Chương 562: Nhìn được mà không ăn được

- Đường ái khanh bình thân.

Hoàng thái hậu ngồi trên phượng ỷ, đôi mắt đẹp thấp thoáng âu lo:

- Khanh và hoàng thượng đã thương lượng cách ứng phó vẹn toàn chưa, quân sĩ phía đám Thuận vương đông hơn bên ta gần gấp đôi, ngàn vạn lần phải thận trọng.

- Hoàng thái hậu yên tâm, dựa vào vũ khí mới, nhất định sẽ khiến bọn chúng một phen bất ngờ.

Trong đại điện không còn người ngoài nữa, Đường Kính Chi không còn gò bó như trước, ngẩng đầu nhìn Hoàng thái hậu trên ghế, nhíu mày nói:

- Tối nay các vị hoàng tử sẽ phát động binh biến rồi, người tốt nhất nên thay y phục bình thường, tránh chẳng may có thích khách, mau chóng nhận ra thân phận của người.

Hoàng thái hậu nghe Đường Kính Chi nói rất có lý, định vào trong thay y phục, tựa hồ chợt nghĩ ra cái gì, khuôn mặt thành thụ diễm lễ ửng ráng hồng quyến rũ, hai tay nắm lấy ống tay áo, giọng lí nhí:

- Vậy, vậy ngươi giúp ai gia chọn bộ y phục phù hợp đi.

Nói rồi ngước mắt nhìn Đường Kính Chi trông đợi.

Cung nữ tâm phúc vội cúi gằm mặt xuống như không nghe thấy gì, mấy lần Hoàng thái hậu và Đường Kính Chi chơi trò ám muội nàng đều có mặt, biết trước thế nào cũng có ngày này.

Đường Kính Chi thoáng sửng sốt, rồi hít sâu một hơi, dù sao hoàng thái hậu là nữ nhân, có lẽ lúc này nàng rất sợ, cần nam nhân làm nàng cảm thấy vững lòng, đi tới nắm lấy bàn tay nàng, dịu dàng nói:

- Đi nào, ta giúp nàng chọn một bộ váy thật vừa vặn.

Bị bàn tay ấm áp của y nắm lấy cùng giọng nói ôn nhu mà đầy nam tính đó, Hoàng thái hậu chợt cảm thấy tim mềm yếu đi ba phần, chỉ muốn dựa vào lòng y, ngoan ngoãn gật đầu để y kéo vào tẩm thất.

Lần đầu tiên bước vào khuê phòng của Hoàng thái hậu, Đường Kính Chi không khỏi tò mò nhìn quanh, vô số màn sa màu sắc rực rỡ buông từ trên nóc nhà xuống, đi xuyên qua thấy một chiếc giường lớn có thể ngủ tới tám người, trước là bình phong phi phượng bày màu, cực kỳ hoa mỹ.

Bên trái có một cái gương đồng cực lớn mài sáng loáng, trừ ánh màu đỏ vàng nhạt nhạt nhìn không kém soi gương là bao, bên cạnh là bàn trang điểm đặt rất nhiều chiếc hộp gỗ, một mùi hương thoang thoảng như hoa lan tỏa khắp phòng, ngửi vào rất dễ chịu.

Hoàng thái hậu thấy Đường Kính Chi hiếu kỳ nhìn quanh, khóe miêng hơi cong lên, nàng khẽ lắc tay y nói:

- Y phục của ta trong tủ ở bên kia.

Đường Kính Chi liền dẫn nàng tới bên chiếc tủ đứng màu đỏ, cao quá đầu y, mở cửa ra, thấy đủ các loại y phục sặc sỡ khiến y lóa mắt, ngay cả tủ quần áo của Lâm Úc Hương, y cũng chưa từng được mở ra xem, lấy từng bộ một cầm lên tay xem:

- Những bộ váy này mặc dù không hoa lệ như phượng bào của nàng, nhưng quá bắt mắt, ai nhìn cũng nhận ra thân phận khác thường của chủ nhân nó, nàng không có y phục nào phổ thông hơn sao?

Hoàng thái hậu nhíu mày, với thân phận của nàng, sao có y phục phổ thông được?

Đường Kính Chi trầm tư nhìn Hoàng thái hậu một lượt, nói:

- Nếu nàng không có vậy bảo cung nữ tâm phục của nàng mang y phục tới đây, ta thấy vóc người cô ấy cũng tương đương với nàng.

- Được rồi.

Hoàng thái hậu liếc mắt nhìn Đường Kính Chi một cái, sau đó gọi cung nữ kia vào, nhìn một hồi lâu mới nói:

- Ai gia không có y phục thích hợp, ngươi lấy vài bộ y phục của ngươi tới đây cho ai gia thay.

Cung nữ kia bị Hoàng thái hậu nhìn làm sởn gai ốc, vội vã vâng lời rời đi.

- Mắt ngươi tốt thật đấy, sớm nhận ra vóc dáng nó không khác ai gia là bao.

Hoàng thái hậu giọng chua chua, nhéo Đường Kính Chi một cái:

- Nói đi, có phải nhìn trúng nó rồi không? Ngươi thích nó thì ta sẽ ban cho ngươi làm tiểu thiếp.

Đường Kính Chi bật cười, y chưa bao giờ suy nghĩ đó, có điều Hoàng thái hậu ghen rồi, không phải tức là nàng động tình với mình sao? Liền đưa tay ra, ôm lấy vòng eo nàng, cúi đầu xuống môi lướt nhè nhẹ trên vành tai non mịn:

- Nàng rực rỡ như ánh trăng đêm rằng, ta còn để ý tới chấm sao nhỏ bên cạnh làm gì?

- Ngươi nói dối, nếu không để ý, sao biết vóc dáng nó giống ta?

Dái tai mẫn cảm bị Đường Kính Chi khẽ ngậm lấy, hơi thở nóng hầm hập của y khiến toàn thân nàng bủn rủn, nhưng Hoàng thái hậu chưa quên câu hỏi kia:

- Cô ấy là người bên cạnh nàng, ta tất nhiên phải chú ý rồi.

Tay Đường Kính Chi đặt trên eo Hoàng thái hậu bắt đầu không thành thực hướng xuống phía dưới, hai tay trực tiếp bóp cặp mông đầy đàn hồn của nàng.

.

Hoàng thái hậu không phản đối, đầu dựa vào vai Đường Kính Chi, mắt nhắm lại đứng im không nhúc nhích Đường Kính Chi, tới tận khi còn chỗ dục vọng bành trướng của nam nhân đang chọc vào vùng bụng bằng phẳng của mình, tay Đường Kính Chi âm thầm vén váy nàng lên lúc nào, đang lách vào giữ hai đùi nàng, dù lòng khát khao được ngón ta kia chạm vào chỗ chỗ mẫn cảm có thể khiến người ta ngây ngất tới choáng váng đó, nhưng nàng vẫn hít sâu một hơi, thình lĩnh đẩy y ra, nam nhân này muốn chiếm lấy trái tim nàng, nàng cũng bắt y đổi lại bằng chân tình mới được.

Nếu không chẳng phải mình thiệt thòi sao?

Lòng nghĩ thế, nàng tủm tỉm cười lùi lại mấy bước, nhìn Đường Kính Chi đang ngẩn ngơ nuối tiếc, ngồi xuống giường, cởi tú hoa hài ra, cười khúc khích:

- Lát nữa người ta thay y phục, không được nhìn trộm đâu đó.

Đường Kính Chi vốn quyết không để dễ dàng xảy ra chuyện hoan ái với nàng, nhưng nghe câu này toàn thân ngứa ngáy, chỉ tưởng tượng đường cong trên người nàng bỏ đi lớp y phục kia sẽ thế nào đã thấy không dằn lòng nổi rồi, đang do dự không biết có nên lui ra hay không thì cung nữ kia cầm mấy bộ cung trang bình thường quay lại.

- Hoàng thái hậu, có cần nô tỳ hầu hạ người không? Cung nữ kia nhìn nhanh về phía Đường Kính Chi một cái hỏi nhỏ:

Hoàng thái hậu nhoẻn miệng cười giảo hoạt, có người khác ở đây, nàng không lo Đường Kính Chi kích động làm gì mình.

Ngươi muốn trái tim của ai gia sao?

Ngày đó ai gia chủ động ngả vào lòng ngươi, ngươi còn dám đùa bỡn ai gia có nhớ không?

Ai gia cho ngươi nếm cái tư vị nhìn được mà không ăn được.

- Ngươi giúp ta thay y phục.

Hoàng thái hậu kéo màn xuống, đứng dậy nói :

Cung nữ kia ngạc nhiên, còn tưởng hoàng thái hậu sẽ bảo mình ra ngoài, không dám chậm trễ, nàng cởi hài lên giường, đưa tay ra cởi dải lụa vàng bên hông Hoàng thái hậu.

Dải lụa tuột xuống, cung nữ kia do dự không biết có nên bước tới che tầm nhìn của Đường Kính Chi đi không, nhưng nghĩ chút, không cần làm chuyện thừa thãi, tiếp tục cởi phượng bào của Hoàng thái hậu xuống.

Đầu xuân trời còn lạnh, nhưng trong lòng đất dưới Từ Ninh cung có đặt hỏa long, nên đại điện và tẩm cung ấm áp như xuân, Hoàng thái hậu vừa ngủ dậy, vội ra gặp Đường Kính Chi nên chỉ khoác thêm phượng bào, bên trong y phục càng mong manh, căn bản không che được cơ thể thành thục của nàng.

Cách chiếc gần như màn trong suốt chỉ có tác dụng che chắn tâm lý, Hoàng thái hậu bạo dạn nhìn ánh mắt Đường Kính Chi, để y phục trên người dần dần tuột xuống nhẹ như lông chim, để lộ tuyệt tác của tạo hóa.

Mái tóc đen óng ả của Hoàng thái hậu thoải mái buông xuống vai, nổi bật đôi mắt trong vắt ẩn chứa trí tuệ càng làm người ta khó kháng cự, hai hàng răng trắng muốt như ngọc cắn nhẹ môi hồng ướt át khơi lên xao động trong lòng người, làm người ta kinh ngạc vẻ thiên sinh lệ chất có thể đạt tới cảnh giới này.

Chỉ thấy đôi bờ vai tròn trịa trơn bóng trắng như tuyết kia giống như một tác phẩm điêu khắc tinh tế, có một vẻ đẹp cổ điển không nói ra lời, chiếc yếm lót màu vàng nhạt làm bằng lụa thượng hạng nhẹ như tầng sương mù nhàn nhạt bao phủ lên núi đầu nhấp nhô và sơn cốc mê đắm.

.

Mặc dù Hoàng thái hậu cực lực khống chế bản thân, nhưng nửa trần truồng đứng trước mặt nam nhân trẻ bằng nửa tuổi mình khiến khuôn mặt nàng vài phần thẹn thùng, vài phần khiêu khích, phối hợp khí chất cao quý và thân phận đặc thù của nàng, khiến người ta bốc lên một cỗ dục vọng chiếm hữu cường liệt từ sâu tận đáy lòng.