Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Sinh lớn mật đáp lại, với thái độ của một công tử con nhà giàu, nhưng, hắn đủ đẹp trai và bắt mắt.
Hắn đoán chắc ở quán bar Ninh Hân sẽ không bộc phát cái tính sư tử của cô, không cần biết cô có phải là đang làm nhiệm vụ hay không, cô ấy sẽ không dễ dàng để lộ thân phận, dù những nhân vật cao cấp ở Giang Lăng Nhân đều biết sự có mặt của cô, nhưng coi như không biết, giả vờ như không hay, người ta là đặc công có lúc đang phá án, đây là chỗ kinh doanh, cứ mặc kệ là hay nhất.
Đây cũng là dụng ý của cổ đông kia khi tặng cho Ninh Hân thẻ hội viên kim cương, ông ta biết tất cả những quyền hạn mà Ninh Hân có. Cha cô là Chủ tịch quận, mối quan hệ rất rộng, nghe đâu trong đám quan to trên tỉnh cũng có người là người thân của Ninh Hân, như vậy thì Ninh gia quả thật rất có thế lực.
Đường Sinh không cho là Ninh Hân sẽ vì hình tượng “thiếu niên trong sáng” của hắn mà kìm nén cơn thịnh nộ của cô, kiếp trước hắn ít nhiều cũng hiểu được con gái . Cô ấy sống đời cảnh sát dù chưa lâu, nhưng những cảnh tàn nhẫn cô ấy từng thấy đều có ảnh hưởng lớn tới cô ấy. Từ góc độ khác mà nói, cô ấy có “Giấy phép giết phạm nhân”, dù là quy định của nghề nghiệp nhưng đây là sự thực.
Vốn nên ở nhà làm người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng giúp chồng dạy con, lại xông pha làm cái nghề rất nguy hiểm, có cái gì cô ấy còn chưa thấy? Có thể nói người tốt kẻ xấu cô đều từng gặp, một thiếu niên mười bảy tuổi có là gì trong mắt cô?
Mặt khác, Đường Sinh còn biết diện mạo thật của Ninh Hân rất ít người thấy, lúc nào thấy cô, cô đều đeo đôi kính râm gọng to. Đường Sinh biết kính của cô trăm phần trăm được chế tạo đặc biệt, có chức năng đặc biệt.
Thật ra, vào buổi tối, ánh sáng ở quán bar hơi mờ, cô lại đeo kính râm khiến cho người khác có cảm giác bất thường.
Sự trái khoáy này càng làm tăng sự gợi cảm quyến rũ từ Ninh Hân, nhìn bề ngoài, cô càng giống một cô gái độc thân đang đi tìm kích thích. Ai nghĩ như thế, chắc chắn phải cực kì đen đủi vì sắp được thấy sư tử cái nổi giận rồi.
Ninh Hân diễn xuất rất thuần thục, hơi ngửa ngửa trán, môi khẽ nhếch, lưỡi nhẹ nhành liếm một bên mép, trông hấp dẫn chết người, ẩn sau cặp kính râm lờ mờ có thể thấy làn ánh sáng dịu dàng phát ra từ con ngươi đang lay động, dáng điệu mềm mại trông có vẻ lười biếng nhưng thực ra cực kì mê người.
Đường Sinh thầm nhủ:
”Cô cứ giả vờ đi, người khác không nhận ra cô, thiếu gia đây không nhận ra sao?”
- Cậu em mấy tuổi rồi? Học người ta tán gái sao?
Buổi chiều, Ninh Hân tận mắt thấy cảnh tượng Đường Sinh đập tan xe, trong lòng đối với Đường Sinh có chút hiếu kì, cậu thiếu niên này là ai? Không ngờ dám đập xe của Đường Dục? Lúc đó, cô xuất hiện ở ngõ Lão Đường là vì vụ cư dân ngõ Lão Đường gây rối trước đó mà tới thôi, người giật dây vụ này chỉ có thể là con trai Đường Dục, Đường Binh mà thôi, nhưng không có chứng cớ, không thể bắt người, chỉ có thể âm thầm điều tra.
Cũng là do Thành ủy và Ủy ban nhân dân rất quan tâm đến việc giải phóng mặt bằng ở ngõ Lão Đường, nên chỉ thị cho cấp dưới điều tra rõ, xử lý nghiêm khắc.
Thị ủy cũng dùng luôn đội đặc công phụ trách trọng án, mà còn âm thầm điều tra.
Không ngờ vừa đúng lúc để Ninh Hân gặp được cảnh Đường Sinh đập xe, giúp cô phát hiện đựợc đầu mối, cô rất muốn tìm hiểu thân phận của Đường Sinh, xe của Đương Dục bị đập, không những không tức giận mà còn mời ăn cơm tối? Bọn họ đang diễn kịch sao?
Nhưng phân tích cuộc đối thoại của bọn họ trong phòng ăn thì không giống bọn họ đang diễn kịch.
Một người ”Bác Đường”, một người “Cậu Sinh”, rốt cuộc thì có quan hệ gì? Giọng điệu của “Bác Đường” nói với cháu trai dường như rất nhún nhường?
Từ điểm này mà phán đoán, thì cậu em Sinh này hẳn phải có chỗ dựa.
Lại theo cái cách hắn quan tâm tới việc giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường, và biểu hiện sự bất mãn đối với Đường Dục, thì dường như hắn là người tốt?
Đủ loại nghi vấn khiến Ninh Hân có hứng thú đối với “ Cậu Sinh” , không ngờ, hắn lại tự tới đây, không biết vì sao, lúc này, trong lòng Ninh Hân này lại có tâm trạng không yên tâm và rối rắm phức tạp đối với tên thiếu niên này.
Lại cả hai đều có tâm tư riêng, rốt cuộc ai đang che đậy ai? Ai muốn chiếm ưu thế? Thực khó mà nói.
Đường Sinh liền ngồi xuống cái ghế cao bên cạnh cô, ánh mắt táo tợn đánh giá người đẹp của kiếp trước đã xa cách từ lâu.
Thực sự mà nói, Ninh Hân là một cô gái đẹp đến nỗi rung động lòng người, hơn nữa, đường cong trên thân thể cô rất mê người, điều này có liên quan với nghề nghiệp của cô, bản thân cô cóthân thủ cực cao và hoàn hảo, dù Đường Sinh tự phụ cũng biết mình không phải là đối thủ của cô, còn non hơn cô nhiều
Ninh Hân có thân hình chữ S, nở nang cân đối, hết sức gợi cảm, mặc quần áo bó sát càng làm cho người ta không chịu nổi.
- Em nào dám tán chị? Chỉ là thấy bà chị ngồi một mình buồn chán trong quán bar uống rượu, em cũng thất tình, chúng ta cùng uống.
- Cậu cũng thất tình ư? Cậu bao nhiểu tuổi mà đòi thất tình? Mười lăm tuổi chưa?
Ninh Hân rất thông minh, cô thường dùng loại câu hỏi này xem nhẹ đối phương, có thái độ coi hắn không ra gì khiến đối phương thả lỏng tâm lí cảnh giác, từ đó dần dần do thám được bí mật mình cần tìm, cũng bởi vì mình miệt thị hắn sẽ khiến đối phương tưởng mình coi thường hắn, như vậy hắn sẽ nhanh chóng tự rơi vào tay mình.
Đường Sinh tuy không phỏng đoán được tâm lí của Ninh Hân, nhưng người đẹp vừa giả bộ hồ đồ nói chuyện mập mờ với mình, cho thấy, cô cũng có mục đích không thể nói cho ai biết, nếu là ở kiếp trước, Đường Sinh nhất định nghĩ mình gặp may rồi, buổi tối có thể được ôm gái đẹp ngủ, nhưng giờ hắn tuyệt đối không nghĩ như vậy, nghĩ như vậy là đồ con lợn, chỉ có rơi vào bẫy của gái, cô ta là người bình thường có thể đùa giỡn được sao?
- Nhìn thế nào mà chị nói em mới có mười lăm tuổi?”
- Thế cậu cho là bao nhiêu?
Đường Sinh hơi rối, chân mày dựng lên, kéo áo T-shirt lên tới ngực:
- Mười bảy, mười tám được không?
Ninh Hân che miệng cười khẽ, nét hấp dẫn lập tức lộ rõ, bộ ngực cao ngất rung lên một hồi, Đường Sinh nhìn không rời mắt: “Chà, lớn thật nha!”
- Nhìn cái gì? Tiểu tử thối, không lo học hành, nhà nhiều tiền đúng không? Trộm thẻ hội viên của bố đến hưởng thụ chứ gì?
Đường Sinh nghĩ thầm, cô giả vờ đi, tôi cũng giả vờ, con mắt vẫn nhìn chằm chằm chỗ đó:
- Chủ yếu là chưa từng thấy lớn như vậy, sốc tôi quá.
Ninh Hân âm thầm cắn răng, tiểu tử này cho rằng mình là thiếu phụ cô đơn? Muốn ăn đòn à?
- Tiểu tử thối, sao không lo học hành ? Nói với chị xem, cậu học trường nào?
- Trung học Giang Lăng!
- Trung học Giang Lăng?
- Đúng vậy, bà chị, em có cảm giácnhư gặp chị ở đâu rồi?”
- Nhãi ranh, thủ đoạn cưa gái này của cậu lỗi thời rồi!
- Không đùa đâu, em nói thật.
Đường Sinh thầm nhủ: “Tôi phải đề cập tới Ninh Manh, sau đó giả vờ đoán cô là chị cô ấy, mới có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch, nhưng bây giờ mà nhận cô thì chẳng được đùa vui nữa, ai biết đựoc cô có thích trai trẻ hay không? Tôi sẽ giả bộ thêm một lúc nữa.”
- Thế thì cậu đúng là hoa mắt rồi, đi, chúng ta sang bên kia nhảy đi.
- Được thôi!
Đường Sinh thiếu chút nữa cười ra tiếng, vóc dáng hấp dẫn như thế này, nhảy còn không làm người khác nhìn nổ tròng mắt luôn sao?
Đột nhiên Ninh Hân gõ một hạt dẻ lên trán hắn, Đường Sinh bất ngờ không kịp phản ứng, trợn mắt nhe răng, còn đánh lén?
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi