Chương 130: Lời mời của chủ tịch Ninh

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Lúc ăn trưa, Đường Sinh và La Sắc Sắc cùng về nhà, tất nhiên là về nhà Đường Cẩn ăn cơm, Lý Quế Trân đã làm cơm xong, từ trên xe lấy ra hai tờ báo, Đường Sinh trước khi ăn cơm đã đọc qua, giao cho Vương Tĩnh hai nhiệm vụ, cô đều làm xong rồi

Một là phỏng vấn Trần Quỳnh, tiêu đề trên cùng đăng :với sự quan hệ thân thiết cùng lãnh đạo, người vô sinh ba năm đã mang thai

Ngay trong buổi sáng, quan trường của Giang Lăng chấn động, cùng ngày, việc chỉ định phó thị trưởng Lưu cũng được chính thức công bố với mọi người

Đường Cẩn đến bên cạnh Đường Sinh,

- Chị Chước bảo tôi hỏi bạn, phó chủ nhiệm Lý hôm nay không đi làm, bạn biết chuyện gì xảy ra không?

-Việc này, tôi thật không biết

Đường Sinh mà thừa nhận mới là lạ, cười gượng nói:

-Hôm qua chúng tôi ở cùng nhau suốt mà

-Ai biết bạn nửa đêm ở cùng với ai?

Trong mắt Đường Cẩn thoáng chút u oán

Tim Đường Sinh đập mạnh một phát, nói phụ nữ mẫn cảm, Đường Cẩn cũng không phải ngoại lệ, lúc này nói:

-Cẩn Cẩn, hôm qua thật sự uống say rồi, không biết mình ngủ ở đâu nữa, sáng sớm thức dậy mới biết, bị chị Hân với chị Tĩnh ném ra sô pha, thê thảm thật

Nếu nói diễn trò, tài biểu diễn thiên phú của Đường Sinh là hay nhất, biểu lộ như thật, muốn không tin hắn cũng khó

-Ném lên sô pha à?không tồi chút nào? bạn còn muốn ném ngươi lên bạn nữa sao?

Đường Cẩn tức giận liếc hắn

-Cẩn Cẩn, bạn không phải đang ghen chứ? nhưng hai cô ả không làm gì với tôi cả, người nhỏ thế này, người tôi không xem ra gì

Đường Cẩn nghe hắn nói đáng thương, hé môi cười, khuôn mặt xinh hơi hơi đỏ lên, hạ giọng nói:

- Của bạn nhỏ lắm sao?Da mặt dày

La Sắc Sắc đi qua,

-Ai da...ăn cơm rồi, tôi nói hai em, 2 đứa em của tôi không sợ dì Lý nhìn thấy à

Đường Cẩn đưa tay muốn năm tay La Sắc Sắc, cho cô cầm tay đi trước,

- Chị Sắc Sắc, ai với hắn anh anh em em đâu? đừng đoán mò,

Kì thực Đường Cẩn biết mình với Đường Sinh tiếp xúc nhau trong lòng đã định sẵn rồi, căn bản là thấy mà coi như không, cho nên tức là người nhà, mình với Đường Sinh ngồi với nhau nói gì thì mẹ cũng không hỏi, đến ba cũng không quan tâm rồi, thằng em thì khỏi nói

Ông bà Đường cả ngày không ra khỏi phòng, thường ngồi ở ban công phơi nắng, càng không quản việc nhà

Quay qua, lại nhìn Đường Sinh chăm chăm hỏi,

- Đường Sinh, em luôn cảm thấy là ngươi chơi phó chủ nhiệm Lý? anh không thừa nhận sao?

Đường Sinh trợn mắt, nhìn cô, lại liếc liếc La Sắc Sắc,

-Tôi, tôi đàng hoàng nghiêm chỉnh, tôi thật sự không chơi đàn ông

- Anh thật hư đốn, muốn ăn đòn phải không, Chị Sắc Sắc, cùng đánh hắn….

Đường Cẩn mặt nóng lên, cùng La Sắc Sắc hai người ấn Đường Sinh xuống đánh, ba người cười một tràng, đến khi nghe tiếng gọi ăn cơm từ phía nhà bếp của Lý Quế Trân mới ngừng lại

Đường Cẩn vào phòng vệ sinh rửa tay trước, đâu biết Lý Quế Trân theo sau đít đi vào, còn khóa chặt cửa

- Cẩn nhi, cậu nhỏ của con ngày ngày đến trách tôi, con nói hắn, có bụng dạ hẹp hòi, nhưng cuối cùng vẫn là cậu con đúng không? nghe nói lần này ngõ Lão Đường giải phóng mặt bằng công trình mấy ngày tới làm rồi, công ty nhà đất Giang Dục lại tìm đội kĩ sư mới một lần nữa, con nói với anh Sinh đi

Đường Cẩn biết mẹ muốn nói về việc này, nhưng cô không quên được những lời chửi rủa của mợ nhỏ trong khách sạn hôm trước, trong lòng phản cảm vô cùng với hai người họ, nhất là tính khí của hai người, mong họ thay đổi là không thể,

- Mẹ, con nói có tác dụng không?

- Sao lại không có tác dụng? Đường Sinh đã nói, Đường Dục chắc chắn là nghe, con nói với Sinh đi, chắc chắn là được

- Mẹ, cậu em của mẹ tính khí thế nào trong lòng mẹ cũng biết, vợ của em mẹ chửi con làm **, con mặc kệ ả

- Cái gì cái gỉ?

Lý Quế Trân mặt biến sắc, cô vốn biết em dâu Vương Lệ trình độ như thế nào,

-Không đến mức đó chứ?

-Mẹ, ả gần như nói trước mặt con, cái khác con có thể không chấp, câu này, con nhớ suốt đời, cậu có bản lĩnh thì tự mình đi làm đi, con nói với Đường Sinh thì ăn nhằm gì? Con với Đường Sinh chỉ là quan hệ cùng lớp, đoán chừng giúp không được đâu

Đường Cẩn cự tuyệt rất quyết đoán nhanh nhẹn, Lý Quế Trân còn muốn nói vài câu, cũng nói không nên lời, cái mồm Vường Lệ thật là, ai…

Đường Sinh mới cầm đũa lên, thì đúng lúc Ninh Hân gọi điện đến, nói Chủ tịch quận Ninh muốn mời hắn

Đường Sinh liền đứng dậy xuống lầu, ở cửa tiểu khu, chiếc BMW của Vương Tĩnh lặng lẽ đậu ở đó, hiển nhiên đang đợi hắn, bước nhanh lên xe, phóng viên Vương liền khởi động xe lên đường,

-Ai….trời đất đảo lộn rồi, chịi đưa cái tiêu đề thật độc

-Nếu hiệu quả như thế này, còn chị Hân thì sao?

Đường Sinh trong lòng nghĩ đến Ninh Hân, qua đêm qua, như keo dán sắt với Ninh hân rồi

-Cô ấy bắt nạt cậu thê thảom? sao còn không biết xấu hổ gặp người khác nhỉ? hôm nay tôi với cậu đi đến tiệc của Ninh quận trưởng

Ôi, Đường Sinh cười méo một cái, như thế này sao? Hắn lấy điện thoại gọi số Ninh Hân, tút tút tút vài tiếng chuông vang lên không ai bắt máy

Đúng lúc Đường Sinh cúp máy, bên kia mới băt lên,

-…Đường Sinh, tôi, tôi trưa nay có việc, không qua đó đâu…

- Thực sự xảy ra chuyện à? ChịTĩnh thỉ nói chị bắt nạt tôi xấu hổ không dám gặp người khác nữa, tôi quan tâm chị Hân không được sao ?

-Đáng ghét, đừng để ý đến tên đó nữa, lúc trưa ăn cơm với lãnh đạo chi cục của tôi, thương lượng vài việc, vụ án của phó thị trưởng Lưu cần điều tra sâu thêm, phía cảnh sát phải xen vào sâu hơn, đào sâu hơn với những dấu hiệu nghi vấn, tình hình trước mắt cơ bản là như thế.

Ninh Hân bây giờ thân với Đường Sinh giống như một người, có chuyện gì cũng nói với hắn, càng không xem hắn như trẻ con theo đít

-Ai, chị Hân …tốt, ba ngươi tìm tôi có việc gì? chị biết không?

Đường Sinh ngầm đoán ra vài thứ gì đó, việc bắt giam phó thị trưởng Lưu, và tiếp xúc triệt để với tình nhân của hắn Trần Quỳnh, lại cũng liên lụy đến chị gái của Trần Quỳnh là Trần Tú và tình nhân của Trần Tú bí thư Triệu

-cậu đi thì biết, cha tôi đâu có nói với tôi, nhưng cậu cũng khỏi lo nói đến việc cưới vợ gả chồng

-Tôi lại hi vọng nói ấy chứ, cha chị mà đồng ý gả chị cho tôi, tôi nhất định cưới chị về

Đường Sinh không giống nói đùa

Ninh Hân trầm mặc một lúc, cô mới nói xa xăm:

-Đường Sinh, có câu nói này của cậu là đủ rồi, tôi nguyện đứng sau cũng được

- Chị Hân, tôi bây giờ nói với chị, tôi thật yêu chị, thích chị, một ngày không gặp chị, tôi thấy trống trải…..

Nỗi buồn của Vương Tĩnh khi lái xe, tôi lẽ nào là một đám không khí sao?cặp gian phu dâm phụ kia thật độc ác

-Đường Sinh, tôi yêu cậu, kiếp này chỉ yêu cậu người đàn ông duy nhất, Ninh Hân là của cậu, bây giờ đúng, mãi mãi như thế

Luồng khí ấm áp chảy trong tim Đường Sinh, chị Hân, tôi sẽ tốt với chịi, tôi sẽ làm cho chị sinh con cho tôi

Vương Tĩnh đập đập tay lái, oán giận bốc lên,

-Tôi giờ mới phát hiện, cậu với Ninh Hân đúng là trời đất sinh ra một cặp tiện nhân

- Chị cũng đâu có tốt đâu, chị chỉ là người bạn tiện nhân, hôm qua chị trốn ở đó nhìn trộm, khó chịu không?

Vương Tĩnh mặt đỏ lên, miệng nói vô thức:

-Tôi chỉ nhìn tiện nhân cắn đuôi, kĩ xảo dở tệ, phỉ phỉ phỉ

-Ha…tôi không cảm thấy Ninh Hân rất dở, sự thực tôi phê lắm đúng không?

Đường Sinh cố ý chọc tức cô, ánh mắt rất khiêu khích.

-Thật sao, kĩ xảo của Ninh Hân rất kém, đều là trộm tài nghệ của tôi

Trong lòng Vương Tĩnh thoáng nghĩ đến cảnh tượng trên sô pha trong phòng khách tối tăm đêm qua, rõ ràng thiếu niên ngẩng lên vừa đè vừa cúi xuống thở dốc, dưới ánh trăng, thấy rõ được con bạch điểu béo ra vào trong miệng Ninh Hân, trong lúc tiếp xúc ghê tởm cực độ, miệng và chim ma sát gây ra tiếng động quái dị không gì bằng

-Được rồi, chị Tĩnh, lúc này không nên nói chủ đề này, tôi có chút mong đợi với điều kiện của chị

-Ừ nhóc đẹp trai, tôi tin cậu là gã đàn ông nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng, tôi còn phải quan sát i một thời cậu gian.

- Tùy cậu, đúng rồi, sau khi bản nháp của phó chủ nhiệm Lý gửi đi, sáng nay không ai kiếm cậu gây phiền hà gì chứ?

-Hình như không có, việc nhỏ như thế, ai thích để ý đến hắn?Dục hải hằng lưu, hắn chẳng qua chỉ là hạt kê mà thôi, chị thấy nói đúng không?

Trong một phòng trang nhã của khách sạn, Ninh Thiên Hữu đã ngồi đó, hai bài trên tờ báo buổi tối thật hấp dẫn, đăng tiếp bài trên tờ báo sáng càng hay, chủ yếu là bài tiếp theo ‘Dưới sự quan tâm của lãnh đạo mà có thai’ thật là độc, tiếp xúc với Trần Quỳnh, hù dọa Trần Tú rút lui, cũng chính là hù dọa bí thư quận ủy Triệu rút lui, đúng vào sáng nay, bí thư Triệu thể hiện rõ thái độ ủng hộ vụ án phá sản Nhà máy Ổ trục.

Lúc Đường Sinh và Vương Tĩnh đi vào, Ninh Thiên Hữu đang khoanh tay đứng ở cửa sổ, thấy bọn họ liền lộ ra vẻ mặt tươi cười,

-Vương Tĩnh, em Sinh, các bạn tới rồi, ngồi đi.

Ba người vừa nói vừa ngồi xuống, gọi phục vụ mang thức ăn lên, Chủ tịch quận Ninh đã sớm chọn sẵn.

Khi ngồi Vương Tĩnh không biết nói sao, càng nhìn Đường Sinh nhiều, mà Đường Sinh với Ninh Thiên Hữu nói chuyện rất hợp ý, khiến cô ngạc nhiên.

-…chuyện Nhà máy Ổ trục, chịu trách nhiệm tổ thanh toán phá sản của chính phủ, công ty của La Sắc Sắc có thể tham gia…

Trong lòng Ninh Thiên Hữ biết La Sắc Sắc chỉ là thay mặt cho tập đoàn Giang Dục của Đường Dục làm việc này, làm an lòng nhân viên của nhà máy Ổ trục, vân vân, đều là tập đoàn Giang Dục bỏ tiền ra, hơn nữa khi sự việc thành công, công ty của La Sắc Sắc liền hoàn thành lần giao dịch này, thành công rút lui.

-Vân, bác Ninh, chỉ cần giải quyết xong việc Nhà máy Ổ trục, việc giải quyết mặt bằng ngõ Lão Đường sẽ bắt đầu, đã chuẩn bị xong rồi.

Ninh Thiên Hữu an lòng gật gật đầu,

- Đường Sinh à, Đường Dục rất tinh đời, thiệt một chút cũng không chịu đâu.

- Bác Ninh, cũng không trách anh ta được, thương nhân mà, duy trì lợi ích là mong muốn, khi triển khai quy hoạch đường Giang Hiệu, anh ta sẽ mắc bẫy ngay.

-Ha ha ha….tôi bây giờ, có chút khâm phục cách nghĩ lúc đầu của cậu rồi, cái hố này sâu lắm, nhưng đối với kiến thiết kinh tế của Giang Lăng có tác dụng thúc đẩy rất lớn, mặc kệ trước đây gã Đường Dục này là người thế nào, chỉ dựa vào điểm này, tôi cũng cần thay đổi thái độ trước kia với anh ta, lúc này, lúc cùng nhau, tìm điểm chung mà gác lại bất đồng, vì kế lợi ích thành phố, vì kế lợi ích dân thành phố, đáng lắm.

Cuộc nói chuyện của họ thật sự hấp dẫn Vương Tĩnh, lúc này

, cô có một cảm giác, gã nhóc Đường Sinh thật không đơn giản.

- Đúng rồi, Bác Ninh, bác nắm rõ dân tình trong thành phố, tập đoàn Giang Xỉ, bác có quen biết người nào không?

-Giang Xỉ?

Ninh Thiên Hữu hơi ngẩn người,

-Có thì có, nhưng nói sao đây, xí nghiệp lớn Dương Xỉ, trong thành phố chúng tôi cơ bản không phải tôi quản lý, sau khi chuyển giao năm 2000, Giang Xỉ thiếu chút nữa lại hùng mạnh lên, nhưng cuối cùng vì cơ chế quản lí nội bộ có vấn đề, và sản phẩm bán ra bên ngoài quá kém mà thất bại thảm hại, bây giờ vấn đề của xí nghiệp này càng lớn, cậu…

- Bác Ninh, bác giới thiệu người quen của bác cho La Sắc Sắc, ả với Giang Xỉ hơi có hứng thú, muốn tham gia vào.

-A…

Ninh Thiên Hữu ngạc nhiên nói lớn, mày rậm nhíu lại,

-Nhưng, Giang Xỉ là việc lớn đấy, suy xét kĩ rồi chứ?

-Ừ, Giang Xỉ lớn, có cơ sở lâu năm, mấy việc này giải quyết xong, Giang Xỉ lại huy hoàng trở lại, tôi tin chắc.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi