Chương 103: Gã đeo kính đáng thương

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Gã đeo kính bị đánh cho tỉnh ra,

- La tổng, La tổng, đừng hiểu lầm.

Bà cô này là thân tín bên cạnh Đường Sinh, tôi, tôi sao dám đắc tội với cô ấy?

La Sắc Sắc hừ một tiếng, quay người đi vào phòng bệnh, bước chân vội vã, tỏ rõ là cô đang rất tức giận.

Gã đeo kính ngồi xổm xuống tìm kính, Bạch Lâm bên kia cũng vội vã đi theo La Sắc

Sắc.

Vừa bước vào phòng bệnh, La Sắc Sắc liền diễn trò

- Ai ya… không sống nổi nữa, bị tên lưu manh thối tha trêu chọc ở hành lang… người ta muốn mời ăn cơm, muốn tôi và Bạch Lâm cùng lên giường với y, tôi đâu có mặt mũi nào nhìn mọi người nữa? tôi nhảy lầu đây…

Đường Sinh nằm trên giường quát lên, hơi mơ hồ, nhưng nhìn sắc mặt La Sắc Sắc tái mét, không giống đùa giỡn, sắc mặt của Nhị Thế Tổ liền trầm xuống

- Ai? Là ai? Tên khốn nạn nào? Có phải gã không muốn sống nữa không? ở đâu?

La Sắc Sắc đến bên giường bệnh, ấn Đường Sinh đang muốn dậy xuống

- Cậu đừng dậy, cậu đang bị thương đấy…

- Rốt cuộc là ai? Xảy ra chuyện gì vậy?_

Đường Sinh trợn trừng mắt, muốn chấm mút vú em của tao à? Thằng khốn nào thế này!

Vừa nhìn biểu hiện của Nhị Thế Tổ, La Sắc Sắc liền cười thầm. nhưng mặt vẫn tỏ vẻ muốn chết

- Còn có thể là ai nữa? Là tên Đường Tam Thái quân sư quạt mo của Đường Dục, gã nghĩ mình là cái gì chứ, muốn ngồi lên đầu tôi, tôi không sống nữa, có được không?

La Sắc Sắc trêu chọc Nhị Thế Tổ, giả vờ khóc, nhưng không có nước mắt, bà cô là vú em của Nhị Thế Tổ, mày muốn chết à?

Không nhắc đến gã đeo kính thì thôi, cứ nhắc đến y, Đường Sinh liền bị gợi lên sự căm phẫn của “Kiếp trước”.

- Y ở đâu…?

Căm phẫn thì căm phẫn nhưng Đường Sinh ít nhiều cũng nhìn ra là La Sắc Sắc cố ý làm nũng.

Không cần gọi, gã đeo kính cũng tự đến, tất nhiên là cần phải giải thích rồi, không giải thích mà để Đường Dục biết, thì y chết chắc.

- Cậu Sinh, cậu Sinh, đây là hiểu lầm thôi…thật sự là hiểu lầm, La tổng, cô, cô nghe tôi giải thích…

La Sắc Sắc sẽ để cho y giải thích sao? Cô đứng dậy đi đến tát cho y thêm một cái

- Đồ lưu manh thối tha, anh còn giải thích cái gì?

Đường Tam Thái chỉ dám đỡ lại, không dám đánh trả, ít nhất La Sắc Sắc cũng có cơ hội thể hiện sức mạnh của cô, hôm nay vớ được chỗ trút giận, cô không tin gã đeo kính dám phản kháng hoặc đánh trả. Biểu hiện của Nhị Thế

Tổ đã dọa cho hắn sợ phát khiếp.

La Sắc Sắc quả là có sức lực, tay năm tay mười tát vào mặt y, một hơi tát liên tiếp năm, sáu phát vào cái mặt dầy của gã đeo kính, làm kính của y văng xuống đất, Bạch Lâm đứng ở cửa hoan hỉ thầm cổ vũ, phong cách tao nhã của La tổng thường ngày giờ lại hung hăng thế này sao?

- Sao anh không mở to mắt ra, tôi và Bạch Lâm đều ở đây, anh thu nạp đi, có muốn tôi cởi quần cho anh không?

La Sắc Sắc hung dữ, vừa mắng vừa tát y liên tiếp ba cái. Hai tay gã đeo kính ôm mặt không nói gì, La Sắc Sắc lại đá vào đũng quần y, y hét lớn, đưa hai tay xuống che đũng quần.

Mấy cái bạt tai khiến y hộc máu mồm, máu mũi, gã đeo kính kêu la inh ỏi, không chịu được nữa ngã lăn ra đất.

La Sắc Sắc dồn lực vào mũi chân đá vào ngực gã đeo kính, y hét um lên, toàn thân co giật.

- Đạp lên ‘trứng’ tên khốn nạn mày rồi à, đồ lưu manh, tao không có ý định nhưng tao cố ý đấy, lần này sướng rồi chứ?

Đường Sinh nằm sấp trên giường khều ngón tay cái

- Chị Sắc Sắc, có thể mạnh thêm chút nữa, hình như y chưa sướng đâu.

Gã đeo kính luôn mồm gào khóc

- Sướng, tôi sướng rồi… cậu Sinh, La tông, tôi thật sự sướng rồi, đừng đạp nữa…

- May mà mày còn đeo kính đấy, ánh mắt mày như thế nào? Mày muốn nghĩ đến La Sắc Sắc, mày có thể nói với tao mà, đúng không?

- Không, không phải, cậu Sinh, tôi đâu dám có dã tâm đó, là hiểu lầm, là, là cô y tá kia…

Bạch Lâm nuốt nước bọt, sợ hãi nhìn gã đeo kính mặt đầy máu, không biết phải biện bạch như thế nào.

- Mày còn có mặt mũi mà nói à, tao đạp chết mày.

La Sắc Sắc không cho hắn giải thích, tiếp tục đạp.

Đường Sinh nghiêng người kéo tay cô, hắn đã nhìn ra vấn đề rồi, phải nói là gã đeo kính không có gan trêu chọc La Sắc Sắc, là La Sắc Sắc viện cớ để đánh y, nhưng việc thành như thế này rồi, hắn chỉ có thể nghiêng về phía La Sắc Sắc, còn có thể bênh vực y sao?

- Chị La, thôi đi…

Giữ thể diện cho Đường Dục nữa, em gọi điện cho ông ta, bảo ông ta đến đây…

Đường Tam Thái ngọ nguậy đến quỳ dưới giường Đường Sinh

- Đừng, đừng gọi, cậu Sinh, tôi xin cậu đấy!

Người ở những phòng bệnh bên cạnh đều nghe thấy tiếng, nhưng không dám đến xem, mấy người ở bàn y tá cũng nghe thấy, vội vàng báo với y tá trưởng, dưới sự chỉ đạo của y tá trưởng xinh đẹp, năm, sáu cô gái mặc Blouse trắng xuất hiện trước cửa phòng của Đường Sinh.

Nhưng không ai dám vào, chỉ đứng ngoài cửa, nhìn qua cửa sổ xem tình hình bên trong.

Nhìn thấy y nước mắt, nước mũi, máu me đầy mặt đang quỳ dưới giường khóc lóc xin tha thứ.

Khi đó, Đường Sinh nghĩ rằng trò chơi đã đến lúc hạ màn, nheo mắt quan sát Đường Tam Thái, kỳ thực hắn đã muốn trừng trị y từ lâu rồi, nhưng chưa viện được lý do gì, hắn cùng Đường Dục lại đang ở vào thời kỳ “Tuần trăng mật” của sự hợp tác, thật không dễ ra tay đối phó với tên Đường Tam Thái vốn rất được Đường Dục ưu ái này.

Lần này y tự dẫn xác đến tay La Sắc Sắc, còn lý do là gì, Đường Sinh chẳng buồn hỏi, thầm nghĩ, chị Sắc Sắc của tao muốn trừng trị mày, mày hãy ngoan ngoãn chịu đi, tao với chị ấy quen nhau nhiều năm rồi mà chưa bao giờ thấy chị ấy tức giận như vậy, mày vinh hạnh lắm đấy.

- Cậu Sinh, La tổng, đều tại tôi, tại tôi có mắt như mù, cô hãy xem tôi như cái rắm, đánh một hơi ra ngoài, được chứ?

- Ừ, lẽ ra quan hệ chúng ta không tồi..

Đường Sinh ám chỉ “ kỳ thực tôi đối với anh rất tốt”

- Anh nói xem có phải không? Nhưng xảy ra chuyện như thế này, tôi ít nhiều cũng có chút đau lòng, La Sắc Sắc là ai chứ? Tôi còn không dám động đến, anh nói anh…

- Vâng, vâng, vâng, cậu Sinh, tôi có mắt như mù, tại tôi có mắt như mù…

Đường Tam Thái tự tay tát vào mồm mình.

Đường Sinh vờ than thở

- Anh là cánh tay phải của bác Dục, để chuyện thành ra như thế này tôi cũng ngại nói với bác Dục, anh nói có phải không? Tôi thấy thế này, hay là gọi điện cho bác Dục xin lỗi, nói rõ chuyện này ra là được!

Đường Tam Thái vừa nghe thấy hồn phách đã bay mất, tiến lên phía trước

- Đừng gọi, cậu Sinh, hôm nay không xảy ra chuyện gì cả, là tôi không cẩn thận lăn từ trên cầu thang xuống bị thương, không đòi một đồng nào của cậu đâu, cậu Sinh, không thể gọi điện.

Đường Sinh liền hiểu rằng y không dám để Đường Dục biết chuyện này, Đường Dục có thể sẽ làm hắn biến mất khỏi Giang Lăng, vì vậy, bây giờ nói như vậy chính là để dọa dẫm y, để y tự đánh gẫy răng và nôn ra máu, rời khỏi Đường Dục, Đường Tam Thái có thể gây ra sóng gió gì được chứ? Không rời khỏi Đường Dục, y càng phải ngoan ngoãn nuốt nhục này vào trong, lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau thì khó nói đấy.

- Chị Sắc Sắc, chị cũng bớt giận đi, gã Đường Tam Thái này rất biết chịu nhục, lần này tha cho y đi?

- Cái gì, Bạch Lâm là em chị, ai biết sau này y có đến kiếm chuyện hay không?

La Sắc Sắc vẫn không tha cho y.

Đường Tam Thái phải nhặt cặp kính vỡ từ dưới đất lên lần thứ hai

- Tôi đâu dám, La tổng, y tá Bạch, lần sau tôi không dám nữa, cảm ơn cậu Sinh và La tổng, vết thương nhỏ này của tôi có là gì, tôi cũng là người đàn ông kiên cường, trước đây còn chịu nhiều trận đâm chém hơn thế nhiều, không sao, không sao…tôi, tôi đi trước đây, cậu Sinh cậu dưỡng bệnh tốt nhé!

Cứ như vậy, Đường Tam Thái hạ màn “ chịu đựng”, mặt mày lem luốc đi ra, xuống phòng cấp cứu tầng dưới khám “hàng”

Ông mày bỏ đi máu xấu của tám kiếp rồi, sao hôm nay lại bị cái mông cong của cô y tá đó làm cho mụ mị chứ? Phụ nữ luôn là mầm gây tai họa, suýt chút nữa ông mày hỏng hàng rồi, giáo huấn là giáo huấn, không phải cặp mông nào cũng có thể đụng vào!

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi