- Máy bắn đá chuẩn bị! Bắn!
Trên tường hoàng cung một viên thiên hộ đợi đối phương vào tầm bắn, trầm tĩnh ra lệnh.
Hơn mười chiếc máy bắn đá lập tức quẳng tảng đá nặng tới mấy tram cân vào đội ngũ cung tiễn thủ, máu thịt tung tóe, đội ngũ của tây doanh tức thì xuất hiện chút hỗn loạn, tuy nhiên bọn chúng phản ứng cũng rất nhanh, tướng chỉ huy lớn tiếng hiệu lệnh, cung tiễn thủ còn lại nhanh chóng xếp lại đội ngũ, giương cung xạ kích bắn yểm trợ, bộ binh đồng loạt gầm lên, khiêng thang đặt vào tường hoàng cung.
Nhưng nghênh đón bọn chúng lại một trận mưa đủ những thứ gỗ đá, thang tre bị ném gãy đổ, người trên thang cũng theo thế nhào xuống đất, tiếng thét thê thảm không ngừng vang lên. Bên dưới tường thành chất đầy thi thể rất nhanh, nhưng bọn họ quả nhiên không hổ binh sĩ tây doanh thiện chiến dung cảm nhất vương triều, không hề lùi bước, người trước ngã xuống người sau vẫn cầm khiên che chắn leo lên thang.
Cuộc chiến diễn ra hơn nửa canh giờ.
- Thuận vương điện hạ, chẳng lẽ hoàng thượng ngốc tới mức không đoán được hôm nay chúng ta sẽ phát động binh biến.
Nhìn hai bên giao chiến ở cửa hoàng cung, bên mình có người leo lên được tường hoàng cung mà phía hoàng đế vẫn chẳng có hành động gì lạ thường, Quan Thành nghi hoặc hỏi:
Thuận vương cũng cảm thấy chuyện quá lạ thường:
- Hoàng thượng không ngốc đến thế, vả lại còn các đại thần, sao không đoán được?
- Vậy hoàng thượng còn đợi cái gì, quân sĩ trong cung không nhiều, rõ ràng bắc doanh không ở trong đó.
Thuận vương lắc đầu:
- Bỏ đi, chúng ta không đoán nữa, chỉ cần hậu phương dàn trận sẵn sàng đón địch, dù bắc doanh có dốc toàn quân đánh tới cũng không làm gì nổi chúng ta.
Quan Thành rất tự tin vào binh sĩ của mình, khẽ gật đầu.
Thuận vương nghe sấm nổ đì đùng bên tai, nói thêm:
- Quan tướng quân, ông đi phái thêm người công thành, đồng thời thúc giục tướng sĩ hăng hái một chút, chẳng may mưa xuống, mặt đất trơn trượt thì khó leo lên thành được.
Tề Đức Thịnh thủ ở cổng phía đông, đích thân lên tường thành đốc thúc tướng sĩ, cuộc chiến diễn ra gần canh giờ, quân sĩ vây thành chưa một kẻ nào leo lên được, lòng dần yên tâm.
Lão ta sớm chú ý tới những cái sót trúc được cấm quân canh giữ cẩn mật, nhưng không hiểu là cái gì, phái người đi hỏi chỉ được trả lời là vũ khí thủ thành, phải đợi bên trên ra lệnh mới được dùng.
Lão ta không hiểu rõ lắm chuyện quân sự, nên chẳng hỏi thêm.
Hoàng đế trẻ tọa trấn Càn Thanh cung lúc này lo lắng không thôi, hắn đã được tin Từ Ninh cung bị thích khách tấn công, cho người đi hỏi nhưng chưa có tin tức xác thực trở về, đang đi lại sốt ruột thì nghe thấy tiếng chuông vang lên liên hồi.
Cùng lúc ấy các vị hoàng tử cũng nhận được tin, Lữ Phương dẫn quân công kích phối hợp với quân thủ thành lúc trước trá hàng đã chiếm lại được cổng thành.
Nghe tiếng chuông, hoàng đế trẻ và Đường Kính Chi đều mừng rỡ, Đường Kính Chi lệnh người bên ngoài tăng cường phòng bị, bản thân chạy nhanh vào Từ Ninh cung.
Hoàng đế trẻ thì theo kế hoạch, lệnh mấy quân sĩ bên cạnh truyền lời, lập tức dùng vũ khí mới phát động phản công.
Vì chưa tận mắt nhìn thấy uy lực của tạc đạn, nên truyền lệnh xong Hoàng đế trẻ thấp thỏm không thôi, chẳng sao bình tĩnh lại được, nếu vũ khí mới này không phát huy đúng hiệu quả như mong muốn thì hắn chết là cái chắc.
Chạy vào Từ Ninh Cng tìm kiếm Hoàng thái hậu, Kế công công nhìn thấy y đầu tiên, dùng truyền âm mật nhập cho y biết chỗ ẩn nấp của hoàng thái hậu.
Đường Kính Chi tới nơi, vừa mới nhìn thấy Hoàng thái hậu tức thì cả kinh, quên hết tất cả, lao ngay tới nắm tay nàng, hỏi vội:
- Sao nhiều máu thế này, Hoàng thái hậu bị thương ở đâu?
- Không, không sao ...
Hoàng thái hậu thấy Đường Kính Chi hoảng lên như vậy thì ấm áp lạ thường, song chẳng biết phải trả lời y ra làm sao:
Kế công công mặt vẫn như tượng gỗ, thong thả nói:
- Đường bá gia đừng hoảng, máu trên người Hoàng thái hậu là do cha gia bôi lên đấy. Như thế nếu có biến cố gì bất ngờ, Hoàng thái hậu có thể nằm xuống giả chết.
Đường Kính Chi hoàn hồn, chắp tay với Kế công công:
- Công công suy nghĩ thật chu đáo.
Kế công công chỉ khẽ mỉm cười, không nói thêm điều gì nữa.
- Hoàng thái hậu, Lữ tướng quân đã hạ được bốn cổng thành, gõ chuông báo hiệu, thời khắc phản công đã tới, thần đến báo cho người biết.
Đường Kính Chi phát hiện búi tóc vấn cao của Hoàng thái hậu cũng đã được Kế công công xõa ra, trên mặt nàng còn bôi ít bụi bẩn, thầm nghĩ vị công công này địa vị không tầm thường, nếu là người khác có nghĩ ra cũng chẳng dám làm.
Hoàng thái hậu gật đầu:
- Như vậy tới lúc phân định thắng bại rồi, vi vọng vũ khí khanh chế tạo phát huy được uy lực của nó.
- Hoàng thái hậu yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề gì.
"Uynh! Uỳnh! Uỳnh!"
Khắp bốn cửa cung vang lên những tiếng nổ ghê hồn.
Bất kể là quân sĩ của tây doanh hay đông doanh, chưa một ai thấy loại vũ khí này, lúc đầu thấy bên trong có mấy cái bình bị ném ra, bọn họ chẳng hiểu ra sao, có binh sĩ còn cầm lên xem, nhưng cũng với tiếng nổ lớn, mảnh gốm bay tứ tung, bọn họ mới hiểu cái thứ đó đáng sợ thế nào.
- Á, tay ta!
- Mắt ta, mắt ta! Cứu!
- Chạy mau, chạy mau, đó là ông trời giáng thiên lôi xuống trừng phạt chúng ta đó.
Quân sĩ đang cây cổng hoàng cung nhìn thấy rõ ràng có ánh lửa bùng lên từ cái bình nhỏ cùng tiếng nổ lớn, rồi đồng bạn bên cạnh hất văng, người chân tay đứt kìa, không ít người quanh đó bị mảnh gốm bay vào cơ thể, trúng mắt, chân tay.
Còn binh sĩ xa xa thì không nhìn rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng nổ như sấm sét trên trời, người thời đại đó còn mê tin, tin vào thiên đình thần thánh, trên đầu còn có sấm chớp liên tục nhá lên, còn tưởng ông trời sai Thiên Lôi xuống trừng phạt.
Quân sĩ tây doanh từng trải qua không ít trận huyết chiến, dù khi binh lực thua kém đối phương, hay bất ngờ sa bẫy đối phương bị tập kích, bọn họ không hoảng loạn không chút bước, ngược lại còn hăng hái giết định nhiều lần xoay chuyển thế cờ. Nhưng hiện giờ đối thủ là ông trời, bọn họ sao dám kháng cự, không ít người sợ vỡ mật, ôm đầu bỏ chạy.
So với tây doanh, binh sĩ các hoàng tử khác còn thảm hơn, chẳng biết ai hét lên ông trời nổi giận rồi, thế là đám binh sĩ và hộ vệ chạy về đằng sau như phát điên.
Tạc đạn vốn không giết được mấy người, nhưng quân sĩ vỡ trận dẫm đạp lên nhau thì gây thương vong thảm trọng.
Đám Nhị hoàng tử cũng mặt cắt không ra máu, chẳng còn nghĩ tới chỉ huy tướng sĩ, ổn định lòng quân nữa, lệnh thân binh rút lui, nhưng chờ đợi bọn họ là những đòn sấm sét của "Thiên Lôi".
"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!" Tiếng nổ nối liền nhau vang lên khắp bốn phía, tiếng kêu thảm thiết, tiếng ngựa hí, hòa lẫn nhau làm khung cảnh càng thêm hỗn loạn.
Những chiếc bình này do cấm quân nấp ở trong nhà đại thần trung thành với hoàng đế ném ra.
Ngay cả Thuận vương cũng mặt mày trắng bệch, nhưng hắn không bỏ chạy, mà thẫn thờ ngẩng đầu nhìn bầu trời, miệng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ hoàng huynh thực sự là thiên tử, nên trời cao mới trừng phạt hành động nghịch thiên của ta sao, ta không thể nghịch thiên cải mệnh sao ?
Hắn bất giác nhớ lại trước đây từng tới thuyết phục tiên đế truyền ngôi lại cho mình, tiên đế không nói lại được hắn, cuối cùng bảo với hắn là mệnh của mỗi người.
Quan Thành trải qua chấn động ban đầu đã tỉnh lại, mặc dù hắn không hiểu tại sao đang yên đang lành lại bị thiên lôi đánh, nhưng hắn dẫu sao cũng lớn gan hơn, không hoảng sợ như đám quân sĩ, kéo tay Thuận vương đang ngây dại:
- Điện hạ, chúng ta lui trước đã, đợi thu nạp lại quân sĩ rồi đọ sức sau.
Nhưng Thuận vương đột nhiên gạt mạnh tay Quan Thành ra tuốt kiếm chỉ lên trời, cười thảm:
- Ông trời mù kia, hoàng huynh của ta có gì hay chứ? Hắn có gì hơn được ta? Bằng vào cái gì ông để hắn làm hoàng đế, tại sao ông không để ta là kẻ ngu xuẩn, tài hoa này, trí tuệ này ta dùng làm gì đây? Ông nói đi!