Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Quan hệ cô trò với Mai Chước ngày càng có tình cảm hơn, sau khi cô Mai vừa giận vừa ngượng bỏ chạy đi mất, Đường Sinh xoa xoa 2 bên má vừa bị tát, hắn cười, cái cánh TMD này thật có tình ý quá nhỉ? Chị Chước khiến có chút kích thích nhỉ ?
Sao tôi ngày càng hư hỏng như thế này? Ăn một cái tát mà dương vật lại có phản ứng? Cái tát của chị Chước có tác dụng của dầu kích dục à ?
Phù, Đường Sinh tự phát ra tiếng cười, hắn phát hiện là qua sự việc chiều hôm này, quan hệ của mình với chị Chước hơi nhích gần lại rồi .
Tan học, đã là 7 giờ 40 rồi, trời tối hoàn toàn rồi, Giang Lăng vào trung tuần tháng 10, thời điểm này chắc chắn trời tối hoàn toàn, trong trường bật lên vài ánh đèn lốm đốm, đứng nhìn quanh trước tòa giảng đường, cả tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, bóng người tấp nập bên cửa sổ, tiếng người ồn ào .
Đường Sinh với Đường Cẩn đã sớm đi xuống, việc dọn dẹp Chu Tiểu Thường kéo vài học sinh lại gánh vác, Đường Sinh lười không lo tới .
-Bạn cũng thật là, ít nhất cũng giả vờ ra vẻ chứ? Chị Chước chắn chắn đến lớp kiểm tra đấy, xem cô ta có tha được bạn không?
-Ha, yên tâm đi, bạn tiểu Chu sẽ giải thích thay tôi, chúng ta ở đây đợi chị Chước, một lát cô ấy đến liền .
Trong lớp, Chu Tiểu Thường đang chỉ huy mấy bạn cùng học quét dọn vệ sinh, hắn thì mang cái mông béo ngồi trên bàn ở bục giảng làm đại ca, chỗ này không sạch, chỗ kia không sạch, tư lệnh động mồm không động tay ra lệnh, nghiễm nhiên tôi là đại ca đầy hào khí .
-A … cậu hết chỗ ngồi rồi à? Cậu không đè hư bàn giáo viên thì không thấy vui lòng à? Đi xuống cho tôi .
Mai Chước đột nhiên xuất hiện ở cửa lớp, dọa Chu Tiểu Thường một cái mất vía ,
-Á, cô, cô Mai …
- Đường Sinh đâu? Sao lại là các cậu dọn vệ sinh
-Là thế này, cô Mai, Đường Sinh kêu tôi chuyển lời với cô, cậu ấy đột nhiên thấy 2 bên bụng đau, nên, nên về trước rồi .
Chu Tiểu Thường giải thích như thế là do Đường Sinh bảo, hắn nghĩ trong lòng, thế này cũng tính là lí do à, cô Mai không tính sổ với bạn mới là lạ .
Đâu biết rằng cô Mai nghe những lời này sao lại ngẩn người ra trông thấy, sau đó trên mặt hiện rõ nét kì lạ, thì không hỏi gì thêm nữa ,
-Vậy, vậy mấy cậu quét dọn đi, sau đó Chu Tiểu Thường phụ trách tắt đèn, đóng cửa sổ lớp .
Nói xong, cô Mai quay người đi .
Chu Tiểu Thường không khỏi buồn bực, à, việc này không giống tác phong bình thường của cô Mai, dễ tin vậy sao? Anh Sinh thần thánh à ?
Hắn đâu biết ngọn nguồn trong đó, Mai Chước vừa nghe Đường Sinh đau 2 bên, hay là 2 bên má, liền nghĩ đến 2 cái tát nhẹ, gã khốn, quả nhiên lấy việc này làm văn, tôi ghét thật đấy, sao tôi lại không đánh đau hơn một chút? khiến hắn ngỡ là trêu đùa hắn? trời ơi .
Mai Chước mơ mơ màng màng đi xuống lầu trong lòng chỉ nghĩ đến việc cái tát, nhất định bị gã khốn nhỏ làm trong lòng nghĩ đến những thứ ảo tưởng xấu xa gì rồi, thế này làm sao đây? Đúng lúc tâm trạng hoảng loạn, điện thoại reo lên, lấy ra xem, là mẹ gọi lại .
-Việc gì thế? Mẹ, con vừa tan giờ, cái gì, Trung Nghĩa Xương lại đến nhà mình à? À … con, con tạm thời không về nhà, thật đấy, vâng, là một chị em tốt mời con đi ăn, không, con không về, con không thèm để ý đến hắn, được rồi, như vậy nhé …
Mai Chước cúp máy rất nhanh, gã Trung Nghĩa Xương đáng ghét lại đến rồi, vừa đi vừa nghĩ, liền thấy 2 bóng người quen thuộc đi phía trước, rõ ràng là Đường Sinh khốn kiếp và Đường Cẩn ,
-À, các cậu sao còn chưa đi ?
- Chị Chước, chị vừa xuống à, Đường Sinh nói đến mời chị đi ăn cơm, còn nói mời chị làm gia sư dạy thêm .
-Ồ, tôi không đi đấy, làm gia sư dạy thêm cho hắn à? Tôi sẽ bị hắn chọc tức đúng không ?
Mai Chước trợn mắt .
-Không thể nào ,
Đường Cẩn liền đi qua cầm lấy khuỷu tay Mai Chước, nói thấp giọng :
-Chị Chước, tôi nói với hắn việc chị dọn ra ngoài sống, vừa may ở với tôi, dạy thêm cũng là cho cả tôi và hắn, hắn dám chọc chị chúng ta cùng nhau trị hắn, đánh vào mông hắn .
Những lời này thật ra lại làm Mai Chước động lòng, nhưng trong lòng càng ngượng, sao lại thế? Từ nay tôi lại ở cùng với học sinh nam của tôi sao? Việc này mà đồn ra ngoài, nhảy lầu cũng không kịp, còn mặt mũi đâu mà sống trên đời? Trong nháy mắt, cô bị khó xử đôi đường .
-Chị Chước, đi trước đi, chị đừng nghĩ sai, phòng đó có tôi với chị Sắc Sắc, một số người muốn làm chuyện xấu, sẽ bị chúng ta đánh thành tàn phế, chị sợ cái gì? Đi thôi, đi ăn cơm trước, mì cay ở Phố Đông, rất đặc sắc, vừa cay vừa thơm .
Lúc bọn họ ra khỏi trường, chiếc Audi của La Sắc Sắc vừa lúc chạy đến, cô ta nghe điện thoại của Đường Sinh lái xe đến, từ đây cách chỗ ở Giang Lăn Gia Viên rất gần, vài phút là đến rồi, Mai Chước cũng không khước từ nữa, cô ta còn đang muốn tìm chỗ trốn .
Mì cay Phố Đông chính là quán lần trước tổ chức hội Thanh Bì, mua bán như hôm nay càng tốt, bà chủ quán xinh đẹp vẫn còn nhớ Đường Sinh, lần này tự mình bưng mì cay lên, nói cười với Đường Sinh rất thân thiết, vừa lúc có khách từ sau cô ta đi qua, cô ta lại không ngại để mấy cục thịt to đùng của mình đặt lên vai Đường Sinh, hai quả núi to gần như đặt toàn bộ lên đầu Nhị Thế Tổ, bụng và đùi toàn bộ đặt cạnh bên thân người hắn, La Sắc Sắc thấy liền phát ra tiếng buồn nôn .
Cũng được, bà chủ liền nói vài câu, cám ơn việc lần trước, sau đó rời khỏi, La Sắc Sắc liền bĩu môi .
-Tôi nói đại thiếu gia, loại này mà cậu cũng để mắt tới à? Tục, chỉ một chữ,
Cô đang cố tình chọc Đường Sinh .
Mai Chước và Đường Cẩn nghe thấy đều cười khúc khích, Đường Sinh chút nữa mắc nghẹn ,
-Tôi không phải đã đắc tội với chị chứ chị Sắc Sắc ?
- Cái đó thì không .
La Sắc Sắc nhướn nhướn lông mày lá liễu thanh tú, cười duyên nói :
-Tôi chỉ thấy sao nói vậy, cậu không thấy cô ta nhiệt tình với cậu như thế sao? Hận không thể đem thân hình mập thù lù dính chặt lên người cậu, ai da, làm tôi buồn nôn, có để người ta ăn cơm không? không phủ nhận cô ta có vài phần nhan sắc, da dẻ cũng trắng như tuyết, nhưng bụng cô ta có sẹo lồi rồi, mông cô ta chảy xệ rồi.
Ha ha, Mai Chước với Đường Cẩn cũng không thể ăn được nữa, cùng phun ra, La Sắc Sắc không cho là đúng nói với bọn họ :
-Tôi chỉ nói sự thật thôi, các người nói đúng không? Cho dù bạn muốn dính chặt vào đại thiếu gia của chúng tôi, bạn cũng phải soi gương trước chứ? Buồn nôn quá .
Cũng không biết La Sắc Sắc trào phúng bà chủ, hay nói móc Nhị Thế Tổ, tóm lại, Đường Sinh trợn trắng mắt .
-Thôi thôi … chị Sắc Sắc, chị, chị có cho người ta ăn cơm không? Bụng chị phẳng lì được chưa? Mông chị căng tròn được chưa ?
-Thừa thãi, ả sao bì với tôi được? Mông tôi mà chảy xệ đến mức như ả, có phải tôi đã nhảy lầu sớm rồi không ?
Đường Sinh cuối cùng đành ngậm miệng cúi đầu ăn cơm, Đường Cẩn cười nghiêng người về phía La Sắc Sắc,
-Chị Sắc Sắc, chị làm tôi cười chết mất .
Mai Chước cũng cười hi hi, nhưng nghĩ lại việc hồi chiều, tự nhiên tim lại đập loạn thình thịch, liếc trộm Đường Sinh một cái rất nhanh, cảm giác lúc đó cũng không khác kẻ gian lắm, may mà La Sắc Sắc với Đường Cẩn nói chuyện không để ý mình, còn bất thời liếc Đường Sinh, đoán là nói về hắn .
Hơn 9 giờ 4 người từ quán mì cay ‘Cay Chết Bạn’ đi ra, vừa lên xe, điện thoại Đường Sinh liền kêu lên reng reng .
Đường Sinh lấy ra xem thì ra là Ninh Hân, liền ấn nghe ,
-… cái gì? Bạn nói cái gì? Được, được, được , tôi lập tức đi ngay …
Hắn gấp điện thoại lại liền ra hiệu một tiếng ,
-Nhanh lên một chút, chị Sắc Sắc, đi bệnh viện Số 2 thành phố, sắp chết người rồi, khẩn trương lên …
Lời nói làm La Sắc Sắc, Đường Cẩn và Mai Chước giật mình, Đường Cẩn ngồi ghế sau bật dậy ,
-Có việc gì thế? ai ?
-Chính là … ôi, nhất thời nói không rõ ràng, là vụ của phó chủ tịch Lưu, tôi ngu ngốc rồi, khiến Vương Tĩnh bị viết một bản thảo, hiện nữ nhân vật chính trong bản thảo tự sát rồi, đang cấp cứu ở bệnh viện, ngàn vạn lần đừng chết, không thì tôi áy náy lắm .
Hóa ra tình nhân của Phó chủ tịch Lưu tự sát rồi, may là phát hiện kịp thời, đã đưa vào viện, đang tiến hành cấp cứu .
Đường Cẩn và La Sắc Sắc cùng trợn trắng mắt, Mai Chước thì bị dọa mất hồn, sao Đường Sinh luôn nói liên quan đến mạng người việc lớn ngang trời?
Chiếc Audi chạy vù vù trên đường, lên cả trăm dặm / h rất nhanh, La Sắc Sắc có kĩ thuật lái xe siêu hạng, như nước chảy mây trôi, như là mắt thấy sáu đường, tai nghe tám hướng, Audi như một con cá linh hoạt lướt xuyên bóng đêm, đẩy mạnh .
Sắc mặt Đường Sinh có chút u ám, Trần Quỳnh sắp chết thật rồi vậy thì một xác 2 mạng người, tội của mình lớn rồi .
Dù nói như thế nào đi nữa, Trần Quỳnh chỉ là người phụ nữ đáng thương bị người ta đùa giỡn, đứa con trong bụng cô ta càng vô tội .
Đường Cẩn thấy được tâm tình không tốt của Đường Sinh, người nghiêng về phía trước, đưa tay từ phía sau chạm vào cổ hắn ,
-Ôi, không trách bạn được, bạn đừng tự trách mình quá được không? Chúng ta cầu nguyện cho cô ấy nhé, bệnh viện cũng đang cấp cứu rồi, chắc chắn cứu song cô ấy, đúng không ?
Đường Sinh gật gật đầu ,
-Ừ, cầu nguyện cho cô ấy, sự việc lần này, là do tôi không sắp xếp thỏa đáng, cô ấy thực sự sắp …
Mai Chước cũng nói :
-Vào bệnh viện rồi, bình thường đều cứu được mà, thật ra sinh mạng mỗi người là do trời định đoạt, miễn cưỡng cũng vô dụng .
Đường Sinh quay đầu lại nhìn Mai Chước một cái, cười khổ nói :
-Chị Chước, tôi cảm thấy chị là nhân viên thần thánh, chị cứu rỗi tôi đi ?
Mai Chước mặt ửng đỏ, may mà trong xe tối, không ai phát hiện ra, liền liếc hắn một cái, quay đầu đi .
La Sắc Sắc cười nói :
-Đại thiếu gia, tôi khâm phục tính cách cứng cỏi của cậu quá, mặc dù ngay cả lúc tự trách sâu sắc, cậu cũng có thể khơi dậy tâm trạng trêu chọc người khác được, Mai Chước vẻ mặt xấu hổ, cô làm cô giáo của hắn, là bất hạnh của cô, cũng là may mắn của cô .
Đường Sinh trước giờ đều trong tình trạng đấu đá với La Sắc Sắc, bất kể vào lúc nào, ma sát giữa bọn họ không lúc nào không có, không khi nào không có, Đường Cẩn sớm quen rồi, một ngày mà không nghe bọn họ chí chóe, thì cảm thấy khó chịu .
Mai Chước rất khâm phục mồm mép lanh lợi của La Sắc Sắc, và đầu óc phản ứng nhanh nhẹn của cô, cô gái này rất khôn khéo, cô ấy rõ ràng thấy Đường Sinh trêu ghẹo mình, ẩn chứa trong lời nói, xem ra sau này có mặt cô ta phải chú ý .
Tuy rằng La Sắc Sắc khôn khéo, nhưng Mai Chước cũng là cô gái thông minh vô cùng, cô tinh tế như sợi tóc, óc quan sát cũng cực kì tinh tường, nhiều hiện tượng cô nhìn qua là thấu rõ bản chất, chỉ là cô ta không nói ra mà thôi, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu, cô ấy, giữ sâu không để lộ ra .
Xe đến bệnh viện 2, Đường Sinh kêu La Sắc Sắc dừng trước cửa là được ,
-Mọi người về nhà nghỉ ngơi trước đi, đi theo cũng không được việc gì đâu, không biết phải chờ đến mấy giờ, cũng không biết có tình hình gì khác không, tôi cũng không biết mấy giờ có thể về được .
-Vậy, vậy cậu phải .
-chú ý một chút nhé, không được gấp gáp, thật lo cho cậu chết được …
Trong đôi mắt đẹp của Đường Cẩn có nét quan tâm lo lắng .
-Ừ, yên tâm, tôi không có việc gì đâu .
Đường Sinh đóng cửa xe, kêu La Sắc Sắc lái xe về, La đại mĩ nữ gật gật đầu, thực ra trong lòng cô hiểu rất rõ, bệnh viện bây giờ có ai? Có Ninh Hân thôi, cho nên gã nhóc khốn muốn mình đem Đường Cẩn về, ai biết được hắn nửa đêm đi làm gì với Ninh Hân? Hôm qua đã không về, nói uống hơi nhiều? Đường Cẩn mới tin? bà đây không tin đâu .
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi