì họ đã sớm đuổi hắn về rồi.

Tuy nhiên, trải qua chuyện ngày hôm qua, Đường Sinh đã chính thức được người dân ở ngõ Lão Đường tiếp nhận.

- Cậu Sinh, đi học cùng Tiểu Cẩn à? Trên đường đi chậm một chút nha.

Một người đàn ông đang ở ven đường cười khanh khách chủ động chào hỏi, làm cho Đường Cẩn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tiêu đời rồi, sao lại gặp được người quen chứ? Thật sự thì, vùng này nhiều người quen lắm, đâu chỉ một người. Chỉ có điều, người này không quen lắm, thôi không chào lại thì tốt hơn.

- Đi mau đi!

Đường Cẩn nhanh chóng nắm lấy vạt áo của Đường Sinh đẩy hắn đi.

- Chú Hai, chào buổi sáng. Chú mở cửa sớm quá nhỉ?

Ông chú này có cái tiệm sửa xe ven đường, muốn tránh thì không có khả năng.

- Ừ, các cháu cứ đi thong thả. Buổi sáng có rất nhiều người nên đi xe cẩn thận nhé. Nếu xe có bị hư hỏng gì thì cứ mang đến đây, chú nhất định sẽ sửa lại cho.

- Cảm ơn chú Hai.

Đường Cẩn quay đầu lại hướng chú Hai nói một tiếng, khuôn mặt đỏ ửng lên.

- Đừng nói vậy, hai đứa trông thật xứng đôi.

Còn chưa đi xa, chợt nghe chú Hai thốt lên một câu khiến cho Đường Cẩn thiếu chút nữa là đã ngã xuống. Cô sợ đến mức nắm chặt lấy Đường Sinh.

- Ôi, Cẩn tỷ, đó là do chú Hai nói chứ mình có nói đâu. Làm ơn nới lỏng tay một chút đi.

Sau một phen hoảng hốt, chợt thấy mình đang bấu chặt vào bên hông của Đường Sinh, Đường Cẩn vội vàng buông tay ra.

- Tất cả đều tại cậu cả. Đã bảo cậu đi nhanh cho rồi, cứ rề rà mãi khiến cho chú Hai thấy đó.

Đường Sinh cười khổ một chút, quay nửa đầu lại nói:

- Nếu hai chúng ta bay được trên bầu trời thì chú Hai kia có cố gắng cũng không thấy được đâu.

- Nhìn đường đi, xem ra miệng lưỡi của cậu cũng trơn tru lắm.

Đường Cẩnnguýt hắn một cái, Rồi quay đầu đi.

Khi Đường Sinh quay đầu lại liền kêu lên một tiếng rồi dừng lại ngay. Đường Cẩn ngồi phía sau không kịp phòng bị, trực tiếp đổ ập thân thể mềm mại của mình vào lưng hắn, khuôn ngực cũng theo đó mà áp vào. Đường Sinh cảm nhận được điều này nên cảm thấy rất thích thú.

- Ôi, anh ơi, anh đột nhiên thắng gấp như vậy khiến cho em thiếu chút nữa là đã tông vào đuôi xe rồi.

Đang muốn quát Đường Sinh, Đường Cẩn mới phát hiện phía trước đang có sự việc phát sinh. Vậy mà cô còn tưởng hắn cố ý muốn lợi dụng cô chứ. Thật là xấu hổ chết đi được.

Đường Sinh lúc này quay đầu lại, thấp giọng, hướng đến khuôn mặt đang đỏ bừng của Đường Cẩn giải thích:

- Đừng trách mình, là do có sự việc xảy ra trên đường.

Đường Cẩn hơi cúi đầu, không đáp lại lời hắn, cũng không khách khí mà nhéo vào hông hắn.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi