Chương 128: Rồi cậu sẽ ức hiếp tôi

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Không gian yên tính không một âm thanh hay tiếng động nào. Những nỗi buồn về chuyện tình cảm cứ dâng trào trong tim Vương Tĩnh.

Hai mươi lăm năm rồi, hai mươi lăm năm ròng đã trôi qua, cô vẫn là cô gái đơn độc, những tình cảm yêu thương đã ngấm vào xương nay đang tuôn tràn ra ngoài, chỉ hận từ trước đến nay vẫn chưa tìm được đối tượng để cho đi, trước kia cô đã từng yêu, nhưng sau đó thì đổ vỡ.

Những nỗi buồn, những nỗi uất hận, cứ triền miên không dứt, những tình cảm, đủ thứ tình cảm…, dù sao phải tìm một người nào đó, tự mình không thể kết thúc những thứ ấy được.

Không biết từ lúc nào Vương Tĩnh lại say mê phim tình cảm. Đó chỉ là những hành động bộc phát, nó không phải tình yêu.

Giống như Ninh Hân đã từng cho nó một câu tổng kết: tình yêu thì có thể cả đời nhưng con gái chỉ có thì thôi.

Phim tình cảm truyền cho con người các loại kĩ xảo, không thể phủ nhận nó cung cấp cho mọi người thêm nhiều phương pháp yêu, nó dạy cho ngươi làm như thế này, thế kia, như thế nào, thế nào rồi lại như thế nào, thật sự làm phong phú cuộc sống riêng của mọi người.

Câu đánh giá hay nhất của Ninh Hân là:

-Nó cho Vương Tĩnh-phóng viên Vương ít nhất vài chục cách ăn chuối.

Trong phòng tắm, tiếng nước róc rách vang, qua tấm kính, Vương Tĩnh có thể mơ hồ thấy được hình dáng một thân thể đầy nam tính, lúc này cô đứng gần cây cột trang trí hình trụ ở góc, mắt không chớp chớp, tay trái ôm khuỷu tay phải, tay phải nâng lên, trong tay vẫn đang cầm vỏ chuối, cái đầu quả chuối tròn tròn hơi nhọn một chút, hoàn hảo không thể chê, nó được đặt lên đôi môi đỏ, chiếc lưỡi hồng của Vương Tĩnh.

“Ni Mã Đắc, vì sao là tấm kính mờ mà không phải là tấm kính sáng trong vậy? ”

Vương Tĩnh rủa thầm trong lòng

Bên trongngười thanh niên liên tục thay đổi tư thế, lúc quay vào trong, bên trái, bên phải, phía dưới vòi sen, có lúc bất chợt ngẩng đầu, gục đầu, có lúc tay dừng lại phía dưới, á, đang tắm sao? Cần chuẩn bị tốt mọi thứ, người này đêm nay muốn nuốt trọn Chính ủy Ninh này sao?

-Ai….cậu không bình thường à?

Ninh Hân thay áo ngủ từ phòng ngủ bước ra, chợt thấy Vương Tĩnh đứng ở phía đối diện tấm kính phòng tắm, khó chịu nhất là cái cách mà đôi môi cô đang gặm quả chuối, nó làm cho người khác khó nhìn, nhìn như một người đên khùng.

Vương Tĩnh đứng bĩu môi, không cho là như vậy:

-Trông tớ như thế nào? Nhìn không nổi? Cậu đừng nói, trông như thế có cảm giác rất mông lung.

- Mông cái đầu cậu?

Ninh Hân bước đến đẩy cô sang ghế sofa phòng khách, đồ ma nữ này, lúc buồn tình tuôn ra thì không ăn chuối không được, nói ăn thì ăn đi, liếm liếm như thế, thà cắn luôn cho rồi, nhìn xem dáng vẻ ủ dột của cậu xem.

- Ninh Hân, cậu thật không có lương tâm, chị gái ta đối với cậu tốt biết bao? Cậu có tình nhân rồi không cần chị em nữa đúng không?

-Được rồi, phóng viên Vương, tôi cũng không phải xấu xa như cô nghĩ, tôi ngủ với cô hôm nay được không?

-Trời, không phải chứ?

Vương Tĩnh nuốt cả miếng chuối vào miệng, nấc lên một tiếng rồi nói lớn:

-Còn hắn thì sao?

-Đi đi đi…Cô nghĩ ta thật sự lôi thôi với hắn mãi sao? Tôi chỉ nói cho qua chuyện với hắn thôi, hắn thật ra vẫn còn nhỏ….

Ninh Hân cũng học được cách mập mờ, không mập mờ không được rồi, cô biết rằng không thể làm đồ quỷ cái này kích động , nếu không ả có thể phát điên lên, ả mà phát điên lên thì ba cân chuối cũng không đủ ăn, hơn nữa, tự mình thật sự cũng không chuẩn bị kỹ nữa, trong lòng lo lắng muốn chết, trường hợp này, làm thế nào đây?

Không dám nghĩ lại, vài lần hôn môi đã muốn hơn nữa, hôm đó ở văn phòng, xém nữa đi xa hơn, nguy hiểm thật.

- Yêu, yêu…cô giả vờ thánh thiện?

Vương Tĩnh trong lòng cũng lúng túng, cô lại hi vọng Ninh Hân và Đường Sinh xảy ra chuyện gì đấy, còn mình thì sao, có thể nghe trộm, xem trộm gì đó, nhưng mình không phải diễn viên chính nên lúng túng,

- Gã đẹp trai tôi cũng thích được không?”…nói thật lòng, Ninh Hân và hắn có kết quả được sao? vui đùa phải không? quan hệ hai ta là gì? bê tông cốt thép hay là chị em? cô ăn thịt cho tôi ít canh được không? cô có thể để nhìn tôi nhìn them thuồng được sao? phải không?

- Cái gì, Vương Tĩnh, tôi nói với cô, tôi với hăn thực sự là…. Thực sự là như thế à, dù sao cô biết rằng…….

- Tôi biết cái mông gì, cô không đồng ý với tôi, tôi không để yên , Vương Tĩnh tôi thực sự hứng thú với gã đẹp trai kia …

-Lời cô nói tôi tin được sao?

Ninh Hân khinh thường nói:

-Cô mới quen hắn mấy ngày? Đừng làm tôi mắc ói, tránh sang một bên

Vưỡng tĩnh dở khóc dở cười,

-Chị , tôi cầu xin chị được không?Hãy cho tôi cơ hội, để tôi đến với hắn, nhé?

Ninh Hân nhướn lông mày quay sang, nhún vai:

- Phóng viên Vương, trên đời thiếu gì đàn ông, sao cô cứ tranh giành với tôi thế?

Vương Tĩnh tức giận, giương mắt nhìn người chị em, đột nhiên chỉ về phía Ninh Hân:

- Này, tôi mong cô bị đâm chết

-Ừ, tôi vui lắm, tôi chết cô vui lắm, rồi sao? không ai chọc cô cô không vui à? Tôi làm cô tức chết.

-Được rồi, trước tiên bà già này đâm cô xem…

Vương Tĩnh chịu không nổi kích thích quay sang, hai người ngồi trên sô pha xoay một vòng, vừa lúc Đường Sinh cầm khăn tắm đi ra,

-Ai ai ai…, các chị, làm gì thế? Biểu diễn Judo trên sô pha à?

Hai cô cùng lúc ngượng ngùng cười

-Không không, tôi, chúng tôi xoa bóp cho nhau ấy mà

Vương Tĩnh áo ngủ nhăn nhúm, trước khi đứng lên vịn vai Ninh Hân, nói nhỏ vào tai:

- Ước sao hắn đâm lệch, làm hỏng hoa cúc của cô.

Tầm mắt của Đường Sinh không thấy được góc chết mà tay của Ninh Hân nhéo vào thịt của Vương Tĩnh, Vương Tĩnh đau la lên 1 tiếng tiện mồm nói đỡ:

-Á…đầu tôi hơi đau, lại uống hơi nhiều, đi ngủ trước đây, anh chị đừng gây tiếng động lớn quá đây

Câu cuối cùng thật chua lòm, đi đến cạnh Đường Sinh, nói nhỏ:

-Đừng quên cậu còn nợ tôi cái gì đấy?

Đường Sinh bật cười ha ha, như sợ Ninh Hân phát hiện, vội hỏi:

-…vậy chị Tĩnh đi nghỉ ngơi trước đi

Vương Tĩnh lắc mông đi, vào phòng ngủ còn nghe thấy tiếng đóng cửa “ầm” vang lên, Đường Sinh nhìn Ninh Hân đưa ngón tay hình chữ V, hắn thuận tay tắt đèn phòng khách, Ninh Hân kinh ngạc nói

- Ai, hư quá, cậu làm gì thế?

Tay cầm chặt khăn tắm, mắt vẫn đang nhìn, Đường Sinh bước qua, Ninh Hân càng không trốn tránh, kết quả là bị hắn đè lên sô pha…thật là lúc này muốn không tiếng động cũng có tiếng, tình cảm phát ra, môi quấn lấy nhau, tay đan nhau, thân thể kề sát

Chiếc hôn này, ước chừng quá năm phút đồng hồ, hôn đến mức Ninh Hân thiếu chút tắt thở, được hôn Ninh Hân không còn chút thần trí nào, Ninh Hân hôn mãnh liệt như thế là bởi dục vọng, hôn đến mức Ninh Hân kéo mất khăn tắm trên người hắn, đôi tay cô đặt ngay trên thân thể cường tráng của người thanh niên.

Đương Sinh dường như mất hết lí trí, với tác dụng của rượu, sức lực của hắn hiển nhiên lớn hơn rất nhiều, đến nỗi bóp đau Ninh Hân, làm Ninh Hân tỉnh lại, lúc này Ninh Hân tỉnh hẳn, nhờ ánh trăng mờ, thấy được sức mạnh của hắn.

-A…Đường Sinh, không được, không được rồi, …tôi thật sự không được…tôi, tôi sợ…

Ninh Hân kinh hoàng, dùng tay đẩy hắn ra, nhưng hắn thật mạnh mẽ,

- Xin cậu đấy, Đường Sinh, tôi xin cậu đấy, được không, tha cho tôi đi

Đường Sinh đứng lên bên cạnh sô pha, một chân đạp lên sô pha, cả người đứng thẳng hình chữ H, đồng thời, một tay kéo Ninh Hân đứng lên, lúc này áo ngủ Ninh Hân chỉ khép hờ, nửa bên phải mở, bên trái che, hấp dẫn vô cùng.

Con sư tử cái mạnh mẽ, lúc này như con cừu trong miệng sói, Đường Sinh đứng thẳng mạnh mẽ của quý của hắn không ngừng động đậy, không phủ nhận với thân hình của cô, đánh gục Đường Sinh không vấn đề gì, nhưng cô làm không được, trước mặt hắn cô căn bản không làm được

Hơi thở của người thanh niên thoảng qua khiến Ninh Hân mê mẩn, cô thở dốc, tim đật dữ dội, ham muốn gần trong gang tấc ấn không xuống, đè cũng không cong, nắm lấy tay hắn cảm nhận nhiệt độ nóng kinh người, tim đập mạnh.

-Đường Sinh, tôi, tôi đã treo đèn đỏ, thật sự, thật sự không nói dối cậu, tôi…

Ninh Hân ngại ngùng không biết nói sao cho phải.

-tôi…à…thôi đi… chị Hân, nếu như chị nói dối tôi, tôi cũng không ép, bây giờ mình mặc quần áo vào đi cũng được...

Ninh Hân mặt biến sắc, nhưng tay kia ôm lấy eo hắn, đôi mắt đẹp có chút giận dữ, có lẽ phụ nữ một khi yêu rồi, sẽ chịu oan ức này, đàn ông kh inghe những lời này sẽ hiểu lầm là mình không coi họ là quan trọng, nhưng mình thật sự ở vào kỳ kinh nguyệt.

- Không phải,Đường Sinh…

Ninh Hân giải thích,sau đó phát hiện mình tự coi thường mình,nhưng trong lòng thật sự cần hắn, mình chết rồi, mình thật sự yêu hắn sâu đậm vậy sao? cùng lúc này, lại càng thấy giận, tay xoa vào đùi Đường Sinh,

-…cậu, cậu không tin thì thôi, cậu đi cũng được, cậui sau này cũng đừng gặp tôi nữa, tôi cũng không gặp cậu, cậu đi đi…

Nói xong cũng thấy ngượng, mồm nói vậy nhưng tay vẫn ôm chặt lấy hắn. Đường Sinh là người hiểu rõ tâm lí phụ nữ ra sao, dịu dàng kéo chiếc cổ thanh tú của cô, tay kia xoa lên gương mặt thanh tú đang nóng ran,

- Chị Hân, tôi thật ra rất yêu chị

Có lẽ vài chữ này mới ẩn chứa lực to lớn, những giận dỗi trong mắt Ninh Hân tiêu tan mất, ngón tay nhẹ động đậy….

- Cậu hư lắm, hư lắm rồi…sao lại bắt nạt tôi như thế? tôi, tôi dùng tay được không?

- Được thì được, nhưng chị Hân, tôi, tôi tôi muốn, muốn chị hôn, chị hôn tôi, được không?

- Không, bẩn chết được, tôi không hôn đâu…

Ninh Hân tưởng như chạy mất, thật sự muốn chạy, trong nháy mắt cô nhớ đến cách Vương Tĩnh mút quả chuối, trong đầu hiện lên mấy cảnh trong phim tình cảm, bức tranh ấy giờ hiện lên thật sinh động.

Tay Đường Sinh ôm lấy cổ Ninh Hân không buông, cúi đầu xuống, nhìn Ninh Hân xấu hổ như muốn chui vào cái lều nào đó

Ninh Hân rụt rè, tất cả tự tôn, tất cả kiêu ngạo, giờ đây vào lúc này đều tan biến mất

-Cậu, cậu bắt nạt, cậu bắt nạt tôi …

Nước mắt bắt đầu lăn, từ đôi mắt to rơi nghiêng ra, Đường Sinh không khỏi bồi hồi trước sự ủy mị của Ninh Hân, quay người, ngồi xuống sô pha, ôm người tình đang khóc, không nói lời nào

Không ai nói gì, chỉ lặng lẽ ôm nhau, ham muốn đang hừng hực như ngọn lửa vẫn ngoan cường đứng đó

Hôn, lại hôn, chiếc hôn triền miên đến cực đỉnh, ham muốn đến cực đỉnh, do Ninh Hân chủ động, bất giác, cô đẩy ngã Đường Sinh, đẩy ngã gã hư hỏng, khiến gã thiếu niên ngã lăn ra sô pha, bàn tay mềm mại của cô nắm lấy dương vật, động tác nhẹ nhàng…phòng khách tối om, chỉ có tiếng thở dốc của người thiếu niên, tiếng thở gấp của Ninh Hân, cô từ từ lui xuống, thân mình cúi xuống.

Ninh Hân đang ở trong bong tối nhìn chăm chăm vào dương vật, nó mập mập

Mập, trắng như tuyết, con chim dữ tợn hung hãn, nó, là của ta………

Quả chuối này, màyi về sau còn có thể đỏ mắt nhìn tôi sao? tôi trộm của mày rất nhiều nghệ thuật, tôi cũng âm thậm luyện qua, tôi chỉ đợi đến một ngày, lấy của đàn ông, lấy nó, khiến nó trong lúc hưng phấn cực độ bộc phát tình yêu cực độ với tôi,

-Đường Sinh, chị sẽ ăn luôn cậu.

PS:canh ba đến rồi,canh tiếp theo nửa đêm tôi sẽ đưa lên,hôm nay có những thay đổi cụ thể thì sẽ có một chương đơn để nói rõ.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi