Chương 550: Hồng Phong mất tích

Hồng Phong ngầm theo dõi thủ hạ của Thuận vương, đồng thời là kẻ thù giết gia gia của Ngọc Nhi, nếu như Thuận vương có động tĩnh gì, hẳn Hồng Phong có thể phát hiên ngay, như thế an bài trước sẽ lợi thế lớn.

- Thiếp nghĩ là được thôi.

Ngọc Nhi biết tình thế khẩn cấp, đứng dậy đi ngay:

Đường Kính Chi gọi với theo:

- Nàng cẩn thận đó, xung quanh nơi này hẳn đã đầy thám tử của các phía rồi.

- Thiếp hiểu.

Lời nàng truyền lại thì bóng dáng chim én cũng đã biến mất sau tường tiểu viện, gần đây công phu của Ngọc Nhi tăng tiến không ít.

Thấy hai di nương của mình vẫn chưa hoàn toàn xua đi được mây đen âu lo, Đường Kính Chi liền hỏi tới chuyện kinh doanh đồ thêu phân tán sự chú ý của các nàng.

Uyển Nhi mặt bừng sáng, hào hứng khoe:

- Chàng rời kinh được bảy ngày thì thiếp đưa đồ thêu ra thị trường, trước đó nhờ ám vệ đưa tin đồn khắp nơi, nên chưa tới nửa ngày, có rất nhiều thương cổ tới đây đặt hàng. Thiếp theo căn dặn của chàng, chỉ bán hàng trung hạ cấp, có điều vẫn kiếm được một khoản tiền lớn. Còn đồ thêu cao cấp thì giao cho hai vị chưởng quầy đem tới đại lâu chúng ta mua và hiểu vải Tần thị ..

Tới đó đột nhiên nàng reo lên:

- Đúng rồi, chàng còn nhớ trước khi đi, Hoàng thái hậu có tặng cho Nhu Nhi tỷ tỷ một cây kim châm và danh hiệu thợ thêu nhất đẳng hoàng gia không?

Đường Kính Chi đương nhiên là nhớ rồi, y còn được thưởng một thanh bảo kiếm mà, chỉ có điều không biết Uyển Nhi có ý gì.

- Là như thế này.

Uyển Nhi giải thích:

- Khi chàng rời kinh, Nhu Nhi tỷ tỷ dùng cây kim châm đó cùng với chỉ thêu, lấy gấm vóc mà chàng được thưởng khi phong tước, dùng 5 ngày liền thêu ra 18 bức tranh Cậu bé Hồ Lô, hiện giờ có 8 bức treo ở Hiệu vải Tần thị, còn 10 bức kia treo ở cửa hiệu nhà chúng ta. Những người biết nguồn gốc của nó đều ra giá rất cao, có điều thiếp dặn hai vị chưởng quầy 18 tầm lụa thêu đó là vật không bán, vậy mà tới hôm nay có người ra giá một tấm hai nghìn lượng bạc.

Đường Kính Chi tròn mắt, đang định khen Nhu Nhi thì mới thấy tiểu nha đầu này tuy không nói gì, nhưng sớm đã cười trộm tới vai run run, kích động tới hai cái tai đỏ luôn rồi.

Cũng phải thôi, Nhu Nhi xuất thân thấp, chỉ là đứa bé nhà cùng khổ, trước khi gả vào Đường gia, đừng nói hai ba nghìn lượng bạc, mà dù nàng bán một bức tranh thêu với giá hai ba lượng đã là giá trên trời, còn bán được hai ba trăm đồng đủ cả đêm vui tới mất ngủ.

Như thế nàng chẳng phải gả vào Đường gia xung hỉ, Đường Kính Chi cũng chẳng có được cô vợ nhỏ bé đáng yêu thế này.

Đường Kính Chi ôm vai Nhu Nhi kéo nàng ngồi thẳng dậy, giai nhân trong lòng tuy nhịn lắm, mím chặt môi, nhưng khóe môi cong lên rất rõ ràng, hôn chụt lên đôi má hồng hồng đó:

- Nhìn nàng cao hứng chưa kìa, nói đi, muốn ta thưởng cho nàng cái gì? Chỉ cần là thứ có thể mua được ở kinh thành, ta sẽ mua cho nàng.

Nhu Nhi dùng chiêu sở trường nhất của nàng, miệng hơi chu ra ngước đôi mắt to long lanh, giọng nũng nịu:

- Thiếp có kim châm có danh diệu, Ngọc Nhi muội muội có được bảo kiếm, chàng có xin được Hoàng thái hậu ban cái gì đó cho Uyển Nhi muội muội không?

- Không cần, không cần.

Uyển Nhi vội xua tay từ chối, nàng hiểu chuyện hơn, không thuần phác như Nhu Nhi:

- Hoàng thái hậu là quốc mẫu, quy củ trong cung còn nghiêm ngặt gấp mấy lần Đường phủ chúng ta, tướng công vào cung lúc nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí, sao có thể xin lễ vật được, Nhu Nhi tỷ tỷ không cần đâu.

Suy nghĩ của Nhu Nhi đúng là rất ngây thơ, có điều nàng lưu tâm để ý tới các tỷ muội như thế, trong lòng Đường Kính Chi rất vui mừng, nếu những thê thiếp khác trong nhà đều coi nhau là người thân như vậy, y làm tướng công mới được coi là hưởng diễm phúc tề thiên.

Uyển Nhi cự tuyệt, nhưng Nhu Nhi vẫn mở to mắt trông đợi, Đường Kính Chi vuốt mũi nàng một cái, nói:

- Được rồi, đợi qua một thời gian nữa kinh thành bìn yên trở lại, ta sẽ cầu xin hoàng thái hậu, lúc đó tùy ý cho Uyển Nhi muội muội của nàng chọn, thế đã vừa ý chưa?

- Dạ.

Nhu Nhi nghe thể mặt bùng nở nụ cười rạng rỡ, không quên bồi thêm một câu:

- Uyển Nhi muội thích nhất lam bảo thạch, chàng xem, muội ấy thường mặt váy màu lam.

- Nhu Nhi tỷ tỷ, tướng công xin ân điển Hoàng thái hậu một lần đã khó khăn lắm rồi, sao có thể kén chọn được?

Uyển Nhi thấy tướng công nhận lời thì lo lắm, sợ mang tới phiền phức cho y, nhưng nói nàng không vui là giả.

Đường Kính Chi vỗ nhẹ lên lưng nàng, nói:

- Không sao cả, Hoàng thái hậu hiền lắm, rất dễ nói chuyện, không đáng sợ như nàng nghĩ đâu. Tới khi đó ta sẽ xin cho nàng một viên lam bảo thạch, để nàng làm đồ trang sức đeo trên người.

- Đa tạ tướng công.

Uyển Nhi không nói thêm nữa, đứng lên thi lễ vạn phúc:

Đúng lúc này thì rèm cửa bị vén lên, Ngọc Nhi mặt u ám đi vào, nói vội:

- Tướng công, thiếp không tìm thấy Đại sư huynh, thiếp nghi huynh ấy gặp chuyện rồi.

Đường Kính Chi vội đặt Nhu Nhi ngồi sang một bên, đứng dậy hỏi gấp:

- Nàng bình tĩnh đã, nàng chưa gặp huynh ấy, sao biết huynh ấy xảy ra chuyện.

- Thiếp và Đại sư huynh có ám hiệu liên lạc riêng với nhau, trừ khi rời kinh hoặc là có đại sự đi xa, nếu không cứ cách vài ngày đều để lại ám hiệu, để biết vẫn an toàn. Nhưng thiếp đến chỗ hẹn trước với Đại sư huynh, đã lâu lắm rồi không có ký hiệu huynh ấy.

Ngọc Nhi nhíu mày, mặt thể hiện lo lắng thấy rõ:

- Hồng huynh biết nàng theo ta rời kinh mà, còn lâu mới về cho nên không tới đó để lại ám hiệu thì sao?

Đường Kính Chi rất quý Hồng Phong, tính hắn hào hiệp dễ gần, nên không mong y xảy ra chuyện không hay.

- Không, nếu đúng như thế huynh ấy cũng sẽ để lại ám hiệu, thiếp và huynh ấy mỗi khi đi làm việc gì đều theo định kỳ để lại ám hiệu, như vậy căn cứ vào dấu hiệu để lại biết được vấn đề xảy ra lúc nào.

Ngọc Nhi hít một hơi, cố gắng để bản thân không quá khẩn trương, nhưng nàng và Hồng Phong lớn lên bên nhau, thân thiên như huynh muội ruột thịt, giờ Hồng phong có khả năng gặp chuyện, nàng sao có thể bình tĩnh lại được.

Thấy Ngọc Nhi tâm thần bất an, Đường Kính Chi an ủi:

- Ngọc Nhi, đừng quá lo, Hồng huynh võ nghệ cao cường, hiếm có đối thủ, ai làm gì nổi huynh ấy? Có lẽ tên Bùi Đạc mà huynh ấy theo dõi rời kinh gấp, huynh ấy bám theo, không kịp để lại ám hiệu cho nàng thì sao?

- Ừm.

Không tìm thấy Hồng Phong, lúc này Ngọc Nhi chỉ có thể trấn an bản thân như vậy.

Theo dõi Bùi Đạc là chủ ý của Đường Kính Chi, lúc này y cũng lo Hồng Phong có bề gì, song là nam nhân, y trấn tĩnh hơn Ngọc Nhi, không để lộ ra ngoài mà thôi:

- Ngọc Nhi, nàng hiểu tình thế kinh thành hiện nay rồi đấy, lúc này chúng ta càng phải tỉnh táo. Được rồi, chúng ta tạm thời đặt chuyện Hồng huynh sang một bên, tối nay vất vả thêm một chút, tới khi đó chẳng may có chính biến hay binh biến, chúng ta còn có thủ đoạn tự giữ mình.

Ngọc Nhi vẫn là thành viên cao tầng của ám vệ, không cần nói cũng biết nàng đã lệnh ám vệ nghe ngóng tin tức về Hồng Phong.

Nhu Nhi ở bên nghe thế thì giật mình, chẳng lẽ kinh thành Ni Lạc Thần này sẽ loạn đến thế? Song không biết phải làm gì cả. Uyển Nhi trấn tĩnh hơn một chút hỏi:

- Tướng công muốn làm gì thế? Có khó không, hay là để thiếp và Nhu Nhi tỷ tỷ giúp một tay.

- Là một loại vũ khí lợi hại, có nó chúng ta có thể bảo vệ bản thân, đồng thời đứng ở thế bất bại.

Đường Kính Chi nghĩ, Nhu Nhi khéo léo, Uyển Nhi chu đáo, cả hai nàng có thể giúp được, như thế chế tác ra nhiều bình hơn, dạy cho hộ vệ cách sử dụng, nhiều kẻ địch đến tới mấy cũng đánh lui được.

Uy lực chưa nói, riêng tiếng nổ kinh khủng của nó đã có sức chấn nhiếp cực lớn rồi.