Chương 570: Cái chết của Thuận vương

Lần này số hoàng tử tham gia binh biến quá nhiều, nếu hoàng đế theo luận trừng phạt, ắt phải chém đầu bọn họ, như thế chắc chắn để lại tiếng xấu muôn đời, dù sao giết một hai người không hề gì, nhưng giết liền năm sau người, người đời khó tránh khỏi nghi ngờ, cho rằng hoàng đế là hôn quân tàn bạo giết hại thủ túc.

Thuận vương vừa dứt lời, Vương Tích và tướng lĩnh xung quanh đã ý thức được chuyện chẳng lành, có điều không ai kịp ngăn cản nữa, chỉ thấy một thanh trường kiếm cứa qua cổ Thuận vương, máu tươi văng ra ngoài ba thước.

- Lão tặc thiên, lần này, bản vương thua rồi, nếu, nếu còn kiếp sau, bản vương, nhất định, định ...

Miệng tự lẩm bẩm, Thuận vương nghiêng người từ từ ngã khỏi mình ngựa.

Quan Thành gạt đám hộ vệ, lao tới ôm lấy thi thể Thuận vương từ trong vũng máu, trong lòng hối hận đan xen, chỉ là lúc này nói gì cũng đã muộn rồi, chỉ biết ngửa mặt lên trời hét lớn phát tiết phẫn uất.

Thuận vương từ nhỏ háo võ, thường xuyên tới quân doanh xem binh sĩ luyện tập, hai người bọn họ ý hợp tâm đầu, thường bàn luận chuyện thiên hạ cổ kim, thân phận ngoài là thần tử, nhưng thực chất không khác gì đôi tri kỷ hiểu hoài bão của nhau.

Vương triều mỗi ngày một đi xuống, tham quan nhung nhúc khắp nơi, đến nổi để người Ngột Thuật nhân số chẳng bằng một phần mười, hoang nguyên A Nhĩ Kim nghèo khó thiếu thốn chẳng thể so với vương triều Minh Hà, đất đai bao là tài nguyên phong phú, vậy mà năm nào cũng bị người Ngột thứ xâm phạm biên cương, giết người cướp bóc, với võ tướng mà nói, đó là đại xỉ nhục.

Thuận vương cướp ngôi không phải chỉ vì muốn làm vua, mà vì chấn hưng vương triều, ý hợp tâm đầu với hắn, cho nên hắn mới một dạ đi theo.

Thuận vương cái gì cũng tốt chỉ có điều quá cao ngạo, làm việc đúng không cần biết cái nhìn của người khác, mang hoài bão lớn lao nhưng lại khiến người ta hiểu lầm, nếu Thuận vương mở lòng với tướng sĩ hơn, tin rằng bọn họ sẽ bị cảm phục, không đến mức bại trận thế này..

- Vương tướng quân, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, xin giúp mạt tướng để lại huyết mạch cho Quan gia.

Nói rồi hai hàng nước mắt ứa ra, một tay nâng đại đao, chém mạnh vào cổ, đầu tức thì lăn lông lốc người đổ xuống cạnh Thuận vương, hai dòng máu nóng hòa làm một.

Vương Tích không ngăn cản Quan Thành tự sát, vì hắn là cả cầm đầu tướng lĩnh quy thuận Thuận vương, hoàng thượng hạ thánh chỉ hạ một cấp, nhưng nhất quyết không tha cho hắn, chết là lựa chọn sáng suốt, gia quyến may ra còn có thể bảo toàn tính mạng.

Hắn không quen biết Thuận vương, cái chết của Thuận vương không để lại cảm xúc gì trong hắn, nhưng Quan Thành đúng là một hán tử ôm bầu móng nóng vì nước, lòng cảm khái vô cùng, ra hiệu cho Lữ Phương dẫn quân quét dọn chiến trường, bản thân nghĩ cách làm sao giữ lại hương hỏa cho Quan gia.

Tiếng chém giết bên ngoài dần lắng xuống, mọi người đều hiểu cuộc chiến đã kết thúc, Đường Kính Chi vui mừng chạy vào Từ Ninh cung, tới bên Hoàng thái hậu khom lưng thi lễ:

- Chúc mừng Hoàng thái hậu, binh biến cuối cùng đã được bình định rồi.

Hoàng thái hậu đưa ngọc thủ khẽ ôm lấy tim, miệng nở nụ cười nhẹ nhõm, lần binh biến này nhổ tận gốc thế lực các hoàng tử, về sau ở kinh thành không lo ai nhóm ngó hoàng vị nữa:

- Đứng lên đi, khanh theo ai gia tới cung Càn Thanh chia vui cùng hoàng thượng.

Thực sự, nàng không thể bỏ hoàng nhi của mình, tư bôn với Đường Kính Chi.

- Hoàng thái hậu, người nên thay phượng bào, rồi hãy tới cung Càn Thanh.

Đường Kính Chi khẽ nhắc:

- Phải rồi, xem ai gia vui mừng quá quên hết cả.

Hoàng thái hậu đi về tẩm thất, lúc xoay người mặt bất giác đỏ lên, nhớ lại lần trước thay y phục, đột nhiên nảy y nghĩ hoang đường, để Đường Kính Chi nhìn.

Đi được vài bước, nàng quay lại nhìn phía sau, thấy Đường Kính Chi đi theo, tim đập thình thịch, chẳng lẽ y còn muốn nhìn lần nữa.

Cung nữ tâm phúc đi bên cạnh thầm lè lưỡi, bị bá tước này đúng là gan lớn hơn trời, Kế công công đi sau cùng, mặt tựa hồ mọi việc chẳng liên quan tới mình.

Tới cửa tẩm thất, Đường Kính Chi tất nhiên là đứng lại, hiện trong cung nhiều người như thế, sao y dám vào xem Hoàng thái hậu thay y phục, có điều lúc này binh biến được dẹp yên, tâm tư cũng trở nên hoạt bát, vậy mà không được đi dưỡng mắt, thật đáng tiếc.

Đường Kính Chi ưỡn thẳng lưng, đứng trước tẩm thất, dáng vẻ trung can nghĩa đảm, một lòng hộ chủ thực chất đầu đang thầm suy tính dùng cách gì đuổi hết đám người trong điện đi, tranh thủ vào nhìn một cái.

Còn chưa nghĩ được kế gì hay, thì có mấy cung nữ thái giám mặt mày kinh hoàng chạy vào la hét:

- Nguy rồi, nguy rồi, Hoàng thái hậu, bên ngoài lại đánh nhau rồi.

Đường Kính Chi còn đang sửng sốt thì tám người này chạy sát qua vai y, rốt bên trong tẩm thất vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Nghe tiếng hét, Đường Kính Chi thầm hô không xong, vội vén rèm châu chạy vào, thấy Kế công công bảo hộ trước người Hoàng thái hậu, đang đánh nhau cùng đám cung nữ thái giám vừa chạy vào, cung nữ tâm phúc ngã gần vách tường, không rõ sống chết.

Vốn bọn chúng có tám người, giờ đã chết mất một, có điều Kế công công tuy thân thủ cao minh, nhưng phải bảo vệ Hoàng thái hậu đằng sau, không thể né tránh, cho nên chiến đấu cực kỳ chật vật.

Đám cung nữ thái giám kia kẻ nào kẻ nấy dùng chùy thủ, chiêu thức tàn độc, nhìn là đoán ra được bọn chúng là kẻ được huấn luyện ám sát chuyên môn.

- Có thích khách, người đâu, mau vào đây cứu giá.

Đường Kính Chi rống lên một tiếng, sau đó vung trường thương đâm vào lưng một thái giám, mong trì hoãn được chút nào chay chút đó.

Bị tập kích bất ngờ, thái giám kia vẫn ung dung tránh khỏi, thế nhưng hắn là kẻ phía ngoài cùng, mục tiêu thực sự của Đường Kính Chi không phải là hắn, dồn sức quét mạnh hồng anh thương dài hơn trượng, tấn công toàn bộ số còn lại, đòn này của y nếu là cao thủ tung ra có thể nói là hiểm, bất kể kẻ nào né tránh thì kẻ sau cũng trúng đòn.

- Á.

Nhưng người hét lên lại là Hoàng thái hậu đang được Kế công công bảo vệ như gà mẹ bảo vệ trứng.

Đám người này có tận tám người, đều được huấn luyện chuyên ám sát, cho dù là Kế công công võ nghệ cao cường, song quyền khó địch tứ thủ nữa là đây tận mười mấy cánh tay, nên cũng chống đỡ không xuể.

Vừa rồi Đường Kính Chi đâm một thương, tên thái giám kia không ngờ vừa khéo léo tránh khỏi, lại còn vừa thuận tay nắm được thương tăng thêm lực đẩy về phía trước, khéo léo biến nó thành đòn tấn công Kế công công.

Kế công công lách người tránh đòn bất ngờ, song tay trái bị một thái dám khác rạch một vết thương dài ba tấc, nhưng mày chẳng nhíu lấy một cái, ngược lại chỉ tích tắc tên thái giám bị Đường Kính Chi ép rời thế trận, lộ sơ hở bị ông ta cho một trược ngay ngực, tức thì bị bay đi như diều đứt dây.

"Phịch!" Tên thái giám đó xô vào cột, ngã xuống đất, ngực hõm vào, đủ biết chưởng lực của Kế công công dữ dội thế nào.

Thiếu đi một đối thủ trận hình phối hợp hoàn mỹ của đám thích khách liền có vấn đề, áp lực của Kế công công giảm đi vào phần, nhưng chưa kịp tụ công lực phản kích thì ông ta thấy vết thương tê tê, hơn nữa công lực đang nhanh chóng biến mất.

Có độc!

Kế công công biết mình bị trúng độc rồi, có điều đối diện với năm kẻ địch, ông ta căn bản không có thời gian uống thuốc giải độc mang theo trên người.

Đường Kính Chi không hề hay biết vừa rồi đòn của mình bị người ta lợi dụng, thấy Kế công công bị thương, thì càng ra sức đâm bừa đâm bậy, đám thích khách tiếp thu bài học vừa rồi, chỉ dám né tránh chứ không dám giở trò nữa, sợ trúng độc thủ của Kế công công, không ngờ Đường Kính Chi lợi dụng tiếp cận được Hoàng thái hậu.

- Bảo vệ Hoàng thái hậu.

- Cuồng đồ to gan, còn không mau dừng tay.

Cuối cùng xưởng vệ canh ở cửa đã tới kịp, Đường Kính Chi nghe thấy thế tinh thần phấn chấn, trường thương múa vù vù, không ngờ khiến đám thích khách lùi lại đằng sau.