Chương 64: Ai mới là độc phụ.

- Lý Hồng, kẻ nào là Lý Hồng?

- Nô tài là Lý Hồng.

Một người trung niên đi lên.

- Lý Hồng, ba năm trước vì cãi nhau với thở mộc vài câu đã gọi thân bằng tới đánh người đó tàn tật, hai năm trước ỷ vảo Lý quản sự, cưỡng chiếm đình viện của Lưu Phát, đuổi người ta ra đường, nửa năm trước ....

Nghe Lâm Úc Hương đọc tội, mồ hôi lạnh trên người Lý Hông đổ ra như suối, ướt cả sàn nhà.

- Xét thấy Lý Hồng làm không ít tội ác, lòng dạ tàn nhẫn, đặt biệt gia tăng hình phạt, đánh 20 gậy lớn, 300 lượng bạc, trừ bỏ mọi chức vụ đang nhận, giáng xuống làm tạp dịch thấp nhất.

Hồ Nhị hơi cau mày, thế này thì nhẹ quá, không đúng ý Đại quản gia rồi, liền ra hiệu cho thủ hạ tạm thời chưa vội ra tay, đi tới cách Lâm Úc Hương không xa, nói nhỏ:

- Nhị nãi nãi, nô tài biết người lòng dạ nhân từ thiện lương, nhưng loại người độc ác này để lại chỉ hại cho đời, chẳng bằng ...

Nói tới đó kín đáo chém tay xuống.

Lâm Úc Hương thất kinh, tim đập cuồng loạt, thiếu chút nữa hét ra tiếng, tên Hồ Nhị này có ý gì đây? Chẳng lẽ muốn mình xử tử toàn bộ những kẻ này.

Nhưng ... Nhưng tận ba mấy mạng người.

Lâm Úc Hương muốn trừng phạt Lý gia, phạt thật nặng, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới giết người.

Hồ Nhị thấy Nhị nãi nãi ngồi im trên ghế không nói, lòng hơi sốt ruột, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hậu họa vô cùng, Lý Trung dù gì cũng đã ở Đường phủ mười mấy năm, căn cơ tất nhiên rất sâu, thủ đoạn càng không kém, hơn nữa còn là tâm phúc của lão thái quân, chẳng may lúc nào đó lão thái quân niệm tình xưa tha cho hắn, tuyệt đối không được.

Lâm Úc Hương là thiếu nữ mười bảy tuổi, lần đầu tiên xử lý chuyện lớn thế này, bản tính lương thiện, nàng sao có thể hạ lệnh tàn nhẫn như thế, đừng nói là làm, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta ngủ không ngon, nàng lắc đầu.

Hồ Nhị chẳng thể làm gì khác, đành nhận lệnh chấp hành, có điều sau khi thi hành hình phạt xong còn thêm một câu, giam vào phòng củi, không cho về nhà dưỡng thương.

Đám hạ nhân trong đại sảnh câm như hến, Lâm Úc Hương thấy Lý Hồng bị kéo đi, liền tiếp tục tuyên bố tội danh kẻ thứ hai, người Lý gia lần lượt bị kéo hết đi trừng phạt.

Càng tới gần lúc phải xử Lý Trung, Lâm Úc Hương càng đau đầu, Hồ Nhị thấy vậy lại giơ tay lên làm động tác chém đầu, lần này còn nhanh hơn, kiên quyết hơn, đám người kia đã đành, nhưng Lý Trung mới là ẩn họa lớn nhất dứt khoát phải diệt trừ.

Muốn Lâm Úc Hương giết người thì nàng không làm nổi, nhưng tên Lý Trung này không còn nhân tính, nếu không trừng phạt nghiêm khắc, nàng không mặt mũi nào nhìn người nhà Trương Nhị và mấy vị di nương nữa, vì thế hạ quyết tâm:

- Lý Trung, Lý Phong tội ác vô cùng, người đâu, kéo cha con chúng ra đánh 50 gậy, giam vào phòng chứa củi....

Lý Trung rống lên cắt ngang:

- Ta là tâm phúc của lão thái quân, kẻ nào dám động vào ta.

Vừa rồi Ngọc di nương cho hắn một cái ghế vào đầu thiếu điều mất mạng, thêm 50 gậy này thì chết nhăn răng là cái chắc rồi.

Hồ Nhị thấy Lý Trung dám phản kháng, không giận còn cười, hắn đang lo Nhị nãi nãi mềm lòng không trừ đi cái họa này, vì thế hắn khẽ gật đầu với mấy đồng bạn.

Bọn họ phối hợp làm việc với nhau quen rồi, tức thì mấy người quát lớn dám cãi lại Nhị nãi nãi, xông lên đánh một trận, bọn họ đều luyện võ từ nhỏ, biết rõ điểm yếu trên cơ thể con người, chỉ vài đòn đã đánh cho Lý Trung sùi bọt mép, muốn sống cũng không nổi nữa.

Vương Thị gào một tiếng bi thảm lao tới che chở Lý Trung, Lý Phong sợ tới choáng váng, hắn không ngờ hắn có cái ngày này.

Vương Thị vừa khóc vừa lắc Lý Trung, hi vọng làm nam nhân của mình tỉnh lại, nhưng Lý Trung trúng mấy đòn vào chỗ hiểm, đã không còn sức sống nữa, nỗ lực mấp máy môi vài cái, chân tay co giật, không để lại được lời di ngôn nào đã qua đời.

Thình lình Vương Thị buông thi thể ra, tay buông xuống, tay xuất hiện một cái kéo, mụ ta rống lên giận dữ, xông thẳng vào Lâm Úc Hương.

Đám Hồ Nhị đang thầm đắc ý vì diệt trừ được hậu họa, không ngờ mụ béo này dám hành thích Nhị nãi nãi, đến khi bọn họ phản ứng thì không kịp nữa, còn Lâm Úc Hương vì cái chết của Lý Trung, tâm thần chấn động, ngồi ngây trên ghế, chỉ thấy một khuôn mặt tròn hung tợn cách mình chưa đầy một mét.

Vương Thị 16 tuổi được gả cho Lý Trung, mặc dù tính khí không tốt, hai người cũng thường đánh cãi nhau, nhưng tình cảm rất thắm thiết, hiện nhìn nam nhân của mình chết ngay trước mặt, sao không đau cho được.

Mụ không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm, cũng không biết nói những lời ngọt ngào âu yếm, chỉ biết dùng hành động chứng mình tình yêu với nam nhân của mình.

Mũi kéo nhọn hoắt sáng loáng đâm về phía mình làm Lâm Úc Hương khiếp đam, quên cả né tránh.

Tri Đông và Tri Thu cách quá xa, dù đã lao tới bảo vệ chủ, nhưng không kịp, mắt thấy thảm kịch sắp xảy ra thì có hai người hành động, một là Sương Nhi trước đó tiến lên chỉ ra hai tên Lý Vân Lý Kiến nên cách Lâm Úc Hương gần nhất, vì thế xông tới đẩy Lâm Úc Hương đi.

Người còn lại là Ngọc Nhi, nhìn thấy hung khí lóe hàn quang, ánh mắt tản mác của nàng đột nhiên sáng lên, theo bản năng chân trái bước lên nửa bước, chân phải đá ra như ánh chớp.

Vương Thị thấy mũi kéo sắp đâm vào ngực kẻ thù, đột nhiên cảm thấy như có cái chùy ngàn cân nện vào trước ngực, tiếp đó người nhấc bổng lên, bay vèo đi.

"Rầm!" Quả bóng thịt trò vo rơi xuống mặt đất, bụi mù cùng máu tươi đồng loạt phun ra.

Nhìn cảnh này, người trong đại sảnh đều há hốc mồm chấn động không thôi, mụ béo đó nặng cỡ nào chứ, vậy mà bị đá bay đi dễ không như đá một quả táo.

Sương Nhi lúc này không kìm lại được, cả người nhào vào người Lâm Úc Hương, rồi lăn lông lốc trên mặt đất, tới khi tiếng ghế đổ đánh thức mọi người, Tri Đông và Tri Thu cuống quít chạy tới đỡ Lâm Úc Hương lên, nhìn khắp lượt từ trên xuống dưới, chỉ sợ chủ tử bị thương.

Uyển Nhi cũng sợ khiếp vía nhưng nàng khôi phục rất nhanh đi tới đỡ Sương Nhi lên, phủi bụi đất trên người, trong lòng rất kính nể..

Chỉ có Nhu Nhi nhút nhát cứ đứng đó không biết phải làm gì, đôi môi nhỏ mím chặt tới trắng bợt.

- Con độc phụ, lần này không giết được ngươi, xem như ngươi mạng lớn.

Vương Thị nuốt máu xuống miệng, mặt dữ tợn chửi:

Tay Lâm Úc Hương bị thương, Sương Nhi xô sang bên, tay chống xuống đất chạm vào vết thương, đang đau tới chảy nước mắt, nghe thấy câu này của Vương Thị, lửa giận bùng lên, nàng rất thiện lương, rất tốt tính, nhưng không mềm yếu:

- Vương Thị, ngươi bảo ta là độc phụ, vậy ta hỏi ngươi là cái thứ gì? Ngươi làm bao chuyện xấu rồi? Như đêm qua ngươi còn kéo một đám người tới đánh trọng thương bà tức Trương Nhị, đó là hành vi của con người sao, còn tướng công của ngươi, biết rõ nam nhân nhà người ta bị trọng thương, không có tiền bốc thuốc, còn ăn chặn tiền bên trên cấp xuống, chưa hết, còn tới nhà người ta dụ dỗ lừa gạt nương tử nhà ngươi ta. Phu thê ngươi là hai kẻ súc sinh, chết chưa hết tội.

Nói liền một hơi, Lâm Úc Hương mới thấy ngực dễ chịu hơn một chút, bà tức Trương Nhị thì ôm nhau khóc, Lâm Úc Hương chỉ hai người bọn họ, nói từng chữ một:

- Ai là độc phủ, ai là ác nhân, tự có thần linh bên trên nhìn xuống, có người như bọn họ nhìn thấy, không phải loại người như ngươi có thể ăn nói bừa bãi.

Bị khí thế đột nhiên phát ra trên người Lâm Úc Hương trấn áp, Vương Thị ấp úc không nói ra lời.

Lý Phong giờ mới tỉnh hẳn, hắn không muốn chết, hắn còn trẻ, còn muốn hưởng thụ, chạy nhanh tới trước quỳ xuống dập đầu liên hồi:

- Nhị nãi nãi, nô tài biết sai rồi, xin người tha cho nô tài một mạng, chuyện phụ thân và nương thân của nô tài làm không liên quan tới nô tài.

Nói tới đó quay sang Vương Thị, tức giận quát:

- Bà điên rồi à, dám hành thích Nhị nãi nãi, bà không muốn sống cũng đừng để liên lụy tới ta.