Bạch Văn Khôi cười nhạt :
- Các ngươi nếu hoài nghi lời bản quan, cứ nhìn thượng phương bảo kiếm trong tay Đường hầu gia.
Huynh đệ Lâm gia biết chuyện không thể giả, nhưng vẫn quay sang nhìn, quả nhiên thấy cái vỏ kiếm khảm phi long ngũ trảo, tức thì như có đá nặng đề lên người, lưng bất giác khom xuống ba phần.
Đường Kính Chi không thèm để ý, lúc này mắt vẫn chăm chăm nhìn Lâm Gia Chính bị đánh đòn ngoài sân.
Bạch Vân Khôi sớm có chuẩn bị, lật phần tội danh của đám quan viên kia, đọc:
- Lâm Gia Chính, ngươi là mệnh quan triều đình, nhưng lại công khai làm ô dù bảo hộ cho đổ trường của Đường gia, còn lạm dụng chức quyền phái công sai đi đòi nợ thay cho đổ trưởng, không coi quốc pháp ra gì ...
Năm huynh đệ Lâm gia nghe tội trạng của mình thì chân tay bủn rủn không nói được một lời, Bạch Vân Khôi xin ý kiến của Đường Kính Chi rồi lệnh người lột quan bào năm tên bọn chúng, nhốt vào đại lao.
Lúc này Lâm Gia Chính bị đánh đòn xong, nha dịch thấy tri châu đại nhân sắc mặt rất khó coi, nên đánh không dung tình, Lâm Gia Chính tét da chóc thịt, trông hết sức thảm hại.
Tất nhiên lúc này Lâm Gia Chính hoàn toàn tỉnh rượu, thấy Bạch Văn Khôi liền gào lớn:
- Bạch đại nhân thảo dân oan uổng ...
- Vả miệng.
Bạch Vân Khôi thừa hiểu Lâm Gia Chính là loại người thế nào, chẳng buồn nhiều lời với hắn.
"Bốp! Bốp! Bốp! ..."
Mười cái tát giòn tan, Lâm Gia Chính mặt mày sưng húp, không còn chút anh tuấn phong lưu nào nữa.
Lâm Kính Chi thờ ơ đứng nhìn, chỉ cần đảm bảo cho tên súc sinh này không chết là được.
Bạch Văn Khôi định lệnh người giải Lâm Gia Chính đi, nhưng Đường Kính Chi bảo nha dịch lui ra, ghé vào tai hắn nói chỉ cho hai người nghe:
- Lâm Gia Chính, ngươi còn nhớ một tiểu thiếp tên là Liên Thảo không? Có nhớ tiểu thiếp đó sinh cho ngươi một người con gái không? Tục ngữ có câu làm nhiều chuyện bất nghĩa rồi sẽ có ngày trả giá, song ngươi cứ yên tâm, ta sẽ để ngươi sống, để cho tất cả những người bị ngươi ức hiếp tới báo thù! Ngươi cố gắng chịu đựng nhé, bản hầu không muốn ngươi chết quá sớm đâu.
Lâm Gia Chính qua cơn chấn kinh ban đầu đã tỉnh lại, nhất thời không nhớ ra được Liên Thảo là ai nói gì tới con của nàng, ú ớ cầu xin, nhưng miệng hắn bị đánh tới gãy cả răng, làm sao nói được câu hoàn chỉnh, bị nha dịch kéo đi xềnh xệch.
Lâm gia Bình Dương Thành, coi như đã hết chỉ đáng tiếc không thể nói rõ ràng cho bọn chúng biết báo ứng thực sự tới từ đâu, Đường Kính Chi dặn:
- Bạch đại nhân, đám người Lâm gia đó đừng để bọn chúng chết trong tù, để bọn chúng làm ăn mày sống hết quãng đời còn lại trên đường phố Bình Dương Thành đi.
Bạch Vân Khôi không đáp lời, chỉ gật đầu.
Xử lý xong chuyện Lâm gia, buổi tối Đường Kính Chi mời Bạch Văn Khôi đi uống rượu, tới ngày hôm sau y đến công đường nghe xử án, đến khi Bạch Vân Khôi tuyên bố tịch thu gia sản Lâm gia, đánh đòn những kẻ có tội, đuổi hết ra khỏi nhà mới mỉm cười hài lòng.
Sau đó theo ám vệ Đường gia theo dõi Trịnh Chi Hoa báo về, sau khi mụ bị đuổi ra đường, không ngờ bắt Lâm Gia Chính viết hưu thư, quay về nhà mẹ đẻ, trên đường mụ rời thành, ám vệ Lâm gia bắt cóc đưa vào rừng, nói cho mụ ta biết chuyện về Lâm Úc Hương, rồi kết liễu mạng chó của mụ.
Người của Lâm gia bị đuổi ra đường bị bách tính chửi mắng, ném các thứ ô uế vào người, đêm tối không người còn bị người ta đánh đập, chỉ được ba ngày Lâm Chí Kiên qua đời.
Lâm Gia Chính thì không được Đường Kính Chi cho chết nhanh chóng như vậy, phái người đi theo đảm bảo hắn không chết quá sớm.
Nửa tháng sau, hậu quân của triều đình tới nơi, Đường Kính Chi không quan tâm tới chuyện Lâm gia nữa, chuyên tâm chế tạo ra tạc đạn có thể tích lớn hơn, ba ngày sau khi tới nơi đại quân triều đình khai chiến với phản quân.
Quân triều đình có ba mươi vạn, tuyên bố với bên ngoài có năm mươi vạn, đại doanh của Vương đóng ngoài Hoàn thành, ước chừng có mười lăm vạn, tả doanh đóng ngoài Nam Giang thành, nhân số bảy vạn năm nghìn người, do Tuyên Uy tướng quân Vân Châu và Liễu Châu chỉ huy; hữu doanh số quân tương đương, do Tuyên Uy tướng quân của Lưu Châu và Bình Châu chỉ huy.
Trong thời gian đợi hậu quân tới nơi, Vương Tích không nhà, hắn phái người vào Hải Châu nghe ngóng tin tức, tình hình đúng như kế của hắn.
Vương Tích biết nếu mình dốc sức đánh, đám con của Phúc Thọ vương ắt đoàn kết chống trả, nhưng nếu mình trù trừ, bọn chúng nghĩ quân triều đình sợ, tiếp tục cắn xé nhau.
Trong đó có một tin mừng nhất là Trí Võ vương Minh Húc khiến Vương Tích cực kỳ kỵ húy bị huynh trưởng phái người ám sát, còn bị trọng thương.
Trưởng tử của Phúc Thọ vương tên Minh Tuấn, năm nay 28, kẻ này võ công siêu quần, trên chiến trường là mãnh tướng vô địch, nhưng nóng tính lại cực kỳ háo sắc, từng thấy thê tử của thuộc hạ xinh đẹp mà cướp lấy dâm ô, cho nên trong quân không được lòng tướng lĩnh, không đáng sợ.
Con thứ tên Minh Việt, năm nay 26 tuổi, kẻ này thâm hiểm độc ác, máu lạnh vô tình, đối đãi vỡi thuộc hạ hà khắc, tuy không háo sắc nhưng lại tham tài, tới tiền lương của quân sĩ cũng bớt xen, tướng lĩnh thủ hạ tuy sợ thủ đoạn của hắn, nhưng không một ai trung thành, cho nên cũng không đáng sợ.
Vương Tích chia tạc đạn làm ba phần, giao cho hai cánh quân, hạ lệnh bọn họ đồng loạt nhổ trại, tiến quân về phía thành trì của địch.
Tả doanh và hữu doanh phối hợp, phòng bị phản quân ở Phong Châu thành cùng Bách Lăng thành đột kích, còn Vương Tích suất lĩnh đại doanh trung ương nhiệm vụ hạ Đương Dương thành.
Tướng thủ quân của Đương Dương tên Hà Bình, là ái tướng tâm phúc của Minh Tuấn, theo tin tình báo, kẻ này hiến muội muội đẹp như hoa ngọc cho Minh Tuấn, nên được tin cậy đề bạt.
Mười lăm vạn đại quân đông nghìn nghịt như bầy kiến dàn trận trước thành, Vương Tích tay cầm ngân thương, đi tới trước cổng thành khiêu chiến, Hà Bình là kẻ nhát hơn chuột, nào dám ra? Khiến cho sĩ khí phản quân vốn không cao càng thêm sút kém.
Đứng trước cổng thành chửi bới một hồi không ăn thua, Vương Tích đành phải trở về, lệnh thủ hạ chuẩn bị công cụ vây thành.
Thông thường tướng lĩnh không hề thích vây thành, vì có câu muốn vây thành phe tấn công phải đông ít nhất gấp đôi phe thủ thành, đối phương chiếm địa lợi, phe tấn công sẽ tổn thất không ít.
Hơn nữa đây lại là quân ta đánh quân mình, bất kỳ bên nào chết thêm một người cũng chỉ làm Minh Hà yếu đi.
Đường Kính Chi nảy ra ý tưởng, lệnh người mang mấy cái chum đến, nhét đầy thuốc nổ đen vào, lấy tảng đá có trọng lượng tương đương, lệnh quân sĩ ném đá bắn thử.
Thử nghiệm tới khi có thể ném tảng đá tới gần cửa thành, Đường Kính Chi tính toán thời gian dùng hết giây cháy chậm, y còn chưa vừa lòng thử dùng cả hũ rượu và lắp bình nhỏ vào cung tiễn, chuẩn bị làm một oanh kích hoành tráng.
Phản quân phương nam chưa thấy uy lực của tạc đạn, tin rằng chỉ bằng đòn sấm sét này sẽ đánh tan sĩ khí của bọn chúng.
Vương Tích cũng tán đồng và tin tưởng vào kế hoạch này, sau khi được Đường Kính Chi chuyển lời, liền lên ngựa tới trung quân, phát lệnh công kích.
Phản quân trên tường thành thấy đối phương lắp vò rượu lên máy bắn đá còn chỉ chỏ cười hô hố:
- Í, chẳng lẽ quân triều đình biết chúng ta lâu rồi chưa uống rượu nên tặng cho chúng ta chút Hoa Quế Hương.
- Ha ha ha, ném thêm cả mấy con gà quay nữa nhé.
Thứ máy bắn đá ném ra tốc độ không nhanh lắm, có thể dễ dàng né tránh, cho nên phản quân thấy bình rượu rơi xuống, không coi ra gì, chỉ bước qua một bước, không ngờ bình rượu thình lình phát nổ dữ dội.
Năm sáu tên binh sĩ ở gần còn không kịp kêu lấy một tiếng đã thành thịt nát rồi.
Tiếng nổ quá bất ngờ, làm phản quân trên tường thành choáng váng, tới khi cái thứ hai thứ ba nổ như sấm rền, làm đám quân sĩ bên cạnh máu thịt tung tóe, phản quân mới tỉnh ra, kêu cha gọi mẹ, ôm đầu bỏ chạy.